Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 5: Chạy trối hết



Đầu Quý Linh Linh thoáng chốc giống như ngập trong sóng lớn, giống như núi lửa phun trào, nóng bức bành trướng, không cách nào suy tư.

Khác với nụ hôn của Nghiêm Tử Tuấn, mãnh liệt hơn nhiều, làm cho cô không cách nào hô hấp, lại thật giống như một một cây diêm được đốt bằng dầu mazut (Còn được gọi là dầu nhiên liệu hay dầu FO), khiến cơ thể cô cháy hừng hực.

Cảm giác lạ lẫm đánh tới, cô vô lực giãy giụa, chỉ có thể mặc cho người đàn ông bá đạo này dẫn dắt vào thủy triều dâng trào.

Quần áo cô chưa từng nhẹ như vậy, cô thậm chí có thể nhìn thấy quần áo bay lên giữa không trung. Thân thể không có cảm giác lạnh lẽo, chỉ có lửa nóng, càng lúc càng nóng hơn.

Theo bàn tay hắn, quần áo cô dễ dàng bị cởi ra.

Nụ hôn hạ xuống, khiến lý trí còn sót lại rơi xuống vực sâu. Dưới tác dụng của rượu, đầu Quý Linh Linh càng thêm mơ hồ, chưa bao giờ hưởng thụ khoái cảm tốt đẹp như vậy, để cho cô cơ hồ quên mất tất cả.

Cô, rất tốt đẹp, làm cho hắn khó có thể kiềm chế gấp gáp, muốn nhanh chóng thưởng thức vẻ đẹp của cô. Phản ứng của cô trúc trắc, cho hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, mà lại có thể dễ dàng nắm giữ.

Dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông và người phụ nữ cũng vận sức chờ phát động. Khi Mộ Cách không kịp bỏ đi vật cản cuối cùng trên người cô, ánh mắt lại đột nhiên sửng sốt.

Một tia màu đỏ giọi vào mắt hắn, hắn không nhìn lầm chứ. Chỗ đó, chính là nơi chứng tỏ phụ nữ lần đầu tiên lạc hồng.

Nhưng căn bản hắn chưa chạm vào cô!

Mộ Cách không thể tin nhìn vết máu trên drap giường, kinh ngạc có chút lắp bắp, khàn khàn giọng nói "Tôi còn chưa có, làm sao em. . . . . ."

Xảy ra bất ngờ người đàn ông chất vấn, Quý Linh Linh từ trong say mê tỉnh táo, theo bản năng ngồi dậy, men theo tầm mắt của hắn nhìn thấy màu đỏ trên giường.

Sắc mặt đột nhiên cứng đờ, lúng túng không biết trả lời thế nào cho phải, sắc mặt trong nháy mắt biến thành trái cà chua chín đỏ.

Chỉ có thể cười khan một tiếng, "Xin lỗi, cái đó đột nhiên tới."

Đánh chết cô cũng không ngờ, lần đầu tiên cùng đàn ông kích tình, lại phá hư phong cảnh.

Mộ Cách khắp người dậy sóng, nhất thời bị hắt một chậu nước lạnh.

Chiết tiệt, hắn đã khó nhịn đói khát, cô còn cười được.

Nhìn ánh mắt người đàn ông nguy hiểm, Quý Linh Linh khóe miệng cứng lại "Cùng lắm thì tôi không đòi lại tiền. Chỉ là, phí giặt drap giường phiền anh trả hộ." Trong ví cô không còn một đồng.

Dứt lời, ý thức cô khôi phục, không nhịn được xấu hổ, vội vàng đứng dậy, thật nhanh nhặt đống quần áo rải rác dưới đất cố gắng mặc vào.

"Đáng chết."

Mộ Cách khẽ nguyền rủa, hắn lần đầu tiên gặp người phụ nữ như vậy, dụ dỗ hắn. Sau khi đem ** hắn khơi lên lại muốn chạy trốn, trực tiếp dội cho hắn một chậu nước lạnh. Mà bây giờ không hề lưu luyến muốn bỏ chạy.

Lúc đó, Quý Linh Linh đã hốt hoảng mặc quần áo, đi giày vào, đi ra ngoài cửa rồi.

Chợt, tay mềm truyền đến cảm giác nóng ran. Ngoái đầu nhìn lại, thế nhưng đối mặt hắn là con ngươi âm u lửa giận, không khỏi dựng tóc gáy. Hắn ngồi ở mép giường, gắt gao giữ tay cô lại, không để cho cô bước đi.

Hắn định làm gì?

" Không phải lần này thì lần sau đi, tôi muốn số điện thoại và địa chỉ của cô cho tôi."

Mộ Cách cười xấu xa, nực cười, vịt đã đến miệng thì tại sao có thể dễ dàng để cho nó bay.

Quý Linh Linh nhất thời đổ mồ hôi, cười khan nói "Không cần, anh đúng là chuyên nghiệp, chỉ hơn một ngàn tệ thôi mà, không sao đâu."

