Thục Nữ Nghịch Lửa

Chương 13



“Lôi tiên sinh nhất định sẽ tới.” Cô miễn cưỡng mỉm cười, thật ra thì trong lòng không có bất cứ hi vọng nào.

Đường Tâm còn muốn cãi lại nhưng cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân từ cửa phòng tắm truyền đến.

“Mật Nhi, em đang ở đâu?” Trương Vĩ Ngạn lấy giọng nói mập mờ kêu lên, đi về phía phòng khách.

Không kịp đưa Đường Tâm đi, Mật Nhi vội vàng mở tủ quần áo bên cạnh phòngkhách đẩy thân thể nho nhỏ của Đường Tâm vào. Đường Tâm ngã vào trongđống quần áo, cũng biết tình hình hết sức căng thẳng, vội vàng im lặng,không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Trương Vĩ Ngạn đi tớiphòng khách vừa đúng lúc Mật Nhi ngồi trên ghế sa lon, đôi tay đặt trênvạt váy. Gã bị sắc đẹp mê mù cặp mắt, căn bản không có chú ý tới hai tay của Mật Nhi đang phát run. Gã trời sinh xảo trá, lợi dụng chức vụ kiếmkhông ít tiền. Trong lòng gã căn bản luôn xem thường gái làng chơi, càng không nghĩ tới Mật Nhi sẽ có lá gan trộm tài liệu quan trọng. Trong mắt gã, phụ nữ chỉ là động vật hạ đẳng.

“Không phải nói muốn cùngtắm sao? Sao em không vô?” Gã mặc áo ngủ của khách sạn, xương sườn trênnửa thân trần có thể thấy được cả lồng ngực, nhìn cực kì buồn cười.

“Em đang muốn đi vào thì phục vụ lại đưa đồ đến.” Mật Nhi mỉm cười, rót lyrượu cho Trương Vĩ Ngạn, trong lòng không ngừng suy nghĩ nên tiếp tụcthế nào mới có thể trì hoãn thời gian “Uống chút rượu đi anh” Cô thấpgiọng nói, ánh mắt không tự chủ được nhìn thẳng cửa ra vào.

“Rượu có thể uống sau. Bây giờ ngoan ngoãn để anh dạy em nào.” Trương Vĩ Ngạn cười tà, cầm cổ tay Mật Nhi ôm cô vào ngực, không kịp chờ đợi muốn hônlên môi cô.

Mật Nhi sợ tới mức xoay tay lại, rượu trong ly cũng vãi đầy mặt đất “Trương tiên sinh, chờ một chút, chờ em đi tắm. . . . . .”

“Không cần tắm, cô kéo dài thời gian quá rồi, tính nhẫn nại của tôi đã hết.”Trương Vĩ Ngạn nheo mắt lại, đưa tay muốn bắt Mật Nhi. Khi cô lần nữatránh thoát thì vẻ mặt gã từ từ trở nên tức giận “Muốn đổi ý sao? Taotốn tiền để mày phục vụ đấy” Gã như hổ đói nhìn thấy dê con chợt lao vềphía Mật Nhi.

Mật Nhi hét chói tai chỉ kịp chạy mấy bước thân thể đã té nhào xuống nệm trên sàn. Cô kinh hoảng muốn té xỉu, quá nhiều sợhãi khiến trước mắt cô đen kịt chỉ có thể phản kháng không ngừng, taychân dùng sức đá đạp lung tung. Nhưng mà, cho dù phản kháng kịch liệthơn nữa, cô cuối cùng chỉ là cô gái yếu đuối, hơi sức dĩ nhiên khôngsánh bằng một gã đàn ông trưởng thành.

Trương Vĩ Ngạn bị cô đạpmấy cái, đau đến thở nặng, tâm tình tức giận. Mật Nhi chỉ là gái quánrượu lại dám chọc giận gã, gã nhịn được sao? Gã lập tức giơ tay, tátnhiều cái lên mặt Mật Nhi.

“Con mẹ nó! Một gái quán rượu cũng dám phản kháng tao? Bị họ Lôi kia chơi chưa đủ, cho nên khinh thường taosao? Tao không tin không khiến mày cầu xin tha thứ được!” Gã cười lớn,ra tay xé váy của Mật Nhi. Da thịt trắng nõn cùng với áo ngực màu hồngđập vào mắt thì dục niệm nổi lên “Quả nhiên là hàng cao cấp.” Gã bỉ ổinói.

Mật Nhi bị đánh đến mức choáng váng, đau đớn khiến cô mềmyếu. Khi đôi tay cũng bị Trương Vĩ Ngạn khống chế thì cô phát ra tiếnghét tuyệt vọng.

