Thương Ly

Chương 22: Lựa chọn



Hồng Linh dìu Mỹ Ly chầm chậm đi đến tẩm cung của tháihoàng thái hậu. Cô vừa lo lắng giúp nàng khép lại áo choàng, vừa khuyên nhủ:“Cách cách, sao lại nôn nóng như vậy? Người xem, chân vẫn bủn rủn thế này này!Đêm lại nổi gió nữa, người mà để nhiễm lạnh thì không phải chuyện đùa đâu...”

Mỹ Ly bải hoải rệu rã, phải dựa hẳn vào người HồngLinh mới miễn cưỡng đi lại được, mồ hôi rịn đầy trán, nàng cười khổ lắc đầukhông đáp. Có bao nhiêu sức lực nàng phải tập trung để kiên trì đi cho hết đoạnđường còn dài dẫn tới Lạc Thọ đường, và để nói ra quyết định của mình với tháihoàng thái hậu.

Nơi nàng ở cách tẩm cung Hiếu Trang không xa, nhưngvới thân thể yếu bệnh cùng tâm tình tệ hại, con đường bỗng thành dài như cảcuộc đời! Nàng từng có cảm giác giống thế này lúc được dẫn ra khỏi lãnh cungđến gặp lão tổ tông. Hồi tưởng lại, lúc ấy nàng còn có chút hy vọng mong manh.Nhưng hiện giờ, nàng phải tự mình dập tắt ước mơ về một tương lai rõ ràng tươisáng.

Hồng Linh còn nói nàng quá nôn nóng...Nếu được lựachọn, không đời nào nàng chọn bước đường này, nhưng giờ đây, nàng bắt buộc phảithúc giục mình tiến về phía trước. Bởi vì cần Vĩnh Hách đưa mắt nhìn nàng thêmmột lát, rất có thể nàng sẽ đánh mất dũng khí rời xa gã!

Bữa tối sắp xong, rất đông cung nữ thái giám ôm trápthức ăn túm năm tụm ba đi qua đi lại, trông thấy Mỹ Ly họ đều cúi mặt tủm tỉm,nụ cười chứa đựng quá nhiều ý vị trào phúng mỉa mai, nhiều hơn mức Mỹ Ly có thểchịu đựng. Khi bọn họ nhanh chân đi ngang qua, nàng không hề ngạc nhiên trướcnhững tiếng thì thào giễu cợt. Nghe không rõ lời bọn họ, nhưng nàng cần nghe rõđể làm gì cơ chứ.

Hồng Linh cảm thấy sức nặng trên tay càng lúc càngtrĩu xuống, người Cách cách thì run bần bật. “Cách cách?” Cô ta lo lắng gọi,“Hay chúng ta về đi đã?”

Về?

Mỹ Ly hít sâu một hơi để đứng vững, không, nàng khôngthể trở về được nữa!

Thế giới của nàng quá nhỏ, chỉ bao gồm cung điện, phủđệ. Còn Vĩnh Hách? Nàng có thể tưởng tượng được gã còn chịu chê cười khinh miệthơn hẳn nàng! Nàng đã nghe bọn đàn ông khác nói xấu nàng rồi, nhưng nếu vì nàngmà Vĩnh Hách phải hứng những lời ác độc hạ lưu gấp trăm lần như thế thì nàngcòn cách nào đối diện với Vĩnh Hách và cha mẹ gã đây?

Lúc vừa rời khỏi căn phòng trú ẩn, lòng nàng còn nhennhóm ý muốn rút lui, xong giờ đây, chẳng còn sót lại chút nào nữa cả!

Khi nhìn thấy đèn lồng vừa được thái giám dùng sàotrúc treo lên bên ngoài tẩm điện của lão tổ tông, mắt nàng bất giác ươn ướt.Nàng rời khỏi An Ninh điện u ám đến tận xương tủy, không ngờ chỉ để đi đến mộtnơi khác còn lạnh lùng cô tịch hơn.

“Cách cách!” Nàng bị thái giám trước cửa viện ngănlại. “Lão tổ tông đang tiếp kiến trọng thần, xin người chờ một lát.”

“Trọng thần nào mà giờ này còn tới?” Hồng Linh bựcbội. Cách cách tình hình thế này làm sao mà đứng “chờ một lát” ở giữa sân lộnggió được?

Tên thái giám cũng có quen biết Hồng Linh, bèn bướclại gần nói nhỏ, “Là Hộ bộ thị lang.”

Hồng Linh nhất thời không nhớ ra đó là ai, giọng vẫnbực bội, “Là ai?”

Tên thái giám sốt ruột giậm chân, lén nhìn gương mặtMỹ Ly tái nhợt dưới ánh đèn lờ mờ. “Là Trác Mục Lãng, A mã của Tổ Doanh cáchcách! Từ tận bãi săn quay về, cho nên giờ mới tới nơi.” Rồi nhìn dáng vẻ ốm yếunhư sắp khuỵu ngã của Mỹ Ly, tiểu thái giám mủi lòng đề nghị, “Cách cách, haylà người ra góc hành lang đằng kia ngồi tránh gió đi. Lát nữa khách về rồi, nôtài lập tức vào bẩm báo hộ người.”

