Thực Tâm Giả

Chương 18



Phương Đăng nằm viện mười mấy ngày, trán bị may tám mũi, não chấn động nhẹ, gãy hai xương sườn, suýt tí nữa ảnh hưởng đến nội tạng, tay trái cũng bị gãy xương… Mặc dù lần này cô bị thương không nhẹ, nhưng sau cùng vẫn là đại nạn không chết, nhặt lại được cái mạng nhỏ. Lục Ninh Hải không may mắn như vậy, ông ta nằm trong ICU nửa tháng, cuối cùng bác sĩ cho biết đành phải trả về, không còn cách cứu.

Ngày Phó Kính Thù rời nước ra đi, Phương Đăng đến tham dự lễ tang của Lục Ninh Hải. Thật ra thì cô không hận Lục Ninh Hải, thậm chí cảm thấy buồn vì cái chết của ông, dù sao ông ta cũng là người từng muốn cho cô một “mái nhà”, dù là mục đích gì đi nữa, nhưng ông ta cũng không trắng trợn tổn thương cô, ngược lại còn vì cô mà mất mạng.

Lục Ninh Hải không phải là khách quen của Qua Âm Châu, Phương Đăng nhớ lần đầu tiên gặp ông là khi Phó Duy Nhẫn chết; lần thứ hai – ông ta trở thành người trợ giúp pháp lý cho cô và Phó Thất, Phương Học Nông mất mạng; lần thứ ba – ông ta mang đến tin Phó Duy Tín qua đời, cho Phó Thất một cơ hội xoay chuyển số mạng; còn lần sau cùng, ông ta có nghĩ đến đang đưa bản thân mình vào con đường chết hay không?

Nhưng mà, trong tận cùng nội tâm Phương Đăng không muốn phủ nhận, giây phút nghe tin Lục Ninh Hải không còn nữa, cô cũng cảm thấy như được giải thoát.

Phương Đăng càng lúc càng thấy cô và Phó Thất đều đang đi trên một con đường hẹp đầy nguy hiểm, trên con đường này chỉ có hai người họ, họ chém gai đạp sỏi, dẹp tan chướng ngại vật, dưới chân ngày càng bằng phẵng, nhưng con đường này càng đi càng đen tối, cũng không tìm được hướng quay đầu.

Cô vì mỗi lần đoạn tuyệt mà cảm kích ông Trời, nhưng đồng thời lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Phương Đăng cũng không thể tỉnh táo để chia tay cùng Phó Thất, khi nằm hôn mê trên giường bệnh, cô tựa hồ cảm giác được sự hiện hữu của anh, vầng trán anh kề sát cánh tay cô, cảm giác lạnh lẽo quen thuộc. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô từng tỉnh lại một chút, vô thức nhìn gương mặt không hề rời xa mình một khắc, cố hết sức mà nói: “Anh yên tâm!”

Người khác nghe có thể không hiểu cô nói gì, nhưng anh nhất định sẽ hiểu. Phó Thất dùng ngón tay che miệng Phương Đăng lại, như bảo cô không cần phí sức lên tiếng. Anh còn nói với cô, ba ngày sau sẽ lên máy bay đi Thượng Hải, ở đó có người đại diện của bà chủ Trịnh chờ đón mình.

Lúc rời đi, Phó Thất không hẹn gặp lại sau, anh chỉ ghé vào bên tai của Phương Đăng đang nửa mê nửa tỉnh, thấp giọng nói: “Em cũng yên tâm!”

Nghe giọng nói của anh, Phương Đăng cố mở mắt, khóe môi giật giật, nhưng không thốt nên lời, cũng không cần phải nói, muốn liếc mắt nhìn sau lưng anh một chút, lại không đủ sức mở to mắt ra, chỉ có một hàng nước mắt lặng lẽ chảy theo gò má, làm ướt đẫm bao gối trắng.