Bỗng chốc, cửa tủ quần áo hé ra.

Đường Tâm nhẫn nại nửa ngày, nghe tiếng thét của Mật Nhi cùng với lời nói hạ lưucủa Trương Vĩ Ngạn rốt cuộc không thể ngồi yên. Cô rút cây móc trong tủquần áo, hung hăng lao ra, nhìn thấy Trương Vĩ Ngạn đang đè Mật Nhi trên đất mà quát tháo, cô bổ nhào lên phía trước, cầm chiếc móc dồn sức đánh lên đầu Trương Vĩ Ngạn.

“Con bà nó, con nít chui từ đâu ra thếnày?” Trương Vĩ Ngạn bị đau, gã rống to không nghĩ tới còn có người canđảm dám đến phá hư chuyện tốt của gã. Mật Nhi phản kháng khiến gã phẫnnộ mất đi lý trí, vì vậy thấy Đường Tâm thì gã tức đỏ mắt.

“Buông chị Mật Nhi ra! Ông không xứng đụng vào chị ấy, chị ấy là người của chú Lôi.” Đường Tâm hô lên, dùng sức gõ lên đầu Trương Vĩ Ngạn. Thình lìnhcô không chú ý móc trong tay đã bị Trương Vĩ Ngạn lấy được.

“Taokhông xứng đụng vào ả? Ả chỉ là một gái quán rượu, người nào tốn tiền,người ấy có tư cách.” Trương Vĩ Ngạn hét lên, nhấc Đường Tâm lên cao.

Cô gái bảy tuổi căn bản không phải đối thủ của gã đàn ông trưởng thành.Đường Tâm mất đi vũ khí, bị giơ cao giữa không trung. Nhưng cô bé khôngkhuất phục, dù rơi vào tay kẻ ác, cô cũng không chịu khuất phục dễ dàng.

Mật Nhi vội vàng bò dậy, một tay cầm chặt chiếc váy bị xé rách, một tay kéo tay áo Trương Vĩ Ngạn, rất sợ gã làm hại Đường Tâm “Trương tiên sinh,xin ông đừng so đo với con bé, nó còn nhỏ, cho nên không hiểu. . . . ..” Nếu cô bé vì cô mà gặp nguy hiểm, lương tâm cô sẽ bất an.

Đường Tâm bị treo giữa không trung vẫn còn mạnh miệng “Đừng nói em khônghiểu, em thông minh gấp hai lần gã. Chị Mật Nhi, chị đừng cầu xin cáiloại người không biết xấu hổ này, dám bắt nạt trẻ em và cô gái yếu đuối, nếu đụng phải mấy chú của tôi, ông ta phải sợ tới mức tè ra quần, quỳtrên mặt đất cầu xin tha thứ!” Cô đá chân vào mặt Trương Vĩ Ngạn, hànhđộng này không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa.

Đôi tay TrươngVĩ Ngạn căng ra nhấc Đường Tâm lên cao hơn “Con bà nó, tao không thểkhông che miệng của mày lại!” Gã bị khích tướng đến mức không suy nghĩgì nữa. Gã dùng lực ném Đường Tâm vào vách tường.

“Không!” Mật Nhi hét lên, nhìn thấy máu của Đường Tâm thì toàn thân đông cứng lại.

Tất cả mọi việc khiến động tác cô chậm loại. Thân thể nho nhỏ của Đường Tâm đụng vào vách tường cứng rắn khiến cô bé phát ra tiếng kêu sợ hãi. Vìđau đớn kịch liệt mà bất tỉnh nhưng vẫn dũng cảm không phát ra bất kỳtiếng rên nào. Thân thể mềm yếu ngã xuống góc tường. Trên tường lưu lạimột vết máu dài ghê rợn. Máu tươi ồ ạt chảy ra từ vết thương trên tráncủa Đường Tâm, nhiễm đỏ thẫm một vùng.

Mật Nhi kinh hoảng muốnxông lên phía trước nhìn thương thế của Đường Tâm. Ấy vậy mà không diđộng được mấy bước, thân thể lại bị Trương Vĩ Ngạn khống chế, kéo cô lên ghế sa lon, cặp mắt đỏ bừng như là dã thú điên cuồng.

“Bây giờkhông còn ai cản trở nữa. Tốt nhất mày nên ngoan ngoãn, nếu không kếtquả sẽ giống con bé kia.” Trương Vĩ Ngạn nói nhỏ, dùng sức ngăn cản haitay Mật Nhi, không cho phép cô kéo váy. Gã đã đợi quá lâu, dục vọngkhông kịp đợi muốn xông ra ngoài.

