Thúc Thúc Yêu Nghiệt

Chương 41: Ngoài cửa sổ có quỷ







Khinh Vân biến mất.

Liễu Uyển Nhi biết Khinh Vân biến mất nhất định có liên quan đến an toàn của Vu Thiểu Đình nên trong lòng càng thêm lo sợ bất an.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Châu Tam giác

Một tầng lầu cao cấp

“Anh Thôi,nghe nói nơi này trước kia là bãi tha ma,có thật không?” Bảo an Giáp hỏi.

“Nhóc con,cậu đừng nghe người ta nói nhảm!” Được gọi anh Thôi ,trong miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại có thêm một chút khẩn trương.

“Bọn họ còn nói bãi tha ma này tập trung âm khí rất nặng,cho nên lầu một mới thờ phụng “Tứ đại kim cang”,chính là vì dùng áp tà .” Bảo an Giáp tiếp tục kể chuyện chuyện lạ.

“Nhóc con,cậu câm miệng cho tôi,chuyên tâm tuần tra. . . . . .”

Lời còn chưa dứt bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới,chỉ nghe ‘hơ ~ hơ ~ hơ ~’ thanh âm quỷ dị từ hành lang xuyên qua đầu khác.

“Anh Thôi,phải có quỷ hay không?” Bảo an Giáp cả người đã lạnh như băng,bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

“Hừ,làm gì có quỷ,đừng đoán mò.” Thật ra trong lòng hắn cũng rất sợ.

Hai bảo an nắm tay lẫn nhau chậm rãi di động đến hành lang.

Chỉ thấy cửa sổ chẳng biết lúc nào được mở ra,gió đêm đang vù vù từ đó thổi vào,thấy thế hai bảo an thở dài một hơi.

“Ta đã nói không có quỷ tự dưng khẩn trương,vớ vẫn!” Giận dữ mắng mỏ người bảo an bên cạnh,đang định đưa hai tay đóng cửa sổ .

“Thôi,anh Thôi.” Chỉ thấy Bảo an Giáp bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch,nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ thấy một người đàn ông mặc áo đỏ đứng trên dây điện ngoài cửa sổ,gió đêm thổi lên mái tóc bềnh bồng lộ ra một đôi con con ngươi to tròn,người đó đang nhìn chằm chằm bọn họ.

“Quỷ nha!” Theo bản năng bọn họ quăng đèn pin trong tay,hai người nhanh chân bỏ chạy,một đường chạy như điên trở về phòng an ninh.

Thật đáng sợ,thật đáng sợ,hai người tựa lên lưng cửa,từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Bỗng nhiên”cộc cộc cộc” tiếng gõ cửa,không phải quỷ đuổi tới chứ,hai người bị dọa sợ đến ôm chặc đối phương.

“Cộc cộc cộc” tiếng gõ cửa nóng nảy giống như không mở cửa sẽ phá cửa vào,thấy tình thế hai an ninh co rúc chui xuống bàn,cả người lạnh run.

“Bên trong có ai không? !” Là giọng người,hai an ninh thở dài một hơi vội vàng mở cửa ra,chỉ thấy ngoài cửa là một người đàn ông áo đỏ to con.

“Mới vừa rồi là ai ném đèn pin?” Người đàn ông áo đỏ giận nhìn chằm chằm hai người.

“Dạ,là tôi ném .”Hai an ninh có chút khẩn trương trả lời,người đàn ông này hình như không dễ chọc.

Người đàn ông một phát bắt được vạt áo hai an ninh :”Hai tên nhóc các ngươi,ta đang sửa mạch điện các ngươi tại sao vô duyên vô cớ lấy đèn pin đập ta,đi với ta đến đồn công an!”

“Vị đại ca này,anh trước đừng nóng vội.” An ninh Giáp vội vàng trấn an cảm xúc người đó,nhưng người đó tựa hồ không chịu bỏ qua,cố ý muốn kéo hai an ninh đến đồn công an.

Bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện trong phòng an ninh,hai gã an ninh còn chưa kịp phản ứng,người đã ngã xuống đất ngất đi.

“Khinh Vân,đừng đùa.” Vu Thiểu Đình vừa vượt qua một ải “Động thủ đi.”

Bọn họ vốn muốn từ cửa sổ đi vào để tránh bị người phát hiện,không nghĩ gặp phải hai an ninh đần,cho bọn họ cơ hội thoát khỏi quản chế.

Cứ như vậyVu Thiểu Đình cùng Khinh Vân công khai đi vào thang máy thẳng lên tầng cao nhất.