Thương Thiên

Chương 35: Ngục trung lão nhân



Nghe được sát vách tường có tiếng người, Nhạc Phàm lập tức quay lại nhìn, phát hiện có một người từ đống rơm khô đi ra. Hắn nhìn kỹ lại thì thấy một lão nhân râu tóc rập rạp chừng bảy tám mươi tuổi, mặc trên người chiếc áo cũ kĩ, những nếp nhăn trên khuôn mặt thể hiện một cuộc đời tang thương, bên dưới khóe mắt lão có một vết sẹo khiến cho khuôn mặt có vẻ dữ tợn. Nhìn lão nhân tiến lại, Nhạc Phàm thầm nghĩ: "Nguyên lai tầm nhìn của ta bị đám rơm khô che khuất, khó trách vừa rồi không phát hiện ra có người, xem ra sự cảnh giác của ta chưa được cao rồi."
"Lão nhân gia, xin chào người!" Đối với người già, Nhạc Phàm tỏ vẻ vô cùng tôn kính.
Lão nhân thấy Nhạc Phàm tức thì sửng sốt, thầm nghĩ: "Ta không có hoa mắt chứ, nghe thanh âm của hắn chắc chắn không phải là của một lão nhân. Thế nào mà tóc hắn bạc trắng như vậy?" Vẻ mặt lộ vẻ không thể tin được.
Nhạc Phàm thấy vậy, biết ngay lão nhân này đang nghĩ cái gì. Vì vậy hắn vuốt mái tóc trắng không ngần ngại nói: "Không có gì, chỉ là lúc nhỏ vãn bối mắc bệnh, sau khi lành lại thì biến thành như vậy thôi."
Sau một hồi sửng sốt, lão nhân lắc lắc đầu nói: "Ngươi không cần phải giải thích, ta đã sống đến từng này tuổi, chuyện ngạc nhiên cổ quái gì mà chưa từng thấy qua chứ. Bản thân ta đương nhiên có thể nhận ra, thiếu niên tóc trắng, ta thấy được trong ánh mắt của ngươi vẻ bi thương, xem ra ngươi cũng là kẻ có nhiều cố sự".
Nhạc Phàm không trả lời mà ngơ ngác đứng nhìn chăm chú lão nhân này.
Lão nhân bước qua đám rơm khô, thở mạnh nói: "Tiểu tử ngươi thế nào mà không có chút lễ phép thế, cứ giương mắt nhìn chòng chọc lão nhân gia ta, chẳng lẽ không ai dạy ngươi tôn lão ái ấu (trọng người già yêu trẻ nhỏ) sao?"
Nhạc Phàm thẳng thắn đáp: "Có."
Lão nhân nghẹn giọng: "Ngươi vẫn nhìn ta như thế à."
"Vãn bối hiểu tiền bối thật không đơn giản."
……Sau một lúc trầm ngâm lão nhân lên tiếng hỏi: "Tiểu tử, ngươi tên gì."
"Lý Nhạc Phàm."
Lão nhân khinh thường nói: "Tên ngươi thật bình thường, kẻ nào đặt tên cho ngươi đúng là không có học vấn."
Nhạc Phàm nhíu mày đáp: "Tên là do phụ thân vãn bối đặt cho, phụ thân quả thật chưa từng đọc qua kinh thư."
Nghe Nhạc Phàm trả lời như vậy, lão nhân cũng cảm thấy chán nản nói: "Ngươi đúng là một kẻ nhàm chán!"
Nhạc Phàm cũng trầm mặc… Sau một lúc, lão nhân thật sự cảm thấy khó chịu. Trước kia thì không có kẻ nào lai vãng tới đây, nhưng hôm nay tự nhiên có kẻ đến, nếu không tán gẫu với hắn, chắc lão phiền muộn đến chết mất. Bất đắc dĩ lão đành phải nhìn Nhạc Phàm nói: "Lý Nhạc Phàm, ngươi thế nào mà phải vào đây, lại còn bị giam giữ ở thiết lao."