Mỹ Ly gật đầu, nàng không đứng nổi nữa thật,

Hàng lang tránh gió, nhưng cũng vì vậy mà đặc biệt uám, chẳng có tia sáng nào rọi tới. Mỹ Ly dựa vào cột gỗ, mệt mỏi chờ đợi. HồngLinh cũng sốt ruột, hở chút lại chạy ra ngoài viện xem thử, làu bàu trách mócTrác Mục Lãng nói gì mà lâu đến thế.

Ngoài viên có tiếng động, rồi tiếng vấn an lia lịa,nhất định là một nhân vật quan trong vừa đến. Hồng Linh lách mình lẩn vào chỗtối.

Tên tiểu thái giám khi nãy lên tiếng vấn an, vì khoảngcách quá gần nên nghe rõ mồn một, “Thỉnh an Khánh vương gia, vương gia cáttường!”

Mỹ Ly run lẩy bẩy, là y, y cũng đến rồi.

“Trát Mục Lãng tới rồi sao?” Tĩnh Hiên trầm giọng hỏitên thái giám, giọng lãnh đạm không vui.

“Vâng,” tên thái giám hết sức ân cần, “Vương gia nhìnkìa, chẳng phải vừa ra kia sao?”

Tiếng chân vững vàng nặng nề lan dần về phía này,tiếng y phục sột soạt, “Nô tài thỉnh an vương gia.”

Mỹ Ly cười nhạt, đó là hiện thực, a mã của Tổ Doanhdẫu hiển hách tới đâu cũng phải quỳ gối trước mặt Tĩnh Hiên, người con rể tươnglai. Như bình thường, ngay hoàng thượng cũng phải nể mặt, nói câu miễn lễ trướckhi lão thần kịp quỳ xuống. Nhưng lúc này, Tĩnh Hiên xem ra không phản đối gìcả.

Một lúc lâu sau, giọng cố ý lãnh đạm của Tĩnh Hiên mớivang lên, “Đứng dậy đi!”

“Dạ.” Trác Mục Lăng đáp, giọng ẩn chứa phẫn nộ.

“Trác Mục Lãng, chuyện gì khiến ngươi khổ sở gấp gáptrở vể ngay trong đêm vậy?” Tĩnh Hiên cười nhạt, hỏi với giọng ngạo mạn. Mỹ Lyhơi ngỡ ngàng, dẫu Tĩnh Hiên quyền cao chức trọng, nhưng dù sao đây cũng là chavợ tương lai, chưa kể lão ta có thể giúp đỡ y rất nhiều trong tương lai. Lẽ ray không nên dùng thái độ này đối xử với lão mới phải.

“Tiểu nữ bệnh nặng, nô tài lo lắng không yên nên xinhoàng thượng đến đây trước.” Trác Mục Lãng hậm hực đáp, dẫu thầm tức giận nhưngvẫn hết sức nhẫn nhịn, không dám ngang ngược quá trớn trước mặt con rể tươnglai.

Tĩnh Hiên cười giễu, tỏ vẻ không quan tâm: “Vậy điđi!”

Trác Mục Lãng hơi ngạc nhiên, không ngờ Tĩnh Hiên dễdàng chấm dứt câu chuyện như thế.

“Vương gia...” Trác Mục Lãng lại lên tiếng, nhỏ giọnghơn hẳn khi nãy, vài phần tức giận cũng đã biến mất trước thái độ hờ hững củaTĩnh Hiên. Tuy ngán ngẩm, nhưng vì con gái, lão không thể không dịu giọng: “TốDoanh thật lòng đối với ngươi, hoàng thượng cũng hứa với lão nô...”

“Trác Mục Lãng!” Giọng Tĩnh Hiên từ lãnh đạm đột nhiênchuyển sang khắc bạc, cắt ngang lời nói của đối phương. “Ngươi đừng hở chút đemhoàng thượng ra đe dọa ta. Chịu cưới con gái nhà người là vì nàng ta có chútnhan sắc làm ta động lòng.” Giọng khinh miệt của y khiến Trác Mục Lãng hít mạnhmột hơi, không dám ho hé. “Vì sao hoàng thượng muốn ta cưới Tố Doanh, tronglòng ngươi hiểu rõ rồi đấy!” Y quả thật rất giận Trác Mục Lãng cậy già lên mặtcan thiệp chuyện riêng của mình, cưới Tố Doanh là lựa chọn mà y không thể cảibiến, nhưng chẳng lẽ vì thế mà y mất luôn quyền cưới vợ lẽ hay sao?! Đúng làtức cười! Còn mò đến cầu xin lão tổ tông nữa!