Trong tang lễ, một người đứng tuổi đứng trước linh đường nghiêm túc tuyên đọc điếu văn, phía thân hữu có một người nức nở tiếng khóc ai oán nhẹ nhàng. Phương Đăng quay lại nhìn, người vừa khóc là lão Trương, đồng nghiệp của Lục Ninh Hải. Cô ngồi trong góc nhà quàng, nghe đồng nghiệp của Lục Ninh Hải tổng kết sự nghiệp của ông khi còn sống. Trong bài điếu văn đó, ông ta là người lương thiện, thành công, hơn nữa rất chính trực, lại còn là người chồng tốt, người cha tốt, người bạn tốt, sống cả đời không thẹn với lòng, một người tài hoa như vậy mà mất sớm sao không khỏi khiến người ta thương cảm. Phương Đăng cũng như những người khác yên lặng cúi đầu, mặc dù, Lục Ninh Hải mà họ ca ngợi này quả thật cô chưa từng biết tới.

Quả phụ của Lục Ninh Hải chỉ mới ngoài ba mươi, còn trẻ tuổi lại xinh đẹp, cô ta đứng cách lão Trương không xa, đang gào khóc thảm thiết, nhưng trong lòng cô có thật sự bi thiết đến vậy không?

Phương Đăng cũng từng gặp qua quả phụ của Lục Ninh Hải một lần, đó là ở đồn cảnh sát, sau khi cô xuất viện đến phối hợp điều tra lần cuối, tai nạn xe cộ là thảm kịch, thậm chí có người tử nạn, nhưng đó cũng chẳng qua là ngoài ý muốn. Người phụ nữ đó lúc nhìn đến “con gái” mới nhận nuôi của chồng, trên mặt quả nhiên biểu hiện vô cùng kinh ngạc và… căm ghét. Cô ta lo lắng hỏi thăm cảnh sát, đứa con nuôi này có quyền lợi thừa hưởng tài sản của chồng mình không, sau khi nghe Phương Đăng nói rõ ràng mình không cần gì cả, người vợ đau thương đó rất nhanh bỏ qua, hơn nữa cũng chẳng còn nhớ tới sự tồn tại của “con nuôi”.

Di ảnh của Lục Ninh Hải treo giữa linh đường, cảm giác như đang im lặng đưa mắt nhìn Phương Đăng, nét sống động và chân thật trên gương mặt trong mắt Phương Đăng như người còn sống, lúc tràn đầy khát khao chiếm đoạt cô làm của riêng, lúc thì mặt mũi máu me dùng ánh mắt khẩn cần van xin cô cứu mạng. Cô không thể ngồi ở đó nổi nữa, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi linh đường.

Phương Đăng không xa lạ gì với nhà tang lễ, lần trước cô cũng đem tro cốt của Phương Học Nông từ đây về, dù người cha xấu xa của cô không có tư cách được cử hành lễ truy điệu như hôm nay, cũng không có ai vì ông mà khóc lóc bi thương chia biệt, nhưng đã đốt thành tro thì không phải đều giống nhau sao?

Diện tích nhà tang lễ không nhỏ, trừ một dãy nhà dành làm nơi tụ tập cho thân nhân của những người được đặt linh cửu, còn có khu rừng nhỏ thoáng đãng, sát bên là lò hỏa táng cùng với nơi ở dành cho các nhân viên. Phương Đăng chưa vội quay về cô nhi viện Qua Âm Châu, trong lòng lại đang rất buồn phiền, muốn đến đó hóng mát một chút. Ngoài ra, lần trước đến đây, cô nhớ trong rừng cây nhỏ có một nhà vệ sinh, ở đó cô sẽ không cần phải chạm mặt với Lục gia thân hữu.

Cảnh vật xung quanh rừng cây nhỏ có thể nói là tương đối ổn, con đường lót sỏi quanh co bao quanh bằng những hàng cây xanh rợp bóng, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chim chóc hót vui tai, lại còn có mấy hàng ghế gỗ dài để dọc dưới tàng cây, không khí cũng rất mát mẻ. Chỉ tiếc nó nằm trong vị trí đặc biệt, hai lần đến đây Phương Đăng đều có cảm giác lạnh lẽo khác thường. Không biết ý định ban đầu khi bảo tồn rừng cây nhỏ này là gì, hay là đối với các nhân công làm việc trong nhà tang lễ thường thấy cảnh tử sinh, cái chết và sự thanh thản dễ chịu vốn chính là một thứ.

