Thực Hoan Giả Yêu

Chương 172-7: Thiếu



Edit: Cò Lười

Sở Kiều mang thai chín tháng thì cô mới chính thức ở nhà chờ sinh. Chuyện trong công ty, đều giao cho Tô Lê phụ trách quản lý, có chuyện quan trọng gì thì Tô Lê sẽ đến nhà, vừa thảo luận công việc, vừa thăm hỏi hai mẹ con.

"Kiều Kiều," Tô Lê tựa lên ghế sô pha, nói chuyện xong việc công đến tán gẫu chuyện riêng. Cô ăn hết một quả chuối tiêu, quay đầu nhìn bụng Sở Kiều cười nói: "Cậu sắp phải sinh, sợ không?"

Sở Kiều đang gặm quả táo, nghe được lời này của cô..., lại xem cái bụng nhô lên của mình, cau mày nói: "Có hơi sợ."

"Hôm trước mẹ chồng nói với mình, thời điểm bà ấy sinh ra chồng mình ước chừng mười tiếng mới sinh."Sở Kiều nhắc tới vấn đề này, sắc mặt cũng thay đổi, rõ ràng là khẩn trương.

Tô Lê nghe xong cũng lắc đầu, nói: "Má ơi, mười tiếng, đau chết!"

Cô vứt vỏ chuối tiêu, đi đến bên cạnh Sở Kiều: "Không sinh thường được hãy sinh mổ, dù sao bây giờ rất nhiều người sinh mổ, đau đớn một chút thôi!"

"Không cần!"

Sở Kiều lắc đầu một cái, nói: "Mình còn muốn sinh thêm một đứa, vẫn là sinh thường tốt hơn."

"Sinh thường?"Tô Lê trừng mắt nhìn cô, một bộ cười gian, "Nghe nói sinh thường sẽ làm nơi đó rộng ra, cẩn thận ảnh hưởng về sau cậu cùng ông xã cậu sinh hoạt tình dục a!"

Sở Kiều cau mày, tức giận nói: "Bây giờ cậu biết được nhiều hơn mình rồi nhỉ? Cậu bây giờ hiểu được so với mình đều nhiều hơn? Khai mau, cậu và Hàn Thu Dương đã đến bước nào rồi?"

Nghe vậy, Tô Lê gãi đầu, né tránh ánh mắt của cô.

"Cậu phá trinh rồi à."Sở Kiều tò mò hỏi cô.

Tô Lê trừng đôi mắt hạnh, giận dữ nhìn cô: "Dưỡng thai biết không? Nếu như dạy hư con nuôi mình thì làm thế nào?"

"Chính xác là con gái nuôi!"Sở Kiều liếc miệng, đưa tay sờ bụng: "Cục cưng, con ngủ ngoan, đừng nghe lén mẹ nói chuyện."

"Làm sao cậu biết là con gái?"

"Nằm mơ thấy."Sở Kiều đắc ý nhún vai, nói cho cô biết: "Gần đây mình nằm mơ rất đúng, cậu có muốn hỏi việc gì, mau nói cho mình biết, tối nay không chừng là mình có thể mơ thấy nha."

"Thiệt hay giả?"Tô Lê không tin, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

"Tin hay không tùy cậu."

Chốc lát, Tô Lê cười hì hì lôi kéo tay của cô, hỏi: "Vậy cậu nằm mơ cho mình khi nào thì mình có thể kết hôn."

"Việc này a"Sở Kiều nhíu mày, nhếch môi cười nói: "Việc này mình nằm mơ cho cậu, tuần  này nhất định sẽ có người cầu hôn với cậu."

"Không phải đâu?"Tô Lê khiếp sợ, không dám tin nhìn cô: "Kiều Kiều, bây giờ cậu thật có chức năng này sao?"

"Không tin cậu chờ xem."Sở Kiều ném cho cô một ánh mắt tự tin tuyệt đối, sau đó đỡ bụng đứng lên, đi lấy bánh ngọt đã nướng xong ra.  

Tối qua Hàn Thu Dương gọi điện thoại cho cô, hỏi Tô Lê thích kiểu chiếc nhẫn kim cương gì, chuyện này còn có thể xa sao?

Buổi sáng ngày lễ tình nhân, cuối cùng Sở Kiều cũng bắt đầu đau bụng sinh. Quyền Yến Thác luống cuống tay chân đưa cô đến bệnh viện, toàn bộ già trẻ trong nhà đều chạy tới, nôn nao chờ ở ngoài phòng sanh.

