Ti Ti Cài Tình

Chương 10



"Thế nào? Tìm được không?"

Philip lo âu mồ hôi tuôn chảy đầm đìa, "Joel? Không thấy bóng? Davy? Cũng không? Đáng chết!

Tôi nên làm gì bây giờ", hắn không ngừng đi tới đi lui trước bàn Molly. "Mau giúp tôi nghĩ cách đi!"

"Hết cách, Chủ tịch tắt điện thoại di động, di động Phó Chủ tịch Davy mất tín hiệu, hai người đó thật là không thèm nói câu nào biến mất như không khí, những nơi có thể hỏi tôi đều hỏi qua hết rồi, thậm chí dinh thự Rocks tôi cũng gọi tới, đã liên lạc với Jay, nhưng không ai biết bọn họ đi đâu." Molly bất lực nói.

"Sh*t! Họ đột nhiên mò tới làm gì?" Philip nói qua kẽ răng, "Cũng không liên lạc trước, không có việc gì làm rãnh quá chạy đến đây. Đáng đời! Bọn họ thì không gặp được người cần gặp, còn tôi thì bị liên luỵ sứt đầu mẻ trán, không biết làm sao cho đúng!"

"Cái này…" Molly muốn nói lại thôi.

"Tiểu thư, cô biết gì thì nói ra đi, tránh cho tôi mang tiếng ác." Philip nghi ngờ nhìn cô.

"Thật ra, bọn họ có gọi điện thoại liên lạc, nhưng…" Molly cười khổ, "Chủ tịch nhất quyết không tiếp, tôi viện cớ từ chối khéo, có lẽ bọn họ hoài nghi nên trực tiếp tìm tới cửa."

"Mẹ nó!" Philip chưởi rủa liền miệng, "Thế là hai người đó lập tức không còn thấy bóng dáng tăm hơi, để lại tôi thay bọn hắn hốt phân a!" Molly nhịn không được cười ra tiếng, nhưng kịp nhìn thấy ánh mắt Philip không tốt bắn phá mình, cô vội vã thu lại tiếng cười. "Cũng không phải, bọn họ cũng không biết Chủ tịch Richard Tô sẽ đến, chẳng qua trùng hợp thôi."

Hắn nhếch lông mày, "Thật?" Không tin lắm, hỏi thêm lần nữa.

Molly vội giơ tay phải lên. "Tôi thề!"

"Được rồi, tôi tin cô lần này." Philip rên hừ hừ, tức giận giảm đi phân nữa, đôi vai rũ xuống.

"Nhưng tôi không biết nên làm thế nào mới tốt!"

"Bọn họ sẽ đợi bao lâu?"

"Chúa biết!" Hắn thở dài liên tục. "Bảo sẽ đợi Joel trở về, gặp được Joel mới thôi. Rất muốn xem sắc mặt đợi không được của bọn họ, cho dù đợi được, trong lòng cũng sẽ nguyền rủa Joel không ít đi, thật sự hai bên không phải là người mà."

Molly âm thầm cười trộm, "Vậy anh đành phải…"

"Này! Hai vị, tán gẫu trong giờ làm việc sao?" Davy hớn hở đi ra từ thang máy.

"Còn cười?" Philip cau có ngắm khuôn mặt đang cười nham nhở trước mắt, khoé miệng vẽ một đường cong gian xảo. "Thôi được, cứ cười cho đã đi, một lát nữa đây anh rất muốn khóc đó."

"Huh? Tức giận cái gì? Anh cao hứng muốn đưa bà xã anh dạo phố phường thôi, anh phạm vào tội ác tày trời gì?" Davy an ủi vỗ vỗ lưng Philip. "Được, được, đặc cách cho em nghỉ buổi chiều, như vậy được chưa?"

Philip nở nụ cười quái dị, liếc sang thấy khuôn mặt Molly vặn vẹo khó coi ngay tức khắc tóm gọn nụ cười: "Đây là…Ừm, là anh nói đó."

"Tất nhiên!" Davy không biết án tử chuẩn bị chờ mình phía trước, hiên ngang vỗ ngực một cái:

"Buổi chiều, một mình anh lãnh trách nhiệm."

"OK! Hai người trong văn phòng Joel liền giao cho anh toàn quyền xử lý", Philip đút hai tay vào túi quần, nhàn nhã huýt sáo đi hiên ngang về phòng làm việc của mình, thòng thêm một câu:

"Trời sập đừng có tới tìm em à!"

"Hai người trong văn phòng Joel là ai? Ai a?" Molly cúi đầu hai vai không ngừng run rẩy, không có tiếng trả lời Davy đành phải nhún vai tự mình đi nhìn.

"Ôn thần!" Davy đi vào văn phòng và ngay sau đó như đạn bắn bay ra khỏi đó, hớt hải hỏi:

"Molly! Joel đâu?"

Molly khóe môi vẫn còn co giật: "Tôi không biết! Điện thoại di động thì tắt, những nơi có thể đến đều hỏi qua."

"Đáng chết! Sao không ai nhắc nhở tôi một tiếng?" Davy mặt đen như đít nồi thầm oán.

