Thùy Ngôn Vô Dụng

Chương 10



Đế vương ôm Vô Dụng đến tẩm cung của mình, hắn đã phái Tử Ngọc đi gọi Ngự Y. Đứa nhỏ trong lòng ngực nóng đến dọa người, trong đôi mắt Đế vương hiện lên một ít tức giận.

Đám người dưới kia chăm sóc người như thế nào vậy, hoàng tử bệnh nặng như vậy bọn họ cũng không biết sao ?

Đế vương cẩn thận đem Vô Dụng đặt lên giường, lại bỗng nhiên phát hiện quần áo màu nguyệt sắc dính chút vết máu.

Máu này rõ ràng là từ bên trong chảy ra, li ti nhiều điểm đỏ dị thường.

Đế vương ánh mắt hơi mị một chút, tay vừa định cởi quần áo của Vô Dụng, Vô Dụng lại hơi trật nghiêng đầu về sau, lông mi run rẩy, chậm rãi mở to mắt.

“…….Ngươi là ai ?” Đôi mắt của Vô Dụng sương mù mờ mịt, không biết là ánh sáng quá mờ hay quá chói, nó chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mông mông lung lung.

“Nơi này là chỗ nào ?” Nó lắc lắc đầu, đầu tuy đau kinh khủng nhưng vẫn cảm giác được nơi này không phải chỗ quen thuộc.

Nó giãy dụa đứng lên, có chút sốt ruột nói : “Ta cần phải trở về.”

“…….Ngươi làm sao phải đi về ?” Đế vương vốn vẫn không nói gì chậm rãi hỏi, không biết trong thanh âm vì sao dẫn theo chút tức giận.

“Làm sao quay về ?” Vô Dụng tựa hồ nghi hoặc một chút, nó dừng lại nghĩ nghĩ, nói, “Hình như là Cô Vân Viện…. Không đúng, là Thu Thủy điện đi….. Ta cũng không rõ lắm, tóm lại không phải nơi này.”

Nó vội vã chạy ra bên ngoài, dọc đường đã lảo đảo vài bước.

Đế vương nhìn thấy nó chạy đến cửa, bỗng nhiên vung tay lên, Vô Dụng lại bắt đầu nhớ tới ngủ trên cái giường lớn kia.

“Ngươi sinh bệnh, ngoan ngoãn ở nơi này đi, Ngự Y lập tức sẽ lại đây.” Đế Vương không chính mình lại không biết là không nên kiên nhẫn cùng một đứa nhỏ thần chí không rõ giảng đạo lý, hắn bình thường, tám phần cũng không buồn liếc mắt một cái.

Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên giãy dụa đứng lên.

“………….Ta không cần,” có lẽ là con người khi sinh bệnh sẽ trở nên đặc biệt yếu đuối, Vô Dụng trong thanh âm nức nở, “Ta không cần ở nơi này, ta phải đi về….”

Nó gắng sức đứng lên, lại bị Đế vương đè ép trở về, nó tựa hồ bắt đầu quật cường đứng lên, bám riết không tha, rồi lại ngã xuống, lại đứng lên…..

Đế vương rất có hưng trí nhìn cố gắng của đứa nhỏ bị mình dễ dàng phá giải, đến cuối cùng Vô Dụng không còn chút khí lực.

“Cho nên nói, người bệnh phải ngoan ngoãn nằm…..” Đế vương tựa hồ có chút đắc ý dào dạt, trên cao nhìn xuống thấy Vô Dụng, khóe miệng khẽ cười không hiểu được.

Vô Dụng thở hào hển nhìn hắn một cái, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn, thân thể lui thành một khối nho nhỏ. Giờ đang là mùa hè, Vô Dụng lại cảm thấy có chút lạnh. Nó muốn ôm Thủy Thủy, hoặc là giống như trước kia…… Giống cái lúc rất lâu về trước, ôm Y, đến cuối lại có chút lo lắng.

Nhưng, bên người chỉ có cái giường trống rỗng, còn có một kẻ mà nó không thích.

“……….Nơi này mùi khó ngửi muốn chết…….” Vô Dụng bỗng nhiên bắt đầu oán giận, “Không khí không rõ tân, ánh mặt trời không rõ mị, giường quá lớn, người cũng thật chán ghét…….”

Vô Dụng không biết chính mình đang nói cái gì, đầu lại hỗn loạn như trước, mỏi mệt lại đánh úp xuống, dần dần, lại bắt đầu nặng nề ngủ.

Đế vương nhướng mi nhìn đứa nhỏ nói ẩu tả đang nằm trên giường, bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.

Nó cư nhiên ở tẫm cung mà Trẫm thích nhất, nói huân hương vua dùng khó ngửi muốn chết ? Còn nói Trẫm thực chán ghét !?