"Tại sao không có động tĩnh gì?"Phạm Bồi Nghi sốt ruột đứng ngồi không yên, nhanh chóng  hỏi y tá.

Y tá chỉ nói với bọn họ, tử cung mở không đủ lớn, cần tiếp tục chờ đợi. Đợi đến buổi trưa, vẫn không có tin tức gì. Quyền Chính Nham sai tài xế đưa Quyền lão phu nhân về nhà, rồi sau đó sắp xếp người cũng đưa Sở Hoành Sanh về nhà, thân thể ông không tốt, cộng thêm lại lo lắng, sợ ông sẽ phát bệnh.

Quyền Yến Thác ở trong phòng chờ sanh cùng Sở Kiều đang chịu đựng đau đớn co rúc từng trận, nhưng bụng dưới vẫn không có động tĩnh gì. Cô liếc miệng, bất đắc dĩ thở dài: "Nhịp điệu của cục cưng chúng ta là như thế nào đây, làm sao một lát đau, một lát không đau chứ?"

"Đừng có gấp."Quyền Yến Thác lột vỏ quả chuối tiêu đưa cho cô, nói: "Thông thường người tài giỏi xuất hiện đều trễ giờ!"

"Phốc ——"

Sở Kiều cười híp mắt lại, nắm tay anh làm nũng: "Ông xã, anh nhất định phải vào phòng sinh cùng em, em sợ."

"Yên tâm, anh đã sắp xếp xong xuôi."

"Dạ."

Sở Kiều gật đầu một cái, đột nhiên nhíu mày ngay sau đó đau đớn cắn chặt môi.

"Đau quá!"

Đột nhiên đau bụng sinh đến Sở Kiều chỉ cảm thấy phần dưới cơ thể ấm ấm, dường như có thứ  gì đó chảy xuống.

Quyền Yến Thác vội vàng gọi bác sĩ tới, vừa thấy bể nước ối. Sở Kiều được đẩy vào phòng sinh, sắc mặt tái mét, cả người đau đớn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nhiệt độ trong phòng sinh rất cao, Sở Kiều nằm trên giường sinh, hai chân được mắc cao. Miệng cô thở hổn hển, đôi mắt phờ phạc , không có chút máu nào.

"Bà xã có đau không?"Quyền Yến Thác nắm lấy tay của cô, lông mày nhíu chặt.

Sở Kiều cắn môi, "Đau chết mất!"

Đau lúc phụ nữ sinh đẻ là cái đau nhất trong cuộc đời!

"Dùng sức nào!"

Bác sĩ đứng ở bên Sở Kiều, đôi khi hướng dẫn cô cách dùng sức.. Nhưng Sở Kiều là lần đầu tiên sinh con, vừa hồi hộp vừa đau đớn, không có hiểu rõ được nội dung chính, phí phạm rất nhiều hơi sức vô ích.

"Tôi nói một hai ba, cô lại dùng sức!"

Bác sĩ cũng bị làm cho gấp gáp, nhưng càng gấp gáp thì càng không nắm được trọng điểm.

"Ông xã, không phải là em sắp chết chứ!"Sở Kiều đầu đầy mồ hôi, cắn vành môi chảy một vết máu. Cô nắm tay Quyền Yến Thác, giọng nói yếu ớt.

Nhất định đây là lần đầu tiên Quyền Yến Thác nhìn phụ nữ sinh con. Toàn thân anh cũng toát mồ hôi lạnh, hơn nữa nhìn thấy bộ dạng thê thảm kia của Sở Kiều, càng thêm đau lòng.

"Bà xã, em sẽ không có chuyện gì."Quyền Yến Thác cúi đầu hôn lên môi của cô, ánh mắt yêu thương, "Ông xã ở cùng với em."

Bác sĩ lắc đầu bất đắc dĩ, động viên bệnh nhân: "Rất nhanh sẽ được thôi, cô dùng sức một lần nữa!"

Nhưng toàn thân Sở Kiều không có chút sức lực nào, cô cắn môi, miệng thở hổn hển.

Ở bên cạnh, Quyền Yến Thác nhìn rất sốt ruột, nhưng lại không giúp được gì. Anh dùng sức giữ chặt tay Sở Kiều, nói: "Bà xã, em dùng sức a! Anh nhìn cũng muốn dùng sức!"