"Ha ha… Cho anh nếm thử lựu đạn để biết mùi." Philip né ở một bên ôm bụng cười.

"Xong rồi, xong rồi! Joel muốn đem công ty ném cho hai chúng ta rồi!" Davy không ngừng xoay vòng như ruồi nhặng. "Làm sao bây giờ? Lần này Ti Ti sẽ đến Nam Cực bám rễ phải không?"

Khuôn mặt Philip méo mó biến dạng sau khi nghe. Đúng vậy, nếu không giải quyết tốt hai người kia, Ti Ti khẳng định sẽ trốn đi, mà Joel tuyệt đối sẽ chạy theo, sau đó công ty cũng chỉ còn lại duy nhất có hai người bọn họ chống đỡ cục diện … Trời ạ, nghĩ thôi cũng đã thấy khủng khiếp!

Philip cẩn thận suy tư một lát: "Chúng ta trước hết phải biết rõ một chuyện, hai người đó đã kịp nhìn thấy Joel chưa?"

Davy sắc mặt nghiêm chỉnh: "Em nói đi?"

Philip hai hàng lông mày dựng đứng. "Em không biết mới hỏi anh!"

"Bọn họ rốt cuộc tới làm gì?" Molly tò mò hỏi.

Philip bất đắc dĩ nói: "Bức hôn!"

"Bức hôn?" Molly kinh ngạc sợ hãi kêu: "Không phải Chủ tịch đã…"

"Đúng vậy, chính là không có mấy người biết đến, bởi vì Richard Tô uy hiếp Joel nếu dám cự tuyệt hôn nhân này, con gái ông ta nếu vì chuyện đó làm chuyện điên rồ… ông ta sẽ khiến gia tộc Rocks rất khó coi, còn có Helen…" Davy thở dài.

"Cho nên chúng tôi quyết định không công khai." Philip tiếp lời.

"Nhưng…", Molly khó hiểu hết nhìn anh rồi lại nhìn em: "Vấn đề này sớm muộn gì vẫn phải giải quyết triệt để, không phải sao? Kéo dài như vậy thì có ích gì?"

"Thật ra thì Joel không muốn làm cha con họ mất mặt, dù sao đối phương cũng là nữ lại khá kiêu ngạo. Cho nên anh ấy hy vọng chuyện này sẽ chết đi theo thời gian, sau đó không còn ai nhắc tới, hoặc giống như Helen năm đó, một thời gian sau bí mật giải quyết, chỉ cần không làm cho giới truyền thông chỏ mỏ vào là được."

Molly cười nhạt: "Điều đó là không thể!"

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Davy khẽ nói, rồi sau đó thở dài: "Được rồi, tạm thời lánh mặt bọn họ hôm nay, chờ chúng tôi thương lượng xong với Joel sẽ đem hôn nhân của anh ấy công khai."

Nói xong, hắn một tay giữ chặt Philip, tay kia kéo Molly đi lánh nạn.

"Cả hai một người cũng đừng mong chạy trốn, cùng nhau vào trong đó cố gắng thuyết phục hai ôn thần kia rời đi, đi đi!"

"Chúng tôi tuyệt đối không rời đi, cho đến khi Chủ tịch Rocks xuất hiện!", Richard Tô nói chém đinh chặt sắt: "Cậu ấy không thể trốn tránh cả đời, hôn sự này ngày hôm nay phải được giải quyết ổn thoả."

Philip đành phải quay sang Jodie Tô nói: "Tiểu thư Jodie, anh ấy thật sự không có ở đây, cho dù cô và ông đây muốn đợi cũng không biết đợi đến khi nào, không bằng mọi người về trước đi, tôi sẽ…"

"Tôi thật sự yêu anh ấy!" Cô khổ sở nói: "Vì sao hai anh không thể giúp tôi? Tôi rất yêu anh ấy, bắt anh ấy yêu tôi lúc này là không thể, nhưng tôi có thể chờ, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh ấy hối hận khi kết hôn với tôi."

Davy nghiêm túc ngồi xuống trước mặt Jodie: "Cô nói cô yêu anh tôi, tốt, vậy tôi hỏi cô, cô hiểu được anh ấy bao nhiêu? Cô biết tính cách của anh tôi rồi, yêu sao? Cô nguyện ý vì anh ấy trả giá bao nhiêu? Có thể sẵn sàng hy sinh vì anh ấy bao nhiêu?"

Cô ngập ngừng: "Tôi… Tôi không rõ lắm, anh ấy luôn luôn chú trọng cuộc sống riêng tư, đến bây giờ vẫn chưa có ai biết chuyện riêng của anh ấy."

"Phải không? Thiên hạ không có việc khó chỉ cần người có tâm, không phải sao?" Davy lắc đầu: "Hiện tại cô cái gì cũng không biết, nhưng lại nói cho tôi biết cô yêu anh tôi?"

"Tôi yêu anh ấy! Có gì là khó hiểu, nếu là vừa gặp đã yêu thì cần gì tìm hiểu?" Jodie Tô phản bác nói.

Davy lắc đầu: "Đó là vì cô chỉ theo ý mình."