Nhạc Phàm thật thà đáp: " Vãn bối bị hãm hại."
"Ha ha …" Lão nhân cười to nói: "Kẻ nào phải vào đây đều nói bản thân bị oan uổng, thật sự kỳ lạ mà. Ngươi sao lại không nói gì vậy?" Lão nhân hỏi.
"Tiền bối không tin, vãn bối có nói cũng vô dụng."
Lão nhân nói tự nhiên: "Ta không tin ngươi cũng có thể nói, nói đến khi tain ngươi mới thôi."
"Ài! Ngươi thế nào lại không nói gì vậy? Muốn làm lão nhân ta phiền muộn a! Ta tin, ta tin được chưa. Đều là do ta không tốt." Lão nhân vẻ mặt oan ức nói.
Nhạc Phàm nói: "Tiền bối thật sự muốn nghe?"
"Đương nhiên là muốn." Lão nhân khẳng định đáp.
"Hôm nay vãn bối vào thành vốn là muốn mua một vài thứ về cho tiểu muội …" Nhạc Phàm bình tĩnh kể lại chuyện phát sinh hôm nay, đến lúc kể bản thân bị hãm hại thì ngữ khí cũng hết sức bình thản, tựa như mọi chuyện đối với bản thân đều chẳng có khác lạ gì. Nghe Nhạc Phàm kể xong, lão nhân trầm mặc hồi lâu hỏi: "Lúc ấy ngươi hận hay không hận những người đó, đặc biệt là với cha con nhà mãi võ đã hãm hại ngươi?"
"Hận!"
"Bây giờ thì sao?"
"Khinh thường."
"Thế nhân giai trọc nhĩ độc thanh (Thế nhân vẩn đục, chỉ có ngươi là trong sạch), ngươi nói ngươi là trọc hay bọn họ là thanh?"
Nhạc Phàm rùng mình, nói ngay: "Vãn bối chỉ là vãn bối thôi."
"Tiểu huynh đệ có muốn nghe ta kể chuyện xưa của ta không?"
Không để ý xem Nhạc Phàm hồi đáp thế nào, lão nhân liền thở dài nói: "Ta bị giam ở nơi này cũng đã lâu, có thể là ba bốn năm rồi, bất quá thời gian cụ thể thì ta không thể nhớ rõ được, bởi vì hơn nửa cuộc đời của ta sau này đều trải qua trong tù."
Nhạc Phàm nghe vậy trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: "Theo lời của lão nhân nói, có lẽ lão đã ở trong tù đến ba bốn mươi năm rồi."
Lão nhân cố gắng nhớ lại nói: "Ách! Ta nhớ rõ ngày ta bị tống giam vào trong ngục có lẽ là năm Vạn Lịch thứ hai mươi tám. Đúng rồi, ngươi giúp ta tính xem đã bao nhiêu năm rồi?"
Nhạc Phàm sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên quá lâu rồi. Năm Vạn Lịch thứ hai mươi tám cho đến bây giờ là năm Sùng Trinh thứ mười một, đúng ba mươi tám năm rồi."
"Ha ha ……" Lão nhân cười to nói: "Ba mươi tám năm, ba mươi tám năm rồi…" Trong câu nói tràn đầy sự bi thương.
"Lão phu tên là Lệ Vân, năm Vạn Lịch thứ mười sáu đỗ tiến sĩ. Lúc ấy chính là lúc bọn uy khấu (giặc Nhật Bản) xâm phạm vào mảnh đất Thần Châu chúng ta, làm nhục quốc uy của Thiên triều, ức hiếp dân chúng. Ta không cam lòng nhẫn nhịn chỉ biết cầm bút, thế nên ta và người thân tham gia sung quân sát khấu.
