Thượng Vị Câu Dẫn

Chương 45: Chia tay*



Thời gian trôi qua thật nhanh, thời gian một tháng trong nháy mắt chỉ còn một tuần, đến cùng với sự chia ly, giữa hai người không nói nhiều lời, chỉ thấy được một chút gì đó khi làm tình, mỗi một lần đều là liều chết triền miên, lăn lộn đến hơn nửa đêm, thậm chí khi không phải là tiết tự học tiếng anh Tô Mặc Huy cũng không hề đến lớp, buổi sáng xuống giường thì lại là một hồi lăn lộn.

Tới gần cuộc thi cuối tháng, lớp hai đạt được danh hiệu đứng đầu môn tiếng anh, hoàn toàn áp đảo lớp một, các bạn học đều vui vẻ tới mức điên rồi, hai tháng nỗ lực cuối cùng cũng có hiệu quả, nhưng cùng lúc đó, lớp học cũng bao phủ không khí ly biệt buồn bã, lứa tuổi của bọn họ đều rất nhạy cảm với sự chia ly.

Sau khi chữa bài thi tiếng anh xong, Tô Mông thần thần bí bí mở miệng, "Lúc trước cô từng hứa sẽ khen thưởng cho năm bạn có tiến bộ nhiều nhất, không biết cả lớp có còn nhớ không?"

Món quà khen thưởng này chính là động lực học tập hai tháng này của bọn họ, sao bọn họ có thể không nhớ được? Đến lúc phát thưởng, đúng là có người vui có người buồn.

"Được rồi, vậy cô sẽ gọi các bạn theo thứ tự tên, gọi đến ai thì phiền các bạn đi lên nhận quà nhé!"

Theo trình tự tên thì bắt đầu ở Hứa Gia Nhạc, "Chúc mừng bạn Hứa Gia Nhạc mời bạn lên bục chọn quà nào!"

Vẻ mặt Hứa Gia Nhạc hớn hở chạy lên trên bục giảng.

Tô Mông vỗ vỗ bờ vai của cậu, cổ vũ nói, "Bạn Gia Nhạc có tiến bộ rất nhiều, hai tháng đã tăng lên ba mươi điểm, hy vọng sau này em không ngừng cố gắng nhé!"

"Ở đây có mười số để em chọn, tương ứng với phần quà của em."

Lòng Hứa Gia Nhạc tràn đầy chờ mong, "Số 8 ạ."

Tô Mông nhấn bút điều khiển, con số phía sau quay vòng quanh, "Chúc mừng em nhận được một quyển《Năm năm cao đẳng, ba năm giải đề》, hãy cố gắng nỗ lực học tập nhé!"

Các học sinh bên dưới cười ầm lên, đối với phần thưởng sáng tạo ngoài dự đoán cảm thấy rất ngạc nhiên, rồi lại vui sướng khi Hứa Gia Nhạc gặp họa, đặc biệt là mấy thằng bạn chí cốt của cậu ta cười lớn nhất.

Chỉ có Lộ Viễn Hi là lòng phủ đầy bi thương, gần đây các bạn đều đồn rằng cô sắp phải đi, mà cậu cũng biết cô sẽ không ở đây quá lâu, cô còn có khoảng trời rộng lớn, nơi đó không phải thế giới mà cậu có thể dễ dàng tiến vào, phút chia ly bây giờ có thể là vĩnh viễn.

Đối với một thiếu niên vừa biết yêu lần đầu, tình yêu không bệnh mà chết luôn khó có thể kìm nén, hãm sâu vào trong đó, đối mặt với chia ly như vậy lòng cậu đau đớn không thôi, nhưng lại không biết phải làm gì, thậm chí cậu còn muốn tỏ vẻ mình không sao cả, dáng vẻ không chút để ý, tình yêu khiến người ta ngọt ngào, nhưng cũng khiến người ta day dứt, mà tình yêu đơn phương xa vời này cậu chỉ có thể tự mình đau.

Mỗi bạn học sinh lên bục đều nhận được dụng cụ học tập, phần thưởng sách đề thi thử khiến người ta dở khóc dở cười.

Màn hình lớn chuyển đến tên Lộ Viễn Hi, cậu sửa sang lại suy nghĩ, vững vàng bước lên bục, trên màn hình chỉ còn lại hai con số, chỉ cần cô tặng quà, mặc kệ là cái nào cũng không sao cả, "Số 10."