"Anh dựa vào cái gì nói như vậy?" Cô không chịu thua lên tiếng phản bác: "Không ai hiểu được anh ấy thực sự đang nghĩ gì, có lẽ anh ấy không yêu tôi, nhưng ít nhiều sẽ có một chút…"

Philip cắt lời cô: "Anh ấy không có, một chút cũng không có! Anh tôi là người rất nhiệt tình trong tình yêu, anh ấy sẽ vì yêu mà trả giá hết thảy, thậm chí cả tánh mạng của anh ấy!".

Hắn nói tiếp với vẻ xúc động: "Nếu cô thấy được mặt này của anh ấy, cô sẽ kinh ngạc cho rằng anh ấy là người khác, anh ấy si tình, anh ấy yêu mãnh liệt, anh ấy móc tim móc phổi trả giá chỉ vì yêu."

Davy nhíu mày nhìn thấy sắc mặt của tiểu thư Jodie, trong lòng mắng thầm: "Philip chết tiệt, lợn lành chữa thành lợn què!"

"Chỉ cần bọn họ kết hôn," Richard Tô xen ngang: "Jodie sẽ làm cậu ta trở thành người đàn ông như lời cậu nói."

Davy thở dài bất lực: "Hai người chẳng lẽ vẫn còn không hiểu sao? Chúng tôi biết là bởi vì chúng tôi đã chứng kiến thời gian qua anh ấy phải trả giá như thế nào, mỗi ngày trôi qua như thế nào, những điều đó khiến chúng tôi rất cảm động. Do đó, anh ấy không dư thừa tình yêu để mà yêu người khác."

"Anh nói bậy!" Jodie Tô nhịn không được kích động kêu lên: "Anh ấy không thể! Anh ấy là người lạnh lùng từ trước đến giờ, chưa người nào nhìn thấy anh ấy trả giá ra sao, anh đừng có gạt tôi mong tôi từ bỏ!"

"Tiểu thư Jodie, cô bình tỉnh một chút, lắng nghe tôi…"

"Không! Tôi không muốn nghe nữa!" Cô kiên quyết lắc đầu: "Anh cũng không cần nói nữa, anh ấy không có khả năng là người như lời anh nói."

"Nhưng…"

"Jodie nói không muốn nghe," Richard Tô ngăn cản Davy nói tiếp những lời vô nghĩa: "Đừng nhiều lời vô ích, hôm nay chúng tôi nhất định phải chờ cậu ta cho bằng được, hôn sự phải được tiến hành suôn sẻ, chúng tôi…"

Dù máy điều hoà đã mở hết công suất nhưng không khí trong phòng nóng đến cực độ do bị cha con Richard Tô hun lửa. Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, nhiệt độ phòng dường như giảm xuống rất nhanh vì tiếng cười thanh thoát từ bên ngoài truyền vào.

"Anh là nô lệ của em, phải nghe theo lệnh em, em kêu anh đi hướng đông anh không thể đi hướng tây, em muốn anh lên trời anh không thể xuống đất, OK?"

Mọi người ngạc nhiên nhìn Joel đưa lưng về phía họ, thong thả đi vào theo kiểu giật lùi, áo khoác của hắn ở trên khuỷu tay, tóc dài rối tung trên vai, sắc mặt dung túng vui vẻ không có nữa điểm khó chịu, cà vạt của hắn bị cô gái nhỏ nhắn vẻ mặt sáng lạn tươi cười rạng rỡ đằng trước dùng sức dắt, tay trái cô xách một đôi giày cao gót, trên cổ tay thì đeo dây cột tóc của Joel.

"Ơ? Sao lại tập trung hết ở chỗ này?" Ti Ti không nhìn thấy cha con Jodie Tô ngồi bên kia ghế salon, tiếp tục nói cười: "Mọi người mau tới ngắm nô lệ của tôi một cái. Nhìn xem! Có giống nô lệ La Mã thời cổ đại không?" Nói xong còn kiễng chân thì thầm gì đó vào tai Joel.

Philip không ngừng cười to: "Giống… Rất giống! Có nghe lời hay không?"

Joel hai mắt đột biến thành dao găm phóng vào Philip, hắn bị Ti Ti dính sát vào nên cử động có chút khó khăn, mãi lo nói chuyện với Ti Ti không phát hiện trong phòng có nhiều hơn hai người: "Nghe lời, đương nhiên nghe lời! Nghe lời một trăm phần trăm"

Cô khoái chí lôi kéo cà vạt hắn: "Ưm! Nô lệ, có đem lời nói của nữ chủ nhân để trong lòng hay không?"

Molly quay lưng lại cười không ngừng, Davy và Philip ôm bụng cười to.

Joel bất đắc dĩ đi về phía trước một bước, hai tay vòng ra đằng trước ôm lấy cái eo nhỏ nhắn, cúi đầu khẽ cắn lỗ tai Ti Ti: "Anh là nô lệ vâng lời nhất , có thưởng không? Ưm! Có lẽ chính mình tự lĩnh thưởng?"