"Khốn kiếp!"

Sở Kiều giận dữ, tức giận nói: "Anh làm sao biết em không dùng sức!"

Cô mở miệng trách móc, cắn răng dồn đủ một hơi, dùng tất cả chút sức lực cuối cùng bộc phát ra ngoài. Phần dưới cơ thể co rút một hồi, Sở Kiều cảm thấy có vật gì đó, lướt xuống đi ra ngoài.

"Ra rồi!"

Giọng nói vui mừng của bác sĩ vang lên, đôi tay vững vàng tiếp được thai nhi, cắt đứt cuống rốn, rồi hăng hái để đứa bé chổng ngược, đánh một cái vô mông.

"Oa ——"Tiếng khóc trẻ con vang dội cả bệnh viện Đại Lâu.

Giọng nói này, tương lai không làm ca sĩ thì rất đáng tiếc.

"Sinh! Sinh rồi!"

Ngoài phòng sanh, Phạm Bồi Nghi kích động rơi nước mắt, ngay cả người trầm ổn nghiêm túc như Quyền Chính Nham vẻ mặt cũng kích động.

Dù sao cũng là cục cưng đầu tiên của Quyền gia, loại tình cảm này, không nói nên lời.

Sở Kiều chỉ kịp liếc mắt nhìn đứa bé, nhìn thấy là một công chúa thật là một xinh đẹp, sau đó liền ngủ mê mang.

Nhìn thấy cô nhắm mắt lại, Quyền Yến Thác hoảng hốt tìm bác sĩ dẫn tới. 

Hậu quả là bác sĩ nhìn anh vô cùng xem thường, nói: "Đây chỉ là mệt mỏi, người nào sinh con xong mà lại không mệt mỏi chứ?!"

" . . . . . ."

Quyền Yến Thác nghẹn họng không nói gì, yên lặng cúi đầu. Mất mặt quá phải hay không?!

Y tá gói đứa bé xong, ôm ra cho người thân nhìn. Một khắc Quyền Chính Nham nhận lấy đứa bé, hốc mắt có hơi ướt át. Đây là một loại máu mủ tình thân, bất luận lúc nào ở đâu thì máu mủ tình thân này cũng khó mà vứt bỏ được. 

"Cục cưng."Quyền Chính Nham cẩn thận ôm đứa bé, động tác rất không đúng chuẩn. Tuy là ông có một đứa con gái, nhưng tuổi trẻ ông bận công việc, sinh con chăm sóc nhà cửa đều do Phạm Bồi Nghi lo liệu, ông có rất ít thời gian cùng bọn nhỏ vui đùa huyên náo.

Hôm nay ông già rồi, vô cùng tưởng nhớ loại cảm giác này. Đặc biệt là bây giờ ôm cháu gái trong lòng, hận không thể lấy tất cả những gì ông sở hữu cho cô cháu gái này.  

"Ông không ôm được, cẩn thận ngã đứa bé."Phạm Bồi Nghi nhận lấy đứa bé từ trong ngực của ông, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ bé đỏ hỏn của đứa bé một cái, cười nói: "Thật là một tiểu mỹ nhân."

"Người lớn còn chưa ra sao?"Quyền Chính Nham nhìn phòng sanh, hỏi y tá.

"Có thể đưa đi phòng bệnh ngay."

Phạm Bồi Nghi đưa đứa bé cho y tá, vội vàng kéo dì Lan đi trước đến phòng bệnh chuẩn bị đồ.

Một lát sau, có y tá giúp đẩy giường bệnh của Sở Kiều đến phòng bệnh, Quyền Yến Thác đi theo sau. Sauk hi trở về phòng bệnh, anh ôm lấy con gái trong tay y tá, động tác rất cứng ngắc: "Dáng dấp thật xấu xí."

"Nói bậy!"Phạm Bồi Nghi giận dữ trừng mắt nhìn anh, nói: "Thời điểm con sinh ra, còn không có đẹp mắt như cục cưng!"

Quyền Yến Thác bĩu môi, hình như không tin tưởng lắm lời của mẹ anh. Dáng vẻ anh trắng trẻo đẹp trai như vậy, sinh ra làm sao có thể rất xấu được: "Cha, con sinh ra rất xấu sao?"

Quyền Chính Nham khẽ mỉm cười, đón đứa bé vào trong ngực của mình, nói: "Dù sao thì cháu gái của ta là xinh xắn nhất."

