Thực Hồn Đồ

Chương 35: Vạn Minh Quang



Ngọn đèn trong Từ đường vẫn đang cháy, bốn góc Từ đường đều một mảnh hắc ám, không gian cũng chỉ có mỗi điểm sáng từ ngọn đèn.

Đằng sau bóng tối luôn khiến con người sinh lòng sợ hãi bởi vì không biết được ở trong bóng tối đó chứa đựng thứ gì.

Duy nhất có thể khiến Tống Quân cảm thấy an tâm là bàn tay Hạ Hoằng Thâm luôn nắm chặt tay hắn.

Tiếng gõ cửa sổ đã dừng lại, bốn phía lại an tĩnh không một tiếng động. Nhưng Tống Quân còn chưa kịp buông lỏng một hơi, hắn lại nghe thấy xung quanh bốn phương tám hướng bên cửa sổ lại vang lên tiếng “Gõ gõ gõ”.

Tống Quân lập tức nắm chặt tay Hạ Hoằng Thâm. Hắn đang sợ hãi, bên ngoài rốt cuộc có thứ gì hoặc là những thứ gì? Bọn họ giống như đang bị nhốt lại bên trong Từ  đường này.

Hạ Hoằng Thâm nhìn vẫn trấn định như cũ dù nghe thấy rất nhiều đánh tiếng gõ cửa, hắn vẫn như cũ không chút kinh hoảng. Lúc này Long Tinh và Phượng Tuấn Nguyên ở phía sau sắc mặt cũng đã thay đổi.

Bên ngoài như cũ, sương mù dày đặc, không thấy được cái gì. Bọn họ  lúc nếu này rời khỏi Từ Đường cũng sẽ không biết sẽ gặp được những thứ gì.

Hạ Hoằng Thâm có chút trầm ngâm. Hắn quay trở lại đưa tay định lấy cái bấc trong ngọn đèn phía trước kia. Tống Quân hoảng sợ mở miệng muốn ngăn hắn, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, ngón tay Hạ Hoằng Thâm gần như chạm tới ngọn đèn thì ngọn đèn đột nhiên tắt ngấm.

Ngọn đèn bị tắt cũng là lúc tầm mắt  bọn họ lâm vào bóng tối, mà tiếng gõ cửa sổ liên tục lúc này bỗng ngưng hẳn.

Tống Quân có lẽ vì quá sợ hãi mà không kêu thành tiếng, ngược lại trong lúc nhất thời hắn không nhớ phải phản ứng như thế nào.

“Long Tinh!” Tống Quân nghe được tiếng nói trầm của Hạ Hoằng Thâm ở bên cạnh: “Đèn pin.”

Long Tinh cách bọn họ không xa trả lời: “Ừ, được.”

Bên Long Tinh có tiếng lục tìm chắc đang tìm đèn pin, rất nhanh có một tiếng răng rắc bật công tắc đèn.

Đột nhiên có người ở bên trái dắt tay Tống Quân. Sau đó là tiếng Phượng Tuấn Nguyên nói: “Bị hỏng?”

Tống Quân buông lỏng một hơi. Hắn thấy bàn tay Phượng Tuấn Nguyên rất lạnh. Phương Tuấn Nguyên có lẽ cũng cảm thấy sợ hãi nên mới chủ động nắm tay  hắn.

Long Tinh đáp: “Đúng rồi! Giống như bị hỏng. Chờ một chút, tôi tìm xem trong ba lô lấy hộp quẹt.”

Hắn trong bóng đêm tiếp tục lục tìm ba lô trên lưng.

Tịch Yên Linh như cũ đứng ở cạnh cửa, bất an thúc giục: “Mau một chút đi!”

Long Tinh bị cô thúc giục cũng có chút sốt ruột, nói: “Đừng nóng vội, tôi nhớ trong túi có mà!” Một lát sau, hắn vui vẻ nói: “Tìm thấy rồi!”

“Két!!!” Long Tinh quẹt hộp bật lửa, nháy mắt trong Từ đường lại khôi phục ánh sáng. Nhưng ngọn lửa kia chỉ có thể duy trì trong giây lát sau đó lại tắt ngấm.

