Thục Nữ Dễ Cầu

Chương 11: Đêm đen



"Ngươi muốn thế nào?" Thiệu Chẩn trầm mặc chốc lát, hỏi.

Ngũ công tử, thành khẩn nói: "Không thế nào, chỉ muốn mời Trí chi về Trường Phong đường."

"Nếu ta không muốn thì sao?" Thiệu Chẩn lạnh nhạt nói.

Ngũ công tử cười một tiếng, tay bao lấy cổ Ninh nhi.

Ninh nhi hét lên một tiếng, muốn phản kháng, nhưng tay nàng bị trói, tay Ngũ công tử cứng rắn như sắt, hắn chỉ hơi chút dùng sức, nàng đã cảm thấy hô hấp khó khăn.

Thiệu Chẩn vẻ mặt âm trầm, xoay người gở xuống cây đuốc ở mũi thuyền đưa lại gần hàng hóa.

"Thiệu Chẩn!" Lương Tuấn chỉ vào hắn, cả giận nói, "Ngươi dám!"

"Trên thuyền đã vẩy dầu, công tử nếu dám làm nàng bị thương, cả thuyền hàng khó mà giữ được!" Thiệu Chẩn nói.

Ngũ công tử nhìn chăm chú vào Thiệu Chẩn một chút, sau đó cười một tiếng.

"Trí chi đây là tội gì, bạn cũ gặp nhau, động binh đao sẽ làm tổn thương hòa khí."

Thiệu Chẩn vẫn để cây đuốc ngay phía trên hàng hóa: "Là Công tử làm khó ta."

Ngũ công tử than thở, buông Ninh nhi ra.

"Liền theo lời Trí chi vậy." Hắn nói, "Hôm nay người hàng đều ở đây, ta và ngươi trao đổi."

Lương Tuấn kinh ngạc, nhìn về phía Ngũ công tử, trên mặt hắn cũng không có biểu hiện gì khác.

Thiệu Chẩn nói: "Xe ngựa của ta ở đâu?"

Ngũ công tử giơ tay lên, người hầu dắt một chiếc xe ngựa đi ra.

"Thả Ninh nhi đi."

Lương Tuấn cau mày, "Ngươi giao hàng trước."

Ngũ công tử lại lạnh nhạt nhìn về phía Ninh nhi.

Ninh nhi cũng nhìn hắn, nước mắt đầy trên mặt, ánh mắt vẫn bất khuất như cũ. Nàng nhìn thấy Ngũ công tử giơ tay, hoảng sợ, vội vàng né tránh. Ngũ công tử níu lấy cánh tay nàng, tháo dây trói ra.

"Ninh nhi!" Thiệu Chẩn nói: " ngươi sẽ đánh xe, ngồi lên xe ngựa đi, xem trong xe có người trốn không, nếu không có người nào thì theo hướng Bắc chạy đi!"

Ninh nhi ngẩn người, lập tức nghe lời ngồi lên xe ngựa, vén màn trướng lên, không có ai. Nàng hơi do dự, quay đầu nhìn về phía Thiệu Chẩn.

"Đi!" Thiệu Chẩn hét lớn một tiếng.

Ninh nhi dùng tay áo lau lau nước mắt, nâng roi lên, hô to một tiếng "Đi" !

Xe ngựa chạy đi, hướng đường lớn đi tới, dưới ánh trăng, rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm.

"Trí chi, " Ngũ công tử nhìn về phía Thiệu Chẩn, "Hàng."

Thiệu Chẩn cười lạnh, chợt rút đao vung lên, chặt đứt dây buộc thuyền. Mấy hôm vừa rồi có mưa to, nước chảy rất xiết, thuyền bị nước đẩy trôi đi.

Người trên bờ kinh hãi, lập tức đuổi theo.

Đuổi theo hai ba dặm, cuối cùng cũng đuổi kịp thuyền, thì bóng dáng Thiệu Chẩn cũng đã không thấy.

Lương Tuấn giận đến giơ chân: "Công tử! Ta đi giết hắn!"

"Không cần." Ngũ công tử ngồi trên xe, nhìn mặt sông dưới ánh trăng, cười thoải mái, "Hắn sẽ quay lại."

Đêm rất đen, chỉ có ánh trăng mờ mờ mới thấy được đường. Thật may là con ngựa cũng không chạy loạn, Ninh nhi vội vàng đánh xe, cảm thấy tim cùng xe đồng dạng xóc nảy, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thiệu Chẩn bảo nàng chạy theo hướng Bắc, nàng không dám chậm trễ, nhưng lại lo lắng cho Thiệu Chẩn.