Tô Mông nhấn màn hình, "Chúc mừng em nhận được một cái ôm ấm áp của cô!"

Bất thình lình Lộ Viễn Hi bị hạnh phúc ụp vào, ngây ngốc không biết nên làm như thế nào cho phải.

"Nếu bạn Lộ muốn đổi sang phần quà khác cũng được." Cô cũng không ngờ cậu còn trúng được khéo như vậy.

Lộ Viễn Hi đỏ mặt cúi đầu, "Không cần đâu."

Các học sinh bên dưới đều cười ồn ào "Oa quao ~"

Tô Mông nghiêng người ôm cậu ta một cái, vỗ vỗ lưng cậu "Cố lên."

Cái chạm khẽ rất nhanh đã rời khỏi, thậm chí Lộ Viễn Hi cũng không kịp cảm nhận, nhưng cái ôm này cũng đủ để làm điểm tựa cho tương lai đợi chờ phía trước, có lẽ bây giờ cậu không có tư cách đứng cạnh cô, nhưng cậu sẽ chờ, chờ chính mình đủ ưu tú, trở thành người xứng đôi với cô.

Cách thời gian nghỉ chỉ còn ba ngày nữa, cũng đồng nghĩa với việc thời gian bên nhau của hai người đã hết, không ai chủ động nói câu chia tay đa cảm, nhưng lại không hẹn mà cùng để lại tươi cười vào ngày cuối cùng cho nhau, vượt qua khoảng thời gian hạnh phúc cuối cùng.

Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, lúc chạng vạng, Tô Mặc Huy nhận được điện thoại của Lâm Viện, "Mặc Huy, làm sao bây giờ? Hạc Lâm đánh bạn nhập viện rồi, bây giờ người ta muốn bắt nó bỏ tù."

Người phụ nữ vừa vội vừa run nói, âm thanh mang theo tia nức nở, Tô Mặc Huy chỉ có thể nghe được đại khái, "Nói cho rõ ràng, sao lại thế này?"

Lâm Viện tưởng tượng đến cảnh con trai còn nhỏ như thế mà đã bị nhốt ở đồn công an, lòng cô nóng như lửa đốt, thật lâu sau vẫn khó có thể bình tĩnh trở lại, Tô Mặc Huy chỉ dành trấn an cảm xúc của cô mới biết rõ ngọn nguồn.

Tô Hạc Lâm xảy ra tranh chấp với người ta ở trường, đánh người ta bị thương nặng, phải vào bệnh viện, bây giờ đang bị nhốt ở đồn công an, thanh thiếu niên tròn mười bốn tuổi phải chịu trách nhiệm hình sự, mà vừa lúc năm nay nó đủ mười bốn tuổi, người lớn bên đó muốn truy cứu trách nhiệm của nó, bên trường học đã gọi điện cho Lâm Viện, ngoại trừ việc khóc lóc cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể hoảng loạn gấp gáp gọi Tô Mặc Huy.

Con trai xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên Tô Mặc Huy phải quay về xử lý, nhưng Tô Mông phải làm sao bây giờ? Thời gian bên nhau còn lại của bọn họ không còn nhiều, nhưng nhìn tư thế bảo vệ con của người ta bên kia, hiển nhiên lần này phải đi tốn một hồi công phu, nhưng mà anh phải bỏ cô một mình ở đây sao?

Nghĩ đến Tô Hạc Lâm, mà tính tình của nó lại nổi loạn, thân làm cha, anh không thể để lại vết nhơ cho con mình, mới 14 tuổi đã bị bắt vào tù, Lâm Viện lại vừa không có chủ kiến vừa không có chủ ý, việc này chỉ có thể để anh ra mặt giải quyết.

Cho dù khó mở miệng, Tô Mặc Huy vẫn nói cho Tô Mông biết.

Sau khi Tô Mông kinh ngạc một hồi, rất nhanh cô tỏ vẻ thấu hiểu "Thầy ơi, vậy thầy mau đi đi, thầy đừng lo lắng cho em, tương lai của con trẻ quan trọng hơn, em không sao cả."

Tuy rằng đã sớm đoán được cô sẽ hiểu chuyện, nhưng Tô Mặc Huy vẫn cảm động và chua xót, "Tôi sẽ trở về nhanh thôi."

Trong mắt Tô Mông đầy nước mắt, cô ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, em chờ thầy."