Phó Thất bây giờ đang ở đâu? Anh đã lên máy bay chưa? Sau mấy giờ bay, ở xứ lạ quê người anh sẽ thấy thế nào? Phương Đăng ưu tư đầy tâm sự, trong lòng trống rỗng quay một vòng, phát hiện ở đây người đi dạo không chỉ có mỗi mình, ở dưới tàng cây bên ngoài cách mấy chục thước có một người mặc áo sơ mi màu xanh da trời, đang đi vòng tới vòng lui trên con đường nhỏ.

Người đó dường như cũng phát hiện Phương Đăng, dừng lại nhìn cô một lúc lâu. Phương Đăng từng nghĩ anh ta có lời muốn nói, nhưng vì đối phương nhất mực không lên tiếng, lại cứ đứng yên lưỡng lự. Đúng là người nhát gan, nói không chừng ban ngày ban mặt lại là hồn ma đi hoang, nhưng Phương Đăng không sợ anh ta, lại không có tâm trạng mà xen vào chuyện người khác. Uất khí từ trong linh đường tràn ra con đường nhỏ trong rừng không tiêu tán, cô cần phải quay về.

Phương Đăng vào nhà vệ sinh, lúc đi ra, một lần nữa lướt ngang hàng cây rậm rạp, phát hiện người kỳ lạ đó vẫn còn vòng vòng ở chỗ này, bước chân anh ta có vẻ so với khi nãy còn vội vàng hơn, hoàn toàn không giống như đi tản bộ, trên gương mặt cũng có vẻ ưu phiền. Đây không phải là người tâm thần, Phương Đăng trong lòng khó chịu, giương to hai mắt nhìn thật kỹ. Anh ta nhìn về phía cô lần nữa, đó là một gương mặt còn trẻ tuổi, chắc không lớn hơn bao nhiêu so với cô, mái tóc ngắn, nhìn rất sạch sẽ, bề ngoài cũng tương đối. Bước chân Phương Đăng chậm lại, cô chợt nhớ đến gương mặt mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Vừa suy nghĩ cô vừa mau mắn đến bên cạnh người kia, dừng lại cách anh vài bước, dè dặt hỏi: “Nè, làm gì ở đây vậy?

Đối phương thấy cô chủ động đi tới, ánh mắt thoáng qua hơi mừng, trên mặt lại không lộ ra biểu hiện gì, anh ta nhìn Phương Đăng một cái, hỏi ngược lại: ‘Cô ở đây làm gì?”

“Tôi? Tôi tản bộ, anh đừng nói mình cũng giống vậy nha”

“Sao tôi không thể ở đây tản bộ, chỗ này đâu phải của cô?”

Trong lòng Phương Đăng ‘xì” một cái, ở đây cũng như vườn hoa sau nhà cô, ngồi xem toàn bộ diễn tiến trong linh đường thì đã sao chứ. Cô nói lại bằng thái độ không khách sáo: “Anh như vậy giống tản bộ sao, tôi thấy anh giống con ruồi bay đi bay lại ở đây… Làm rơi đồ hả?”

Anh ta không nói gì, ánh mắt nhìn sang hướng khác: “Cô đi đi, tôi cũng phải đi”.

“Anh muốn tôi cùng đi… Nè, chẳng lẽ anh bị lạc đường?”

“Ai nói” – Người thanh niên lớn tiếng phản bác, nhưng vẻ tức giận đỏ mặt tía tai đó đã bán đứng anh ta. Phương Đăng lúc này mới nhận ra có thể mình đoán đúng. Hay thật! Cô tự khâm phục mình, khu rừng nhỏ này có mấy con đường sỏi vòng vo, nhưng cũng không phải đến mức là mê cung, chỉ có những kẻ quá ngu ngốc mới có thể bị lạc ở chỗ này.

“Không phải rõ ràng rồi sao! Bị lạc sao anh không hỏi đường?”