Giọng điệu của y khi nhắc đến Tố Doanh không ngờ lạikhiến tim Mỹ Ly đau nhói. Ánh mắt cưng chiều khi nhìn nàng ta, vẻ mặt hiền hòakhi cúi xuống nghe Tố Doanh thỏ thẻ bên tai...rồi sau lưng lại nói những lờikhinh bạc thế này sao? Nàng biết mình không có tư cách gì để thông cảm với TốDoanh, nhưng nàng cũng cảm thấy buồn giùm nàng ta. Yêu phải Tĩnh Hiên thì thậtđáng thương.

Trác Mục Lãng không hề phản bác lại lời nói mỉa mainày, không ngờ lão ta cũng chấp nhận thái độ cao ngạo của vị Khánh vương giatuổi đáng con cháu mình.

“Trác Mục Lãng, chuyện ta đáp ứng ngươi, đáp ứng hoàngthượng, đương nhiên sẽ làm được. Những chuyện khác, ngươi bớt xen vào đi! Taphải cưới con gái nhà ngươi, nhưng vị “cha vợ” nhà ngươi đừng có quản chặt chẽquá như thế!” Giọng Tĩnh Hiên đầy châm chọc, mặt lạnh tanh chầm chậm dằn từngtiếng, khiến người đối thoại không còn chút thể diện nào.

“Được rồi, đi đi, nói rõ ràng với con gái nhà ngươi.Thứ ta cần ban cho nàng ta thì sẽ ban cho, không cần các ngươi lo lắng. Chuyệnriêng của ta cũng chẳng cần các ngươi nhúng ta vào!”

“Dạ.”

Tiếng “dạ” càng khiến lồng ngực Mỹ Ly trĩu nặng, TrácMục Lãng dùng tâm tình gì, vẻ mặt gì để nói lên tiếng “dạ” đó? Bất lực trướcvận mệnh, trước hiện thực, là nỗi bất lực u ám nhất. Không thể phản bác, khôngthể cự nự những lời gây tổn thương người khác được nói ra bằng giọng thờ ơ kia.

Những ngón tay Mỹ Ly siết chặt vào thanh gỗ lan can.Dường như y đã định sẵn tương lai cho tất cả mọi người, kể cả nàng nữa. Nàngnghe rất rõ ràng, y ban cho Tố Doanh danh phận vương phi, là nhờ vào năng lựccủa Trác Mục Lãng. Gần vua như gần cọp, hiện giờ hoàng thượng đang cần dùngTrác Mục Lãng, hết sức trọng nể ban ân, nhưng khi lợi dụng xong, Trác Mục Lãngđem bạc về từ đâu, bằng cách nào, làm sao mà hoàng thượng có thể chấp nhậnđược? Do vậy, hoàng thượng phải khiến cho Trác Mục Lãng yên tâm, Trác Mục Lãngcũng cần một ông con rể quyền thế nghiêng trời làm chỗ dựa.

Nàng lại sai lầm rồi, nàng cứ nhìn mọi chuyện quá đơngiản, quá đẹp đẽ. Nàng cứ tưởng ít nhất Tĩnh Hiên cũng thực lòng yêu thương TốDoanh. Y quả cũng thích Tố Doanh đấy, nhưng chữ “thích” đối với y chỉ là cáithích nhất thời, nảy sinh trước sắc đẹp và tính tình dịu dàng hấp dẫn mà thôi.

Y nói, “chuyện riêng của y” là ám chỉ nàng sao?

Cưới hỏi đàng hoàng? Y đã hứa với cha vợ tương lai làsẽ ban cho Tố Doanh một đám cưới đàng hoàng, đến phiên nàng... bất quá là nạplàm vợ lẽ, nói cho êm tai là trắc phúc tấn, nhưng thật ra chỉ là thiếp mà thôi.

Nàng không phải là người phụ nữ mà y muốn cưới đầutiên, lúc trước có công chúa Mông Cổ, về sau có Tố Doanh, nhưng cũng chẳng phảilà người cuối cùng. Đột nhiên nàng có cảm giác được giải thoát, sự lựa chọn củanàng quả thật là một kiểu giải thoát!

Y có thể uy hiếp bất cứ kẻ nào cầu xin y, nhưng đốivới nàng, y có thể làm gì?

Đợi người đi hết, lúc tên thái giám đến gọi nàng vàogặp lão tổ tông, nàng thậm chí đã cười nhạt được. Tương lai cô tịchkể thì đáng sợ thật, nhưng vẫn còn tốt hơn là lấy gã đàn ông lạnh lùng vô tìnhđó!

“....Ngươi nghĩ kỹ rồi sao?” Nghe lời thỉnh cầu vôcùng kiên định của Mỹ Ly, Hiếu Trang trầm mặc hồi lâu. “Vâng! Nô tỳ nguyện ý cảđời lễ Phật, cầu phúc tăng thọ cho lão tổ tông.” Mỹ Ly dập đầu một lần nữa.