Ti Ti khẽ nhắm mắt hưởng thụ cảm giác hạnh phúc Joel vừa mang đến, nhìn thấy Molly nháy mắt mãnh liệt với mình, cô nghiêng đầu cẩn thận ngước mắt… "Ah! Có người!", vô tình thít chặt cà vạt trên cổ Joel…

"Ah… Búp bê, khụ…khụ…, mau buông tay em ra!" Joel bị siết cổ mặt đỏ tới mang tai.

Cô kinh hoảng vội vàng thả tay, hắn lập tức nới lỏng cà vạt thở mệt nhọc.

"Lạy chúa! Thiếu chút nữa tắt thở."

"Xin lỗi, em xin lỗi! Anh không sao chứ?" Ti Ti nhón cao mũi chân duỗi nhẹ tay vuốt ve cổ Joel.

"Không sao." Joel rốt cục cũng nhận ra cha con Richard Tô trong phòng, bắt gặp ánh mắt Jodie Tô nhìn hắn và Ti Ti toé lửa, hắn nhẹ cau mày nhưng giọng điệu vẫn ôn nhu đối với Ti Ti: "Búp bê, anh có chút việc, đến văn phòng của Davy chờ anh, được không?"

Hắn cầm lấy đôi giày Ti Ti đang xách trong tay rồi quỳ một chân trên đất, đem chân cô đặt trên gối và giúp cô mang giày.

"Vâng!" Cô vịn đầu vai Joel nhìn cha con Richard Tô, lông mày khẽ chau lại: "Lạ quá, em hình như gặp qua bọn họ ở đâu rồi, bọn họ là ai nhỉ?"

Joel mang giày vào chân còn lại cho cô: "Em chưa gặp họ bao giờ, chỉ là đối tác làm ăn thôi."

Ti Ti vắt óc suy nghĩ: "Nhưng… Em có cảm giác… Rõ ràng…" Cô phát hiện Joel ra hiệu bằng mắt với Davy: "Này, anh lại có chuyện gì giấu em nữa phải không?" Cô bắt đầu dò xét cha con Richard Tô tỉ mỉ, cảm thấy bọn họ thật sự rất quen mặt, rốt cuộc là ai? Philip không biết vô tình hay cố ý đi đến chắn ngang tầm mắt cô.

"Này, anh đang che tầm nhìn của tôi đấy." Cô đẩy hắn ra: "Philip, anh cản trở…"

"Ti Ti, đến phòng làm việc của tôi chờ Joel trước đã, anh ấy sẽ kết thúc công việc nhanh thôi." Davy nắm tay cô kéo ra ngoài.

"Nhưng tôi còn chưa có… Đáng chết! Davy, thả tôi ra… Anh em các anh sợ tôi biết cái gì đúng không?" Giọng điệu tức giận của Ti Ti bất giác làm Joel không lạnh mà run.

"Joel, anh chờ xem… Không cần phải kéo tôi… Chuyện này em sẽ không để nó trôi qua tốt đẹp đâu, Joel, em cảnh cáo anh…" Cô bị Davy kéo ra khỏi văn phòng.

Trong lòng Joel đột nhiên có một dự cảm bất an, cả người hắn mỗi lúc một cứng lại.

Hắn nhặt dây cột tóc rơi trên mặt đất lên thuận tay buộc tóc, nói nhỏ vài câu với Molly, cô gật đầu đi ra ngoài, còn lại một mình hắn đi đến quầy bar rót rượu, không nói câu nào chỉ chằm chằm nhìn cha con Richard Tô.

"Cô ta là ai?" Jodie Tô khẩu khí không tốt hỏi, giống như bà vợ bắt gian tại giường: "Tôi là hôn thê của anh, tôi có quyền biết rõ!"

"Cô không là gì cả." Joel cười lạnh: "Cô lại càng không có quyền hỏi tôi bất cứ chuyện gì."

Jodie Tô biến sắc: "Anh… Làm sao anh có thể nói như vậy? Ngày đó…"

"Ngày đó?" Joel chế giễu: "Ngày đó hoàn toàn là trò hề, không có ý nghĩa gì hết."

Richard Tô sắc mặt âm trầm: "Chủ tịch Rocks, xin đừng quên những gì tôi nói trước đây…"

"Tôi chưa quên," Joel lập tức cắt đứt lời ông ta: "Cho nên tôi mới nói đó là trò hề, ông nghĩ rằng tôi lần đầu đụng phải loại chuyện đó sao? Sai rồi! Tình huống dở khóc dở cười nào tôi đều đã gặp qua, tôi không lên tiếng chẳng qua là nghĩ đến thể diện của con gái ông thôi, không muốn tiểu thư Jodie khó xử, đợi thời gian trôi qua việc này sẽ phai mờ, ông thực sự cho là tôi sợ ông sao?"

Joel khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Tôi không quan tâm người khác nhìn tôi như thế nào, gia tộc Rocks cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ dư luận gì, không ai có thể uy hiếp tôi, ông hiểu không?"

