Thực Xin Lỗi, Ta Yêu Ngươi

Chương 8



Một đêm chưa ngủ, cả buổi sáng bị Thu Hàn dùng để bổ sung giấc ngủ.

Buổi chiều tiến đến radio họp, JERRY quyết định đổi một cái hài kịch, mời người ra vẻ một tân nương sắp kết hôn , cùng mọi người chia sẻ tình yêu trải qua nhấp nhô của nàng, khổ tẫn cam lai (thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới).

Đến buổi tối, lại có một nhóm lớn người nghe gọi điện thoại đến tham dự. Thu Hàn loay hoay nhưng phi thường cao hứng.

Tiếp hết cuộc gọi điện thoại cuối cùng,đã qua 12h.

Trực tiếp đi ra, JERRY làm một cái”OK” dấu tay, nói: ” Lãnh đạo không có chọn lầm người, ngươi biểu hiện càng ngày được càng tốt.”

“Cám ơn.” Thu Hàn lễ phép nói, một bên thu thập đồ gì đó của chính mình.

“Vị Uông tiểu thư kia? Nàng đêm nay tại sao không có đến?” JERRY hỏi.

“Ở đâu không biết xấu hổ mỗi ngày phiền toái nàng.” Nàng nói, “Chính mình cố cố gắng kiên cường về nhà.”

“Ta đưa ngươi đến trạm xe lửa.” JERRY cùng nàng một chỗ xuống lầu.

“Ngươi cũng là người từ nước ngoài trở về?”

JERRY đánh trống lảng nói: “Ta mười sáu tuổi đã bị cha mẹ đưa đến Anh quốc, lăn lộn vài năm, thật là làm đến không học được, còn cả quốc ngữ cũng bị mất hết.”

“Không, ngươi ít nhất cũng học xong phong độ nam nhân có tài từ Anh quốc.”

JERRY cười to, sau đó nói: “Diệp tiểu thư, ngươi là nữ nhân dễ dàng làm cho người ta vui vẻ .”

Bọn họ vừa đi ra khỏi đài radio, đã nhìn thấy Uông Đồng ưu nhã tựa ở bên cỗ xe màu đỏ BMW của nàng . Thu Hàn hướng Uông Đồng đi đến: “Ngươi sao phải tới?”

Nàng gật gật đầu, rất trực tiếp nói: “Lên xe a.”

Thu Hàn mỉm cười cùng JERRY nói lời từ biệt, lên xe Uông Đồng .

” Nam nhân cổ quái như vậy, ngươi cùng hắn dài dòng cái gì?” Uông đồng khinh thường nói.

“Ngoại trừ một điểm cách ăn mặc hơi khác loại, kỳ thật JERRY là nam nhân rất tốt, lớn lên cũng rất anh tuấn.”

“Ha, ngươi rốt cục nhẫn nhịn không được tịch mịch, muốn hồng hạnh xuất tường (ngoại tình)rồi?”

Thu Hàn nàng liếc.

“Tiểu Hàn, ngươi cùng Hà Thư Hàn cũng không thích hợp. Ngươi cần một người thành thục ổn trọng, có thể chân chánh hiểu được ngươi, quan tâm ngươi, nam nhân biết săn sóc của ngươi.”

Thu Hàn không cho là đúng: “Ta xem ngươi là vì bị thất tình nên bị di chứng, ước gì nữ nhân khắp thiên hạ đều thất tình như ngươi.”

Uông Đồng không nói gì.

Thu Hàn nói sang chuyện khác: “Buổi sáng hôm nay có muộn không a?”

“Ta ngủ ở văn phòng, làm sao có thể muộn?” Uông đồng nói: “Ngược lại LEON qua chín giờ làm việc mới đến.”

“Hắn là lão tổng mà!” Thu Hàn nhếch miệng.

“Ngươi đây có thể lầm. LEON phi thường chuyên nghiệp, tuy người khác ở cùng thành phố Z, mỗi ngày nhất định là tám giờ đến công ty, thì hắn cũng nhất định là đi trước giờ so với mọi người trong công ty còn đến sớm hơn.”

“Không cần phải nói lão bản các ngươi siêu nhân như thế nào!” Thu Hàn kháng nghị, “Lỗ tai của ta đều nghe đến có vết chai rồi nè.”

Uông Đồng nhìn nàng, đột nhiên nói ra một câu: “Tiểu Hàn, ta cuối cùng cảm thấy LEON đang nói xạo, hắn không có bạn gái.”