“Mỹ Ly...” Hiếu Trang mệt mỏi thở dài, hai ngày nay,vì đứa bé này bà đã lo lắng biết chừng nào. “Lại đây!” Bà vỗ vỗ chỗ ngồi bêncạnh vẻ thương xót, Mỹ Ly vâng lời. Hiếu Trang rưng rưng lệ vuốt ve khuôn mặttái nhợt nhưng vẫn diễm lệ khác thường của nàng. “Con à, quả thật là trưởngthành rồi!”

Bà đã rất sợ, sợ Mỹ Ly đến nói rằng mình và Tĩnh Hiênlà trong sạch, vẫn đòi được gả cho Vĩnh Hách. Bà tin lời Mỹ Ly nhưng cũng lâmvào thế khó xử. Ứng Như khóc lóc nức nở trước mặt bà, bà cũng là mẹ, bà hiểunỗi kỳ vọng tha thiết dành cho con trai, bà cũng hiểu tâm tình sẵn sàng hy sinhtính mệnh bảo vệ con cái của người mẹ, bà không thể phản đối Ứng Như.

Vĩnh Hách thì kiên quyết đòi cưới Mỹ Ly, thái độ ấycũng khiến người từng trải qua bao cảnh bạc tình bạc nghĩa nơi nội cung như bàcảm động. Nhưng bà không nỡ lòng nào đáp ứng lời cầu xin của gã, bà biết cướiMỹ Ly gã phải mất những gì.

Vậy là Tĩnh Hiên lâm vào thế phải cưới Mỹ Ly, nhưngthật không ngờ, tên nhóc lạnh lùng bá đạo ấy lại thẳng thắng nói với bà rằngmình rất yêu thích Mỹ Ly, lấy Mỹ Ly rồi sẽ chăm sóc cho nàng cả đời. Y nói đượcra miệng như vậy cũng không phải dễ dàng gì.

Xem ra, bất cứ chọn hướng giải quyết nào cũng là vôtình, là tàn nhẫn. Bởi hai lựa chọn đó đều khiến Mỹ Ly tổn thương. Nào ngờ nànglại quyết định sống cả đời cô độc tịch mịch, một mình chịu đựng mọi thống khổ.Hiếu Trang thực sự đau lòng không nỡ. Mỹ Ly từ nhỏ đến lớn đã chịu khổ nhiềuquá rồi, chẳng lẽ ông trời thấy vậy còn chưa đủ sao?

“Mỹ Ly, để ta nghĩ kỹ lại đã.” Bà không nỡ đáp ứngnàng. Thiếu nữ đẹp như hoa như ngọc, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói nhẹ bỗng màmất hơn cả cuộc đời hay sao? Nàng còn quá trẻ, có thực sự hiểu được cuộc đờidằng dặc đến dường nào không?

Mỹ Ly mỉm cười, nghĩ ư, còn có biện pháp gì khác sao?“Lão tổ tông, Mỹ Ly không hối hận, cả đời không hối hận.”

Điều cần nói đều đã nói xong, Mỹ Ly trở về phòng mìnhnhẹ nhàng hơn nhiều, chân vẫn loạng choạng nhưng còn khó khăn như khi nãy nữa.

Tiểu cung nữ đứng hầu trước cửa, thấy nàng và HồngLinh quay về thi cau mày hất đầu chỉ vào phòng. Mỹ Ly cười nhạt, Tĩnh Hiên ởtrong chứ gì, nàng không hề bất ngờ. Khác với vẻ lãnh đạm của nàng, Hồng Linhvô cùng căng thẳng, lúc đỡ nàng vào phòng, thậm chí còn dùng dằng ở ngưỡng cửahồi lâu.

Trong phòng, ánh nến không quá sáng rõ, Tĩnh Hiên ngồitrên ghế, mặt lạnh như tiền. Mỹ Ly không ngước mắt nhìn y, âm thầm chống đối bằngcách nhún mình chào theo đúng lễ nghi xong thì ra lệnh cho Hồng Linh đỡ mìnhnằm xuống giường. Vất vả lâu như vậy, nàng đã kiệt sức rồi.

Bị nàng phớt lờ, Tĩnh Hiên không nổi giận mà chỉ cườilạnh, lãnh đạm hỏi: “Muốn xuất gia sao?” Hỏi như thể châm chọc, nhưng giọngđiệu vẫn bình tĩnh.

Tin tức linh thông thật! Mỹ Ly chẳng lấy làm lạ khi ybiết được quyết định của mình nhanh thế.

“Vâng.” Nàng quay lưng lại với y, vâng dạ cho phảiphép.

“Tốt lắm! Coi như biết tu thân tích đức.” Y giễu cợt.

Nàng nhắm chặt mắt ôm lấy chăn, không thèm để ý đến y.