Thật tốt, Đế vương nghĩ thầm. Hãy đợi đấy, chờ ngươi khỏe lại liền đem ngươi sung quân đến biên cương, cho ngươi ngay cả muốn khóc cũng khóc không được.

Khi Tử Ngọc mang theo Ngự y vội vã chạy tới tẩm cung của Đế vương. phát hiện đứa nhỏ hình như vẫn ngủ, Đế vương ngồi bên người nó, có chút chơi đùa vỗ về nó.

“Tử Ngọc ?” Đế vương quay đầu lại, “tới thực chậm.”

“Thuộc hạ đáng chết !”

Đế vương phất tay, Ngự y phía sau Tử Ngọc run rẩy đi lên.

“Qua xem Thất hoàng tử đi, giống như phát sốt.”

Vô Dụng ngủ thật sự không yên, Ngự y tay bắt lên cổ tay của nó, nó đã hơi hơi giật.

Gần đây tựa hồ luôn như nằm mơ. Vô Dụng mờ mịt nghĩ. Mộng đã qua lập tức sẽ quên đi, nhưng cảm giác trong mộng vì cái gì không thể quên được ?

Nhất định là giấc mộng chút bi thương. Lông mi của Vô Dụng run run. Cảm giác thật tịch mịch, cảm giác thống khổ tuyệt vọng này thực quá bén nhọn, lạnh đến mức làm cho người ta sắp điên mất rồi.

Cho ta một ít ấm áp đi. Vô Dụng mở mắt ra. Y đâu rồi ?

Trước mắt có ba người, Vô Dụng từng bước từng bước mờ mịt xem qua, lúc thấy Tử Ngọc, nó ngơ ngẩn một trận.

“…..Phương Dư Sinh ?” Nó ngồi xuống, ôm lấy đầu đau đơn. Hình như không phải, kia…. hắn là ai vậy ? Tựa hồ là nhớ rõ tên của hắn, kêu…. Tử Ngọc đi ?

“…..Tử ngọc, là ngươi sao ?”

Tử Ngọc cảm thấy được trong lòng có chút đau, Đế vương ánh mắt cảm xúc nhìn không ra, nhẹ giọng đáp : “Là ta.”

“Thật tốt quá…..” Vô Dụng nỉ non, “Ta hơi khó chịu, Tử Ngọc có thể mang ta đến chỗ Y không ? Ta muốn thấy Y….” Nó lộ ra ánh mắt chờ mong, hơi vươn tay về phía Tử Ngọc.

Tử Ngọc thiếu chút nữa nói “Được”, lại nhìn thấy Đế vương đang hạ mắt nhìn chằm chằm liền nhớ tới bổn phận của mình. Hắn nhìn nhìn Vô Dụng, cuối cùng cũng chỉ có thể lẳng lặng đứng ở một bên.

Đế vương khụ một tiếng, hỏi: “Khanh nói thế nào ?”

“Mạch tượng của Thất điện hạ khá nguy, ” Ngự y trầm tư trong chốc lát, còn nói, “Thần chưa bao giờ gặp quái bệnh này. Bất quá thần sẽ thử một lần, mặc dù không thể cam đoan hoàn toàn chữ khỏi, ít nhất là cũng bảo toàn được tánh mạng.”

Đế vương gật gật đầu : “Khanh đem toàn lực chữa khỏi cho Thất hoàng tử, Trẫm đều có trọng thưởng.”

Ngự y chắp tay nói: “Thần nhất định toàn lực.”

Ngự ý ngồi ở gian ngoài kê thuốc, thở dài.

“Thất điện hạ bệnh này đã kéo dài một thời gian, như thế nào trì hoãn đến giờ. Nếu trị sớm một chút cũng không nghiêm trọng đến vậy.”

Tử Ngọc cũng ở gian ngoài nghi hoặc nói. “kéo dài một thời gian ?”

“Đúng vậy, ngươi không phát hiện ngực địên hạ có vết thương của roi sao ? Ít nhất cũng đã năm sáu ngày rồi, chính là bởi vì sinh bệnh mới không khỏe, đến bây giờ còn chảy máu…. Hẳn là rất khó chịu, Thất điện hạ cư nhiên nhịn lâu như vậy…..”

Tử Ngọc trầm mặc thật lâu sau, hắn biết đứa nhỏ kia luôn luôn nhẫn nại, lại không nghĩ là nhẫn nại đến thế này.

Hắn có chút khó chịu mở miệng nói : “Tử Ngọc khẩn cầu Ngự y đại nhân chữa khỏi bệnh cho Thất điện hạ, Tử Ngọc vô cùng cảm kích.”

“Đó là tất nhiên.” Ngự y đáp.