“Tôi biết lúc nãy cô vừa vào nhà xí”

Câu trả lời của anh ta đúng kiểu “ông nói gà, bà nói vịt”, Phương Đăng mất mấy giây suy nghĩ, mới hiểu ra. Nói vậy anh chàng này vừa nhìn thấy trong rừng có người, muốn tới hỏi đường, nhưng vì ngại Phương Đăng là con gái, chẳng lẽ muối mặt xin giúp đỡ, liền tính đi theo cô ra khỏi khu rừng nhỏ, nhưng không ngờ lại theo đến nhà vệ sinh nữ, sợ bị cho là biến thái nên đành phải đứng lại, đi tới đi lui.

“Anh đến dự tang lễ sao?” – Phương Đăng hỏi.

Anh ta gật đầu, bị Phương Đăng phát hiện ra điểm yếu nên tỏ vẻ thành khẩn. “Tôi không ngờ mấy con đường nhỏ có hàng cây hai bên lại giống nhau như vậy, đi tới đi lui cũng quay về chỗ cũ, kỳ lạ thật”.

Lần này Phương Đăng đã biết anh ta là ai. Lục Ninh Hải rất thông minh, ông ta luôn ca ngợi con trai mình, chưa từng nói qua cậu con trai lại là người không lanh lợi, huống gì anh chàng này nhìn qua cũng không quá ngốc, không lẽ lại là người đến phương hướng cũng không phân biệt nổi?

Phương Đăng từ nhỏ đến lúc trưởng thành, chỉ cần đi qua nơi nào đó, sau này bị đem bỏ giữa đường, cô cũng tự có thể mò về. Nếu như người đối diện không ngốc nghếch, cũng không có đụng phải ma quỷ, cô chỉ biết nói: “Trời đất bao la, chuyện gì cũng có.”

“Tôi thấy anh thật kỳ lạ”. Phương Đăng liếc mắt, nhìn về anh ta vẫy vẫy: “Đi thôi, còn ngại gì, đi theo tôi”.

Sắc mặt anh ta vẫn còn chút thiếu tự nhiên, rõ ràng là lời nói châm biếm của Phương Đăng khiến anh ta rơi vào tình huống rất lúng túng, nhưng bây giờ đang muốn nhờ vả cô nên phải nén lòng, im lìm đi sau cô mấy bước, một trước một sau bước ra khỏi khu rừng nhỏ.

Vài phút sau, đã nhìn thấy khu linh đường trong tầm mắt. Anh chàng lẩm bẩm: “Lạ thật, cũng đâu có bao xa”

Phương Đăng cười khan vài tiếng: “Không bao xa, nhưng nếu anh cứ đi vòng vòng chỗ đó, dù là trái đất quay hai vòng, anh cũng không thể đi ra”

Trong lòng cảm kích cô, nên dù biết rõ cô đang nhạo báng mình, anh chàng đó vẫn không phản bác lại, chỉ biết gãi gãi đầu, trên khóe môi ngượng ngùng hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ.

Anh ta thừa kế tất cả các đặc điểm ưu tú nhất từ cha mình, cũng có khi từ cả người mẹ nữa, nhưng dù nói thế nào, nhìn kỹ lại, anh ta vẫn rất giống với người đang nằm trong linh đường. Phương Đăng không muốn nhìn mãi gương mặt này, sẽ khiến cô nhớ lại chuyện không vui, vội vã nói: “Đi đường của anh nhé, tôi đi đây.”

Họ đã đến ranh giới của khu rừng nhỏ, anh chàng kia nhìn hướng linh đường đằng xa, có vẻ chần chừ. Phương Đăng bước đi vài bước, không nghe tiếng chân anh ta bước theo sau, quay đầu lại thì thấy anh ta đang ngồi cúi đầu dưới băng ghế gỗ.

“Sao vậy?” Phương Đăng không nhịn được nên hỏi.

“Cô đi đi, cám ơn cô.” Anh ta ấp úng trả lời, vẫn không ngẩng đầu lên.

Phương Đăng hất chiếc lá cây vừa rơi xuống chân mình ra, dùng giọng nghi ngờ nói: “Đến đây anh không bị lạc nữa chứ.”

