Thúc Thúc Yêu Nghiệt

Chương 189







Sau khi tất cả mọi người rời đi,Tô Lực Hằng trở lại gian phòng cầm bàn tay Liễu Uyển Nhi,ánh mắt nhìn vào bụng cô,suy nghĩ cũng trở lại đứa con trên người cô.

Việc đứa bé tồn tại chỉ có hắn và Đao Nhân biết,mà tin tức đứa bé sắp sửa mất đi cũng chỉ có hắn và Đao Nhân biết,Đao Nhân đã chuẩn bị xong công việc,lúc này hắn phải nắm được khoảng thời gian được trò chuyện với con.

Thời gian lẳng lặng trôi qua,bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa,cắt đứt suy nghĩ Tô Lực Hằng.

“Mời vào.”



Người đến là Đao Nhân,hắn đi vào phòng sau liền khóa ngược cửa lại.

Trước kiểm tra một chút tình trạng sức khỏe Liễu Uyển Nhi,sau đó mới nói với Tô Lực Hằng:”Đại ca,nếu anh quyết định bỏ đứa bé,vậy chúng ta hãy nhanh lên.”

“Thời gian cậu định đi.” Tô Lực Hằng thản nhiên nói,thời gian này hắn quyết định không được.



“Vậy tối nay đi,em kiểm tra thấy tình trạng cơ thể Tiểu Tiểu đã ổn định.” Đao Nhân nói khiến lòng Tô Lực Hằng níu chặt,chặt đến hắn thở không nổi.



Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của đại ca,Đao Nhân thật sự không thể nói tiếp,nhưng vấn đề này hắn phải nói rõ với đại ca: “Đại ca,giải phẫu lần này sẽ có nguy hiểm, mặc dù em sẽ đem hết toàn lực để đưa nguy hiểm đến mức thấp nhất,nhưng dù ai cũng không thể bảo đảm giải phẫu trăm phần trăm thành công.”

“Ta biết.” Nắm bàn tay vợ mình,hắn biết nếu lần này không làm giải phẫu,cô sẽ càng nguy hiểm.



“Giải phẫu làm ở nhà,dù sao thiết bị cũng đầy đủ hết,mà tình trạng hiện tại của Tiểu Tiểu cũng không cần lo lắng dì Trương sẽ phát hiện cô đã làm giải phẫu.”



“Tốt,vậy thì cực khổ cậu rồi.”



Đao Nhân không nói gì nữa lẳng lặng rời đi,hắn biết lúc này Tô Lực Hằng cần ở một mình với Liễu Uyển Nhi.

Yên lặng nhìn chăm chú vào vợ của mình,Tô Lực Hằng mong đợi tối nay đến muộn một chút.

Trời vẫn nhanh tối,mọi người cùng nhau ăn xong bữa ăn chiều dì Trương cùng người giúp việc thu dọn bát đũa, Khinh Vân và Tử Quyên trở về phòng mình, Đao Nhân cũng trở về của mình tầng cao nhất.

Lại qua mấy giờ,đèn các phòng đều tắt,chỉ có đèn tầng cao nhất vẫn sáng.

Rạng sáng,những người Tô gia đều rơi vào mộng đẹp.

Tô Lực Hằng ôm Liễu Uyển Nhi rời khỏi phòng bọn họ đi đến tầng cao nhất,đặt cô trên giường phẩu thật đã sớm chuẩn bị.

Nhìn lại cô một lần,Tô Lực Hằng nhìn Đao Nhân nói: “Tiểu Tiểu giao cho cậu.”

Dứt lời nhanh chóng xoay người rời đi,sợ rằng trì hoãn một giây hắn sẽ ôm cô rời đi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua,ngoài cửa Tô Lực Hằng lo lắng đau khổ,trong lòng không ngừng cầu nguyện ông trời nhất định phải phù hộ vợ hắn bình an vượt qua cửa tử lần này.

Rốt cục cửa phòng mở ra,Tô Lực Hằng nhanh chóng quay đầu lại,nhìn thẳng vào mắt Đao Nhân hỏi: “Thế nào?”

Hai người nhìn nhau thật lâu,Tô Lực Hằng mồ hôi nhanh rỉ ra,rốt cục nghe Đao Nhân nói: “Em cảm thấy có thể giữ đứa bé lại.”

Là ý gì? Tô Lực Hằng sửng sốt,hắn ở lâu bên trong mà vẫn không động thủ sao?

Đao Nhân lại nói: “Để lại đứa bé sẽ nguy hiểm,bỏ đi đứa bé vẫn có nguy hiểm,nếu như vậy chúng ta cố gắng giữ đứa bé lại đi.”

“Tốt.” Trả lời nhanh chóng,giờ khắc này Tô Lực Hằng phát hiện khổ sở trong lòng tiêu tán không ít.Thì ra hắn rất muốn giữ lại đứa con này,chỉ là lo lắng an toàn tánh mạng Liễu Uyển Nhi,nếu như Đao Nhân nói có thể giữ lại,vậy hắn đương nhiên có lòng tin cùng vợ vượt qua cửa ải khó khăn này.



Cùng nhau cố gắng để cho một trong hai cũng không thể thiếu.