Trước hành động cuồng vọng bá đạo của Joel, Richard Tô nhất thời khiếp sợ im lặng, bao nhiêu từ ngữ muốn nói không thể mở miệng, rốt cục ông ta thở dài một hơi: "Jodie thật sự rất yêu cậu, chẳng lẽ cậu không thể…"

"Thế thì sao?" Joel lần nữa ngắt lời ông ta: "Chẳng lẽ bao nhiêu phụ nữ yêu tôi, tôi đều đáp ứng hết, tiếp nhận tất cả sao?" Hắn cười lạnh một tiếng: "Tôi không phải siêu nhân."

Jodie Tô oán hận nghiến răng: "Tôi… Tôi sẽ tự sát! Tôi không thể không có anh, nếu không tôi… Thật sự sẽ chết!"

Joel thờ ơ nhún vai: "Tùy cô."

Nghe vậy, cô nhịn không được cuối cùng bật khóc.

Richard Tô giận dữ thống khổ rống lên: "Cậu có tim hay không? Có thể ngồi nhìn con gái tôi tự huỷ hoại cuộc sống của nó mà không chút để ý? Lão già tôi đây thật đáng thương chỉ có đứa con gái duy nhất, xin cậu cứu con bé đi!"

Joel sắc mặt càng thêm lạnh lùng: "Cứu cô ấy? Như vậy có ai tới nói cho tôi biết, rất nhiều phụ nữ đều muốn tôi cưới cô ấy, tôi nên lựa chọn ai, buông tha ai? Không, nên nói là làm cho ai sống, làm cho ai chết? Ừ? Có lẽ ông cho rằng những người phụ nữ đó sống hay chết đều không liên quan, dù sao không phải con gái ông chết thì tốt rồi, đúng hay không?"

Richard Tô nghẹn lời, nhưng không biết phản bác thế nào, chỉ có thể ôm lấy đứa con gái đang che mặt khóc thì thầm an ủi.

Philip đột nhiên lên tiếng hỏi Jodie Tô vẫn còn đang nức nở trong lòng cha mình: "Tiểu thư

Jodie, nghe nói có rất nhiều người theo đuổi cô, tại sao cô không nghĩ đến bọn họ?"

"Tôi không yêu họ!" Jodie Tô buộc miệng nói.

"Đúng rồi! Cô đương nhiên không tiếp nhận bởi vì cô không có tình cảm với những người đó, Joel không yêu cô nhưng vì sao phải ép buộc anh ấy chấp nhận cô?" Hắn tỉnh táo phản bác.

Jodie Tô ngẩn người, rồi sau đó nhíu mày cắn môi: "Đó… Đó là bởi vì… Bởi vì… Này, đây là hoàn toàn không giống…"

"Không giống ở đâu? Không giống là vì bọn họ không nói sẽ tự tử vì cô?"

Cô bất lực liếc nhìn Richard Tô: "Tôi không phải ý này…"

"Đó là bởi vì phụ nữ có quyền cự tuyệt, đàn ông không có sao?" Philip truy hỏi tới cùng.

"Tôi… Tôi không biết! Dù sao tôi vẫn nghĩ rằng không giống!" Jodie Tô không biết tốt xấu kêu lên.

"Phụ nữ hâm mộ Joel rất nhiều, cô không phải là người đầu tiên, cũng không phải đẹp nhất, chắc chắn không phải giàu có nhất, mà quan trọng nhất là cô không yêu Joel, cho nên cô mới có thể giở thủ đoạn hèn hạ, tôi nói đúng không? Được rồi, giờ cô cũng nên hiểu trừ phi Joel thật tâm yêu, nếu không cho dù sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào đều không thể khiến anh ấy khuất phục, tại sao không dừng lại ở đây?" Philip lôi hết tâm can ra mà nói, nói một hơi không nghĩ.

Những lời nói của Phillip khiến Jodie Tô cứng họng. Căn phòng rơi vào im lặng, thật lâu sau Richard Tô rốt cuộc mở miệng: "Jodie, cha nghĩ…"

Cửa phòng làm việc bỗng nhiên một tiếng mở ra, Davy lảo đảo chạy vào, "Joel, em xin lỗi, Ti Ti… Ti Ti, cô ấy vừa…"

Joel sắc mặt dữ tợn nguy hiểm bước nhanh về phía Davy nắm lấy cổ áo cậu ta: "Anh muốn giết cậu!", hắn nói xong tung ra một đấm nhanh như chớp, tiếp theo là những cú đấm như trời giáng …

"Joel, anh điên rồi! Mau dừng tay!" Philip xuất ra toàn lực giữ chặt Joel: "Anh ấy là Davy! Là em ruột của anh! Lạy Chúa, anh ấy sắp bị anh đánh chết đến nơi rồi!", Philip quay sang cầu viện Richard Tô đang sợ ngây người: "Nhanh tới đây hỗ trợ! Ngồi đó nhìn cái gì… Joel, tỉnh táo lại, chúng ta trước đi tìm Ti Ti quan trọng hơn, mau dừng tay!"

"Anh trước đập cậu ta một trận sau đó mới tìm người!" Joel giãy khỏi kiềm chế của Philip và Richard Tô, không ngừng tung những cú đấm…

"A? Mọi người đang làm gì đó?" Ti Ti kinh ngạc đứng ở cửa phòng nhìn quanh: "Philip, sao anh ôm Joel chặt vậy? A! Davy, anh làm sao vậy… Giống như bị… Đánh một trận?"