“Không! Xin ông, ông để tôi đưa Đường Tâm đến bệnh viện, con bé chảy nhiều máu như vậy, sẽ nguy hiểmđến tánh mạng.” Mật Nhi gấp đến độ khóc lên, trong lòng cô lo lắng chosự an toàn của nó, lại không nghĩ chính cô cũng khó giữ được mình.

Trương Vĩ Ngạn lắc đầu một cái, dùng sức xé, váy của Mật Nhi hầu như bị xérách trừ vài mảnh vải còn lưu lại trên da thịt. Thân thể mềm mại xinhđẹp mà trong suốt chỉ còn sót lại áo ngực cùng với quần lót. Trương VĩNgạn thấy thế muốn chảy nước miếng, lúc trước bạo lực càng thêm kíchthích dục vọng chinh phục trong cơ thể gã.

“Xin tao? Lãnh MậtNhi, lúc trước mày đã đồng ý lên giường với tao, muốn xin xỏ để tao đổi ý ư, đừng mơ.” mắt gã nhìn hướng Đường Tâm hôn mê bất tỉnh thì hiện lêntia sát ý “Nói không chừng con bé kia chết rồi, mày phí tâm vì ngườichết làm gì? Đừng khổ sở, nó sẽ không cô đơn, chờ tao chơi mày đủ, sẽkhiến mày đi theo con bé.” Mật Nhi tận mắt nhìn thấy gã giết người, gãquyết định muốn giết người diệt khẩu. Dù sao giết một người cùng vớigiết hai người chẳng khác gì nhau.

Mật Nhi tuyệt vọng lắc đầu,đôi tay không ngừng chống đỡ Trương Vĩ Ngạn xâm phạm, cô ra sức hét lên, dùng sức muốn thoát khỏi đối phương.

Tuyệt vọng bao phủ cô khiến cô khóc không ngừng, cô vốn mảnh mai có bao giờ gặp phải chuyện đáng sợ như vậy!

Quá nhiều sợ hãi làm cô không thể nghe thấy tiếng cửa bị đạp vỡ cùng vớiđông đảo giọng nói của người khác kéo tới. Lôi Đình vào trước tiên, vẻmặt luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng vào thời khắc này trở nên nóng nảy vạn phần giống như đang tìm bảo vật trân quý cả đời này. Đi sau anh, làThương Trất Phong cùng Đỗ Phong Thần, cán bộ cao cấp của “tập đoàn TháiVĩ” đều đến đông đủ.

Đầu tiên tầm mắt Lôi Đình thấy Mật Nhi bịđặt trên đất, tròng mắt đen lạnh như băng bỗng chốc tràn đầy ngọn lửatức giận khiến anh cơ hồ muốn mất đi lý trí. Bước nhanh đến, anh khôngchút lưu tình đá vào đầu Trương Vĩ Ngạn.

Bịch một tiếng, TrươngVĩ Ngạn bị đá bay, ngã xuống trên bàn thủy tinh. Thủy tinh bể tan tànhcắt vào phần lưng gã, máu tươi đầm đìa “Con mẹ nó, là ai?” Hàm răng củagã mới bị đá, mấy cái răng lung lay rơi xuống, máu tươi từ mũi, miệngphun ra, gã đau đến nỗi hét toáng lên.

“Lôi Đình, người này đả thương tiểu ác ma.” Đỗ Phong Thần nheo mắt lại, bởi vì tức giận mà giọng nói lạnh lùng.

Khi Trương Vĩ Ngạn thấy rõ người tới là ai thì sự hung ác vốn có đột nhiênbiến thành sợ hãi rụt rè. Gã không dám lên tiếng, chỉ dám ôm lấy khóemiệng máu chảy không ngừng, thấp thỏm nhìn Lôi Đình.

“Đừng tớiđây, không phải lỗi của tôi, là Lãnh Mật Nhi, tất cả đều là chủ ý của ả, là ả nói muốn mang con bé kia tới nơi này, ả nói cần tiền, muốn bắtcóc. . . . . .” gã vì muốn được tha thứ, bắt đầu nói năng lung tung,không tiếc hãm hại Mật Nhi vô tội.

Lôi Đình chậm chạp tiến lên,vừa một cước bén nhọn mà không lưu tình đá thẳng vào Trương Vĩ Ngạn lầnnữa. Vẻ mặt của anh bởi vì tức giận mà căng thẳng, chẳng qua là nhìnthấy Trương Vĩ Ngạn đang lăng nhục Mật Nhi, anh liền phẫn nộ muốn chặtgã ra làm trăm mảnh. Anh chậm rãi bước thong thả tới bên cạnh Trương VĩNgạn.

