Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 42: Sẽ lại gặp người . .



Lúc tiểu tiên nga tới, chỉ thấy Thái Thường đang trùm chăn trốn ở trên giường khóc, thậm chí quên tắt lửa bếp thiếu chút nữa phải đi lấy nước cũng không có ai quan tâm.

“Tiên tử…”

Tiểu tiên nga ngồi bên giường chạm vào nàng thì thấy chăn khẽ run, Thái Thường vẫn không ngừng nức nở.

“Người không cần phải đau lòng. Thượng thần sẽ không có chuyện gì đâu, người khóc như thế là điềm xấu đó!”

“Hả?” bộ dạng Thái Thường như một nữ quỷ đột ngột tung chăn. “Đúng! Không thể khóc, không có thể khóc ! Khóc là điềm xấu ! Vậy ta không khóc!”

Nàng ôm hạt châu Hào Hành đưa cho nàng, tóc tai bù xù chạy đến bờ biển ngóng chờ , trong miệng nói lẩm bẩm, nói: “Sắc quỷ giỏi nhất, sắc quỷ anh dũng nhất, sắc quỷ lợi hại nhất … Ta ở đây chờ chàng, chàng có biết rằng còn có ta ở đây chờ chàng…”

Nàng nói xong lại nén không được bắt đầu gạt lệ, tiểu tiên nga cũng không nghĩ ra biện pháp nào an ủi nàng, thấy mấy ngày liền ở Đông Hải mây đen bao phủ, lửa khói bốc cao, không khỏi âm thầm toát mồ hôi.

“Có điều tiên tử… Gần đây trên mặt người nổi mụn ngày càng nhiều. Người xem xem, chắc do vừa lo lắng vừa nóng nên mới nổi mụn!” Tiểu tiên nga vắt hết óc phân tán sự chú ý của Thái Thường: “Nếu chờ lúc thượng thần bình yên vô sự trở lại, thấy người thay đổi khó coi, chẳng phải không tốt sao?”

“Gì? Ta nổi mụn rất nhiều à?” Quả nhiên Thái Thường khẩn trương sờ đông sờ tây. Những năm trước đây, toàn thân nàng luôn đột nhiên xuất hiện vài nốt mụn hình thù kỳ quái, điều này làm nàng rất kinh hãi.

Tiểu tiên nga phụ họa: “Đúng vậy, chỗ này có một cái, chỗ này cũng có! Người nhất định phải ngưng thần tĩnh khí, đừng để hao tổn tinh thần !”

Từ xa truyền tới tiếng cầm huyền có một không hai, Thái Thường cẩn thận lắng nghe trong chốc lát, hỏi: “Đến lúc nào rồi, lẽ ra bầu trời lẽ ra phải chia phe mới đúng chứ?”

Tiểu tiên nga nghe ngóng, lắc đầu: “E là tiếng nhạc không giống sênh ca bình thường, trời đất đang là lúc không thể cho phép có tiếng đàn ‘tuyệt huyền’ rung động như thế. Từ khai thiên lập địa tới nay, nghe nói trên đời này chỉ có Nam Cực Tiên Ông nghe qua tiếng đàn này vang lên! Tiên tử, hôm nay cũng coi như chúng ta nghe được, cho nên là điềm tốt, thượng thần nhất định sẽ không có chuyện gì!”

Thái Thường đáp lời, nhẫn nại nghe trong chốc lát, chợt cảm thấy âm sắc sông núi đều không thể sánh bằng. Tuyệt huyền cầm từ xa truyền đến quả thật uyển chuyển vô cùng

“Có điều…ngữ điệu này thật sự hơi bi thương.”

Mãi đến khi trời, không biết tình hình chiến đấu ở Đông Hải như thế nào, Thái Thường nằm sấp trên bàn nhai vài cọng rau rồi lo lắng rốt cuộc ăn không trôi. Tiểu tiên nga miết đầu ngón tay đếm, nói: “Ngày thứ chín, ngày hôm nay cũng là ngày Tử Loan điện hạ cùng thần cá kết thúc kỳ hạn trăm năm. Hy vọng tất cả đều tốt đẹp, tất cả đều tốt đẹp.”

Thái Thường đang nâng má nhớ tới Hào Hành, chợt nghe trên đảo có tiếng bước chân cùng với tiếng bọt sóng thay nhau nổi lên, lập đứng dậy, đẩy cửa chạy ra gọi: “Sắc quỷ! Có phải chàng đã về hay không? !”

Bờ biển rộng lớn tìm không thấy bóng dáng Hào Hành, ngược lại chỉ có Tịnh Đế tiên tử khập khiễng đi tới. Thái Thường vội vàng cất bước về trước, thấy trên làn váy Tịnh Đế nhiễm máu đen, suýt nữa bị dọa bất tỉnh.

Tiểu tiên nga đi ra vịn lấy nàng, trông thấy dáng vẻ mệt lả của Tịnh Đế cũng sợ hãi: “Tịnh Đế tiên tử… Chúng ta không khống chế nổi thế cục sao? Thượng thần… Thượng thần… ngài ấy gặp chuyện?”