“Tôi ngốc đến vậy sao?” Anh ta cười một tiếng, nhưng ánh mắt lại mau chóng trở về sắc thái u sầu, “Bị lạc cũng tốt, sẽ bỏ qua nghi thức, tôi cũng không muốn đi, người cũng không còn nữa”.

“Trong đó.. là lễ truy điệu thân nhân của anh?” Phương Đăng biết rõ nhưng vẫn hỏi.

“Phải” – Đối phương cũng không nhận ra cô, coi cô là người có lòng, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Phương Đăng phát hiện ra giọng mình khô khốc: “Anh không tiễn người đó, dù sao người ta cũng một đi không trở lại”.

“Trước đây cha tôi cũng nói vậy. Lúc đó mẹ tôi vừa mất, tôi khóc rất nhiều, ở hiện trường tang lễ của mẹ tôi không ai có thể dỗ được tôi. Người lớn đều nghĩ tôi là con trai duy nhất của bà, nên đi nhìn bà lần cuối, nhưng tôi rất sợ, sợ nhìn thấy người đó cũng không phải thấy mẹ mình. Giống như nếu tôi không đến nhìn bà lần cuối, bà sẽ vĩnh viễn không đi”.

“Có thể sao?”

“Dĩ nhiên không thể” – Anh ta cười đau khổ – “Người chết rồi là hết, làm sao có thể sống lại.”

Phương Đăng chỉ muốn bước chân đi, cô không có hứng thú tham dự vào hồi ức đau thương của người khác, đời này của cô, gặp gỡ cô nhi còn nhiều hơn con nhà bình thường, ai mà không có một ký ức đầy thương cảm. “Thành viên mới” đang đứng trước mắt cô, dù gì cơm áo cũng không cần lo, cha anh ta là người thành công, hơn nữa còn rất thương anh ta, dù cha mẹ không còn nữa, người nhà cũng có thể sắp xếp cho anh ta cuộc sống đâu vào đấy. Nhưng gương mặt bi thảm của Lục Ninh Hải trước khi chết một lần nữa hiển hiện trước mắt cô, khiến tay chân cô trở nên bất động. Dù sao, kết quả anh ta trở thành cô nhi như bây giờ cũng có một phần do cô ban tặng.

“Anh biết là tốt rồi, nói không chừng ông ta…. Tôi muốn nói thân nhân vừa mất của anh đó, có thể rất hy vọng gặp anh từ giã” Lời nói này là xuất phát tận đáy lòng, cô vẫn chưa quên cuộc trò chuyện sau cùng đó, Lục Ninh Hải đã nhắc đến con trai vừa yêu thương vừa kiêu hãnh.

“Mẹ tôi chết vì tai nạn giao thông, bây giờ lại đến phiên cha tôi. Cô nói xem, trên thế giới này có vô số người ngày nào cũng đi lại trên đường bình yên vô sự, tại sao người nhà tôi thì không thể, tại sao gia đình chúng tôi lại xui xẻo như vậy?” Anh ta ôm đầu vô cùng đau xót.

Phương Đăng ngồi xuống cạnh anh ta, “Nếu như tôi nói cho đến giờ tôi chưa bao giờ biết mặt mẹ tôi, cũng không biết bà là người thế nào, cha tôi là một con sâu rượu, sau đó chết ngay trước mặt tôi, anh sẽ cảm thấy thế giới này công bằng một chút không?”

Anh chàng kia quả nhiên bị câu nói của cô gây kinh hãi, từ từ ngẩng đầu lên hỏi: “Thật sao? Vậy cô nhất định rất khó chịu”

“Cũng phải… Dĩ nhiên!”

Nếu đổi lại người bên cạnh là Phó Thất, câu đầu tiên cô mở miệng nói với anh, hoặc là những câu cô muốn nói khi ngồi cạnh bên anh, anh có thể chỉ dựa vào một biểu hiện nhỏ mà phân biệt câu nói kia đâu là thật, đâu là giả, hơn nữa còn chỉ ra nguyên nhân và ý đồ khiến cô hoài nghi. Nhưng anh ta không phải là Phó Thất. Một đứa trẻ đơn thuần, anh ta sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, khi còn sống cha mẹ nhất định đã bảo vệ anh ta thật tốt.