Thu Hàn ngây người, hỏi: “Ngươi có cái chứng cớ gì?”

“Ta không có chứng cớ, chỉ là bằng trực giác.” Uông Đồng nói, “Hắn rất tịch mịch, không hề giống một nam nhân đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt. Hơn nữa, ta cũng chưa chưa từng nhìn qua hắn và bạn gái gặp nhau.”

“Cái này có cái gì kỳ lạ? Có lẽ bạn gái của hắn ở Mĩ. Hai người ở hai nơi, chính giữa cách một cái Thái Bình Dương, đương nhiên sẽ tịch mịch rồi.”

Uông Đồng im lặng nghĩ nghĩ, lần nữa lắc đầu: “Nếu như là như vậy, mấu chốt vấn đề không nằm ở đấy. Bởi vì LEON mỗi tháng có một nửa giờ gian ở Mĩ.”

“Nhưng mà hắn tại sao phải lừa ngươi?” Thu Hàn hoang mang.

“Hoặc là vì không cho ta khó xử, hoặc là vì......” Uông Đồng lắc đầu, “Hết thảy cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi.”

Thu Hàn đánh cho một cái ngáp nói: “Bất kể là loại lý do nào, ngươi cũng không hẳn là lại đối với hắn ôm hi vọng. Thiên hạ nơi nào không cỏ thơm, làm gì đơn phương yêu mến một cành hoa?”

“Chỉ sợ đơn phương yêu mến cũng không phải mỗi mình ta.” Uông đồng thấp giọng nói.

Hồi lâu không có trả lời, Thu Hàn nàng đã đầu tựa lưng vào ghế ngồi, say sưa đi vào giấc mộng.

Lúc này điện thoại vang lên. Uông Đồng liếc mắt nhìn, là truyền ra từ trong xắc tay Thu Hàn. Đem xe dừng ở ven đường, nàng lấy điện thoại di động ra, thật cẩn thận hỏi: “Uy?”

“Tiểu Hàn sao?”

Ra Hà Thư Hạo! Nàng thở dài một hơi, mới phát hiện chính mình lại khẩn trương đến ngừng hô hấp.

“Ta là Uông Đồng.” Nàng trấn định lại, “Tiểu Hàn ở bên cạnh ta, đã ngủ.”

“Vậy không cần phải đánh thức nàng. Ta ngày mai gọi lại.”

Nàng chế nhạo: “Mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại vượt biển, thật là săn sóc tình nhân tốt nha!”

“Ha ha, ” Hà Thư Hạo cười xấu hổ, “Ngươi lại đem ta ra chọc.”

“Có lời gì, ta sẽ chuyển dùng ngươi.”

“Không có gì, ta chỉ nhắc nhở nàng không cần phải ham chơi, sớm một chút về nhà.”

“Có ta chiếu cố nàng, ngươi còn có cái gì lo lắng?”

“Uông Đồng, cám ơn ngươi.” Hà Thư Hạo nói.

“Không cần cám ơn, thời điểm kết hôn, nhớ rõ cho ta một cái đại hồng bao là được.”

“Đây là đương nhiên. Tái kiến!”

Uông Đồng đưa di động thả lại vào trong túi xách của Thu Hàn , một lần nữa khởi động xe hơi, chạy nhanh lên cầu vượt đèn đuốc sáng trưng .

Liên tiếp hai tháng, Uông Đồng đều ở đêm khuya đưa Thu Hàn ngủ say về nhà.

Theo 《 duyên phận là bầu trời bao la 》 nhân khí càng ngày càng vượng, Thu Hàn thời gian rời giường cũng càng ngày càng muộn.

Giữa trưa 12 giờ, Thu Hàn còn trầm mê ở trong nhà, một hồi điện thoại phiền lòng vang lên.

Nàng tại trên tủ đầu giường sờ soạng nửa ngày, mới sờ đến điện thoại, mơ mơ màng màng hỏi: “Ai vậy?”

” Diệp Thu hàn sao? Ta là bạn học của ngươi họ Tống.”

“Họ Tống!” Nàng thoáng cái ngồi xuống, “Làm sao ngươi biết số điện thoại của ta?”

“Ta gọi điện thoại đến radio hỏi, ngươi hôm nay chính là danh nhân rồi.”

