Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 22: Mẹ chồng hiển linh đó! . .



“Thượng… thượng…thần! Tiểu tiên theo ngài không kịp!”

Thái Thường thở hồng hộc giẫm đám mây bị hắn dắt bay tới bay lui về phía trước, nhiều lần suýt bị ném ra ngoài.

Hào Hành nhìn nàng vô vọng một cái, tức giận kéo nàng qua đám mây của mình: “Sớm đã nói với nàng là đám mây đó bị hỏng rồi!”

“Xuỵt – -” Miệng Thái Thường đẩy hắn, khom người thu hồi đám mây và che lỗ tai của nó: “Ngài đừng để nó nghe thấy, nghe thấy nó sẽ khóc !”

Hào Hành thở dài một tiếng, nhìn phía xa sau lưng, hình như Tiên Mẫu chưa phái chim đại bàng đuổi theo, liền thoáng thở ra, hỏi nàng: “Nàng có biết chỗ nào có thể giấu hai người chúng ta mà không bị phát hiện không?”

Thái Thường lắc đầu: “Từ nhỏ chỉ ở Nam Hải sau đó ngài cho ta cây đèn kia, trừ chỗ đó ra không đi qua những nơi bí ẩn nào khác.”

“Vậy nếu Tiên Mẫu phái người đến bắt chúng ta trở về, làm sao bây giờ?”

“…Ừ…Vậy hãy cùng bọn họ trở về.” Thái Thường trả lời thử thăm dò, thấy sắc mặt Hào Hành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nịnh nọt nói: “Ngài đừng lo lắng, mới vừa rồi không phải ngài nói với thúc công nói trong bụng ta có bảo bảo sao, ta tin tưởng bà trẻ sẽ không vô tình chia rẽ ta và ngài .”

“Bà trẻ nàng là bởi vì nghi ngờ con nàng là của bản điện mới đuổi tận giết tuyệt.”

Thái Thường nức nở nói: “Tiểu tiên cùng với ngài dưới yêu nhau nhưng trên không cho phép sao?”

Hào Hành xoa đầu nàng, thấy trước mắt một mảng xanh thẳm, chỉ chỉ một hòn đảo có rất nhiều đá ngầm cách đó không xa nói: “Đó là nơi bản điện sinh ra, dù sao cũng trốn không thoát với nàng, chi bằng đi bơi thưởng thức một phen trở về mặc cho số phận được không?”

Thái Thường xoa cái bụng lép, lắc đầu: “Tiểu tiên đói bụng rồi, có thể tìm một chỗ non nước xinh đẹp…”

“Trên đảo rất nhiều táo vừa to vừa ngọt có cả đậu phộng nữa.”

“Đi đi đi! Vậy thì đi! Đi ngay lập tức!”

Vừa xuống đất, Hào Hành cởi giày mây của mình vội đưa nàng: “Mặc dù hơi lớn, nhưng nàng phải mang. Sương mù trên đảo này nặng, sợ sợi bấc đèn nàng gặp nước sẽ xốp. Nếu có giày mây này, nàng có thể tùy ý đi lại .”

Thái Thường vui vẻ hớn hở ngồi chồm hổm mang giày vào hai chiếc thuyền nhỏ, vừa đi liền lảo đảo: “Thượng thần, đều do ngài hẹp hòi, nếu ta nhận hạt châu của thúc, còn dùng mang giày này làm chi!”

“Hạt châu kia là di vật của Mịch Trăn tiên tử, tóm lại nàng cầm lấy sẽ không tốt lắm.”

“Hả? Thì ra là của Mịch Trăn tiên tử !” Thái Thường đi vài bước thì bị ngã, bất đắc dĩ Hào Hành đành phải đưa cánh tay ra cho nàng đỡ: “Thúc công nguyện ý đem hạt châu quý giá như vậy cho ta, xem ra là thật sự yêu thích ta.”

“Ừ.” Hào Hành liếc nhìn nàng một cái, “Thái Thường tiểu tiên nếu nhìn không ra đoán chừng hắn phải nhảy xuống Đông Hải .”

Đi đến một chỗ lá sen bao quanh mà thành phòng trước mặt, đột nhiên Hào Hành dừng lại, dáng vẻ tang thương nhìn qua cánh cửa lặng yên, nói: “Đây cũng là nơi bản điện và em gái xuất thế.”

Thái Thường nhìn cẩn thận lượt, “Thượng thần, các ngài đều xanh mơn mởn, tinh khiết tự nhiên.”

Gì? Không đúng! Thái Thường suy tư đến gì đó, thấy trong mắt Hào Hành mơ hồ có nước mắt thấy được, nắm chặt bàn tay Hào Hành hỏi: “Thượng thần, ngài là thượng thần, vì sao nhà ngài lại tiêu điều đơn sơ như thế? Huống chi chúng ta một đường tới đây, ngay cả hiệu buôn của người trần cũng không thấy, ngài muốn ta đến nơi nào mua đậu phộng chứ.”

“Vạn năm trước bản điện còn chưa phi thăng, cùng chị em gái có chung rễ là củ sen, là mẹ ta ngậm đắng nuốt cay ở nơi này đem một đám chúng ta quảng độ thành tiên, còn bà lại cam nguyện làm người phàm, ở nơi này cho đến cuối đời. Bà và phụ thân đại nhân khi còn sống đã ước định, nơi này là tổ của hoa sen, họ sẽ ở cả đời, vĩnh viễn không thành tiên. Sau khi chết họ cùng kết liền cành, để cánh hoa sen này mãi lan tràn.”