Khi đó ta không dựa vào hoàn cảnh cũng như chức quan, chỉ có thể bắt đầu làm tiểu tốt, bằng trí tuệ cũng như dũng khí của mình, ta trên chiến trường giết địch vô số, nắm trong tay bao nhiêu thành tích đáng tự hào. Sau hơn mười năm chiến tranh kéo dài, ta đi từ chức đội trường, dần dần lên tới thiên hộ, phó tham quân, rồi lên đến chỉ huy sứ, cuối cùng nhờ chiến công hiển hách nên được hoàng thượng phong chức Trấn Khấu tướng quân đóng ở một vùng duyên hải. Có thể nói, ta đem hết thảy sức lực của bản thân cống hiến cho cuộc chiến bảo vệ quốc gia." Ngữ khí xa xăm, như cảm khái, như hối hận, như phẫn nộ, và có chút bất đắc dĩ.
Nhạc Phàm nhìn vị lão nhân vì nước vì dân này, trong lòng tràn ngập kính nể. Mặc dù hắn trong lòng căm giận thế tục, nhưng cũng không vì thế mà có thành kiến với tất cả mọi người, ít nhất đối với những người tốt với hắn, hắn đều nhớ rõ, vì vậy hắn yên lặng lắng nghe.
Lệ Vân đưa tay lên ngực hỏi: "Ngươi có biết giá trị của một người lính không?"
Nhạc Phàm lắc lắc đầu ……
Lệ Vân có chút thống khổ nói: "Đó là chiến tranh, chỉ có chiến đấu mới thể hiện giá trị của người lính." Tiếp đó Lệ Vân lại hỏi: "Ngươi có biết người lính hy vọng nhất cái gì không?"
Nhạc Phàm lại lắc lắc đầu ……
Lệ Vân nói: "Kỳ thật người lính hy vọng nhất là không có chiến tranh. Có chiến tranh thì có tử vong, không ai hy vọng bản thân tử trận, rồi sau khi mình chết thì thân nhân lấy ai lo liệu".
"Hơn mười năm chiến tranh, ta nhìn thấy huynh đệ chiến hữu từ từ rời bỏ mình mà đi, nhưng không thể làm gì được. Ngươi nói xem, ta cho dù có làm được hoàng đế đi chăng nữa thì có thể làm được gì đây?" Lời nói đại nghịch bất đạo như thế, nếu bị người khác nghe được khẳng định sẽ là tử tội, có thể liên lụy đến những người xung quanh. Bất quá Nhạc Phàm không có vẻ gì là khẩn trương, ngược lại trên khuôn mặt chỉ có vẻ nhàn nhạt.
"…Chiến tranh kết thúc, sứ mệnh của chúng ta cũng kết thúc, không còn có giá trị gì nữa. Trở lại kinh đô trong tâm trạng thất vọng chán nản, ta nhìn lại những chiến hữu thân thiết của ta, phát hiện người thì bị bỏ đói mà chết, người bị bắt đi làm nô dịch, kẻ thì bị bỏ rơi không ai chiếu cố, bị người người ức hiếp …
Năm đó ta với nghĩa đệ của ta cùng tòng quân, nhưng vì cứu ta, kết quả hắn bị khấu tặc giết chết, trước khi chết nhờ ta cố gắng chiếu cố người thân của hắn. Lúc ấy ta đã đáp ứng. Khi ta tới nhà của hắn, mẫu thân hắn bị người ta đánh chết, còn nữ nhân của hắn không chịu bị làm nhục cũng tự vẫn mà chết. Điều mà ta không nghĩ tới chính là kẻ đã hại chết thân nhân của nghĩa đệ ta lại là con trai của Binh bộ Thượng thư.
Chúng ta ở tiền tuyến gắng sức bảo vệ quốc gia, nhưng những kẻ bại hoại này chẳng những hưởng thụ vinh hoa phú quý, đến ngay cả thân nhân của bọn ta cũng bị chúng làm nhục, sao lại không khiến người người ghê tởm, sao lại không khiến cho mọi người phẫn nộ chứ!
