Thượng Thư Đại Nhân, Biến!

Chương 29: Đại vương phái ta đến tiêu diệt



Vùng Nhạn Nam này đạo phỉ hoành hành ngang ngược, đây không phải là địa giới thái bình gì, thị trấn lệ thuộc vào Miêu Cương, tri huyện địa phương cũng ít khi quản lý. Nguyên nhân là vì Miêu Cương là chuyên dùng cổ độc, tuy triều đình có lệnh cấm, còn chém đầu một tên Đại Tế Ti, nhưng người dân Nhạn Nam vẫn hay dùng tới, không ai dám chọc.

Trước đó không lâu tri huyện Nhạn Nam Bạch Yến Trầm gửi thư báo ở địa phương có một số người hay tụ tập, sợ có xu thế khởi nghĩa. Nghe được tin tức này mọi người đều phì cười, thầm nghĩ. Nhạn Nam có mấy người? Đứng trên cổng thành cao nhìn xuống còn không thấy mấy người. Còn sợ khởi nghĩa, mấy người này mà dám động à?

Cả triều đình không ai thèm để ý đến mấy chuyện bát nháo này. Rối loạn thì phái binh châu phụ cận tới trấn áp. Trấn áp không được thì tiêu trừ, vốn chẳng phải chuyện gì lớn. Nhưng mà tri huyện Nhạn Nam lại là người mới, vô cùng có trách nhiệm, nhưng lại gan chuột nhát. Vừa nhìn thấy có gì không ổn là vội báo tới châu phủ, đưa thư tới thượng kinh.

Lúc lâm triều Lưu Nguyên đế lấy đó làm chuyện cười giảng giải cho các triều thần, vừa trách Bạch Yến Trầm ngốc, vừa xem xét biện pháp, phái một ít quân tới là xong.

Không nghĩ rằng người nổi danh là hồ đồ Lưu Lăng hằng năm chỉ biết ngồi ăn chờ chết lại mở miệng, quỳ xuống đất muốn giữ ấn soái lãnh binh đi trừ loạn?

Cái chuyện này mà cũng phải lãnh binh, quần thần buồn cười mà không ai dám lên tiếng.

Lưu Lăng là con trai trưởng của hoàng hậu, nếu mà tài tức song toàn thì làm thái tử là chuyện đương nhiên. Nhưng người này lại không cầm nổi thanh gươm, suốt ngày ở trong cung làm mấy chuyện nhàn rỗi. Khương hoàng hậu hận đời bất tranh, muốn hắn phải làm được chút thành tích trước mặt hoàng thượng.

Hôm nay thánh chỉ vừa ra, không thể nghi ngờ đó là ý của hoàng hậu. Ai mà không biết, chuyện nhỏ như thế ai đi mà không được, cần gì phải là một hoàng tử tự mình ra quân.

Không nói đến chuyện người này không thể lên ngựa đánh trận, ngay cả bò lên được lưng ngựa thôi cũng đã khó khăn rồi.

Hằng năm hoàng thượng vẫn chướng mắt Lưu Lăng, không phải vì hắn ngốc, mà là vì hắn ngốc quá mức rõ ràng. Nhưng dù sao cũng là con trai mình, ba mươi tuổi rồi mới lần đầu xin được dẫn binh. Vì không thể để đứa con ngu ngốc của mình ở ngoài một mình, tất nhiên phải cần một người thông minh lanh lợi đi theo.

Mà trong triều đình này, Liên Dụ tinh ranh hơn người không phải sao?

Hữu tướng Trương Tư Trung nói vài câu nịnh hót Lưu Nguyên đế.

“Thánh thượng anh minh, Liên thượng thư tính tình rất tốt, người cũng trầm ổn, chuyến này đi phải hết sức cẩn thận.”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có ai lên tiếng.

Trong lòng mọi người đều rầm rì oán thầm.

Tính tình Liên Dụ tốt?