Nàng vừa vội vàng đánh xe, vừa quay đầu nhìn lại, phía sau trống không. Mặt đường rộng, hai bên đường là ruộng đồng chỉ có tiếng ếch ì ộp, không gian mênh mông chỉ có một mình nàng.

Ninh nhi muốn quay lại tìm Thiệu Chẩn, lại không dám. Nàng kéo dây cương, con ngựa liền dừng lại, Ninh nhi kinh hồn bạt vía nhìn quanh, nghe động tĩnh bốn phía, chẳng có cái gì cả.

"Chẩn lang!" Nàng vô dụng gọi to một tiếng. Nàng hắng giọng, lại gọi một tiếng nữa.

Đồng ruộng yên tĩnh, âm thanh của nàng không giữ được lâu, một lúc đã bị tiếng ếch nuốt hết.

Mũi ê ẩm, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, nàng che mặt.

Ninh nhi, chớ sợ a. . . . . . Bên tai giống như vang lên âm thanh của phụ thân.

Đó là khi nàng còn nhỏ, trời nổi sấm, nàng sợ phải trốn vào trong ngực cha mẹ, bọn họ cười, nhẹ lời an ủi nàng.

Nhưng phụ thân, cả Chẩn lang hôm nay đều không thấy. . . . . . Nàng nức nở.

Ninh nhi, tương lai phải dũng cảm chút, nếu sợ, hãy nhìn lên trời, ta với phụ thân ngươi chính là hai vì sao sáng nhất kia. Mẫu thân lúc lâm chung, dịu dàng nắm tay nàng, ánh mắt tràn đầy khích lệ: nếu vẫn sợ, hãy cầm một cây gậy to, ai khi dễ ngươi, liền đánh người đó.

Gậy to? Ninh nhi hút hút lỗ mũi. Đúng, gậy to.

Ninh nhi nhìn bốn phía, ven đường, có mấy đoạn trúc không biết người nào vứt lại, nàng nhặt lên rất vừa tay.

Ninh nhi lau lau nước mắt, nhìn về phía sau.

Những người đó, không đuổi theo mình, như vậy, có thể là Thiệu Chẩn giữ chân bọn họ.

Bọn họ nhiều người như vậy, Thiệu Chẩn không có ngựa, trốn làm sao được . . . . . . Ninh nhi căng thẳng, suy nghĩ liên tục, cắn răng một cái, quay đầu xe ngựa chạy về đường cũ.

Không biết có phải do sốt ruột cứu người hay không, nàng cảm thấy con ngựa chạy nhanh hơn rất nhiều, ước chừng chạy nửa khắc, bất chợt, nàng trông thấy một bóng người chạy như bay đến, vội vàng hô to một tiếng, ngừng xe ngựa.

Thiệu Chẩn chạy trốn cả người đầy mồ hội, chạy qua một cây đại thụ, hắn đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa hướng phía này chạy tới. Thiệu Chẩn vừa muốn tránh đi, lại phát hiện xe ngựa kia cực kỳ quen mắt, theo ánh trăng nhìn kỹ, hắn giật mình mở to hai mắt.

"Ninh nhi!" Hắn thở hồng hộc, nhìn nàng nhảy xuống xe ngựa, hướng mình chạy tới.

Thiệu Chẩn kinh ngạc, chưa kịp vươn tay. . . . . . Ninh nhi đã nặng nề nhào tới trong ngực của hắn, khóc lớn lên!

"Ô ô. . . . . . Chẩn lang. . . . . . Ta cho là. . . . . . Ô ô. . . . . . Ta sợ ngươi. . . . . . Ô ô ô. . . . . ." Ninh nhi ôm hắn, vùi đầu ở trong lòng hắn, khóc không thành tiếng.

Không biết là vì vừa mới chạy trốn quá lâu, hay là bởi vì lúng túng, Thiệu Chẩn chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, mặt nóng như đốt.

Hai tay hắn cứng đờ, chốc lát, nhẹ nhàng đưa xuống, đặt ở trên vai của nàng.

"Ninh nhi. . . . . ." Hắn bất đắc dĩ cười, "Ta nếu đánh nhau bị thương, bị ngươi va phải, nói không chừng đã chết rồi."

Mặt trăng dần dần đi về tây, con ngựa kéo xe, ở trên đường từ từ đi.

Thiệu Chẩn đánh xe, Ninh nhi ngồi ở phía sau hắn. Cả đêm kinh tâm động phách, hai người mặc dù mệt mỏi, cũng không dám ngủ.