Trận ẩu đả long trời lở đất tạm dừng, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn ra cửa.

"Ti… Ti Ti, cô… Cô đã đi đâu?" Philip bi thống gào to.

"Tôi? Tôi đi…" Mới nói mấy chữ, Ti Ti liền bị Joel xông tới ôm chặc lấy: "Làm sao vậy? Joel, đã xảy ra chuyện gì?"

"Đừng… bỏ… anh…," Joel thanh âm không ngừng run rẩy: "Đừng bao giờ bỏ anh lại một mình!"

"Em không có bỏ anh, em chỉ đến phòng vệ sinh mà thôi… Ưm, có lẽ không lâu, nhưng cũng mất nhiều thời gian, em cũng không phải… Này, Joel, anh…"

Mọi người kinh ngạc trông thấy Joel đưa lưng về phía bọn họ hai vai run rẩy kịch liệt, hắn đang khóc?!

"Joel, được rồi, em thật không có rời đi, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ, anh không nên như vậy!"

Ti Ti thanh âm vừa bất đắc dĩ vừa hoảng sợ, chỉ có cô biết rõ Joel có bao nhiêu kích động, tóc của cô đều ướt hết, nước mắt còn từ trên trán chảy xuống: "Philip, ở đây giao cho anh được chứ? Tâm trạng Joel tựa hồ có chút… Không khống chế được, tốt nhất tôi đưa anh ấy rời khỏi đây. Davy, mượn phòng làm việc của anh chút…, Joel, thả em ra, chúng ta đến văn phòng của Davy đi…"

Ti Ti rốt cục thoát ra khỏi thân hình cao lớn đang ôm chặt lấy cô của Joel, tay trái cô vòng qua eo hắn, nghiêng đầu ôn nhu ngẩng đầu nhìn: "Chúng ta đi thôi, nơi này giao cho hai người đó đi. Thật không biết bây giờ nói cái gì đây, có lẽ anh cần nghỉ ngơi một thời gian… Ai Cập, thế nào? Em muốn đi ngắm Kim Tự Tháp đã từ lâu… ", thanh âm dần dần biến mất.

Philip thở dài một hơi, đi qua đỡ Davy còn ngồi ngẩn ngơ dưới đất dậy: "Anh không sao chứ? Có cần gặp bác sĩ không?"

Davy thần sắc ủ rủ loạng choạng đi đến sopha ngã phịch xuống: "Để bọn họ đi nghỉ mát đi, đi càng xa càng tốt! Mẹ nó, thảm hoạ bất ngờ!" Hắn oán hận nói.

"Thật sự không cần gặp bác sĩ? Bộ dáng của anh tựa hồ…" Philip khóe miệng bắt đầu cong lên: "Hắc hắc… Rất thú vị!" Hắn rốt cục nhịn không được ôm bụng cười to: "Lạy Chúa! Shana sẽ bị anh hù chết."

"Chết tiệt! Anh ấy ăn gì mà thần kinh bị chạm vậy?" Davy sờ vào khóe miệng bị thương đổ máu, lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng.

"Là anh tự chuốc lấy phiền toái, Ti Ti đến phòng vệ sinh, anh nhiệt tình khẩn trương cái gì?" Philip hả hê khi người gặp hoạ.

"Hỗn đản! Đi lấy cho anh viên đá… Anh vừa từ phòng vệ sinh đi ra, trở về đã không thấy tăm hơi cô ấy, anh làm sao biết…" Davy sờ sờ viền mắt, đau đến phải hít một hơi: "Nếu không xem anh ấy là anh trai, anh đã đánh trả lại rồi."

"Quên đi!" Philip đưa cho hắn túi chườm đá: "Cho dù anh có đánh trả cũng đánh không lại anh ấy, anh ấy không đánh cho anh bò ra đất mới là lạ!"

Davy hừ lạnh: "Đó là trước kia, bây giờ anh trẻ hơn anh ấy, kết quả khó nói."

"Ha!" Philip cười nhạo một tiếng, Davy trừng mắt tức giận thổi tóc trước trán phù phù.

"Cô ta là ai?" Jodie Tô đột nhiên hỏi.

Màn đấu võ mồm bị buộc ngưng ngang, hai người liếc mắt nhìn nhau, Davy cẩn thận trả lời: "Cô ấy là người phụ nữ Joel yêu."

"Joel yêu cô ấy?" Cô thì thào ngỡ ngàng.

"Thực tế, Joel không thể không có cô ấy, anh ấy nguyện vì cô ấy mà chết, vì cô ấy làm mọi chuyện, chỉ cần cô ấy không rời khỏi anh ấy." Davy chần chờ một chút: "Cô ấy là vợ Joel, Ti Ti Rocks."

"Vợ? Cậu ta đã kết hôn?" Richard Tô kêu sợ hãi.

"Thời điểm hai người tự ý công bố đính hôn, sáng hôm sau Joel đã dẫn Ti Ti đi đăng ký kết hôn."