Trên triều đình này ai mà đụng vào hắn, sau khi hạ triệu nhất định sẽ bị hắn xử lý.

Không nói đâu xa, hai năm trước Thái Thường Lô Văn Miểu từng dâng sớ chỉ trích Liên Dụ, nói là trong cung tế tự đại điển cần ngân lượng dự trù, hắn đến hộ bộ nhận tiền thì Liên thượng thư cương quyết không cho, vì vậy họ không thể chuẩn bị trang phục tế tự và đạo chỉ, thỉnh Thánh thượng minh xét.

Khi đó Liên Dụ còn đang ngủ gà ngủ gật, bị triều thần bên cạnh đánh thức, sau khi hiểu được thì đi đến bên cạnh Lô Văn Miểu, nói:

“Ông bị ngốc à? Năm nay Khâm thiên giám đã báo Nhạn Nam chắc chắn nhiều mưa, lương thực sẽ không thu hái được, giờ trời còn đang mưa dầm dề, ông không để tiền cho người sống dùng, lại muốn đưa cho người chết, đầu ông có phải bị lừa đá rồi không?”

Sau đó thì cuốn cuốn ống tay áo mình lại, không nói hai lời đánh Lô Văn Miểu một trận: “Dám chỉ trích ta này”.

Liên Dụ từng mang quân, cũng chưa bao giờ có cái gọi là khí độ quân tử, đối với cái tay trói gà không chặt còn dám trêu chọc hắn, làm như chúng sinh đều ngang hàng với nhau vậy. Không cần nghĩ cũng biết người chưa tới trung niên hằng ngày tửu sắc quá độ kia đã bị hắn đánh thành cái dạng gì.

Cuối cùng, bởi vì Liên thượng thư trên điện mất lễ nghi mà bị cấm túc ba tháng. Mà người kia cũng vì động thái sự việc quá lớn, khiến cho hắn thẹn thùng, còn tự bày tỏ tế đàn thần long sẽ không phô trương nữa.

Ba tháng cấm túc, Liên Dụ thoải mái nhàn nhã nằm biếng trên giường. Ba tháng mưa dầm, Nhạn Nam có lũ, dân chúng đói khổ lạnh lẽo được triều đình tiếp tế, càng thêm cảm động tạ chủ long ân. Về sau cũng không biết là ai trong kinh truyền ra tin Liên đại nhân vì chuyện này mà đánh quan tiết mục tới bời, lòng dân lại càng cảm động.

Lần này Nhạn Nhan bất ổn, Lưu Nguyên đế phái hắn đi cũng là vì nguyên nhân này.

Liên Dụ đối với danh dự và danh vọng của mình đều không thèm để ý. Giờ thánh thượng muốn hắn đi, vậy thì hắn đi thôi.

Điều duy nhất khiến hắn không thích là bên cạnh còn mang theo hai đứa ngu.

Hắn thích bên cạnh người thông minh thôi, bởi vì người thông minh sẽ không nói nhảm. Người ngốc lại khác, nói không hiểu lại chỉ biết ngẩn người.

Hết buổi sáng Lan Khanh trở về Ngọc trần phụng uyển. Gần đây hắn rất ít khi về phủ, vật dụng hằng ngày cũng mang hết sang đây. Bì Bì bị hắn đuổi đi Nhạn Nam thăm dò tin tức, không thể giúp hắn sửa sang hành lý, hắn bị một đống chăn bông chất đống trên giường, bày ra bộ dạng bó tay toàn tập.

Liên Dụ bắt đầu có phần ghét tính cách của mình. Mỗi lần ra ngoài hắn đều muốn mang chăn mền chén bát và Vương Đại Tráng theo, hắn không thích dùng đồ bên ngoài.

Nhạn Nam rất xa kinh thành, đi đường ít nhất cũng phải nửa tháng, nghĩ tới những thứ ở khách điếm thì không biết đã qua bao nhiêu người dùng, hắn lại hì hục xếp chăn. Định xếp nhỏ nhất có thể mà nhét vào rương.