Trong ánh sáng ngắn ngủi đó, Tống Quân nhìn thấy một thứ khiến máu toàn thân hắn đông lại. Hắn thấy Phượng Tuấn Nguyên đang đứng cạnh cửa sổ, bên cạnh là Long Tinh.

Lúc này, tiếng hét sợ hãi của Tịch Yên Linh vang lên, tiếng kêu sắc bén ở trong bóng đêm càng thêm sợ hãi: “Tống Quân, bên cạnh ngươi là ai?”

Răng rắc răng rắc… Long Tinh tiếp tục thử hộp quẹt trong tay nhưng làm thế nào cũng không cháy.

Bên người Tống Quân là ai? Chính hắn cũng không biết là ai. Hắn chỉ biết mình còn nắm bàn tay kia, bàn tay cứng ngắc giống như người chết.

Tay trái hắn nắm là ai? Tay phải hắn nắm là ai? Ai là Phượng Tuấn Nguyên? Đây là nơi nào? Hắn đứng ở đây nghe cái nào là thực, cái nào là giả?

Tống Quân không nhận ra được. Hắn dùng lực bỏ bàn tay hắn đang nắm ra, không chỉ là tay trái mà cả bàn tay phải đang nắm lấy Hạ Hoằng Thâm.Hắn bắt đầu hoảng hốt muốn bỏ chạy, nghiêng ngả lảo đảo đi vài bước, thân thể ngã vào mặt bàn thờ. Bởi vì bị ngã sầm xuống nên linh vị được đặt trên bàn đều bị rơi xuống đất.

“Tống Quân!” có người cầm tay, gọi tên hắn.

Tống Quân kinh hoảng muốn tránh ra: “Ngươi là ai?”

Nhưng tay người kia rất có lực, không thể tránh thoát. Hắn nghe thấy người đó nói: “Ta là Hạ Hoằng Thâm.”

“Hạ sư huynh?” Tống Quân lẩm bẩm.

Hạ Hoằng Thâm nói: “Đúng là ta! Đừng sợ!”

Sau đó, Hạ Hoằng Thâm đưa tay nắm lấy vai hắn, ôm hắn vào trong ngực mình.

Tống Quân cảm thấy cái ôm ấm áp của Hạ Hoằng Thâm, đầu hắn tựa trên vai Hạ Hoằng Thâm. Hắn choàng tay ôm Hạ Hoằng Thâm, ngực dính sát vào nhau, hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập của Hạ Hoằng Thâm.

Cuối cùng, hắn thả lỏng chính mình, chậm rãi nhắm mắt lại.



“Em họ!”

Tống Quân ngạc nhiên. Ai đang nói chuyện?

” Em họ?” Tiếng nói kia lại vang lên trong đầu hắn.

Hạ Hoằng Thâm? Tống Quân mở mắt ra, đột nhiên phát hiện chung quanh sáng ngời. Hắn ngẩng đầu, thấy người trước mặt ôm hắn không phải Hạ Hoằng Thâm.

“Em họ? Em làm sao vậy?” Nam nhân này lại hỏi hắn.

Tống Quân ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi: “Ngươi là ai?”

Nam nhân kia nở nụ cười: “Em làm sao vậy? Anh là anh họ của em, như thế nào chỉ chớp mắt sẽ không nhớ anh?”

“Anh họ?” Tống Quân lập lại một lần, sau đó hỏi: “Ta là ai?”

Tiếng cười của nam nhân mang theo sự sủng nịch: “Em là Vạn Minh Quang, làm sao vậy? Từ dương gian trở về liền không nhớ ai sao?”

Vạn Minh Quang? Đúng rồi, hắn không phải Tống Quân. Hắn là Vạn Minh Quang, hắn là đại thiếu gia Vạn, nhà hắn là địa chủ giàu có của đất này. Tất cả Sơn Đô đều là của Vạn gia hắn.

