Thục Nữ Nghịch Lửa

Chương 4



Vết sưng đỏ trên mặtchưa đến mấy ngày đã hết. Mặt của Mật Nhi khôi phục lại vẻ mỹ lệ vốn có. Cô ngồi trong phòng mà Thẩm Hồng đặc biệt phân phối cho cô. Cô trangđiểm đầu ngón tay dùng khăn giấy lau đi phấn màu phía trên, khuôn mặtthanh lệ xuất hiện trong gương, hai mắt thật to nhìn lại cô nhưng cóchút làm như không thấy.

Thật ra thì cô không thích hóa trangnhưng từ khi bước vào nơi này. Cô đã thành thói quen cùng những thứ mỹphẩm này làm bạn. Ngày qua ngày, cô quanh quẩn trong đám đàn ông, trênmặt thoa đầy mỹ phẩm, lấy khuôn mặt giả dối để kiếm tiền đem tâm tìnhchân thật nuốt vào trong bụng.

Khách rượu thèm thuồng vẻ đẹp củacô, mama còn tham lam chờ đợi hi vọng cô sẽ kiếm được một khách sộpnhiều tiền hơn. Không ai coi cô như người chân chính, đàn ông nhìn cônhư đồ chơi mà mama nhìn cô như cây hái tiền.

Có một đoạn thờigian, cô quên mình vốn là một con người có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo.Ban đêm cô đến nơi này, mặc dù là thẻ đỏ cao ngạo được các gã đàn ôngthương yêu cưng chiều nâng trong lòng bàn tay nhưng cuối cùng chỉ là gái quán rượu. Không bán thể xác là kiên trì cuối cùng của cô. Những kháchrượu kia chẳng qua coi cô như một món đồ chơi tinh xảo, cẩn thận từng li từng tí hầu hạ, sợ cô vỡ sớm, muốn đùa giỡn chơi cô lâu hơn một chút.

Cho đến đêm ấy, người đàn ông kia giúp cô đánh lùi khách rượu vô lễ, lạnhgiọng nói cho những tên kia biết là cô cũng phải được tôn trọng .

Lòng của cô xúc động cũng chỉ vì một câu nói. Tâm tư của cô vì anh mà đảoloạn. Mấy ngày qua, lòng của cô không yên tất cả đều do anh.

MậtNhi nhẹ tay vuốt khuôn mặt, mặt đã không còn sưng đỏ. Cô nhớ khi anhchạm tới, nhớ khi anh dùng giọng nói trầm thấp hỏi thăm cô. . . . . .Chuyện như vậy chưa từng xảy ra, suy nghĩ của cô thủy chung ở trên người anh.

Trong khách sạn, các cô gái cũng trò chuyện ầm ĩ vì khóđược nhìn thấy người đàn ông nào xuất sắc như thế. Lãnh Mật Nhi cũng từđó biết được anh là một trong số các cán bộ cao cấp của “tập đoàn TháiVĩ”. Mấy gã đàn ông xuất sắc khác đều là đồng nghiệp của anh. Anh tên là Lôi Đình toàn quyền phụ trách vấn đề an ninh của “Thái Vĩ” .

Lôi Đình ——

Một cái tên làm người ta rung động, cô lặng lẽ hi vọng, mong đợi có thể gặp lại anh.

Chẳng qua là, gặp lại anh có thể nói những gì? Anh là người đàn ông thànhcông trong sự nghiệp, mà cô lại là gái bán hoa. Cho dù anh cho cô mộtchút tôn trọng mà người khác chưa từng cho nhưng khoảng cách giữa bọn họ vẫn cực lớn.

Lãnh Mật Nhi thở dài, lẳng lặng lau đi phấn sontrên mặt. Lăn lộn nhiều năm quanh thân đàn ông như vậy cô sớm thấy rõbản chất cuộc sống. Mà mình lại vẫn giống như đứa bé thơ dại ôm lấy mộtước mơ không thực tế sao?

“Ai, sao chị lại thở dài?” Lãnh NgạcNhi tùy tiện đẩy cửa ra, khuôn mặt xinh đẹp so với chị gái chỉ có hơnchớ không kém. Cô mặc bộ đồ đồng phục sạch sẽ mà mộc mạc, xem ra so vớiMật Nhi càng trưởng thành sớm hơn.

“Em tan học rồi sao?” Mật Nhi phục hồi tinh thần lại vội vàng che dấu thần thái yếu ớt.

“Khóa học hôm nay rất nhàm chán.” Ngạc Nhi làm mặt quỷ, tránh nặng tìm nhẹ nói đưa tay bưng rượu trên bàn định uống.