“Ở đâu có chứ.” Thu Hàn khiêm tốn cười, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Bạn học cũ, không có chuyện thì không thể tìm ngươi a? Đi ra uống chung cà phê không?”

“Tốt, ngươi bây giờ ở nơi nào?”

Để điện thoại xuống, Thu Hàn mang dép lê đi tắm vòi sen. Mười lăm phút sau, nàng rực rỡ hẳn lên theo phòng tắm đi ra, chọn lấy một bộ thục nữ, màu lam nhẹ nhàng , ở giữa các nếp gấp của váy có trang trí ô vuông. Nàng kéo thẳng tóc, sau đó bôi một chút phấn lót lên mặt, dùng cái này che đậy vành mắt đen do thức đêm, cuối cùng dùng một chút nước hoa mùi hoa Lan .

Trong gương xuất hiện một hình ảnh ưu nhã mang đậm thành phần tri thức.

“Ta là Diệp Thu hàn, nữ phát thanh xinh đẹp động lòng người của thành phố Z!”

Nàng đối với cái gương trang điểm làm đỏm dáng một phen, chẳng quan tâm đến việc ăn cơm, thuê xe đi đến cuộc hẹn với phó Tống.

Người bạn họ Tống kia là bạn học đại học của Thu Hàn, tân hoa khôi hệ văn của trường. Một thân thục nữ váy trắng noãn, có sự yên tĩnh không màng đến danh lợi khi mỉm cười bên trong lại cất giấu khí chất so với Thu Hàn càng thêm không ổn định , thoáng tiếp xuc liền tiết lộ ra ngoài.

Các nàng một người thì toàn thân trang nhã, dịu dàng điềm đạm, tóc dài tung bay,rất sinh động, một người lại dí dỏm, tóc ngắn lộn xộn, khí chất hoàn toàn có sự khác biệt, nhưng lại là bạn tốt của nhau như hình với bóng, bị người gọi”Ông hầm ông hừ”.

Ở trường học thì nàng Tống này có rất nhiều bạn trai, nàng tinh tế an bài những chàng trai trẻ này, ai lấy nước sôi, ai học bổ túc, ai cùng khiêu vũ, làm cho bọn họ trong sinh hoạt của nàng đều có thể phát huy tác dụng.

Nàng nói cho Thu Hàn, mỗi một trường luyến ái đều là có lợi, nàng chính là muốn tìm người giúp đỡ cho chính mình.

Mà Diệp Thu hàn, thời gian tương đối dài lại không có bạn trai. Không phải là không có ai theo đuổi, chỉ là nàng là người không cần ai tới giúp đỡ chính mình. Gia đình của nàng điều có kiện tốt, không thiếu tiền, cũng không sợ cô độc. Nàng cái gì cũng không muốn, thầm nghĩ chỉ muốn tình yêu.

Lại nói tiếp, nàng cùng Hà Thư hạo quen biết, cũng cùng nàng Tống này có chút có quan hệ.

Cái trận đấu bóng đá tranh giải nhất trường kia, nàng Tống này là đội trưởng đội cổ động viên . Vì sự phát triển của mình, nàng bởi vì vô cùng yêu mến môn bóng rổ mà trở neeb khinh thường bóng đá liền kiên quyết kéo Thu Hàn tiến đến.

Làm đội cổ động viên, ngoại trừ phải dùng toàn bộ sức mạnh hô to”Soái ca cố gắng lên”, mỗi người đều phân đến bên một đội viên cần phục vụ . Thu Hàn phân đến chính là số 8. Nàng Tống có nói qua cho nàng biết, nội dung phục vụ kể cả giữa trận đấu mà lúc nghỉ ngơi phải đem nước cho đội viên, lau mồ hôi, còn phải dùng ngôn ngữ lớn nhất để cổ vũ. Nếu như cần, còn phải tiến hành phục vụ đặc thù.

Thu Hàn khó hiểu, hỏi cái gì gọi là” Phục vụ đặc thù ”. Nàng Tống nói: “Rất đơn giản, chính là giúp hắn xoa bóp cánh tay xoa bóp chân, buông lỏng cơ thể một chút.”