Vương Thủ Tài ngồi trên xà nhà cao nhìn xuống, nghiêng nghiêng cái đầu híp mắt mơ màng. Cái cuối cùng nó chứng kiến, vẫn là rối vò một cục.

Lúc Phương đại cô nương bưng chén thuốc bước vào thì Liên Dụ vẫn còn ngồi xếp bằng trên giường nhìn đống chăn hờn dỗi, thấy cô vừa cầm chén nước thổi thổi, hắn nhìn xuống tay nàng: “Nóng à? Sao không lấy gỗ nắm lại?”

Chén này bắt nhiệt lắm.

Phương Uyển Chi cười cười đưa tay lên sờ tai trái.

“Không cần đâu, lúc bưng hơi lười nên bị nóng thôi, ngài bỏ chăn đó đi”.

Liên Dụ rất nghe lời thả xuống, duỗi cổ đến nhìn tay nàng, thấy không có gì mới yên tâm cầm thìa múc từng muỗng thuốc.

Hắn không bị ốm, nhưng mà đúng là cần tẩm bổ. Nhạn Nam là một vùng ẩm ướt, khí hậu kém hơn kinh thành nhiều, chén thuốc này là thuốc bổ, từ trước tới nay hắn luôn đối xử tốt với bản thân mình.

Phương Uyển Chi thấy hắn uống thuốc thì xoay người thu dọn giường. Nhìn một đống to đùng như vậy, còn nghe nói người nào đó sửa sang thật lâu thì có phần dở khóc dở cười.

Nàng nói: “Đã bảo ngài sớm mời một bà tử đến rồi mà, không cần phải tự dọn, ngài nhìn xem, mặt chăn bị ngài làm nhàu hết cả này”.

“Cái chén sứ xanh này phải lấy vải bông bọc lại, nếu không đi trên đường nhất định sẽ bị vỡ”. Liên Dụ bưng chén nghe nàng mắng, không hề lên tiếng. Sau đó lại ôm Vương Thủ Tài đang làm ổ trên giường, ngồi nhìn Phương Uyển Chi ra vào bận rộn, tư thái thướt tha, không tính là gầy, váy dài bị nàng cuốn lên một đoạn, lộ ra đôi giày gấm thêu hoa.

Có bà tử nào tốt bằng Phương Uyển Chi đâu.

Tay Liên Dụ khi có khi không vuốt lên gáy Vương Thủ Tài, nghĩ đến lần này xa nhà, tự nhiên lại không bỏ được Phương Uyển Chi. Một ngày không có Bì Bì hắn có thể sẽ lộn xộn một chút, nhưng nếu không có Phương Uyển Chi, chắc chắn là vô cùng nhàm chán. Đi qua những ngày náo nhiệt, sao mà chịu được khi tịch mịch chứ.

Liên Dụ hay giở giọng khi đối nhân xử thế, nhưng lúc Phương Uyển Chi ở đây, hắn lại toàn nói thẳng ra. Ôm mèo đụng đụng vào người phía trước, hắn nói: “Cô cũng sắc một chén thuốc mà uống đi”.

Phương Uyển Chi đang dọn đồ đạc, không để ý đến hắn, thuận miệng ừ ừ một tiếng, cũng không biết có nghe được gì không.

Liên Dụ đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng, nhìn một lát mới phát hiện nàng không xem lời nói của mình ra gì, hắn tự đi nhà bếp, bưng một chén đến.

“Này, cô uống đi, đợi lát lại dọn.”

Phương Uyển Chi nhìn chén thuốc đen xì đột nhiên xuất hiện trước mặt, vô cùng hoang mang.

“Ta không muốn uống”.

Thứ này vô cùng đắng đấy, còn nữa, tại sao nàng phải uống chứ.

Liên Dụ lại bưng chén đến trước mặt nàng.

“Thời tiết Nhạn Nam không tốt, uống cái này mới không dễ ngã bệnh”.