Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 19: Cuối cùng thượng thần đã giở trò lưu manh



Lúc dùng bữa Hào Hành thấy cơm canh trong chén Thái Thường không vơi chút nào, bình thường nàng có thể ăn được vài chén, lúc này có vẻ không hề muốn ăn.

Tiểu tiên nga cố ý thêm cơm thay Thái Thường, thấy chén nàng vẫn đầy như cũ, cũng mười phần kinh ngạc, nói: “Tiên tử, có phải người lại tiêu chảy không?”

Thái Thường thở dài một tiếng, lắc đầu khuấy cơm canh trong chén, biết Hào Hành không để ý tới mình, liền dứt khoát không nói lời nói. Hào Hành thấy bộ dạng nàng khác thường, trong nội tâm vì ghen mà cơn tức tụ lại cũng nhẹ đi rất nhiều, dùng đũa vàng gắp miếng đào đã tách hạt đặt vào chén nàng: “Quá giờ trong điện không cung ứng đồ ăn, ngươi không ăn đến đêm đói bụng thì làm sao?”

Thấy hắn cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với mình, con ngươi Thái Thường phút chốc long lanh rạng rỡ, cong môi cười rộ, ăn hết trái cây.

Cuối cùng thấy nàng ăn một chút, Hào Hành cũng nhếch môi nói, “Có phải tiên tử điện quân nhà ai nói ngươi mập không? Bản điện đã nói rồi cứ thuận theo tự nhiên là được, có lẽ ngươi gầy đi cũng sẽ không đẹp, về sau không cần để ý tới các nàng ấy.”

“Không có không có…” Thái Thường khoát tay: “Ta cảm thấy rất là hài lòng với vóc người của ta bây giờ, không định giảm… Ta lo lắng thúc công…” Hai chữ sau nàng nói bằng giọng rất nhỏ, bởi vì thoáng thấy lông mày Hào Hành cau lại.

Thái Thường cho tiểu tiên nga lui xuống, đưa gương mặt bồ đào cọ cọ Hào Hành, áp vào bên tai hắn nói nhỏ: “Có thể ngài biết, có lẽ thúc công ta muốn làm phản!”

“Phụt – - “

Hào Hành đặt chén canh không xuống, xem như chưa uống : “Vì sao hắn phải mưu phản?”

Thái Thường bĩu môi, hừ hai tiếng nói: “Dừng, các người làm thượng thần thì không nghĩ tới ngày làm thế nào biến thành thần tiên lợi hại hơn, sau đó làm vị vua không biên giới sao?”

Hào Hành lau khóe môi, nói thay tình địch: “Thái Thường tiểu tiên, không có chứng cớ không thể tùy ý chửi bới thượng thần. Hơn nữa ngươi chửi bới có phần thái quá, ai cũng có thể sẽ mưu phản, kể cả bản điện, nhưng gã thúc công giả mù sa mưa kia thì không thể.”

Hắn nói xong thì đưa một ngón tay, gọi tiểu tiên nga mang thêm một chén canh nữa đến.

Gì? Thái Thường khó hiểu: “Vì sao thúc công sẽ không soán vị mưu phản? Gần đây ta nghe Tiên Mẫu nói, bên kia Đông Hải vẫn không ngừng bị vỡ, Đông Hải và Nam Hải cách nhau không xa! Ta không thể để cho mẫu thân bị thúc công liên lụy.”

“Bởi vì thúc công ngươi đã từng là người đệ nhất do Thiên đế chọn, ” Hào Hành lạnh nhạt nhấp canh: “Là tự hắn không muốn giữ lấy, chủ động xin đi giết giặc đến Nam Hải tu hành.”

“Vậy sao ngài biết chắc, nhỡ đâu hiện tại thúc công nghĩ thông suốt muốn làm Thiên đế thì sao bây giờ?”

Hào Hành vừa định cùng nàng tranh luận một phen, đột nhiên nhướng mày ý thức được: “Thái Thường tiểu tiên? Vì sao ngươi biết được hắn muốn làm phản? Quan hệ của các ngươi đã tốt đến mức ngay cả chuyện mưu phản hắn cũng nói với ngươi?”