"Sao cậu ta không…"

"Joel không muốn hai người mất mặt."

"Phải không?" Richard Tô cười khổ: "Không ngờ từ đầu tới cuối chỉ có chúng tôi tự mình diễn hề."

Jodie Tô lên tiếng đầy cay đắng: "Hoá ra anh ấy đã yêu người khác, hèn chi lúc tôi doạ tự tử không mảy may tác động đến anh ấy."

"Thật xin lỗi, cô nên từ bỏ Joel đi." Philip an ủi cô: "Đừng quên! Còn có rất nhiều đàn ông tốt chờ cô."

"Nhưng không phải anh ấy!" Jodie Tô thở dài.

Jodie Tô không lâu sau ra nước ngoài công tác.

Gia tộc Rocks lập tức công bố hôn lễ long trọng của Joel. Vì vậy, tin tức nhanh chóng lan rộng khắp thế giới, đồng thời cũng rơi vào tai Helen đang ở Thuỵ Sĩ chữa bệnh. Bởi vì tinh thần Helen trước đây không ổn, cho nên Joel dễ dàng bỏ qua mọi chuyện cô ta làm, cuối cùng cha mẹ Helen cảm thấy có lỗi với Joel, mới đưa Helen qua Thụy Sĩ.

Khi nghe tin tức này Helen gần như phát điên, la hét thảm thiết bắt buộc phải tiêm thuốc an thần mới dần dần trấn tĩnh và chìm vào giấc ngủ. Sau khi tỉnh lại liền bỏ trốn quay về Mỹ, cha mẹ cô ta chưa kịp thông báo cho Joel biết con họ hiện giờ đến nhà hắn.

Joel vừa bước vào phòng khách toàn thân hắn căng cứng, ánh mắt sắc bén dừng ở gương mặt trắng bệch như giấy của Ti Ti rồi chậm rãi dời qua khuôn mặt điên dại của Helen, cuối cùng dán mắt vào con dao gọt trái cây trong tay Helen đang đặt trên cổ Ti Ti.

"Cô muốn gì, Helen?" Hắn trấn định hỏi.

Mới đầu, Helen tựa hồ không ra nhận hắn là ai, sau một lúc lâu, ánh mắt cuồng loạn mới từ từ hóa thành ai oán: "Joel, em yêu anh, em thật sự yêu anh! Vì sao anh không thể thử yêu em? Cô ta…" Helen liếc xuống nhìn Ti Ti: "Cô ta không thể so với em được, vì sao anh chọn cô ta?"

Joel đảo mắt nhìn chằm chằm Helen: "Vì tôi yêu cô ấy, bắt đầu từ mùa hè mười năm trước đã rất yêu cô ấy, trải qua mười năm hiểu lầm biệt ly tình yêu của chúng tôi vẫn nguyên vẹn như ngày đầu, cô nên biết dù cho long trời lở đất cũng không thể thay đổi tình yêu của tôi dành cho cô ấy. Cho nên, Helen, cô dừng lại đi, đừng gây ra chuyện phải hối tiếc!" Hắn trực tiếp nói rõ sự thật, trong lòng hiểu được thời gian càng kéo dài càng rắc rối hơn.

Helen đáng thương nhìn hắn: "Em? Em nên làm gì? Em yêu anh lâu như vậy, nếu không được anh đáp lại, làm sao em có thể sống tiếp?"

"Cô có thể, Helen, cô vẫn còn trẻ, chỉ cần cô muốn, chẳng bao lâu cô sẽ quên tôi, lại bắt đầu cuộc sống mới." Joel chậm rãi tiến về phía trước một bước: "Đàn ông trên đời không chỉ có một mình tôi, cô nhất định sẽ gặp được người đàn ông của mình, hai người sẽ yêu nhau sâu đậm."

"Không, tất cả tình yêu của em trao hết cho anh, vì thế em không thể yêu người khác?" Helen lẩm bẩm nói, ánh mắt chậm rãi dời xuống vẻ mặt dần dần trở nên dữ tợn khó coi, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn.

"Đều do cô ta, nếu không có cô ta, cuối cùng sẽ có một ngày anh yêu em, em biết, nhất định là như vậy!"

"Không, cô sai rồi, Helen, hãy nghe tôi…"

Nhưng Helen không muốn nghe hắn nói, cô ta chỉ nhìn lom lom con dao trong tay mình, điên cuồng lại lần nữa hiện lên trên mặt.

Thấy lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào cổ Ti Ti, làn da mềm mại bắt đầu rỉ máu. Joel phát hiện tim hắn đập loạn, trong lòng sợ hãi không thôi, hắn giơ tay lên ngăn cản con dao: "Đừng, Helen, dừng tay lại, cô sẽ làm tổn thương cô ấy!"

"Tổn thương cô ta?" Helen cười phá lên: "Không, tôi sẽ không làm cô ta bị thương, tôi muốn giết cô ta, muốn cô ta chết!"

"Không!" Joel rống lên, hai tay vươn ra phía trước: "Được, Helen, cô chỉ muốn tôi thôi chứ gì? Được, tôi đáp ứng cô, chỉ cần cô thả cô ấy ra, cô muốn tôi như thế nào cũng được, làm ơn, Helen!"