Tịnh Đế thấy Thái Thường lập tức ôm lấy nàng khóc nức nở, “Tử Loan… Là Tử Loan điện hạ… Tử Loan điện hạ… Đi…”

***

Đã tròn trăm năm, bóng mặt trời nơi cầm đài đi vào số mệnh cuối cùng, Tử Loan chỉ thiếu một ngày là có thể trở về vị trí cũ. Chỉ là tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, Hi Chiếu Đế Quân sẽ đem mạng của mình ra làm tiền đặt cược, biển trời ngập nước, dân chúng lầm than, khổ không thể kể xiết.

Hắn ôm hận muốn tìm Thượng Dao tiên tử đã ruồng bỏ hắn rời đi, kể cả con gái ruột thịt của mình.

Ngày xưa Tử Loan có thể ngăn thần cá không bị rơi xuống đất, đành phải mạo hiểm vạn kiếp bất phục, xuất quân trước, lãnh binh công khai. Cuối cùng vây hãm Hi Chiếu vây tại đại môn Thiên cung.

Thế cục Đông Hải đã định, Tử Loan bị thương lập tức chạy về cầm đài, bổ túc kiếp số còn lại của thần cá, chư tiên đã chuẩn bị chúc mừng song hỷ lâm môn.

Chỉ là ai cũng không ngờ, Hi Chiếu Đế Quân lại có thể dung thanh kiếm hắn mang theo chặt đứt xiềng xích, một mình liều chết xông vào Thiên đình, bức Thiên đế thoái vị, còn tìm con gái về.

Tim Thượng Dao đã nhập vào bảy hồn tám phách Hi Chiếu, các thượng thần đem khí lực hợp thành một thể, cũng có thể bị hắn công phá, ngực Tỷ Ca tiên quân thậm chí bị hắn chưởng lực suýt nữa đánh xuyên, lập tức làm Thiên cung sợ hãi. Thước Diệp tiên tử nhận lệnh hợp thể các tiên tử, liền nhận thấy hai mươi bốn vì sao thiếu mất một, lúc này mới không có cách nào chấn trụ Hi Chiếu. Ngay lúc nguy cấp, vừa vặn Tử Loan từ cầm đài trở về.

Thước Diệp khóc thảm thiết nói: ” Vì sao Tử Loan phải gánh chịu tất cả những điều này?”

Nước lũ của Hi Chiếu sắp sửa thôn tính cả tòa Thiên cung, tất cả mọi người đều thành vô năng vô lực.

Trong nháy mắt, hào quang khổng lồ bao phủ làm đôi mắt các chư tiên đau nhói. Sau đó gió bắt đầu thổi, kế tiếp là cầm đài rên rỉ.

Trăm năm Tử Loan chỉ thiếu ba khắc là xuất quan, cố giữ lại phần cuối cùng.

Đến giờ, giờ Mẹo ba khắc. Trùng hợp trời đất cùng đau thươg.

Hi Chiếu bị trói khóa dưới vách đá phía xa Đông Hải.

Kiếp số chưa đủ, Tử Loan lập tức phải bị tan thành mây khói. Mặt chàng tiều tụy, thân hình cứ đứng sừng sững. Thước Diệp xông lên ôm lấy chàng rên rỉ: “Nhanh lên! Nhanh lên! Chúng ta nhanh độ nhật nguyệt quang hoa cho điện hạ!”

Đột nhiên cầm đài có tiếng khóc truyền ra, truyền đến còn có cả tiếng đàn chưa bao giờ vang lên, thế nhưng chân thành tấu vang bi ca cả đời.

Chàng nghe được thanh âm của nàng, muốn dùng hết khí lực cuối cùng, trở lại cầm đài, đem hết toàn bộ tinh khí của chính mình truyền cho nàng, để nàng viên mãn. Trăm năm độ kiếp cuối cùng đã thành, thần cá năm đó đã hóa thành cô gái nằm ở trên người chàng khóc thút thít.

Giọng nói của nàng rất êm, ôm chàng nhẹ nhàng không biết mệt mỏi, nước mắt rơi mỗi lần gọi chàng: “Điện hạ… Điện hạ…”

Tử Loan nâng một cánh tay lên, cười lướt qua nước mắt trên gò má, tuyệt huyền nổ vang, chàng trong ngực nàng, biến thành những mảnh vụn lóng lánh, quấn quít quanh nàng, rơi lên môi của nàng, cuối cùng bay bay xa nàng, bay bay xa Thiên đình…

Nàng quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi xuống biến thành viên trân châu. Nàng đuổi theo chàng, không ngủ không nghỉ, cho đến khi trân châu biến thành màu đỏ nhạt rồi màu đỏ thẫm.