“Lôi Đình, đừng giết gã ta, đánh gãy mấy cái xương sườn làđủ, để gã sống, bây giờ mà giết gã thì dễ dàng quá.” Đỗ Phong Thần lạnhlùng nói, nhìn thấy Đường Tâm nằm trong vũng máu thì đã quyết định không tha cho Trương Vĩ Ngạn. Anh cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Đường Tâm,nhanh chóng gọi xe cứu thương đến.

“Cậu. . . . . .cậu, tôi làquan viên chính phủ, cậu đả thương tôi, sẽ bị. . . . . .” lời nói củaTrương Vĩ Ngạn không thể nói hết.

Mặt Lôi Đình không chút thayđổi, chỉ có tròng mắt đen kia tiết lộ lửa giận mạnh mẽ. Anh giơ chân đạp lên ngực Trương Vĩ Ngạn, chẳng qua là thoáng dùng sức chỉ nghe thấy mấy tiếng vang hơi nhỏ, Trương Vĩ Ngạn đau đến nổi không cách nào kêu cứu,hai mắt trợn ngược, ngất đi, xương sườn trong lồng ngực đã gãy một nửa.

Mật Nhi thở dốc tại chỗ, thật vất vả mới ngồi dậy. Tầm mắt cô tiếp xúc vớilửa giận của Lôi Đình, khiến cô sợ hãi muốn tông cửa chạy.

LôiĐình đứng đấy, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô, hết sức phứctạp. Thật ra thì ngay cả tim của anh cũng phức tạp, vừa vui vẻ cùng vừatức giận. Cho đến khi nhìn thấy Mật Nhi bị một gã đàn ông khác đè trênmặt đất thì anh mới hiểu rõ mình quan tâm cô cỡ nào. Cho dù không nguyện ý thừa nhận, anh vẫn bị ánh mắt vô tội của người phụ nữ dối trá này hấp dẫn.

Chẳng qua, anh không cách nào tha thứ chuyện cô khinh suất, dám khiến Đường Tâm gặp nguy hiểm.

Trong lòng Mật Nhi càng thêm tuyệt vọng, lời nói của Trương Vĩ Ngạn, khôngthể nghi ngờ là muốn đẩy cô tới địa ngục. Dù sao Lôi Đình vẫn tin cô vìtiền mà chuyện gì cũng làm được. Thân thể của cô bị lộ ra nửa phần, côcũng quên che đậy.

Một cái áo khoác tây trang rơi vào trên vaitrần truồng, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt ôn hòa của ThươngTrất Phong “Cô không sao chứ? Đừng sợ, chuyện đã giải quyết xong. Xinlỗi vì chúng tôi tới trễ mới khiến cô gặp phải chuyện này.”

Mật Nhi gật đầu một cái, lay động đứng dậy, Thương Trất Phong tỉ mỉ trợ giúp cô.

“Không có thời gian nữa, tiểu ác ma nhất định phải chạy chữa lập tức, các cậuđi thông báo cho Đường Bá Vũ, tôi ôm con bé xuống lầu.” Đỗ Phong Thầnnhanh chóng giao phó, sau đó ôm lấy Đường Tâm rời đi.

Lôi Đìnhđứng tại chỗ một hồi lâu không động đậy. Khi Thương Trất Phong đỡ MậtNhi chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên tiến lên, bàn tay ngăm đen cầm chặtcổ tay cô. Cô ngẩng đầu lên thân thể vẫn đang run rẩy như cũ. Trong chớp nhoáng, ánh mắt của anh ấy thật đáng sợ, cô trốn tránh được một nguyhiểm nhưng hình như lại rơi vào một nguy hiểm khác.

“Cô ấy khôngthể đi cùng cậu.” Lôi Đình chậm rãi nói, ánh mắt nóng bỏng như lửa thủychung nhìn chằm chằm vào Mật Nhi “Tôi còn có chuyện muốn nói rõ ràngcùng cô ta.” Giọng nói của anh vững vàng bao hàm sự tức giận kinh người.

Thương Trất Phong nhún nhún vai, anh biết quan hệ giữa Lôi Đình cùng Mật Nhikhông đơn giản. Chuyện nam nữ, anh không tiện nhúng tay. Chẳng qua làhơi gật đầu, anh xoay người rời đi, chuẩn bị thông báo với Đường gia tin tức Đường Tâm bị thương nặng.

Mà Mật Nhi đứng tại chỗ run rẩy, hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nơi này không còn người khác quấy nhiễu, cô bị lưu lại cùng với người côyêu nhất đồng thời cũng là người cô sợ hãi nhất. Tức giận trong mắt củaanh giống như đang thề rằng sẽ cho cô một vết thương khó quên. . . . . .