“Ta đã bẩm với hoàng thượng, xin người điều Đồ Cáp đếnlàm tiên phong dưới quyền của ta, lão tuy hơn lớn tuổi, nhưng dày dặn kinhnghiệm.” Y cười ha hả, đắc thắng nhìn sống lưng cứng đờ của nàng. “Ừ, nàng cứdưỡng bệnh cho khỏe đi, chọn được am đường nào thì ta sẽ tiễn nàng đến tậnnơi.”

Mỹ Ly siết chặt chăn, chắc y chỉ đe dọa nàng thôi phảikhông?

Nói xong, Tĩnh Hiên cũng không dùng dằng, đủng đỉnh bỏđi. Hồng Linh đưa tay đập đập ngực, sững sờ nhìn theo bóng y, thật không ngờKhánh vương gia lại bình tĩnh chấp nhận chuyện này như vậy. Cô cứ tưởng khibiết được quyết định của cách cách, vương gia sẽ nổi giận đùng đùng chứ. Lúccách cách ngã bệnh y còn hết sức chu đáo tận tâm, không ngờ lãnh đạm nhanh nhưvậy. Cách cách lựa chọn xuất gia chứ không lấy y, kể cũng là quyết định rất hợplý.

“Rót cho ta chén trà nóng đi!” Mỹ Ly run run ra lệnh,tâm trạng đột nhiên hoảng hốt. Thái độ của Tĩnh Hiên khiến nàng rất bất ngờ,bĩnh tĩnh mà xem chừng còn đáng sợ hơn lúc nổi giận nữa. Dường như y đã dự tínhhết mọi khả năng, giăng sẵn thiên la địa võng giữ chặt lấy nàng.

Mỹ Ly uống chưa đến nửa chén trà, bên ngoài đã vanglên tiếng chân gấp rút hoảng loạn, gót hài gỗ giẫm lên gạch xanh phát ra tiếngcộp cộp khiến nàng hồi hộp bất an.

“Cách cách, Ứng Như phúc tấn...” Tiểu cung nữ đã xôngvào, sắc mặt xanh lè, mắt đỏ ngầu. Thấy vẻ mặt oán hận của bà, Mỹ Ly vội xuốnggường, không ngờ Ứng Như phúc tấn lại quỳ phịch xuống trước mặt nàng, dập đầucồm cộp xuống nền gạch.

“Choang!” Chung trà Hồng Linh chưa kịp tiếp lấy đã rơixuống đất vỡ tan. Ứng Như phúc tấn vẻ mặt lạnh lùng mà nước mắt lưng tròng, MỹLy há hốc miệng nhìn, khiếp sợ đến mức quên rằng phải đến đỡ bà đứng dậy.

“Cách cách, cách cách!” Ứng Như phúc tấn gọi nàng luônmiêng, vừa như nguyền rủa vừa như cầu xin, “Xin ngươi buông tha cho nhà chúngtôi! Xin người khai ân!”

Hồng Linh khẽ đẩy Mỹ Ly đang sững sờ, nàng mới nhớ raphải đỡ Ứng Như phúc tấn đứng dậy, nàng vốn chân tay yếu ớt, thêm vào Ứng Nhưphúc tấn quyết tâm quỳ bằng được, nàng không kéo lên nổi, lại không dám nhậnlạy của phúc tấn, cũng đành cũng quỳ xuống trước mặt bà.

“Phúc tấn...” Nàng cố nhịn cảm giác đau đớn khi bị ỨngNhư phúc tấn bấu vào cánh tay, muốn nói quyết tâm rời khỏi Vĩnh Hách nhưngkhông sao mở lời được.

“Cách cách, tôi biết là bề trên lại cầu xin người thếnày, thì thật đáng xấu hổ, nhưng cũng bởi vì người...” Bà nhấn giọng vào lốixưng hô kính trọng này, giọng điệu nặng nề khiến Mỹ Ly run rẩy bẩy. “Cả nhàchúng tôi thấp thỏm không được ngày nào yên tâm, phu quân tôi lớn tuổi đến vậyvẫn phải ra trận lập công, con trai tôi thì bị giam trong thiên lao. Cách cách,ngày trước cả nhà chúng tôi vâng lời lão tổ tông, dẫu không làm ơn thì cũngchưa mắc nợ gì người! Con trai tôi, vì người mà...” Giọng bà chợt ré lên chóitai. “Nghĩ tình nó từng hết lòng yêu thương người, xin đừng hại nó, đừng hạigia đình chúng tôi nữa!”

Mỹ Ly bùn rủn ngồi bệt xuống đất. Hèn gì Tĩnh Hiênbình thản như vậy, lạnh nhạt chắc chắn như vậy. Y không cần ép nàng, không cầnnói nhiều với nàng, cũng đủ để ép nàng vào đường cùng. Nàng nhắm mắt lại, ngẩngđầu cười khổ, lệ nóng dào dạt tuôn rơi. Nàng khóc không ra tiếng, gã đàn ông mànàng từng khao khát cả trái tim...Thật không ngờ, cuối cùng đã có được y, nàngphải tuyệt vọng đau đớn đến nhường này.