" . . . . . ."

Mẹ nó!

Quyền Yến Thác chịu đả kích, trong lòng nghĩ đây là cha mẹ ruột của anh sao? Tại sao ai cũng đả kích anh đây?

Phạm Bồi Nghi sợ ầm ĩ đến Sở Kiều đang nghỉ ngơi, nên đưa cho y tá ôm đứa bé đi uống sữa. Trẻ sơ sinh cần quan sát 24h, sau khi xác nhận không có khác thường gì, mới có thể đưa đứa bé nằm cùng giường với mẹ.

Y tá ôm đứa bé đi ra ngoài, Phạm Bồi Nghi không yên tâm, cùng dì Lan đi theo đến phòng giám hộ trẻ sơ sinh. Quyền Chính Nham được tài xế chở về nhà trước, vội vàng báo tin vui cho Quyền lão phu nhân.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Quyền Yến Thác kéo cái ghế qua ngồi cạnh giường bệnh, nâng tay Sở Kiều lên, im lặng đợi cô tỉnh lại.

Sau hai giờ, rốt cuộc Sở Kiều cũng mở mắt. Cô mở mắt ra, câu nói đầu tiên là hỏi: "Cục cưng đâu?"

"Cục cưng rất tốt."Quyền Yến Thác đưa tay đè vai của cô lại, không để cho cô rời khỏi giường, "Y tá bế con đi cho uống sữa."

Sở Kiều thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng mỉm cười: "Đúng là con gái."

"Ừ."Quyền Yến Thác gật đầu một cái, bưng nước ấm lên đầu giường cho cô.

"Con gái xinh đẹp không?"Vừa nãy Sở Kiều chỉ xem qua một cái, dáng dấp diện mạo đều không thấy rõ.

Quyền Yến Thác bĩu môi, lấy điện thoại di động ra, đưa mấy tấm hình mới vừa chụp cho cô nhìn: "Cũng. . . . . . Được lắm."

Sở kiều cầm điện thoại di động nhìn hồi lâu, ánh mắt nụ cười lộ ra tình thương vĩ đại của mẹ: "Thật là xinh đẹp."

Quyền Yến Thác nhức đầu, cảm thấy vô cùng phiền muộn. Tại sao tất cả mọi người đều nói là xinh đẹp đây? Chẳng lẽ là ánh mắt anh có vấn đề sao? Anh nhìn làm sao, cũng là một khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, thân thể đỏ hỏn. Cái coi được nhất chính là mái tóc nhỏ, vừa đen vừa sáng, ngược lại không tệ.

Anh cũng không nhìn ra đứa bé lớn lên giống ai, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng được! Nhưng mà những lời này, anh cũng không dám nói, chỉ biết giấu ở trong lòng.

"Đã nói cho cha em biết chưa?"Sở Kiều ôm điện thoại di động nằm xuống, mắt nhìn hình ảnh không rời.

Quyền Yến Thác giúp cô đắp chăn lại thật tốt, nói: "Nói rồi, cha sai người giúp việc hầm canh, đợi lát nữa cho người mang tới."

"Oh."Sở Kiều đáp lời, sau đó sực nhớ ra gì đó, hỏi người bên cạnh: "Ông xã, mẹ có ghét bỏ ta sinh con gái không?"

"Hoàn toàn không có!"

Quyền Yến Thác giơ hai tay thề, nói: "Em không thấy vẻ mặt của mẹ kia, cười đến mức như trẻ con!"

"Vậy thì tốt rồi."Sở Kiều thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nhìn tấm hình con gái. 

Sau khi xuất viện, cần ở cữ. Sở Kiều lần đầu sinh con, tất cả đều không có kinh nghiệm, hơn nữa cô cũng không có mẹ chăm sóc, mọi người trong nhà không yên tâm để vợ chồng son bọn họ trở về biệt thự.

Cuối cùng vẫn là Quyền lão phu nhân làm chủ, để cho bọn họ trở về nhà lớn ở cữ. Trong nhà có em bé như náo nhiệt lên. Cháu gái ở nhà lớn, Phạm Bồi Nghi nhất định đến a, cuối cùng Quyền Chính Nham cũng trở lại ở, nháy mắt trong nhà nhiều người rất sôi động.

