Thực Hồn Đồ

Chương 31-2: Sương mù (b)



Phỏng chừng cũng không đi được vài thước, Tống Quân nghe thấy Tịch Yên Linh ngồi ở hàng ghế trước hét một tiếng sợ hãi, sau đó Long Tinh dừng xe lại.

“Sao vậy?” Tống Quân mở miệng hỏi.

Tịch Yên Linh tựa hồ vẫn còn chút kinh hồn chưa định, cô ấy nói: “Em vừa rồi giống như nhìn thấy xe đụng phải một người.”

Cô ấy nói xong, quay đầu nhìn Long Tinh.

Long Tinh trừng mắt nhìn phía trước, giật cánh cửa đi xe xuống.

Tống Quân lập tức mở cửa xe bước xuống, dưới chân bọn họ là cỏ, phía trước là một mảnh trống trải sạch sẽ, đừng nói là người, ngay cả sâu cũng không có thấy.

Tịch Yên Linh lúc này cũng đi tới, kinh ngạc trừng to mắt, nói: “Tôi rõ ràng thấy có người.”

Sắc mặt Long Tinh không thể tốt đẹp, hắn hỏi Tịch Yên Linh: “Cô rốt cuộc nhìn thấy người như thế nào?”

Tịch Yên Linh nhớ lại một chút, nói: “Hình như là một người trẻ tuổi, nhìn không rõ mặt  đưa lưng về phía đầu xe.”

Bọn họ lái xe ở trên đường núi. Hơn nữa phía trước bọn họ còn có  một chiếc xe vừa mới lái qua không bao lâu làm sao có thể có người không chút đề phòng lại đưa lưng về phía xe của bọn họ đứng chặn giữa đường được?

Tống Quân nghĩ như vậy, nhất thời lông mao đều dựng đứng.

Long Tinh hình như vừa rồi cũng nhìn thấy người kia, vì vậy hắn đi lên trước một đoạn, lại nhìn xung quanh một chút, thậm chí còn dừng chân trên vách núi.

Không có khả năng xe tông bay người kia. Xe của hắn đi rất chậm, chiếu theo tốc độ của xe, người đừng ở giữa đường không thể bị đâm trúng, huống chi là bị đánh bay.

Hạ Hoằng Thâm bước xuống xe, đứng ở cạnh cửa, hỏi bọn hắn: “Chuyện gì?”

Tống Quân nói: “Không thấy người nữa.”

Hạ Hoằng Thâm không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới nói: “Không có việc gì, tiếp tục đi thôi.”

Lúc này, chiếc xe phía sau cũng đã đuổi kịp. Khi nhóm họ dừng lại ở bên cạnh, hỏi bọn họ đã có chuyện gì xảy ra.

Long Tinh nói không có việc gì, lập tức xuất phát.

Bọn họ lên xe, Long Tinh tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Trong lòng Tống Quân rất bất an, hắn nhìn sương mù dày đặc bên ngoài, hỏi Hạ Hoằng Thâm: “Vừa rồi là ma đúng không?”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Có thể.”

Những người khác trong xe đều không nói chuyện. Tịch Yên Linh có chút lo lắng nắm chặt vạt áo mình.

Đột nhiên điện thoại di động của Long Tinh vang lên. Hắn không dám trong tình huống này vừa lái xe vừa nghe điện thoại, chỉ có thể dừng xe lại, lấy điện thoại ra nghe.

“Uy?” Long Tinh nhìn số điện thoại gọi tới là của Lữ Hải.

Lữ Hải bây giờ đang ở chiếc xe phía sau bọn họ.

“Long Tinh!” Thanh âm của Lữ Hải rất vội vàng: “Tôi nhìn thấy có một người trèo lên trên mặt cốp xe phía sau của mọi người!”

Thanh âm của hắn rất lớn, thế nên  mọi người trong xe đều nghe được lời hắn nói.

Tống Quân là người thứ nhất theo bản năng quay đầu lại nhìn, sau khi thấy trên mặt kính xe lộ ra khuôn mặt tái nhợt của một người đang nhìn bọn họ. Hắn mở to hai mắt nhìn, còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu sợ hãi, chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm, điện thoại của Long Tinh cũng lập tức mất sóng.

Chiếc xe phía sau bị lật.

Không biết là nghiền tới cái gì, một đầu xe nhếch lên, vọt tới vách núi, lật ra một người trẻ tuổi. May mắn tốc độ xe không nhanh, xe trượt đến một bên sườn núi thì ngừng lại. Không rơi xuống vách núi.

Long Tinh ngừng xe, lập tức xuống xe đi tới xe sau.