“Em còn chưa trưởng thành không được uống rượu.” Mật Nhi cau mày, lên tiếng ngăn em gái lại.

Kể từ khi mẹ qua đời, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau. Họ không có phúc phận để có thể sống một cuộc sống bình thường. Vì cuộc sống Mật Nhi tìm một quán rượu làm việc. Với khuôn mặt xinh đẹp khiến cô nhanh chóng trở thành “thẻ đỏ”.

“Không phải chị cũng vô khách sạn khi vị thành niên à?” Ngạc Nhi phản lại.

So với Mật Nhi trầm tĩnh, Ngạc Nhi có vẻ rất tùy hứng có lẽ là bởi vì sớm thấy tình cảm lạnh lẽo.

“Tiểu Ngạc, chị đến khách sạn cũng chỉ muốn em yên tâm học tập.” Mật Nhi thởdài nói, không thể làm gì khác hơn nhìn em gái. Cô cho Ngạc Nhi về nhucầu vật chất nhưng lại không cách nào giáo dục nó cho tốt.

Chị em hai người từ nhỏ đã được giáo dục: không nên tin đàn ông, cũng bởi vìvậy, trong tiềm thức hoặc nhiều hoặc ít đối với đàn ông có mấy phần đềphòng. Mà bởi vì tuổi thơ có vô số gã đàn ông không ngừng lừa gạt tiềnbạc của mẹ nên Ngạc Nhi còn có địch ý với đàn ông. Một năm nay, trên tay Ngạc Nhi có số tiền khá lớn không rõ từ đâu. Nhìn bộ dáng đắc ý củaNgạc Nhi có lẽ là dùng phương pháp nào đó từ trên thân đàn ông lừa gạtđược.

Mật Nhi không biết nên mở miệng hỏi thăm thế nào? Nhưngtrong lòng cô biết, em gái luôn bốc đồng này căn bản sẽ không nghe lờicủa cô. Còn nữa, thân là gái quán rượu, cô có tư cách gì để khiển tráchem mình?

“Chị à, em có nghe nói một chút về chuyện của chị.” Ngạc Nhi cầm lấy chiếc đũa bên cạnh, từ trong túi xách lấy ra cơm hộp, bắtđầu ăn. Chuẩn tắc lớn nhất của họ là tiết kiệm, hai chị em đều sợ nghèomà.

“Nghe nói, cách đây không lâu có một gã đại ca mới ra tù quấy rối ở chỗ chị, kết quả bị người ta đánh cho sưng mặt sưng mũi. Em nghemấy người kia nói, người nọ vì chị mà ra mặt !”

“Anh ấy chỉ nhìn không vừa mắt, nên mới cứu chị.” Mật Nhi hời hợt nói nhưng khuôn mặt đã tẩy trang có chút không được tự nhiên.

“Vậy sao? Em chỉ muốn hỏi một chút, gã đàn ông kia có quyền thế gì sẽ vì gái quán rượu mà ra mặt, gã là anh hùng hay kẻ ngốc? Nếu là một gã đầu dêbụng sói thì để em! Em bảo đảm có thể ép khô đến một xu cuối cùng trongví gã.” Ngạc Nhi cắn đùi gà đem chuyện lừa gạt tiền bạc nói ra như làchuyện bình thường nhất.

“Không.” Mật Nhi vội vàng quay đầu lại khẩn trương nhìn em gái.

Không biết tại sao, khi em gái vừa nhắc đến chuyện xuống tay với Lôi Đình thì cô sẽ không tự chủ được mà khẩn trương. Không phải gã đàn ông nào cũnggiống nhau sao? Cô không nên tin tưởng đàn ông, nhưng vì sao lại lo lắng cho anh?

“Không?” Ngạc Nhi nheo mắt lại, cầm chiếc đũa dao độngtrước mặt chị gái “Chị vì người đàn ông kia mà khẩn trương thành ra nhưvậy, sẽ không phải thật tâm với gã chứ? Tốt nhất là chị nên cầu nguyện,đừng gặp lại gã lần nữa, nếu không, chị khó thoát một kiếp rồi.” Cô giải quyết xong cơm, vỗ vỗ chiếc váy dài, lửng thững đi ra ngoài. “Được rồi! Tối nay em sẽ không về, khi chị về nhà có thể khóa cửa lại.” Cô thuậnmiệng nói xong, bước ra khỏi quán rượu.