Thái Thường lắc đầu, nghĩ đến chuyện tu hành không gạt được, thừa dịp hắn phát hỏa không cho phép nàng ăn cái gì bèn há to miệng nuốt vài miếng cơm: “Cái kia… Thượng thần, đêm mai ta không thể đốt đèn cho ngài, có khả năng vài buổi tối tới cũng không thể đốt đèn cho ngài.”

“Ừ?” Hào Hành tà tà nhướng một bên lông mày: “Vì sao?”

“À, bà trẻ thay ta tìm một biện pháp để tăng tiên pháp, bà nói chỉ có vậy ta có thể trong một đêm tăng một trăm năm tiên lực đó!”

“Sao bản điện chưa từng nghe qua có biện pháp tốt như vậy? Biện pháp gì?”

“Ừm… Chính ta cùng thúc công Ti Cầm Đế Quân song tu.”

“…”

“Cho nên tiểu tiên ta cảm thấy được rất kỳ quái! Ngài ấy đã lợi hại như vậy vì sao còn cần tu hành? Không phải muốn làm phản thì là gì?”

“…”

“Chắc hẳn ngài ấy nghĩ tới chuyện tích góp từng chút một tiên pháp sau đó có mục đích khác, ngài nói đi thượng thần?”

“…”

Thái Thường gãi đầu, xem không hiểu vì cái gì mà sắc mặt Hào Hành ngày càng tái mét.

“À, ta còn nhớ rõ bà trẻ nói, chuyện ‘song tu’ này phải kiên trì bền bỉ, không thể bỏ dở nửa chừng, cho nên an bài ba ngày này, còn nói nếu hiệu quả sẽ tiếp tục làm. Cho nên… Cho nên ba ngày này ngài đừng thức quá muộn, tiểu tiên ta đi tu tiên, được chứ?”

Thái Thường dứt lời cắn cắn móng tay, nàng không hiểu vì sao thoạt nhìn mặt mũi Hào Hành giống như giận dỗi.

“Ừm… Ngài không nói… Ngài không nói chính là đồng ý rồi?”

“…”

Nàng thở một hơi: “Vậy đêm mai ta phải đi rồi?”

Nàng không dấu giếm nữa, có điều thoạt nhìn Hào Hành vẫn còn có chút mất hứng, Không! Là mất hứng cực độ!

Mất hứng thì nói đi! Bằng không làm sao nàng biết được mình nói sai chỗ nào!

“Vậy ngài đi nghỉ ngơi sớm, tiểu tiên ta đi học tập chút ít tiên pháp, nếu không lúc tu tiên cái gì cũng không biết sẽ bị thúc công chê cười.”

Nàng khom người rồi đứng dậy, Hào Hành tựa hồ u mê đột nhiên gọi nàng nói: “Tiểu tiên khoan đã!”

“Dạ? Ngài còn có gì phân phó?”

Hắc hắc, thật tốt, còn để ý nàng!

“Kiên trì bền bỉ?” Hào Hành cũng đứng dậy đột nhiên lại gần sát nàng, hỏi: “Thái Thường tiểu tiên, ngươi có biết hàm ý của ‘song tu’ kia không?”

Thái Thường bị hắn nhìn thì trong lòng sợ hãi, giọng run lẩy bẩy nói: “Tiểu tiên ta… Ta mặc dù không biết kia song tu là gì, nhưng ta biết ánh mắt ngài có chút… có chút…có chút…” Sắc!

Sau đó đâu chỉ ánh mắt Hào Hành có chút sắc, ngay cả nụ cười và động tác đều có chút sắc! Hừ! Ai kêu bà nương già kia thích chõ mõm vào, đã không đi Bắc Cực an hưởng tuổi già, không nương nhờ Thiên cung lại đi quấy nhiễu tiểu ngây ngốc hắn dưỡng thành sau đó ăn hết sạch. Song tu là hết, rất tốt, tốt vô cùng. Hắn tu trước cho bọn họ xem!