Vương Mẫu cực kỳ bi thương, lớn tiếng trách mắng nếu không phải bởi vì nàng, Tử Loan không thể bị như thế. Nếu nàng không khóc to quấy nhiễu Tử Loan, Tử Loan sẽ không vứt bỏ cơ hội cuối cùng, đem tất cả huyết mạch độ cho nàng mà ra đi buồn thảm như thế. Nàng lại là con gái của Hi Chiếu, chỉ có thể mang đến họa kiếp Thiên đình, không bằng diệt cỏ tận gốc, tế cho Tử Loan.

Hồi lâu sau, Thiên đế chậm rãi mở miệng: “Tất cả đều vì ta mà ra… Đem nàng ta đi đầu thai đi. Từ nay làm người phàm, tự sinh tự diệt, không liên quan gì đến Thiên đình của chúng ta.”

Hai thiên binh nhấc tiểu Ngư Tinh đi về phía Trọng Kiều, đánh gãy tiên căn của thần tiên tiên căn. Từ nay về sau, mong là sẽ bình yên như ban đầu, chỉ thở than choTử Loan, thở thanh cho tình yêu say đắm của Tử Loan cùng với Ngư Tinh không được viên mãn.

***

Thái Thường cùng tiểu tiên nga ôm đầu thống khổ nghe tất cả, Tịnh Đế từ lâu đã khóc không thành tiếng.

“Như vậy… Sắc quỷ… Có phải là chàng không có chuyện?”

Thái Thường cố nén sự bi thống trong lòng đối với Tử Loan, nhớ đến người đã bỏ lại nàng.

Tịnh Đế lắc đầu, nói: “Kỳ thật… vừa rồi trong các chư thần không có ca ca, bởi vì ca ca đơn độc canh giữ ở Đông Hải. Hi Chiếu xông vào Thiên đình, ca ca kết thúc đường lui của hắn, liền dẫn binh tiến đến Đông Hải, đến giờ… Còn chưa truyền đến tin tức.”

“Không…” Thái Thường tuyệt vọng liều mạng lắc đầu: “Sao chàng có thể đi một mình lẻ loi! Sao chàng có thể… Vạn nhất chàng giống ta năm đó …Chàng … Ta biết gọi chàng thế nào! Điện hạ cũng đã chịu không nổi… Chàng phải làm sao bây giờ?”

Tịnh Đế xiết bả vai của nàng nói: “Thái Thường không cần phải bi ai. Phải tin tưởng ca ca sẽ bình an trở về!”

“Đúng vậy tiên tử! Có lẽ không có truyền về tin tức nói không chừng là thượng thần vẫn bình an vô sự ! Ngàn vạn lần người không được thất vọng vì ngài ấy!”

Thái Thường đột nhiên bình tĩnh lại, mắt nàng sáng như ngọn đuốc nơi Đông Hải, giọt lệ biến mất trong hốc mắt: “Không gì có thể ngăn ta thôi tin tưởng chàng. Ta tin tưởng nhất định chàng sẽ bình an vô sự. Điện hạ đi… Ta cũng không biết điện hạ cùng với thần cá kia lại yêu say đắm kinh thiên động địa như thế. Ta phải đợi sắc quỷ trở lại, cùng chàng sáng lập nơi kinh thiên động địa thuộc về chúng ta.”

Tịnh Đế gật đầu, ôm lấy nàng nói: “Thái Thường muốn chờ ca ca trở lại, cùng ca ca bên nhau, nhưng ta… Ta cũng có sứ mạng của mình phải đi hoàn thành…”

Thái Thường sững sờ, khẩn trương nói: “Tịnh Đế muốn đi đâu? Chẳng lẽ muốn đi tìm Tử Loan điện hạ sao? Chẳng lẽ Tịnh Đế đối với điện hạ…”

Tịnh Đế cười khoát tay: “Thái Thường phải nhớ kỹ thế gian không có việc gì là kết thúc, bởi vì đằng sau mỗi kết thúc là sự luân hồi kế tiếp. Ta cũng muốn trãi qua một kiếp luân hồi của mình. Số mệnh ta, điện hạ và thần cá là có duyên, tất cả sẽ không kết thúc. Tuy chúng đau lòng vì điện hạ thì đồng thời một sinh mệnh mới cũng sẽ bắt đầu. Nhớ rõ lời của ta, Thái Thường, chúng ta cuối cùng sẽ gặp lại nhau, sẽ gặp lại!”

Thái Thường không động đậy, chỉ có lẳng lặng cùng nàng nắm tay, tiện đà Tịnh Đế cười nhẹ ôm nàng một cái rồi xoay người bay mất.

“Tiên tử…” Tiểu tiên nga khúm núm hỏi: “Vì sao đến một câu tiểu tiên đều nghe không hiểu? Thượng thần rốt cuộc sẽ không có việc gì à? Rốt cuộc điện hạ có thể không chết hay không?”

Lặng im hồi lâu, tuyệt Huyền Âm ngừng, viên thủy linh châu lấp lánh tỏa sáng, Thái Thường mỉm cười nói: “Dù cho kết thúc, chúng ta cũng sẽ gặp lại. Ta sẽ không sợ hãi nữa. Ta chờ chàng trở về bên cạnh ta, ta chờ ngày đó đến.”