“Phúc tấn, Mỹ Ly biết phải làm thế nào rồi.” Nàngkhông mở mắt ra, đột nhiên mất hết hứng thú với mọi sự trên đời. Nàng mơ hồ cảmthấy mình được mấy người đỡ lên giường, không biết Ứng Như phúc tấn còn nóithêm điều gì, khi nào rời đi, đêm đã khuya chưa, hay khi nào trời mới sáng.

Khi nàng mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời tưng bừng từbên ngoài chiếu vào cửa sổ, rõ ràng là một ngày nắng đẹp, nhưng chỉ khiến nàngnhức mắt. Ngồi trước gương đồng, nàng nhìn chằm chằm vào bộ dạng tiều tụy nhưma quỷ của mình, “Hồng Linh, trang điểm lại cho ra.”

Hồng Linh nãy giờ đứng bên quan sát, phát sởn gai ốcvì thanh âm ấy, vội vàng tới đỡ lấy nàng, “Cách cách, người ngàn vạn lần đừngnghĩ quẩn!”

“Nhanh lên đi, ta còn có chuyện phải ra ngoài.” Mỹ Lycười nhạt thúc giục, thấy rất hài hước trước thái độ hoảng hốt của cô ta.

Mái tóc của nàng bới lên dễ dàng, lại không cần đeoquá nhiều trang sức, thoáng cái đã trang điểm xong. “Lấy chiếc áo màu lam nhạtlại đây, hôm nay ta muốn mặc.”

Nàng lơ đãng ra lệnh.

Hồng Linh gật đầu, rảo bước đi lấy.

Cuối cùng cũng thoát được đám a hoàn, Mỹ Ly bước rakhỏi phòng, dưới ánh mặt trời, hoa cỏ đặc biệt rực rỡ, nàng liếc mắt ngắm cảnhmuôn hoa khoe sắc. Gian phòng đựng đồ lặt vặt đang để ngỏ cửa, nàng bước vào,dễ dàng tìm được lọ thuốc chuột đặt trong ngăn tủ. Loại này không hẳn là cựcđộc, nhưng chỉ cần ăn nhiều một chút, muốn giải thoát không phải là khó. Quaytrở lại phòng, nàng hài lòng ngắm bóng mình trong gương một lúc, Hồng Linh mớiquay vào với bộ y phục.

Nàng biết nàng chết đi cũng chẳng có ý nghĩa gì, thậmchí chẳng đủ tư cách cảnh cáo y, nhưng nàng quá oán hận. Nàng hận Tĩnh Hiên,lại càng hận vận mệnh! Lúc nàng muốn gả cho y, dẫu cầu xin thế nào y cũng khôngđồng ý, nàng đành buộc mình quên lãng y. Mỹ Ly mỉm cười với bóng mình tronggương. Nàng đã gắng sức chịu đựng nỗi khổ phải quên y, cũng chịu được những nămtháng khốn đốn trong lãnh cung. Ngay lúc nàng thầm cảm thấy may mắn vì đã quênđược y và có được Vĩnh Hách, thì y lao vào giành đoạt! Nàng lại phải vật vãchịu đựng nỗi đau khi y muốn có nàng.

Nàng không thể chống cự được gã đàn ông ngang ngượcquen thói khống chế vận mệnh của người khác, trở tay là gió lật tay là mưa ấy,nàng vốn chỉ là một cô gái nhỏ bé bị dằn vặt bị ép buộc. Đến né tránh cũng nétránh không được! Nàng không muốn tìm cái chết, bao lần đau khổ tưởng chừngmuốn chết nàng cũng nhẫn nhịn vượt qua, nhưng lần này, ngoại trừ dùng cái chếtđể phản kháng y, nàng chẳng còn cách nào khác cả.

Đột nhiên nàng phì cười, nhận ra bao khổ nạn cũng chưahề bào mòn tính ngang ngạnh của mình. Thật ra nếu không yêu y nữa, gả cho ycũng không có gì là không tốt. Y giàu có quyền thế, về với y ăn sung mặc sướng.Nhưng không! Nàng đã phát hiện vì thái độ thích thì gọi ghét thì đuổi ấy rồi,bằng bất cứ giá nào cũng phải trả hắn mới được.

Đó mới đúng là Mỹ Ly cách cách chứ! Nàng nhìn cái bóngtrong gương, mỉm cười với bản thân, như thể gặp lại người bạn cũ.

Để cho thuận tiện, Tĩnh Hiên cũng không về biệt việncủa mình mà nghỉ lại ở một gian nhà phụ trong góc khuất của hành cung. Khônggiống những cung điện khác, nơi này có rất nhiều binh sĩ hộ vệ canh gác. Tháigiám vào báo tin một hồi lâu mới quay ra, không ngờ lại nói với nàng là vươnggia chưa dậy.