“Vậy cô làm sao? – Chàng trai nghiêng đầu nhìn cô gái cỡ tuổi mình, sự bi thương cho thân phận của mình đổi thành lòng thương cảm dành cho người khác.

Phương Đăng không đáp, cô vỗ vào đùi anh: “Anh nhắm mắt lại theo tôi.”

Anh chàng kia làm theo lời cô nói.

“Anh nhìn thấy gì?” Phương Đăng hỏi.

Anh ta có chút không hiểu: “Chỉ một màu đen, không thấy gì cả”

“Vậy thì mở mắt ra đi”

Anh ta lại ngoan ngoãn như cũ, từ từ mở mắt ra quan sát xung quanh mình.

“Bây giờ thì nhìn thấy gì?” Phương Đăng lại hỏi.

Anh ta nhìn thấy rừng cây nhỏ sau lưng, thấy bầu trời không một gợn mây, tiếng nhạc tưởng niệm vang lên từ linh đường… Ngoài ra còn có một người không biết từ đâu xuất hiện.

“Không thấy gì cả, cũng giống như trước khi nhắm mắt vậy.” Anh ta thành thật đáp.

Phương Đăng lại vỗ vào đùi anh ta: “Vậy thì đúng rồi. Lúc anh nhắm mắt, sự vật xung quanh đều không biến mất, chuyện đã xảy ra thì vẫn xảy ra rồi, anh gặp chuyện thảm sầu, tôi cũng không phải người may mắn. Tất cả đều không vì anh đau khổ mà có bất kỳ thay đổi nào. Biện pháp của tôi là trách trời trách đất, nhưng tôi sẽ mở mắt thật to để đối mặt, nếu không có một ngày có thể bởi vì bỏ qua cơ hội cuối cùng mà muôn đời ân hận”.

Anh chàng kia nghe xong ngớ ra một lúc, dường như chưa từng nghe ai nói thế này, rất lâu sau mới thấp giọng: “Cô nói đúng”.

Phương Đăng tương đối hài lòng với kết quả này, cô từng gặp nhiều người tinh tế hơn, thuyết phục một anh chàng đơn thuần như vậy không phí nhiều sức lắm. Khuyên giải anh ta rồi, bản thân cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

“Nếu tôi nói đúng, anh còn ngồi đây làm gì, mau quay lại đi, nghi thức sắp kết thúc rồi”. – Cô phủi mông một cái đứng lên.

Lúc này anh chàng đó mới nhớ ra vấn đề mấu chốt: “Ah, cô cũng đến dự tang lễ sao?”

Phương Đăng cũng không muốn để anh ta biết mình là ai, liền thuận miệng nói bừa: “Phải, tôi đến dự lễ tang dì cả”.

“Cũng trong hôm nay sao, dì cả của cô tại sao lại mất?” Anh ta hỏi vội vàng, dường như không ngờ cô bỏ đi nhanh như vậy.

Phương Đăng đành phải phóng lao theo lao: “Chết vì mất máu quá nhiều.”

“Tại sao lại mất máu? Cũng làm lễ truy điệu ở linh đường phía trước à?”

“Phải, tôi có việc phải đi” – Phương Đăng thấy tốt nhất nên rời khỏi đây, anh chàng này cứ đào ra nguồn gốc thật đáng sợ.

“Được được” – Anh chàng kia đứng dậy thật nhanh gọi với theo cô: “Tôi tên Lục Nhất, còn cô?”

Phương Đăng dĩ nhiên không nói thật, nhưng cô nhìn thấy thái độ chân thành trên gương mặt anh ta, cũng không nỡ bỏ đi.

Cô nhớ đến lúc này, mỗi phút cô đều cách xa người đó một chút, anh nói, cô chính là anh. Phương Đăng rất muốn mình thật sự có thể biến thành anh, ở trong thân thể anh, không bao giờ chia biệt.

Cô quay lại nói với Lục Nhất: “Tôi tên là Phó Kính Như”.