Buổi sáng, Sở Kiều đang ăn canh gà, tiểu công chúa của cô tỉnh, thức dậy là muốn uống sữa, lớn giọng khóc: "Oa oa oa ——"

Đứa bé vừa khóc, trái tim mọi người trong nhà cũng hăng hái cả lên.

Bà nội để đũa xuống, với tay ôm lấy chắt gái, ôm cục cưng vào lòng dỗ. Phạm Bồi Nghi nhìn cháu gái khóc, muốn ôm lấy lại sợ bà nội mất hứng, chỉ có thể đứng ở bên cạnh lo lắng.

"Mẹ, Đóa Đóa nhất định là đói bụng."Phạm Bồi Nghi nói một câu, thấy cháu gái khóc, bà cũng muốn khóc theo.

Sở Kiều nhanh chóng ăn xong canh gà, vội vàng chạy tới ôm đứa nhỏ: "Bà nội, cháu ôm Đóa Đóa đi uống sữa."

"Cháu ăn từ từ, đừng có gấp."Bà nội giao đứa bé cho Sở Kiều, quan tâm nói.

Sở kiều cười gật đầu một cái, vội vàng ôm con gái chạy lên phòng ngủ ở trên lầu. Mặc dù cô cho bú vú nhưng vẫn không có thói quen cho con bú trước mặt nhiều người, cảm thấy rất mắc cỡ.  

Phạm Bồi Nghi nhìn cô đang chạy lên lầu, dặn dò: "Chậm một chút, đừng quên vỗ vỗ lưng cho Đóa Đóa sau khi bú xong nha."

"Đã biết."

Trở lại phòng ngủ, tiếng khóc của tiểu công chúa Đóa Đóa vẫn không giảm, Sở Kiều vội vàng cởi nút áo ra, để cho bé bú sữa.

Mới vừa rồi tiếng khóc còn to rõ trong nháy mắt đã yên lặng. Sở Kiều ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng giơ tay lên sờ sờ đầu nhỏ của bé, ánh mắt rất dịu dàng.

"Đóa Đóa ngoan, bú sữa thật tốt, đừng đánh thức cha."Sở Kiều bế con gái bú sữa, liếc mắt thấy người đàn ông còn đang ngủ, ánh mắt lóe lên sự yêu thương.

Trong khoảng thời gian này, buổi tối đều là do Quyền Yến Thác chăm con. Những công việc thay tả, uống nước, dỗ con ngủ đều do anh làm. Ban đêm không để cho Sở Kiều đi tiểu đêm, Đóa Đóa bú sữa anh đều ôm đến trên giường, không để cho Sở Kiều xuống đất.

Thời điểm sinh, Sở Kiều chịu đau đớn cực khổ thì  bây giờ chăm con, Quyền Yến Thác có thể cố gắng nhiều thêm một phần sức lực.

Gần đây, Quyền Yến Thác thường tới công ty vào buổi trưa, sau đó đúng năm giờ tan làm, về nhà chăm sóc tiểu công chúa.

Đóa Đóa đã hơn hai mươi ngày, hình dáng bắt đầu phát triển, khuôn mặt còn nhỏ bé, lúc này thay đổi không còn non nớt. Lúc đầu khuôn mặt nhăn nhúm giờ cũng bắt đầu căng ra. Lông mày, mắt, lỗ mũi, miệng, gần như giống Quyền Yến Thác như đúc. Nếu như có cái giống Sở Kiều thì chính là má lúm đồng tiền trên đôi má.

Trong lòng Sở Kiều ghen tỵ, nhưng lại hiện lên sự ngọt ngào nồng cháy.

Tiểu công chúa uống đầy bụng, chép cái miệng nhỏ nhắn đang ngủ thiếp đi. Sở Kiều ôm con lên , để cho đầu của con tựa vào bả vai của cô, sau đó tay phải cô nắm nhẹ, vỗ nhè nhẹ ở giữa lưng của con.

Nghe con gái ợ hơi xong, Sở Kiều đặt con ở trong giường nhỏ, để cho con ngủ yên ổn. Cúi người, ra sức hôn lên  khuôn mặt con, Sở Kiều đắp chăn cho con, sau đó chăm chú nhìn con ngủ say, mới xoay người lại trở về giường.

Bên cạnh chồng cô cũng đang ngủ, tư thế ngủ của hai cha con giống nhau như đúc. Sở Kiều bất đắc dĩ bĩu môi, cúi đầu hôn lên môi của Quyền Yến Thác một cái.