Mỹ Ly nhếch mép cười, y đang đáp lễ thái độ coi thườngcủa nàng đây! Y tập võ từ nhỏ, không thể dậy trễ được. Y muốn nàng đợi thì nàngđành đợi thôi.

Đứng suốt nửa canh giờ, chân Mỹ Ly đã tê rần, sắp mấthết cảm giác, mới được người dẫn vào trong. Tĩnh Hiên đang ung dung khoác áo choàngthùng thình ngồi trên ghế thái sư uống trà, thấy sắc mặt nhợt nhạt và đôi môikhô nẻ của nàng, còn giả vờ quan tâm gọi cung nữ dâng trà.

Mỹ Ly không thi lễ, không tránh ánh mắt y, mà nhìnthẳng vào mặt y. Trước ánh mắt lạnh như băng của nàng, vẻ cười cợt của y đổisang điên tiết.

“Tìm ta làm gì? Đã chọn được nơi tốt để quy y rồisao?” Y hừ mũi, dằn chén trà xuống bàn.

“Ngài muốn tôi thế nào thì tôi làm thế ấy.” Nàng khôngđổi sắc mặt.

“Ta muốn nàng thế nào?” Y nheo mắt nhìn nàng, cườiruồi giả vờ không hiểu.

“Thả Vĩnh Hách ra, đừng làm khó a mã của nàng nữa, tôisẽ vâng phục ngài.” Nàng dằn từng tiếng, chợt muốn phá lên cười ranh quái, vângphục y? Đừng hòng!

“À...” Y kéo dài giọng, “Thật sao?”

“Đúng vậy!” Nàng vui sướng đánh lừa, không ngờ lạithấy khoan khoái vì có thể dùng cái chết của mình để trả thù y.

“Tốt lắm, vậy giờ nàng theo ta đi gặp lão tổ tông,chính miệng nói ra quyết định của mình.” Tĩnh Hiên đứng dậy, ra lệnh cho cungnữ thay quan phục, “À, đúng rồi.” Như thể nhớ ra một chuyện vặt vãnh, y vừa mặcáo vừa lơ đãng nói với nàng. “Vĩnh Hách bị giam vào đại lao vì âm mưu ám sátta. Nếu nàng chết, niệm tình nghĩa giữa hai chúng ta, ta sẽ để hắn đồng hànhvới nàng, nhân thể cho hai người làm đôi uyên ương dưới suối vàng.”

Không khí bỗng bị rút hết khỏi lồng ngực, Mỹ Ly sữngsờ hồi lâu rồi choáng váng lắc đầu, tựa hồ đang muốn thuyết phục bản thân:“Không đâu...ngài không cần phải hành động hồ đồ thế đâu!” Sao y có thể vì nàngmà lấy mạng của Vĩnh Hách chứ?!

Tĩnh Hiên cho cung nữ lui ra, tự mình cài khuy áo, vuivẻ nhìn sắc mặt thất vọng của nàng, “Sao lại không? Chỉ cần ta muốn là được. Ámsát vương gia cũng tính là trọng tội, có chết cũng đáng. Nhưng mà... ta có thểnói đây chẳng qua là hiểu lầm, không cần truy cứu, ta nghĩ rất nhiều người kháccũng vui lòng thuận nước đẩy thuyền, không cản trở gì.”

“Nói bậy!” Cú phản kích hóa ra lại vô tác dụng với y,Mỹ Ly thấy đầu nóng lên, vẻ bình tĩnh giả tạo lập tức tan tành, “A mã của VĩnhHách cũng là bậc đại quan, lại là người được hoàng thượng coi trọng, ngươi làmsao dễ dàng giết chàng được!” Nàng mất tự chủ giật lùi hai bước, kinh hoàngnhìn y.

Tĩnh Hiên ăn vận chỉnh tề, tủm tỉm bước tới âu yếmsiết lấy chiếc cằm thon run rẩy của nàng, nhưng giọng thì giá băng tàn khốc,“Nàng nghĩ vì sao Đồ Cáp lớn tuổi như vậy lại nhiệt huyết sôi trào muốn lãnhbinh ra trận? Hôm đó ta tìm ông ta...” Y ác ý dừng một lúc, ngắm vẻ mặt táinhợt hồi hộp đến không thở nổi của nàng, “Cho ông ta xem mấy thứ, nàng biết mà,quan lớn nơi biên cương vốn là chức vụ béo bở, béo bở ở đâu đây? Ta có thể giúpông ta giải thích cho hoàng thượng hiểu.” Mỹ Ly thở hổn hển, hèn gì Vĩnh Háchlại tức giận muốn ám sát y, y nắm được yếu điểm của Đồ Cáp, thâm hiểm khống chếbọn họ.

“Mỹ Ly trách ta sao?” Y mỉm cười hỏi, dịu dàng mộtcách quỷ dị.

Nàng chằm chằm nhìn y, không nói được tiếng nào, cũngkhông thể tỏ thái độ.