Hắn ngẩng đầu, phát hiện mình đang ở trong Từ đường Vạn gia. Đúng rồi, hắn còn từ bên ngoài mang về một chiếc đèn, truyền thuyết là một cây đèn xứ men xanh. Hắn đem cây đèn đặt ở trên bàn thờ Từ, sau đó quỳ xuống, thành thành tâm tâm thắp một nén nhanh cho tổ tiên hắn.

Khi Vạn Minh Quang học thành hồi hương, ngắn ngủn không đến năm năm, người Nhật Bản xâm lược đánh chiếm. Một năm kia, toàn bộ thôn dân bị người Nhật Bản đuổi chạy nạn tới Từ đường Vạn gia, người Nhật Bản cầm một mồi lửa đốt cháy chết toàn bộ bọn họ.

Toàn bộ thôn dân quỳ gối trong Từ đường nhìn người Nhật Bản ở bên ngoài giội dầu ma -dút lên kệ củi gỗ, không người nào dám đứng lên phản kháng.

Vạn Minh Quang quỳ gối trong đám người. Hắn bởi vì phẫn nộ, ngực phập phồng kịch liệt, một bàn tay bị hắn cắm chảy ra máu, tức giận muốn đứng lên, lại bị anh họ kéo tay.

Anh họ lắc đầu với hắn, trên tay người Nhật Bản trên tay có súng, hắn nếu dám đứng lên sẽ là  người đầu tiên bị bắn chết.

Bọn hắn không phải không muốn phản kháng, mà là bọn hắn bất lực.

Một người Nhật Bản cầm lấy cây đèn ở trên bàn thờ ném vào củi gỗ, ngọn đèn không vỡ nhưng rất nhanh đã lửa bén củi gỗ.

Lúc này, mọi người trong Từ đường mới rối loạn, không người nào nguyện ý bị chết cháy. Nhưng không ai ngờ được ngọn lửa không đốt cháy cả Từ đường mà đều phóng lửa tới đám người Nhật Bản đang chạy trốn.

Đám người Nhật Bản rất nhanh bị lửa cháy toàn thân, cố gắng chạy xuống núi, té ngã trên mặt đất cũng không thể dập tắt lửa trên người. Tất cả thôn dân nhìn một nhóm lính người Nhật bị chết cháy trước mặt.

“Tổ tiên hiển linh!” Có người cao giọng hô to.

Mọi người trong thôn quỳ xuống không ngừng bái lạy bài vị tổ tiên.

Vạn Minh Quang đứng lên đi đến bên củi gỗ bên cạnh nhặt lại cây đèn, hắn dùng vạt áo tỉ mỉ lau sạch mới hai tay nâng cao đặt về mặt bàn thờ.

Tiếp theo hắn cũng quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái.

Từ ngày đó trở đi, toàn bộ thôn dân tôn kính chiếc đèn dầu giống như thần linh. Đời đời tương truyền phải để ngọn đèn trường minh, vĩnh viễn không tắt.

Thế sự thay đổi, hơn hai mươi năm sau Vạn Minh Quang lại bị cột vào trong Từ  đường. Những người thanh niên kia vây quanh hắn bởi vì hắn là con trai của địa chủ, hắn là người của chế độ phong kiến còn sót lại. Trên cổ hắn bị treo thẻ, trên đầu bị đội mũ, có người cao giọng đọc kỹ tội trạng của hắn, còn có người ném đá vào đầu hắn khiến trán hắn loang lổ máu.

Hắn nhìn anh họ hắn cũng đứng ở trong đám người. Anh họ không đành lòng nhìn hắn, nhưng cũng không dám đứng ra nói một lời.

(Mèo: Kh ổ  th â n anh)

Tuyên bố tội trạng, hắn bị những thanh niên kia vây quanh quyền đấm cước đá. Đây là lần cuối cùng hắn còn nhìn thấy cuộc đời, cũng một lần cuối cùng ở đây. Hắn nhìn ngọn đèn trên bàn thờ phía trước, trút đi hơi thở cuối cùng.