Đây là thói quen của haichị em, lớp học chính của Ngạc Nhi là ban đêm sau khi tan học thì đúnglúc Mật Nhi tan việc. Chị em luôn thế, một người tẩy trang, một người ăn đồ ăn nhanh. Trò chuyện đủ loại sau đó cùng về nhà. Chỉ là gần đây,Ngạc Nhi có hơi nhiều chuyện, bình thường sau khi ăn xong sẽ không thấybóng người.

Mật Nhi sửa sang lại quần áo, không có mỹ phẩm, cô lại càng xinh đẹp thêm, có vẻ trắng trong thuần khiết.

“Mật Nhi?” Trên cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, Thẩm Hồng đi vào. Trong tay ảbưng một chén giải rượu, thân mật đi đến bên cạnh Mật Nhi, vỗ vỗ bả vai, thương tiếc nhìn mặt của cô.

“Mama, có chuyện gì sao?” Mật Nhihỏi thăm, mơ hồ cảm giác được ánh mắt của đối phương có chút không đúng, nhưng bất đồng chỗ nào, thì cô không nói ra được.

“Không có gì,không có gì, chẳng qua là tới thăm em một chút.” Thẩm Hồng cẩn thận nhìn mặt của Mật Nhi, sau đó hài lòng gật đầu một cái. “Vết thương trên mặtem đỡ lên chút nào chưa? Chị rất quan tâm nhưng phấn son che lại nên chị không biết em đã khỏi hẳn chưa?”

“Dùng nước đá chờm mấy ngày đãkhông sao.” Mật Nhi đơn giản nói, dọn dẹp quần áo, đem cảm giác kỳ dịtrong lòng đẩy ra. Cô làm việc ở chỗ này mấy năm, Thẩm Hồng chưa từnghại cô, thậm chí còn bảo vệ cô, cô không nên hoài nghi Thẩm Hồng mớiđúng.

Thẩm Hồng nâng mặt của Mật Nhi lên, giống như là xem hànghóa, cẩn thận chu đáo: “Nhìn gương mặt em kìa, càng lúc càng xinh đẹp.Ban đầu gặp em, tuy vừa gầy lại vừa tiều tụy nhưng mà chị lại liếc mắtđã nhìn ra em là người đẹp. Không nghĩ tới, nháy mắt vài cái đã nhiềunăm như vậy trôi qua rồi.” Ả cảm thán nói, thoáng qua trong mắt một chút thương hại nhưng nhanh chóng bị sự tham lam che mất.

“Đúng vậy,đã nhiều năm.” Mật Nhi nhỏ nhẹ đáp, nhớ tới những năm qua bị bao gã đànông xem như đồ chơi, tới khi nào mới có thể kết thúc?

“Này, đừngnghĩ nhiều như vậy. Chén canh này là chị bảo phòng bếp nấu. Chị biết emkhông uống được rượu mà đêm nay lại uống quá nhiều sợ em đi trên đườngnguy hiểm nên uống chút canh để tỉnh rượu.” Thẩm Hồng đem canh nóng đưacho Mật Nhi.

Mật Nhi không nghi ngờ gì bưng canh nóng lên miệng nuốt xuống vài hớp canh sau đó mới từ từ cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Cô kinh hoảng ngẩng đầu lên lại cảm thấy tứ chi như nhũn ra, cả giọng nóicũng không phát ra được. Canh nóng trượt vào trong cổ khiến thân thể côtrở nên mềm yếu. Cô thở hổn hển, hơi sức trong chớp mắt biến mất, cũngkhông nâng nổi chén canh, chén canh rơi trên mặt đất, vỡ nát.

Trong súp kia có những thứ khác khiến người uống vào mềm yếu vô lực. Cô mớiuống vài hớp, trước mắt đã đen kịt, toàn thân suy yếu.

Tại sao có thể như vậy? Cô đã tin tưởng Thẩm Hồng thế mà. . . . . .

“Em gái, em đừng trách chị!” Thẩm Hồng thương hại nói, đưa tay vuốt mặt của Mật Nhi, thái độ giống như là một người mẹ hiền lành nhưng lại làm rachuyện đáng sợ nhất.

Thẩm Hồng sớm biết sẽ có một ngày như thếnày. Sẽ có người hô giá cao làm bà thèm thuồng đem Mật Nhi bán đi. Bàsớm biết sẽ có một ngày bà đem Mật Nhi đẩy vào trong ngực đàn ông. . . . . . Chẳng qua là vào thời khắc này, khi thấy Mật Nhi không nói gì, ánhmắt thống khổ nhìn bà trong lòng có chút thương cảm.

Lúc này, ngoài cửa có gã đàn ông hói đầu xông vào, khẩn trương ghé đầu nhìn.