Giữa trận lúc nghỉ ngơi, Thu Hàn nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào đội viên đang hướng bên ngoài mà đi , nàng cố gắng tìm kiếm người mang số “8″, sững sờ tìm nửa ngày nhưng cũng không tìm được. Tại thời điểm nàng uể oải không thôi, lại có người đập bờ vai của nàng, vừa quay đầu lại,liền trông thấy một bộ quần áo màu trắng dùng để chơi bóng cái in đậm nét chữ số “8″ kia. Thu Hàn mừng rỡ, tranh thủ thời gian lần lượt mang nước, sau đó nàng kiễng chân đưa bàn tay nhỏ bé cầm khăn in hoa lau mặt cho hắn, tới tới lui lui lau hết mười mấy lần, sau khi lau sạch sẽ đầu chính cô cũng đã đầy mồ hôi.

Thu Hàn rất chuyên nghiệp, bất chấp thở một ngụm không nghỉ ngơi lấy một chút, hỏi tiếp: “Ngươi có cần phục vụ đặc thù hay không?”

Số “8″ đầu tiên là sửng sốt một chút, đón lấy sau đó lại ha ha ha ha cười như điên. Nàng xem xét, việc nàng Tống nói nàng thì nàng làm tại sao chung quanh nhiều người như vậy đều nguyên một đám nhìn mình cười sặc sụa như vậy.

Thu Hàn tức giận, cau mày, cầm mắt thẳng tắp trừng ở cái số “8″ kia. Hắn đột nhiên dừng cười lại, nhìn ánh mắt của nàng, nói: “Xin chào, ta gọi là Hà Thư Hạo.”

Chợt phát hiện, đứng ở đối diện nàng chính là một cái soái ca nha, thân cao 1m80 ,khuôn mặt tuấn lãng, ánh măt thành khẩn, tiếng cười sáng lạn, lại hơi có một tia ngại ngùng.

Nàng là biết rõ hắn,Hà Thư Hạo thuộc khoa máy tính , cán bộ hội học sinh, trong trường là một nhân vật phong vân(làm mưa làm gió), rất nhiều nữ sinh thầm mến hắn, cũng không dám đương phương tiếp cận.

Cuối tuần kế tiếp, trong túc xá chỉ có một mình Diệp Thu hàn, những người khác đều đi ra ngoài hẹn hò.

Nàng đem máy nghe nhác luôn mang theo người mở ra, bên trong là Liên ca Lâm Ức《 không cần quan tâm ta là ai 》. Khi đó, nàng còn chưa trở thành thê tử Lý Tông Thịnh , bi thương đau xót mà hát: “Nữ nhân nếu không có nhiều người yêu thật đáng buồn, coi như là có người nghe ta rơi lệ ca hát, ta còn là thật sự chờ mong có người theo đuổi......”

Bỗng nhiên có lời nói tiến đến: “Diệp Thu hàn, dưới lầu có người tìm ngươi.”

Ra sao Thư Hạo.

Hắn mặc áo sơ mi chữ T, hai tay cắm vào túi quần, trên mặt là nụ cười ngại ngùng nhưng mà lại giống như ánh mặt trời.

Qua thời gian không lâu, Nàng Tống có chút nói với nàng: “Tiểu Hàn, làm sao bây giờ a, từ lúc Hà Thư Hạo bắt đầu hẹn hò với ngươi, các nữ đội cổ động viên chúng ta nguyên một đám toàn bộ ngã xuống chưa gượng dậy nổi,.”

Thu Hàn đối với nàng nhún nhún vai nhếch miệng, tỏ vẻ đối với cái này lực bất tòng tâm.

Rất nhiều người hâm mộ Thu Hàn,nàng Tống có chút cũng không chấp nhận được, nói: “Dùng điều kiện của ngươi, cái dạng nam sinh tìm gì không thấy? Hà Thư Hạo đến từ nông thôn, lại vừa không có tiền, không sai cho dù ở trường học có hòa đồng, mặt ngoài cũng có chút ấn tượng thôi.”

Đúng vậy, ngoại trừ bề ngoài ,Hà Thư Hạo có được là không nhiều. Thậm chí, có khi của hắn xã giao còn cần lấy tiền của Thu Hàn. Tốt nghiệp đại học cũng là dựa vào quan hệ của cha mẹ nàng , hắn mới có thể lưu lại thành phố Z.

Nhưng mà Diệp Thu hàn đã tiếp nhận Hà Thư Hạo rồi, bởi vì cùng hắn ở cùng một chỗ rất vui vẻ. Tình yêu của nàng rất đơn giản, người có thể làm cho nàng vui sướng thì chính là người nàng muốn.