Tống Quân còn kinh hồn chưa định. Hạ Hoằng Thâm chìa một bàn tay đến giữ cả đầu hắn. Hắn không thể kháng cự, nhấc đầu chôn ở trong ngực Hạ Hoằng Thâm.

Xe phía trước cũng dừng lại. Vài người đã chạy tới, xem xét tình huống chiếc xe cuối cùng kia.

Xe tuy rằng lật ra, nhưng may mắn ba người trên xe không bị làm sao, mọi người hợp lực tông cửa xe, đem người cấp cứu ra ngoài.

Đoàn người đứng ở trên đường núi, nhìn chiếc xe cảnh sát bị lật không biết nên làm gì.

Phượng Tuấn Nguyên tiến lên hỗ trợ một cảnh sát bị cửa sổ thủy tinh làm thương cánh tay xử lý miệng vết thương. Tống Quân thì sau khi xuống xe, phát hiện trên cốp xe phía sau căn bản không có người cũng không có những thứ gì khác lạ.

Lữ Hải thở hổn hển, cả người đều có chút mộng, một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, nói: “Thật cổ quá.”

Đội phó Hình Trinh Trung cũng là một cảnh sát thâm niên. Hắn có kiến thức nhiều, lúc này nói: “Đi trước đi, mặc kệ xe, lúc sau tìm người đến tha về. Ba người các anh ở trên xe chúng tôi, trật trội một chút cùng nhau xuống núi.”

Lữ Hải gật gật đầu.

Bọn đứng lên từ trên mặt đất, chuẩn bị đi về phía trước đột nhiên Hạ Hoằng Thâm nói một câu: “Không đi được nữa.”

Lời này nghe thật sự rất không tốt, thế cho nên Lữ Hải có chút kích động, nói: “Anh nói cái gì vậy?”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Xe của chúng ta bị hỏng.”

Nghe hắn nói như vậy, ánh mắt cả đoàn đều nhìn phía trên xe của Long Tinh, quả nhiên phát hiện hai cái lốp phía trước đã bị rơi ra.

Chỉ còn lại có một chiếc xe, không thể chở tất cả mọi người xuống núi.

Tống Quân rất mờ mịt. Hắn không rõ như thế nào lại biến thành hoàn cảnh như bây giờ, cũng không biết kế tiếp bọn hắn nên làm gì.

Cũng may có Hạ Hoằng Thâm rất trấn định. Hắn nói với Hình sự trưởng: “Các anh sáu người một chiếc xe xuống núi trước, chúng tôi quay trở về thôn.”

“Như vậy sao được?” Lữ Hải vội nói: “Anh xem thái độ của người trong thôn như vậy, các anh lúc này trở về cũng không sợ xảy ra chuyện sao?”

Trung đội trưởng cũng nói: “Không thích hợp, nếu cần lưu lại thì vẫn là chúng tôi ở lại, trước tiên vẫn nên để các anh xuống núi.”

Hạ Hoằng Thâm không nói, nhìn về phía Long Tinh.

Long Tinh hơi chút suy tư, nói: “Lưu đội trưởng, chúng tôi lưu lại có thể so với các anh thuận lợi hơn. Người trong thôn bất quá chỉ là đề phòng thôi, đối với các anh thì địch ý quá sâu. Chúng tôi đi có lẽ có thể được tiếp đãi, các anh trở về đêm nay sợ là không tốt đâu. Hơn nữa các anh xuống núi, thuận tiện liên hệ cứu viện, cũng sớm đi lên đón chúng tôi.”

Lữ Hải đề nghị nói: “Hiện tại lập tức gọi điện thoại kêu xe đến đây?”

Trung đội trưởng có chút chần chờ: “Sương mù này quá dày, coi như hiện tại xe đi lên, đêm nay khẳng định cũng không có cách nào xuống núi.”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Vẫn là chúng tôi quay trở về thừa dịp đi chưa bao xa.”

Trung đội trưởng trầm mặc, biết  phải nhanh có một quyết định, hắn nói: “Tôi gọi điện thoại cho trưởng thôn trước, nhờ ông ấy dàn xếp tốt cho mọi người. Mọi người vây giờ trở lại trong thôn, chờ gặp được trưởng thôn thì thông báo chúng tôi một tiếng. Chúng tôi xuống núi trước.”

Long Tinh gật gật đầu: “Được! Đã làm phiền anh, Lưu đội trưởng.”

Vì thế, Tống Quân và Phượng Tuấn Nguyên bọn họ lấy hành lý từ sau cốp xe đi ngược lại con đường trở về thôn.

Tống Quân hỏi Hạ Hoằng Thâm: “Vì sao phải trở lại? Em cảm thấy có cái gì rất đáng sợ ở đó.”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Không phát hiện có người muốn để chúng ta ở lại sao? Nếu đều đi không được, làm gì lãng phí thời gian.”