“Đúng…” Thái Thường như có điều suy nghĩ gật đầu: “Ta nhớ rồi thượng thần, chúng ta ở đây một đêm được không? Ta muốn thắp nén hương cho mẹ ngài!”

“Phụt..” Hào Hành buồn cười đỡ nàng: “Người phàm dâng hương cầu xin thần tiên, nàng còn dâng hương làm gì? Trực tiếp van cầu bản điện không được sao? Bản điện có bản lĩnh còn cao hơn các thần tiên bình thường, ví dụ nếu nàng cầu xin những loại trái cây ăn vô cùng vô tận, trái lại bản điện cũng có thể thỏa mãn nàng.”

Thái Thường cười híp mắt không ngừng gật đầu: “Vậy giờ tiểu tiên muốn ăn chút đậu phộng và táo xanh, ngài có thể lập tức tìm đến ta không? Hơn nữa ta muốn nói chuyện riêng một chút, ta muốn cùng ngài thành thân đương nhiên phải thỉnh an dâng tặng chung trà cho mẹ chồng, ngài nói có đúng không?”

Hào Hành vuốt cằm: “Nếu có thể nàng nghĩ như vậy, bản điện rất vui lòng. Trước tiên ở ngoài cửa này ngồi xuống nghỉ, bản điện đi chuẩn bị cho nàng chút táo xanh để ăn. Nàng có thể nói chuyện với mẹ bản điện bằng vùng biển này. Mẹ ta nhất định rất thích nàng dâu trắng trẻo mập mạp như nàng.”

Thái Thường ngoan ngoãn gật đầu, chờ hắn đi xa, liền phịch một tiếng quỳ bên bờ biển khóc lớn lên: “Mẹ chồng ơi! Con là Thái Thường con dâu của mẹ nè! Là con bị ép buộc! Thượng thần ngài ấy giở trò lưu manh! Hu hu! Mẹ phải làm chủ cho con nha! Hu hu… Ngài ấy phá danh tiết của con còn làm hại con bị người ta đuổi giết! Hu hu…”

Cho đến khi nghe thủy triều không dâng lên nữa đến phiền chán, Thái Thường mới đau họng, đứng lên đẩy cửa phòng đi ực mạnh nước trong bầu, thở gấp nghỉ ngơi.

Sắc trời đã muộn, Hào Hành dùng chiếc lá sen đựng đầy đậu phộng và mứt táo quay về, thấy Thái Thường uống đến gò má phù ra, không khỏi hiếu kỳ: ” Nàng cùng mẹ nói những chuyện gì? Hình như nàng nói không ít, nếu không sẽ không uống nhiều nước như thế.”

Thái Thường cười hì hì cầm một miếng mứt táo đặt vào trong miệng: “Không có gì, chỉ là cùng mẹ chồng nói nhà tiểu tiên ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi, thể trọng bao nhiêu cân, vui vẻ với ngài thế nào…”

“Ừm.” Hào Hành cười bóc đậu phộng cho nàng: “Mỗi đêm mẹ ta sẽ hiện hình bên ngoài phòng để may vá xiêm y cho bản điện và em gái, đến lúc đó bản điện đi hỏi bà là được rồi.”

“A… A… A…”

Thái Thường thốt một lần ba tiếng, tinh thần thấp thỏm hỏi: “Vậy mới vừa rồi ta cùng mẹ chồng nói quá nhiều, có thể hù dọa bà hay không?”

“Không biết.” Hào Hành lại bóc một hạt cho nàng: “Chỉ là lúc mẹ hiện ra nàng đừng sợ là tốt rồi. Có điều mẹ ta xưa nay là người hiền hòa, trừ khi có người nói xấu ba chị em thì mới nổi giận, buổi tối lúc hiện ra sẽ túm lấy da mặt người đó mà kéo. Cho nên mẹ ta thích nàng dâu mập mạp, vậy mới có xúc cảm.”

Hạt đậu phộng này nghẹn trong cổ họng không lên nổi cũng không thể đi xuống, đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Thường đều đỏ bừng, ho sặc sụa một hồi suýt nữa phun ra cả phổi.

Lúc nửa đêm Thái Thường thấy Hào Hành ngủ say, lén từ trong lòng hắn bò ra ngoài, mở cửa phòng, xem xét ngoài phòng tựa hồ an bình. Lại xoay người lại nhìn một chút, Hào Hành ngủ rất sâu, lúc này mới nổi dũng khí lên thổi một đống đậu phộng vừa rồi ăn không biết ngon còn dư lại ra bên ngoài.

Nàng dọn xong đậu phộng, trong miệng lẩm bẩm trịnh trọng cung phụng một hồi lâu. Đột nhiên nghe cửa phòng có tiếng mở ra, tiếng bước chân mềm mại từ từ truyền đến, Thái Thường bị hù dọa ôm đầu chúi xuống đất tru lớn: “Mẹ chồng, con không dám nữa! Con cũng có dụ dỗ thượng thần ! Hai chúng con là chàng tình thiếp nguyện! Con đã sắp có thai! Chúng con sẽ thiên trường địa cửu ! Mẹ cùng cha ở bên kia yên tâm ăn đậu phộng đi. Hu hu!”

Hào Hành chân trần đứng sau lưng nàng bất đắc dĩ lắc đầu, phải can đảm như thế nào mới có tư cách tu luyện thành thần đây?