Sau khi ta biết được việc này, liền tố giác với triều đình. Không nghĩ tới việc trong triều đình bọn chúng chẳng những cấu kết thông đồng với nhau, mà còn giết người diệt khẩu, khiến cho không còn chứng cứ. Cuối cùng bởi vì không có chứng cớ nên hoàng thượng cũng không hề hỏi tới việc này.
Nhưng ta sao có thể để những kẻ bại hoại này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Vì vậy ta giận dữ xông đến Binh bộ, giết tên Binh bộ Thượng thư kia cùng tám kẻ khác, tiếp đó đến Thượng thư phủ giết nhi tử hắn, tổng cộng hai mươi sáu người. Điều này thật sự là vô cùng thống khoái, quả thực còn thống khoái hơn nhiều so với việc chém giết khấu tặc. Ha ha……" Lệ Vân cười điên cuồng.
"Khặc! Khặc! ……" Nhiều năm qua chưa từng cười lớn, Lệ Vân đột nhiên bắt đầu ho khan dữ dội.
"Thống khoái qua đi cũng là lúc đến sự việc trầm trọng. Hoàng thượng sau khi nghe nói việc này thì trở nên đại nộ, hạ lệnh bắt ta, bãi bỏ chức quan của ta, tống giam ta vào thiên lao.
Nếu chỉ là như vậy, lão phu chết cũng cam lòng. Nhưng sự tình lại không hề đơn giản như ta nghĩ. Kỳ thật hoàng đế sớm đã hoài nghi về lão phu, sợ lão phu càng được lòng binh lính, nên lần này trị tội bất quá cũng chỉ là lấy một cái cớ mà thôi. Ngẫm lại bao nhiêu năm rồi, vị hoàng đế nào đối với những kẻ nắm binh quyền đều luôn luôn tồn tại sự nghi ngờ, đến ngay cả những người đứng đầu cũng không hề bỏ qua.
Chiến sĩ vệ quốc giết địch, chết trên sa trường cũng không hối hận, nhiều năm trung thành ngấm vào xương cốt, thế mà hắn lại trở mặt lạnh lùng. Lão phu lúc tố cáo việc này, trên hợp ý trời, dưới thỏa lòng dân, cho nên chưa bao giờ có ý hối hận.
Không nghĩ tới về sau hoàng thượng tự nhiên lại nghe những lời sàm ngôn, chẳng những đem ta giam vào tử lao, ngay cả người thân trong gia đình ta cũng không buông tha, tất cả đều bị bắt". Lệ Vân nhắm mắt lại như không muốn nhớ lại quá khứ đau thương thống khổ trước kia. "Tiểu huynh đệ, ngươi có biết lão phu vì sao vẫn còn sống đến bây giờ mà chưa bị giết không?" Sau khi nhẹ mở mắt, Lệ Vân hỏi.
Nhạc Phàm trầm ngâm một lát nói: "Bọn họ chưa giết tiền bối, khẳng định là tiền bối còn có chỗ để bọn họ có thể lợi dụng."
Lệ Vân nheo mắt nói: "Ha, đúng vậy, chính bởi vì ta cất giấu trong lòng một bí mật kinh thiên, cho nên ta đến bây giờ vẫn còn sống, hơn nữa người thân mới có thể bình an." Lệ Vân nhìn ánh trăng bên ngoài song sắt, trong lòng tràn đầy tư niệm. Đêm nay, Nhạc Phàm không hề tu luyện, mà đóng vai làm một thính giả trung thành, lẳng lặng nghe vị lão nhân này kể lại cuộc sống của lão trước kia. Có lẽ bởi vì lâu lắm rồi không có ai bồi tiếp lão, nghe lão nói chuyện, cho nên lão nhân càng kể chuyện càng có thêm sinh lực, không hề có cảm giác mệt mỏi.
"… Vì bí mật này, hoàng thượng bí mật tống giam ta, dùng nghiêm hình bức cung, phế bỏ võ công của ta, cắt đứt gân mạch tay chân của ta, cuối cùng đem người thân của ta ra uy hiếp ta. Ta không hối tiếc phải chịu sự đau khổ quá lớn như vậy, bảo vệ bí mật này không hề nói ra. Bởi vì ta biết một khi nói ra bí mật này, ta với người thân tất cả đều bị diệt khẩu.