Hắn xoay người nhìn một cái, xác nhận tiểu tiên nga đã sớm biết điều mà trốn xa, một tay tựa hồ vĩnh viễn ôm lấy eo trơn mượt đầy thịt của Thái Thường, oán khí trong lòng mấy ngày nay tích góp từng tí một, toàn bộ ghen tuông đều được thả lỏng ! Hào Hành cười xấu xa nói: “Không hiểu song tu là ý gì? Vậy không bằng bản điện tới dạy ngươi trước?”

Đợi đến khi “học” thông, làm cho Ti Cầm lại hối hận tám trăm năm!

“Tiểu tiên…Tiểu tiên ta còn biết sơ một hai điều !”

Thái Thường vùng vẫy giãy chết, bởi đã nhìn ra thượng thần trước mắt khôi phục bản chất sắc quỷ kia.

“A?” Trên người nàng bay ra hương hạt sen ấm áp đã thành công chi phối ý niệm kiên định trong lòng thượng thần! Đáng giận tiểu tiên nàng không ăn hạt sen mà toàn thân sao còn thơm làm gì? Không biết rằng từ lâu đi cùng Mịch Trăn, ít nhiều gì chắc Ti Cầm cũng ngửi ra, ngẫm lại liền giận dữ: “Vậy ngươi nói một chút xem?”

Hắn càng ngày càng gần, Thái Thường lắp bắp đưa tay đẩy lồng ngực của hắn: “Cái kia… Song tu chính là… Thúc công cùng ta cùng nhau tu… Tu tu tiên!”

“Tu tu tiên?” Hào Hành hài lòng ngồi vào chỗ một tay ôm lấy nàng: “Vậy chúng ta hãy ‘tu tu tiên’!”

A! Oái ! Thái Thường tại trong lòng hắn vùng vẫy không ngừng, làm sao lại cùng hắn biến thành bộ dạng mập mờ này? !

“Kìa… thượng thần! Tiểu tiên ta chưa ăn no! Hay là đợi lát nữa hãy học được hay không?”

“Muốn chạy trốn?” Hào Hành để nàng rơi xuống cái giường vững chãi, có trời mới biết mấy đêm không ngủ cùng nàng tư vị khó chịu đến cỡ nào! “Hà – - lúc này nàng nên ngậm miệng khiêm tốn thỉnh giáo đi, Thái Thường tiểu tiên.”

Hu hu… Sắc quỷ đã rút dây buộc trên eo nàng ra… Thái Thường đánh bạo cao giọng gào thét một câu: “Người xấu!”

Hào Hành cúi người chặn môi của nàng, lướt qua một phen sau đó hài lòng thấy gương mặt của nàng lại biến thành trái hồng, cười nói: “Bản điện không phải người xấu, bản điện là đàn ông.”

Ai tới nói cho nàng biết vì sao song tu là ý này a! Thái Thường bị hắn liếm lại liếm lại, cảm thấy lực hắn hôn nàng càng ngày mạnh, như muốn trên thân thể nàng cắn một trăm cái. Thân thể của nàng bị hắn động chạm không ngừng mà cuộn mình lại, còn có chút… Có chút nóng lên xấu hổ muốn chết, thật ra không phải nàng sợ, mà là thẹn!

“Nàng là vợ tiên mệnh định của bản điện, Thái Thường.”

Hắn khẽ vuốt ve cánh môi nàng và cả lúm đồng tiền nhỏ nghịch ngợm mà tinh khiết, phút chốc trở nên dịu dàng: “Cho nên phải chuẩn bị một chút, vì bản điện mà chịu đau một lần.”

“Ừm…”

Lúc thượng thần nói những lời này trong con ngươi không còn tà ý, ngược lại trong ánh mắt sáng của hắn, Thái Thường bị bắt gặp một tia cưng chiều, chỉ dành cưng chiều nàng thôi. Trong mắt hắn, nàng không còn là tiên tử vừa mập vừa ngốc bị mọi người ghét bỏ, mà là tiên tử mập, là vật trân quý của hắn. Vật trân quý chân chính và vĩnh cửu.

Như vậy, nàng nguyện ý để hắn giở trò lưu manh!

Mặt Thái Thường chịu đựng hồng đến muốn thiêu cháy hỏi một vấn đề cuối cùng trước khi đêm ngủ: “Thượng thần… Nếu ta không đồng ý, ngày mai có thể không để ý đến cơm của ta không?”