May mà đi không bao xa, bọn họ thấy một thôn trang. Bên ngoài thôn trang có nhà cỏ cho người đi đường nghỉ chân, Thiệu Chẩn tháo ngựa buộc vào cột gỗ.

Ninh nhi trên người khoác áo khoác cũ của Thiệu Chẩn, nhìn Thiệu Chẩn đi tới, ngồi ở trên càng xe.

"Hiện tại không vào thành được, ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, chờ trời sáng đã." Thiệu Chẩn nói.

Ninh nhi đáp một tiếng. Lúc trước nàng khóc lớn một trận, tâm tình đã bình tĩnh, ngoan ngoãn ở trong xe nằm xuống.

"Chẩn lang, " nàng nhẹ giọng hỏi, "Bọn họ có đuổi theo không?"

"Không đuổi." Thiệu Chẩn nói.

"Sao mà biết được?"

Thiệu Chẩn tựa vào vách xe, nhìn nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta chính là biết được, ngủ đi."

Ninh nhi nháy nháy mắt, không hỏi nữa. Ánh trăng mờ mờ, từ góc độ của nàng nhìn lại, Thiệu Chẩn thật cao, bóng dáng nhàn nhạt trải xuống, bao phủ nàng trong đó.

"Ngươi không nằm nghỉ sao?" Sau một lát, nàng lại mở miệng.

"Ta không mệt, ta ngồi canh một lát." Thiệu Chẩn nói.

Ninh nhi suy nghĩ một chút, nói: "Ta cũng vậy, ngươi mệt mỏi liền gọi ta dậy, ta thay ngươi."

Thiệu Chẩn cười cười: "Ừ."

Ninh nhi cũng cười, buồn ngủ dâng lên, nàng an nhiên nhắm hai mắt lại.

Ninh nhi bị một tiếng bò kêu đánh thức.

Nàng mở mắt, trời đã sáng rồi. Thiệu Chẩn vẫn ngồi ở trước xe, dựa vào vách xe, cùng tư thế đêm qua không khác gì, hắn cứ như vậy ngủ một đêm.

Ninh nhi vừa kinh ngạc lại vừa áy náy, nhưng không đánh thức hắn.

Nàng tỉ mỉ nhìn hắn. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào, đem gò má cùng thân thể Thiệu Chẩn dát lên một lớp viền vàng, giống như lực sĩ đang nghỉ ngơi sau lúc chiến đấu hăng hái, an ổn cùng yên tĩnh.

Ninh nhi cẩn thận bò dậy, nhẹ nhàng lấy áo khoác, muốn đắp lên trên người Thiệu Chẩn.

Nhưng còn chưa đụng tới hắn, Thiệu Chẩn bỗng mở mắt ra.

Mặt trời mới lên, ánh sáng lung linh.

Ninh nhi đột nhiên cảm thấy tâm nảy lên một cái.

"Trời đã sáng?" Thiệu Chẩn nhìn trời có chút không thích ứng, nheo nheo mắt.

"Ừ." Ninh nhi quẫn bách, nhỏ giọng nói.

Thiệu Chẩn liếc một cái trên tay nàng: "Ngươi làm gì?"

"Không làm gì." Ninh nhi vội vàng đem áo khoác dấu ra phía sau.

Thiệu Chẩn cười một tiếng, lười biếng đứng dậy, hoạt động gân cốt, thân hình cao to dưới ánh mặt trời kéo một cái bóng thật dài.

Tim không giữ được, đập thật nhanh, Ninh nhi nhìn Thiệu Chẩn, ánh mặt trời không chiếu vào mặt nàng, nàng lại cảm thấy mặt nóng lên.

"Bây giờ chúng ta đi nơi nào?" Ninh nhi cúi đầu gấp áo khoác, giấu mặt đi hỏi.

"Quay về thành Lương Châu." Thiệu Chẩn nói.

Ninh nhi kinh ngạc.

"Quay lại thành Lương Châu?" Nàng hỏi, "Nhưng Ngũ công tử. . . . . ."

"Hắn sẽ không tới tìm ta nữa." Thiệu Chẩn nói, "Chúng ta đi tìm hắn."

Ninh nhi không hiểu: "Vì sao?"

Thiệu Chẩn nói: "Hắn giữ vàng của ta."

Ninh nhi lấy làm kinh hãi, chốc lát, như nghĩ đến cái gì, vội vàng vào trong xe lật xem.

Quả nhiên, quần áo của bọn họ, điệp văn đều ở đây, nhưng bọc tiền vàng của Thiệu Chẩn, kể cả túi trang sức của Ninh nhi đều không thấy bóng dáng.