Bọn chúng biết nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không có kết quả. Vì vậy, không biết bọn chúng kiếm từ đâu ra một dị sĩ, muốn dùng mê hồn chi pháp để thôi miên ta. Nhưng đối với kẻ đã có hơn mười năm chinh chiến như ta, ý niệm trong lòng sớm đã vô cùng kiên định, thay vì thôi miên ta, dị sĩ kia bị phản phệ biến thành ngu ngốc. Ha ha…
Khi đó ta trong mắt chúng đúng là rất gan lỳ, khiến chúng muốn giết ta chứ không hề có ý định tha mạng, nhưng chúng không hề tra hỏi được điều gì. Vì vậy chúng đem ta nhốt vào tù, còn đưa người đến canh giữ."
"Vậy người thân của tiền bối ra sao?"
"Ta cùng bọn họ lúc đầu bị tách ra, sau đó họ được những thuộc hạ trước kia của ta cứu ra ngoài. Vốn thủ hạ của ta cũng muốn cứu ta ra ngoài, nhưng trong những kẻ canh giữ ta có một số là đại nội cao thủ. Cho nên bọn họ không thành công, ngược lại còn tử thương thê thảm……" Ngữ khí có vẻ thập phần nặng nề, có thể tưởng tượng tình huống nguy cấp lúc đó.
"Các huynh đệ của ta tịnh không hề bỏ cuộc, có cơ hội là bọn họ đều tìm biện pháp cứu ta. Nhưng mỗi lần họ đến thì lại là một lần bị tử thương thê thảm, cho nên hoàng thượng đem ta giam vào tử lao, nhốt ta với phạm nhân khác cùng một chỗ.
Hơn mười năm trước, không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi hoàng thượng băng hà vẫn không có ai đến hỏi thăm ta, đến vài năm nay ta bị đày tới nơi này.
Bất quá nơi đây cũng rất yên tĩnh, ngoại trừ việc ngục tốt thường xuyên đưa cơm tới, thì bình thường không có ai đến quấy rầy, ngay cả phạm nhân cũng hiếm thấy, sau khi bị bắt giam, không đến một ngày lưu lại ở đây đều sẽ bị chuyển đi chỗ khác, xem ra nha môn nơi này cũng không đơn giản. Vài năm nay ngươi là kẻ đầu tiên bị giam giữ ở thiết lao này ……"
Càng kể đôi mắt lão nhân từ từ khép lại chậm rãi đi vào giấc ngủ …
Kỳ thật Lệ Vân không biết, lúc trước hoàng đế vì giữ bí mật nên tuyên bố bên ngoài là xét lão tội chết, cho nên chuyện của lão chỉ có Vạn Lịch hoàng đế biết. Hoàng đế Vạn Lịch trước khi băng hà chỉ đem bí mật này nói cho nhi tử của mình lúc đó là thái tử Chu Thường Lạc. Sau khi Vạn Lịch băng hà, các vị hoàng tử và vương gia vì tranh đoạt vương vị, cho nên tịnh không hề để ý đến lão. Nhưng người tính không bằng trời tính, thái tử Chu Thường Lạc sau khi lên ngôi hoàng đế được một tháng thì bị hại chết, cho nên Lệ Vân bị quên lãng ở trong tử lao. Mãi đến năm 1630, Sùng Trinh hạ lệnh chỉnh đốn thiên lao, đem tất cả tử tù đày đến đại lao của Trữ Huyền thành, nên Lệ Vân cũng được chuyển tới đây. Căn cứ theo luật của Đại Minh, tất cả tử tù đều có những mối liên hệ quan trọng, phải được canh giữ tốt, không để xảy ra sơ sót gì. Cho nên cho tới bây giờ lão sống cũng tốt lắm, ngoại trừ việc nhiều năm tịch mịch cô độc mà thôi.