Cho là hắn sợ phá hủy uy tín buôn bán Ngưu Lang, cô cười trấn an nói. Lại làm cho ánh mắt của người đàn ông càng thêm nham hiểm, càng dùng sức nắm bàn tay mềm của cô, khiến cô cảm thấy đau.

Đáng chết, người đàn ông này có vấn đề sao? Chẳng lẽ nhất định phải chuyên nghiệp vậy sao?

Nhưng cô không cần, hiện tại cô đã tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không cùng Ngưu Lang qua đêm.

"Được, cô không cho tôi, tôi tự lấy." Hắn tà mị cười một tiếng, tay lắc lắc một vật thể màu đen, khiến Quý Linh Linh kinh ngạc.

Hắn lấy được điện thoại của cô lúc nào?

Trong lúc cô kinh ngạc, hắn đã mở khóa điện thoại di động của cô, bắt đầu ấn số điện thoại của mình, lấy được số của Quý Linh Linh.

Quý Linh Linh trong nháy mắt khẩn trương lên, nếu dây dưa với Ngưu Lang này, thì sẽ thế nào.

Không lo được nhiều như vậy, nàng đột nhiên nhào tới, muốn cướp điện thoại di động của cô trở về.

Mộ Cách nhất thời kinh ngạc đến ngây người, người phụ nữ này không biết đến sống chết, lại dám giằng co với hắn?

Tròng mắt của hắn trong nháy mắt cực kỳ hung hãn, trừng mắt nhìn Quý Linh Linh.

Quý Linh Linh vẫn như cũ không khuất phục, nắm chặt một nửa điện thoại di động không thả "Trả cho tôi!"

Mộ cách tức giận không dứt, càng dùng sức nắm chặt, dường như muốn làm cô nổi điên.

Tên đàn ông thối tha đáng chết, cậy mình có sức khỏe khi dễ phụ nữ, xem nhẹ cô, sẽ cho ngươi chết!

Phanh!

Cô đột nhiên nâng cánh tay lên, một giây kế tiếp liền dùng sức đánh vào gáy của hắn .

Trước mắt hắn trước mắt mơ hồ, ngay sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện mặt cô.

Lớn như vậy, lần đầu tiên, bị một người phụ nữ tập kích.

Hắn nghĩ muốn tóm lấy cô, nhưng đã không kịp, một giây kế tiếp liền ngất xỉu.

Con đàn bà ghê tởm này, cô nhớ kỹ cho tôi. . . . . .

Hắn hận, nhưng đã chìm vào bóng tối.

Quý Linh Linh giật mình ngồi ở mép giường, đột nhiên người đàn ông ngửa người về phía sau, mất đi ý thức ngã ở trên giường.

Cô mới phản ứng được, cô đánh người rồi.

"Đáng chết." Cô khẽ nguyền rủa mình lỗ mãng, nhưng biết người không chết, chạy trốn mới là thượng sách.

Bất chấp tất cả, người phụ nữ nhỏ nhắn hốt hoảng rời khỏi Bách Phỉ Á, biến mất ở trong bóng đêm mịt mờ. . . . . .

Trong người không có đồng nào, Quý Linh Linh muốn đón xe về nhà cũng không được, chỉ có thể đi dọc theo bờ sông. Ước chừng mất một giờ về đến phòng trọ, vì tình huống đặc biệt mà bước chân của cô thật nhanh, chỉ muốn nhanh chóng về đến nhà, đem quần lót bẩn cởi ra.

Ban ngày vừa mới mưa, bờ sông gió có chút lạnh, mặc váy cảm giác cả người mát mẻ. Tay chân Quý Linh Linh không khỏi co lại, nhưng không thấy ấm.

Linh linh linh.

Tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên giữa không gian yên tĩnh bên bờ sông.

Quý Linh Linh nhìn màn hình, đã mười hai giờ, ai gọi điện thoại cho cô đây? Đoán chừng là cái tên lỡ hẹn Thẩm Hiểu Phỉ.

Quý Linh Linh lấy điện thoại di động ra, cũng không thèm nhìn liền đưa lên tai nghe.

"Cậu còn có mặt mũi gọi điện thoại cho mình à." Âm thanh trầm thấp, Quý Linh Linh có chút không thoải mái nói. Người này hại mình thiếu chút hồ đồ đánh mất mình, còn dám gọi tới.

"Tôi là cái gì mà không có tư cách gọi điện thoại cho cô?" Tiếng nói trầm thấp mà từ tính, mang theo một tia nghi ngờ cùng quỷ quái. Giọng nói xấu xa từ trong điện thoại truyền đến, khiến Quý Linh Linh trong nháy mắt sửng sốt.

"Anh? Anh là ai?" Ngữ điệu có chút kinh hoảng, vội vàng nhìn màn hình điện thoại. Không đúng, số này cô không biết a.

"Tôi là Lãnh Dạ Hy." Âm thanh lạnh nhạt, không có gì gợn sóng.

Quý Linh Linh trong đầu khẽ quét qua tên của hắn.