Hắn không cam lòng, hắn sao có thể cam tâm? Là hắn mang về ngọn đèn cứu toàn bộ mạng sống của thôn dân. Thế nhưng những thanh niên kia lại vô tình quất roi ra sức đánh hắn, để cho hắn chết nhục nhã, hắn vĩnh viễn cũng vô pháp sáng mắt.

Vạn Minh Quang chết đi, đồng thời ngọn ánh sáng đèn bắt đầu thong thả ảm đạm xuống, thẳng đến hai mươi năm trước, cây đèn dầu hoàn toàn dập tắt. Người trong thôn suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cho thêm nhiều dầu thắp, ngọn đèn cũng không thể sáng được.

Ngay ngày hôm sau ngọn đèn bị tắt, có hai thanh thiếu niên ra ngoài sông chơi bị chết đuối.

Lòng người thôn Vạn Gia bắt đầu hoang mang, đều cho rằng thiếu niên bị chết cùng ngọn đèn tắt có quan hệ. Vì thế, thôn dân mời một bà đồng nổi tiếng ở thôn phụ cận, bà đồng kia ở trong Từ đường cùng “Thần minh” khai thông. Sau đó cho bọn họ biết, phải dùng thiếu niên làm đồ tế, lấy mỡ người làm dầu thắp, mới có thể đốt cháy lại ngon đèn.

Người trong thôn nửa tin nửa ngờ, có người đem thân thể thiếu niên lấy mỡ cho vào bên trong đèn, quả nhiên ngọn đèn lại một lần nữa cháy lên.

Ngọn đèn dầu không thể tắt. Khi ngọn đèn tắt, toàn bộ thôn dân sẽ bị tai ương, đây là lời bà đồng trước khi đi để lại.

Toàn bộ thôn dân ngồi vây quanh, liên tiếp mấy ngày mấy đêm thương nghị. Cuối cùng quyết định hàng năm trong thôn sẽ lấy một thiếu niên đến làm đồ tế, dùng mỡ người thắp sáng ngọn đèn.

Vì cung cấp đồ tế, đồng thời cũng vì kéo dài con cháu đời sau, mọi người trong thôn tranh thủ sinh nhiều con cái, chỉ cần qua tuổi bị tuyển làm đồ tế là có thể an ổn trưởng thành…

(Mèo: toàn ng ườ i  đ i ê n)



“Tống Quân?” Phượng Tuấn Nguyên ngồi xổm bên người Tống Quân, nhẹ nhàng đưa tay chụp mặt hắn.

Tống Quân vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ. Lúc trước hắn bị Hạ Hoằng Thâm ôm vào trong ngực liền đột nhiên hôn mê. Hạ Hoằng Thâm gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

Bất tri bất giác, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu sáng, sương mù tán đi.

Lúc này, bên ngoài Từ Đường có rất nhiều tiếng bước chân, có người la lớn: “Cái gì vậy! Dám ở Từ đường Vạn gia giương oai! Nhanh lăn ra đây!”

Tịch Yên Linh nhìn qua khe ra ngoài thì thấy thôn dân trong thôn cầm đèn pin trong tay, có người mang theo gậy gỗ và dao đang tụ tập bên ngoài Từ Đường.

Có người muốn xông vào lại bị một ông lão lớn tuổi ngăn cản. Hắn nói không chừng sẽ khinh nhờn Từ Đường, để cho người ở bên trong đều lăn ra đây.

“Làm sao bây giờ?” Tịch Yên Linh nói: “Chúng ta bị vây rồi.”

Mà lúc này, Phượng Tuấn Nguyên kêu lên: “Tống Quân tỉnh rồi!”

Tống Quân chậm rãi mở to mắt, nhìn người ngồi trước mặt mình là Phượng Tuấn Nguyên.

Hạ Hoằng Thâm xoay đầu lại nhìn hắn, lại nói: “Hắn không phải Tống Quân.”

Phượng Tuấn Nguyên sửng sốt, lập tức liền nhìn thấy hai mắt Tống Quân đỏ len, tay một phen bóp chặt cổ hắn.