Helen có vẻ ngỡ ngàng trừng mắt nhìn. "Xin em? Anh đang ở đây cầu xin em?"

"Đúng vậy, Helen, tôi xin cô, thả cô ấy ra, sau đó tôi là của cô."

Trong phút chốc, Helen hơi dao động, nhưng chỉ một giây sau, cô ta kiên quyết lắc đầu, và hành động này làm vết thương trên cổ Ti Ti bị con dao trong tay cô ta cắt sâu hơn.

Joel một phen hoảng loạn: "Không, Helen, đừng cử động, cô giết cô ấy mất."

"Chỉ có cô ta chết, anh mới có thể toàn tâm toàn ý yêu em!" Helen chăm chú nhìn con dao: "Hai chúng tôi, chỉ có một người có thể ở lại bên cạnh anh, cho nên tôi nhất định loại bỏ cô ta, anh mới có thể là của tôi."

"Helen, xin cô…"

Joel cầu khẩn, nhưng Helen dường như không để ý hắn, cô ta chỉ lẩm bẩm, ánh mắt càng lúc càng hung ác.

Lợi dụng cô ta mất tập trung, Joel lặng lẽ áp sát vào định đoạt lấy con dao, ai ngờ con dao lại ấn sâu thêm một chút, khoé miệng Helen nhếch lên khủng khiếp: "Tôi biết rõ chỉ cần cô ta còn sống, tôi sẽ không có cách nào có được anh, cho nên nhất định phải, anh hiểu không, Joel? Tôi phải giết cô ta!"

Joel rốt cuộc biết không ngăn cản cô ta được, hắn khẽ cắn môi, đột nhiên vọt tới dưới tủ TV lấy ra một con dao rọc thư, rồi sau đó trở lại trước mặt Helen, trên mặt chính là cứng rắn và dứt khoát: "Cô muốn tôi phải không? Được, vậy hãy đi cùng với tôi!"

Hắn không chút do dự đặt con dao xuống cổ tay trái cắt một đường thật sâu, máu tươi lập tức bắn ra.

Ti Ti hoảng sợ bật khóc: "Không! Joel!"

Joel không để ý tới cô, lẳng lặng đem cánh tay ướt đẫm máu đưa đến trước mặt Helen.

"Thấy nào, Helen? Tôi muốn xuống địa ngục, cô không đi theo tôi sao?"

Helen mắt mở to hoang mang.

Hắn cầm dao cũng cắt một đường ở tay còn lại: "Helen, không phải cô muốn tôi sao? Đi, đi theo tôi, cô không đi theo tôi sẽ không có được tôi đó!" Helen nhíu mày.

Máu ở hai tay Joel từng giọt từng giọt tuôn chảy xuống đất: "Đi thôi, Helen, đi theo tôi, nơi đó không có cô ấy, chỉ có một mình tôi, nếu cô muốn tôi thì hãy đi cùng với tôi!"

Helen nhìn tay hắn thật lâu mới lẩm bẩm nói: "Anh… Anh đang làm gì?"

Joel sắc mặt dần tái nhợt, nhưng hắn vẫn kiên định nhìn thẳng cô ta.

"Tôi phải đi, Helen, cô không đi theo tôi sao?"

"Đi?" Helen không hiểu nhìn hắn trừng trừng: "Anh muốn đi đâu?"

"Helen, tôi muốn đi đến thế giới khác." Hắn dụ dỗ: "Nếu cô đi với tôi, chỗ đó cũng chỉ có cô và tôi, không có cô ấy kẹp ở giữa chúng ta, không phải cô rất muốn điều này sao?"

"Thật sự, chỉ có em và anh?" Ánh mắt Helen toả sáng.

"Đúng vậy." Thân mình Joel hơi lung lay, nhưng hắn vẫn cố ôn nhu mỉm cười với Helen: "Chỉ có hai chúng ta, không có người khác."

"Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?" Cô thì thào, con dao trong tay từ từ nới lỏng.

Tay Joel chậm rãi buông xuống: "Nhanh lên, Helen, nếu cô không đến, tôi sẽ đi một mình!"

"Không, anh không thể bỏ em đi!" Helen kêu gào, con dao cuối cùng cũng rời khỏi cổ Ti Ti. Ti Ti lập tức thoát khỏi sự khống chế của Helen, nhanh chóng bấm điện thoại gọi xe cứu thương, sau đó chạy tới phòng tắm cầm lấy khăn mặt.

Khi cô trở lại phòng khách thì Joel đã té xuống đất, Helen quỳ gối bên cạnh hắn không biết thì thào những thứ gì. Ti Ti nước mắt đã thấm ướt mặt, nhưng cô cố gắng trấn tĩnh, cô biết mình đang nắm giữ tính mạng của Joel, cho nên tuyệt đối không thể hoảng loạn. Cô dùng khăn mặt gắt gao giữ chặt hai cổ tay Joel, trước khi mất đi ý thức, anh chỉ nói một câu: "Búp bê, anh yêu em."