Trong lúc ngủ mơ chồng cô lay động, theo bản năng ôm chặt hông của cô, kéo cô vào trong ngực: "Ngủ với anh."

Ban ngày, ngủ cái gì chứ?

Sở Kiều im lặng, không dám lộn xộn sợ đánh thức anh. Cô nằm trong lồng ngực ấm áp của chồng, lúc thì nhìn trai đẹp một lúc lại nhìn tiểu mỹ nữ. Cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này.

Hạnh phúc, ý nghĩa của hai chữ này, cuối cùng cô cũng đã được thưởng thức sâu sắc.

Ba năm sau.

Cả buổi sáng hội nghị thường kỳ, Sở Kiều nổi giận hai lần. Mặc dù bình thường cô đối với nhân viên rất thân thiết, nhưng lúc cô tức giận thì cũng rất đáng sợ!

Bởi vì sai lầm của bộ phận thiết kế nên buổi trình diễn thời trang bị trì hoãn. Lời lẽ của Sở Kiều sắc bén, giáo huấn người phụ trách của bộ phận thiết kế một trận.

Sau khi tan họp, Sở Kiều trầm mặt đi về phòng làm việc.

Thư ký nhìn thấy cô, kính cẩn đứng dậy, nói: "Chủ tịch, Hàn tổng bên trong chờ ngài."

Sở Kiều gật đầu một cái, phân phó nói: "Hai ly cà phê."

"Để anh chờ lâu."Sở Kiều ngồi vào bên trong ghế xoay, nhìn người đàn ông ở trên sô pha  phía đối diện, dáng vẻ có lỗi.

"Không sao."Hàn Thu Dương ung dung cười: "Điều kiện nơi này của em không tồi."

Đầu năm nay, Thời Nhan lại chuyển chỗ lần nữa. Lần này, Sở Kiều mua một tầng lớn trong tòa nhà trung tâm, để làm trụ sở chính của Thời Nhan. Cô muốn bắt đầu từ nơi này, làm sự khởi điểm cho thành công, phát triển Thời Nhan đưa vào thị trường.

Sở Kiều định ra cho mình một mục tiêu. Hai năm sau, cô bắt buộc phải đưa cái tên Thời Nhan nổi tiếng trên thị trường.

Đây là khát vọng của cô, cũng là cố gắng và lòng tin của cô.

"Bảng thiết kế ở nước Pháp của công ty kia hình như có chút vấn đề, cho nên giải thi đấu thời trang quốc tế, chuẩn bị chọn lọc lần nữa."Hàn Thu Dương bưng cà phê lên nhấp một hớp, báo cho cô một tin tức tốt.

"Thật sao?"Sở Kiều cả kinh, giọng nói cuối cùng cũng nhẹ lại. Nếu như Thời Nhan có thể đoạt giải quán quân, tương lai ở trong giới thời trang nước ngoài sẽ nhanh chóng nổi lên.

Khóe mắt Sở Kiều có điều suy nghĩ, hình như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt lộ ra mất mác, "Chỉ là cơ hội tốt như vậy, anh nhất định cũng sẽ không bỏ qua. Hiện tại anh có thể lần nữa cầm bút, em cũng không nắm chắc sẽ thắng anh."

"Làm sao có thể?"Hàn Thu Dương lắc đầu, nhếch miệng lên hiện lên ôn nhu tiếp: "Bà xã của anh với em trong ngoài phối hợp thì anh sao có thể là đối thủ của các em được!"

"Tô Lê gần đây khỏe không?"Nói tới bạn tốt, trên mặt Sở Kiều nở một nụ cười.

Hàn Thu Dương nhếch môi cười yếu ớt, nói: "Cũng không tệ lắm, mỗi ngày hay ầm ĩ vô cớ"

"Phụ nữ mang thai đều như vậy, anh phải ở cùng cô ấy nhiều."Sở Kiều trực tiếp chỉ chiêu cho anh. Hiện giờ Tô Lê ở nhà chuyên tâm chờ sinh, Thời Nhan thiếu đi một Viên đại tướng, Sở Kiều cực kỳ không muốn. Chỉ mong cô ấy sinh con xong, quay lại công việc sớm chút.

Nói về đề tài về con cái này, cuộc trò chuyện Hàn Thu Dương và Sở Kiều rất sôi nổi, hai người đều trao đổi những kinh nghiệm của mình.