"Hèn hạ!" Ninh nhi tức giận nói, "Bọn họ đánh không lại ngươi, liền cướp đi tài vật!"

"Không phải cướp." Thiệu Chẩn cười khổ, "Ngũ công tử đây là muốn ta đi tìm hắn."

Ninh nhi ngẩn người, nhớ tới Ngũ công tử này hỉ nộ vô thường, trên người nổi lên một tầng da gà.

"Vậy ngươi. . . . . . Ngươi thật muốn đi tìm hắn?" Nàng hỏi.

"Đương nhiên là đi, đưa ngươi đến Thương châu ta liền đi." Thiệu Chẩn nói chắc nịch, "Vàng kia đều là của ta."

Ngũ công tử mặc dù lấy đi tiền bạc của hai người, nhưng may mắn trong bất hạnh, Thiệu Chẩn luôn mang theo người một chút tiền tài, trong túi vẫn có hai lượng vàng.

"Hai lượng vàng cũng chống đỡ được không lâu lắm." Thiệu Chẩn tính toán, vừa đánh xe vừa nói với Ninh nhi, "Dọc theo đường này, không chỉ phải tiết kiệm, còn phải kiếm thêm nữa."

Ninh nhi đối với tiền tài vốn không có bao nhiêu ý tưởng, nghe hắn nói như thế, gật đầu không ngừng, tò mò hỏi: "Kiếm như thế nào?"

Thiệu Chẩn quay đầu lại xem xem nàng, ý muốn trêu cợt lại nổi lên. Hắn chỉ một vị phụ nhân bán đào ven đường, nói: "còn nhớ rõ đào mua bên ngoài An Nhàn quán hôm qua không? Bao nhiêu tiền một cân?"

Ninh nhi nhớ lại, nói: "30 văn."

Thiệu Chẩn nói: "Mua ở đây chỉ cần 10 văn, ta cho ngươi 100 văn tiền, ngươi đi mua 10 cân, chúng ta đến trước An Nhàn quán bán. Bộ dáng ngươi không tệ, trên đầu cài thêm hoa, nhất định có không ít người đến mua. . . . . ."

Ninh nhi mới đầu nghe chăm chú, càng về phía sau, nàng lại càng thấy có chỗ không đúng. Nàng liếc thấy khóe mắt Thiệu Chẩn giảo hoạt, hiểu được, vừa bực mình vừa buồn cười.

"Chẩn lang đi mới phải, " nàng nói, " trong An Nhàn quán cũng không thiếu nương tử nhà giàu, chẩn lang trên đầu mang một đóa hoa, thêm nữa bôi cả phấn lên, đào nhất định sớm bán hết sạch."

Thiệu Chẩn sững sờ, nhìn về phía Ninh nhi, thấy nàng con mắt lóe sáng, chợt cười lớn: "Tiểu nương tử cũng sẽ trả miếng! Rất tốt rất tốt! Đây mới là biểu muội ta, ha ha. . . . . ."

Ninh nhi cũng cười.

Đúng nha, biểu muội.

Nàng ngồi trở lại trên xe, nhìn màn xe rung động, có chút mất hồn.

Thiệu Chẩn đối tốt với nàng, là vì coi nàng là biểu muội.

Nàng lúc lo lắng cho hắn, ôm hắn khóc, cũng là vì coi hắn như biểu huynh sao?

Nhất định là như vậy. Ninh nhi trong lòng tự nhủ.

Đang lúc ấy thì, xe ngựa đi chậm lại, rồi dừng hẳn.

"Ninh nhi, xuống đây đi." Thiệu Chẩn nói.

Ninh nhi đáp một tiếng, thò đầu ra, chợt ngơ ngẩn.

Lúc này xe dừng ở một ngõ hẻm hết sức xinh đẹp, nền lát đá xanh, bức tường sơn trắng như tuyết, trạch viện trước mặt còn mới tinh, đầu tường hoa nở rực rỡ, tôn nhau lên càng thêm diễm lệ.

"Nhanh như vậy?" Một âm thanh mềm mại truyền đến, Ninh nhi nhìn lại, thấy một phụ nhân ăn diện hợp thời đang đứng ở trước cửa, nàng mặc quần lụa mỏng dài tới đất, nổi bật động lòng người. Nàng ta đứng đó nhìn Thiệu Chẩn, sóng mắt lưu chuyển, khi ánh mắt chuyển tới trên người Ninh nhi, môi son khẽ mở, "Đây chính là biểu muội của ngươi?"

Hết chương 11