“Nàng không nên trách ta, nàng cần phải trách gã đànông ấy. Nếu gã mạnh hơn ta, có thể nhốt ta vào thiên lao, muốn ta sống là tasống, muốn ta chết là ta chết, thì nàng đâu cần dùng ánh mắt thế này nhìn ta?”Ánh mắt của nàng khiến y cực kì tức giận, vì trong ánh mắt của nàng chỉ toàn làoán hận, toàn là từ chối.

Y làm nhiều như vậy, đúng, y thừa nhận thủ đoạn củamình chẳng cao thượng gì, nhưng y chỉ muốn có được nàng thôi! Chỉ vì muốn giữnàng bên người!

Chuyện trước đây, nàng đã quá đau lòng rồi, y nói gìnàng cũng không tin, giờ y chỉ biết giữ lại nàng trước đã, vậy mới có cơ hộiđối xử tốt với nàng.

“Đời này nếu không có ta thì tốt rồi.” Mỹ Ly bị độngngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, không có nàng thì tốt biết bao nhiêu, mọi ngườichẳng phải đau lòng khổ sở nữa.

Tĩnh Hiên nhìn nàng hồi lâu, nhưng nàng không để ý đếnánh mắt của y. Y buông tay, đứng thẳng người, hờ hững nhìn nàng.

Mỹ Ly chưa chịu thôi, rút bao thuốc chuột ra. Nàngkhông tin sau khi nàng chết y sẽ đuổi tận giết tuyệt Vĩnh Hách, chẳng qua ymuốn nói cho hả giận, nàng chết rồi, y cũng chẳng còn hứng thú gì nữa đâu.

Tĩnh Hiên cố nhịn để không giằng lấy gói độc dượctrong tay nàng. Y không muốn nàng biết suy nghĩ chân thật của y, nếu nàng hiểuđược giá trị của mình trong lòng y, y sẽ là kẻ thất bại.

“Nàng biết ta trước giờ không nói hai lời.” Tĩnh Hiênthầm siết chặt nắm tay, sợ nàng thật sự nghĩ quẩn đổ thuốc độc vào miệng, “Nàngchết đi, chết đi càng vui.” Y tuyệt vọng nguyền rủa.

Tay đã giơ lên, nhưng không đủ can đảm ngang ngạnh lầncuối, Mỹ Ly không dám đánh cược, vì tiền cược chính là Vĩnh Hách.

Thấy nàng ngẩn ngơ ngừng lại, Tĩnh Hiên vung tay đánhrơi gói giấy, dùng sức quá mạnh, nàng lại quá yếu, bị y làm loạng choạng ngãquỵ, chân tay nhủn ra không đứng dậy được.

Y không đỡ nàng, mặt lạnh như tiền. Đã không còn nguyhiểm, y mặc kệ nàng khóc lóc, nàng thực lòng quan tâm Vĩnh Hách vậy sao? “Taxem rồi, năm ngày sau là ngày tốt.” Y lạnh lùng tuyên bố, giọng đều đều.

Năm ngày... Nàng không muốn nhìn y, chỉ đành nhắm chặthai mắt.

Lúc nàng cảm thấy mình đã hết sức chống cự, bắt buộcphải khuất phục y, khuất phục vận mệnh, thì cũng là lúc nàng mất đi sợi dâyliên hệ cuối cùng với cô bé Mỹ Ly non dại nhưng tràn đầy dũng khí và sinh lực.Nàng chìm trong nhẫn nhục, đắm trong tuyệt vọng. Cô bé Mỹ Ly trong quá khứ đãchết hẳn, chỉ còn lại mỗi mình nàng, một thiếu nữ bất lực trước vận mệnh.

Nỗi bi thương của nàng khiến Tĩnh Hiên căm giận.

Nàng thoáng gật đầu, “Được.” Càng nhanh càng tốt, nếukết cục chắc chắn là như thế, nàng hy vọng Vĩnh Hách bớt khổ đến đâu hay đếnđấy. “Nhưng ngươi nhất định phải bỏ qua cho Vĩnh Hách và a mã của chàng.”

Tĩnh Hiên nghiến răng hậm hực. Nàng không đồng ý, yhận. Nàng đồng y, y càng hận! Tất cả cũng chỉ vì gã đàn ông đó! Từ thuở mườihai nàng đã quấn quýt lấy y, vì sao lại không bằng mấy tháng ngắn ngủi bên VĩnhHách cơ chứ?

Y quá oán hận, chỉ còn cách dùng những lời khắc bạc đểgiảm cơn phẫn nộ. “Toàn nhà ở Thừa Đức, ta cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi, lấynàng cũng chẳng cần quá phiền phức, năm ngày chuẩn bị là đủ.”

Nàng vẫn không mở mắt, đôi môi tái nhợt chỉ thốt ramột tiếng lạnh nhạt: “Được.”

“Đi thôi!” Y hung hãn kéo nàng đứng dậy, “Tự mình đinói với lão tổ tông đi!”