Tô Mặc Huy thấy bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của cô, lòng mềm đi, anh vòng qua bên cạnh cô, ôm cô thật chặt, cúi người hôn một cái thật mạnh, "Chờ tôi trở lại."

Anh cầm chìa khóa lên không quay đầu lại rời đi, anh không dám quay đầu nhìn một cái, anh sợ mình lưu luyến, bây giờ anh nên nhanh chóng xử lý tốt, sau đó —— trở về.

Tô Mặc Huy vừa đi, Tô Mông lau đi nước mắt bên khóe mắt, cô trở về phòng mình thu dọn hành lý, thứ cô bỏ quên lại chung quy cũng sẽ về tay cô, ngược lại cô cũng không đau lòng gì, mà còn vui vẻ không cần diễn một vở kịch bi thương.

Trả chìa khóa lại cho giáo viên, Tô Mông hăng hái dạy nốt hai tiết tiếng anh trong hai ngày tới, hành động khác thường này đương nhiên khiến các học sinh nghi ngờ, mãi đến tiết cuối cùng, Tô Mông mới xác nhận với bọn họ là cô phải đi rồi.

Vừa nghe thấy tin tức này, bên dưới liền có vài nữ sinh lén rơi nước mắt.

"Trong khoảng thời gian này cô rất vui vì được gặp gỡ các em, chúng ta cùng nhau phấn đấu, cùng nhau cố gắng, cô thấy được các em có rất nhiều tài năng, thực lực của các em đã chứng minh rằng tiếng anh của mỗi người đều có thể được nâng cao, mỗi một bạn đều có tài năng vô hạn..."

Trong khi Tô Mông bày tỏ cảm nghĩ, lớp hai đã khóc một đám, ngay cả những nam sinh nghịch ngợm thường ngày cũng không nhịn được lén lau nước mắt.

"Tuy rằng không thể cùng làm bạn với các em trên con đường trưởng thành, nhưng cô mong ở nơi cô không thấy được các em vẫn sẽ không ngừng tiến bộ, khỏe mạnh trưởng thành, cùng học tập với giáo viên trước kia của các em, cũng xem như cô đã đưa vật về chủ cũ."

"Lúc trước cô có nhờ Lộ Viễn Hi khảo sát cả lớp một hồi, nếu mọi người đều thích quà là chocolate, vậy thì cô sẽ chuẩn bị quà theo mong muốn của các em, Lộ Viễn Hi và các bạn nam khác đến văn phòng cô lấy chocolate đến đây, chia cho các bạn đi."

Mỗi học sinh đều nhận được một hộp chocolate lớn, một hộp có hơn 50 cục, bên trong còn có gấu bông nhỏ.

Các học sinh nhận được quà vừa khóc vừa cười, "Cảm ơn cô."

"Cảm ơn cô."

"Chúng em sẽ vĩnh viễn nhớ về cô."

...

Lộ Viễn Hi vỗ vỗ khuôn mặt gấu bông nhỏ, cậu nhìn Tô Mông cười đùa với các bạn, một cái nhìn này, cậu muốn khắc sâu nụ cười ấy vào tận đáy lòng.

Tô Mông trở lại phòng mình, cô nhìn quanh bốn phía, tuy rằng nơi này trang hoàng khá cũ, nhưng vẫn tràn ngập kỷ niệm tốt đẹp của hai tháng qua, mỗi buổi sáng được đánh thức, Tô Mặc Huy sẽ bày biện bữa sáng lấy lòng cô, giống như một người chồng đầy trách nhiệm, hai người cùng sinh hoạt thật hạnh phúc trong căn nhà ấm áp.

Không phá thì không xây được, bây giờ cô lui lại một bước chính là để mỗi buổi sáng về sau sẽ được ăn bữa sáng anh mua, mỗi cuối tuần sẽ cùng nhau đi dạo phố không kiêng dè gì, ăn uống chơi bời, và người nằm bên gối mỗi buổi tối sẽ là người mình ngày đêm mong nhớ...

Đặt lá thư đã được viết hoàn hảo trong phòng khách, Tô Mông quẹt nướt bọt lên đầu ngón tay, rồi nhỏ xuống trang giấy, từng giọt từng giọt thấm ướt con chữ đen.

Cánh cửa vang lên một tiếng "Ầm", Tô Mông đóng cửa phòng lại, cô đeo kính râm lên rời đi không chút lưu luyến, chuyện đã qua thì cứ qua đi, cái cô muốn làm chính là tạo ra tương lai.