“Như thế nào? Cô ta đã uống thuốc rồi sao?” Quản lý Trần hỏi, nhìn thấy Mật Nhi ngã xuống trên đất thì lộ ra vẻ mặt hài lòng.

“Thuốc này sẽ không làm cô ấy bị thương chứ?” Thẩm Hồng hỏi, còn có một chútlương tâm. Dù sao Mật Nhi cũng trưởng thành dưới mắt bà, những năm gầnđây cũng giúp bà kiếm không ít tiền.

“Dĩ nhiên sẽ không làm tổnthương cô ta, tôi còn chờ đưa nó đi mà, sao lại ngốc đến mức thương tổnnó bằng thuốc được? Những thứ thuốc này chỉ làm tứ chi vô lực, hỗn loạnmà thôi.” Quản lý Trần không nhịn được nói. Lại lấy ra một gói thuốc bột từ trong túi, rót vào ly nước, đưa tay bưng cho Thẩm Hồng “Đút cho nómột ly này nữa.”

“Đây là cái gì?” Thẩm Hồng nhận lấy chén nước, thấp thỏm hỏi.

“Khiến nó dễ dàng sống qua tối nay.” Quản lý Trần đơn giản vừa giải thích vừakhẩn trương nhìn về phía cửa “Nhanh lên, chúng ta nhất định phải lập tức đem nó ra ngoài.”

“Mama, đừng. . . . . .” Mật Nhi giùng giằngnhưng bóng tối lại vẫn vô tình từ từ bao phủ cô. Cô mềm yếu mà không cóchút sức lực nào chỉ có thể thở hổn hển dùng hơi sức còn lại cầu khẩn.

“Mật Nhi, ngoan, uống vào, thuốc này sẽ giúp em.” Thẩm Hồng hung ác nânglòng dạ nói, đem chén nước để bên môi Mật Nhi, buộc cô uống vào.

Mật Nhi vô lực giãy giụa, cô mềm yếu quơ tay quơ chân, trước khi lâm vàotình trạng mê man cô mơ hồ biết được nghênh đón mình là một số mạng đáng sợ.

Làm trong khách sạn nhiều năm, cô cũng từng nghe qua lời đồn đãi về chuyện này, nghe nói khách rượu thông đồng với mama bỏ thuốc mêvào những cô gái không hợp tác. Nhưng đã nhiều năm như vậy, cô thủychung vẫn tin tưởng Thẩm Hồng cho rằng sẽ không xảy ra loại chuyện nhưvậy. . . . . .

Chẳng qua là, Mật Nhi quá mức đơn thuần, tín nhiệm của cô khiến cô khinh địch không phát hiện người này tính tình quá tham lam mới có thể ngây ngốc uống chén canh kia.

Thẩm Hồng than thở, sờ sờ mặt Mật Nhi đang ngủ mê man. Trong lòng rốt cuộc có chút không đành.

“Bà than thở cái gì? Sao không nhìn đến vẻ mặt Mật Nhi cùng người nọ nhìnnhau chứng minh bọn họ đã lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương rồi. Người kia ưu tú như vậy, nói không chừng sẽ vừa giúp chúng ta vừa giúp MậtNhi.” Quản lý Trần lừa mình dối người nói, sau đó liền ôm lấy Mật Nhiđã được quấn lại bằng cái chăn đi ra ngoài.

Cửa sau của khách sạn đã có xe đang đợi. Quản lý Trần lên xe rất nhanh mang theo Mật Nhi hôn mê bất tỉnh đi mất.

Thẩm Hồng đứng ở cửa sau khách sạn, trong lòng không đành. Nhìn một hồi lâu, bà mới nhanh chóng xoay người trở vào bên trong khách sạn.

Hiệntại lương tâm của bà đang trách móc nặng nề. Có lẽ đi đếm số tiền lớn mà quản lý Trần cho bà thì sự đau đớn trong lòng có thể vơi đi chút ít.

※※※

Tổng công ty “Tập đoàn Thái Vĩ”, đêm khuya rất yên tĩnh .

Tiếng bước chân trầm ổn chậm chạp từ tầng một đi đến tầng cao nhất. Sau đó đi vào phòng làm việc dành riêng cho cán bộ cao cấp.

Ánh đèn sáng lên, phòng lớn như thế lại có đủ tiện nghi, Lôi Đình tùy ý cởi áo, đem súng đặt trên mặt bàn, xoay người, bắt đầu tập bài võ từ quânđội.

Sau một hồi lâu, thân thể tráng kiện đã dính đầy mồ hôi. Anh ngừng luyện tập, bắp thịt ngăm đen tích chứa năng lượng làm người tachắc lưỡi hít hà.