Thực Định Chung Thân

Chương 15



Dịch: meomoon86

Biên: Tùy Nhã

Minh Đồng cảm thấy thật mất mặt khi bỏ chạy như vậy, sao hắn có thể có cái hành động ngây thơ thế chứ càng nghĩ càng khiến hắn cảm thấy xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất. Thậm chí, nếu thêm một lần nữa thì hắn cũng biến mất vô ảnh vô tung.

Chỉ là, khi Minh Đồng thấy một thân binh ôm một bọc quần áo đến trước mặt hắn đột nhiên cảm thấy dường như có chút nghẹn ở cổ họng, hắn cảm thấy mình nghẹt thở, tim cũng đập nhanh hơn. Trong bọc quần áo màu nâu có mấy chục cái bánh bao và bánh nướng mới vừa ra lò, cho dù cách vải vẫn thấy phỏng tay. Mùi thơm xông lên mũi hắn, dù không cần nói hắn cũng biết những thứ này xuất từ tay ai, chỉ là nhìn như vậy, hắn cảm thấy mùi thơm lần này có sự bất đồng so với những lần trước.

Minh Đồng nhìn sắc trời chưa sáng rõ, sau đó hắn từ từ bọc thật chắc bọc quần áo một lần nữa rồi mới buộc chặt lên người mình.

Trên ngực hắn đeo một bọc quần áo lớn nhìn thật quỷ dị, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của hắn. Minh Tông bên cạnh cười nhạo hắn rằng dù một đứa bé mười tuổi đứng ở ngoài đường cũng xem thường hắn, nhưng Minh Đồng lại kiên quyết một đường để trang phục như vậy. Minh Tông mấy lần khuyên hắn nhưng cái bọc kia vốn bọc kín, chỉ thi thoảng thấy Minh Đồng ăn một cái bánh bao trắng khiến nước miếng của Minh Tông giàn giụa.

“Đệ cũng muốn ăn!”

“Không cho.”

“Huynh có nhiều như vậy!”

“Nhiều nữa cũng không cho.”

“Có người làm huynh trưởng như huynh sao?!”

“Bổn vương cũng không muốn có một người em trai như đệ.”

“Ngây thơ!” (Mèo: hai anh em ấu trĩ)

“Ăn ngon thật.”

Đoạn hội thoại không chút ý nghĩa này mỗi ngày đều được hai người lặp đi lặp lại mấy lần, nhưng bất luận thế nào, Minh Đồng vẫn bảo vệ bọc lớn y phục như thói quen. Cho đến khi hắn suất lĩnh ba chục ngàn hắc giáp ngự kỵ đi đường vòng đến hậu phương đánh úp địch, trong tầm mắt tạo thành thế trước giáp sau công, cuối cùng bọn hắn cũng tiêu diệt hầu như toàn bộ địch Nhung ở cửa khẩu khiến những tên còn lại tháo chạy về Mạc Bắc.

Một đường vội vàng gấp rút truy binh còn gặp phải trời mưa như thác lũ, mưa to khiến đất cát bị bùn lầy khó đi, cũng khiến cho Minh Đồng cùng hắc giáp nếm nhiều đau khổ. Nước mưa cũng làm ướt nhẹp bánh bao, điều này cũng làm bao tử hắn khó chịu nhưng dù sao ăn cũng vẫn còn rất ngon.

Lúc hắn ở một mình, trong lòng hắn lại suy nghĩ tới nam nhân tên Nam Lạc kia. Cái cảm giác đau khổ vì nhớ nhung quấy nhiễu này hoàn toàn đánh sụp tâm ý của Minh Đồng.

Chiến sự vừa kết thúc, Minh Đồng vội vàng mang theo vết thương ngàn dặm trở về.

“Quản gia đại nhân, Vương gia hắn hình tình sao rồi? Có khá hơn chút nào không? Cháo kia Vương gia có ăn qua không?”

Nam Lạc nâng bụng ở dưới bếp vội vội vàng vàng, khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần, hắn vì bận bịu mà vội tìm chỗ trốn. Hắn bây giờ không còn nhanh nhẹn như ngày thường, khi hắn vừa mới chống sau lưng dời tới bên trạm chén thì người cũng đã tiến vào. Cũng may người đi vào là quản gia, người thường ngày vẫn phá lệ chiếu cố Nam Lạc. Nam Lạc vội vàng mang theo thân thể vụng về nghênh đón quản gia, hắn không ngừng vội vàng hỏi thăm tình huống của Minh Đồng. Quản gia nhìn Nam Lạc vừa mới khẩn trương tìm chỗ trốn, hắn nín cười, vội tiến lên đỡ hắn.

Đây là trù phòng tâm đắc của Vương gia, bình thường có rất nhiều người không có nhiệm vụ không thể bước vào. Mà từ sau khi Vương gia bị thương trở về từ chiến trường, nơi này không được bước vào nửa bước, đầu bếp trong vương phủ đã sớm bị đuổi đi, nơi này cũng không còn ai có thể tới đây.

“Vương gia tình hình đã tốt hơn nhiều. Từ ngày hôm qua, sau khi Vương húp cháo do ngươi làm, tình huống đã bắt đầu chuyển biến tốt. Mới vừa rồi, sau khi Vương gia tỉnh lại còn đem tất cả cháo ta bưng tới toàn bộ húp hết, Ngài còn nói chưa ăn đủ?”

Quản gia sợ Nam Lạc lo lắng nên cũng không vòng vo, toàn bộ tình huống của Minh Đồng đều nói thật cho Nam Lạc biết.

“Quá tốt, Vương gia hắn có thể ăn được đồ thực sự quá tốt. Nếu không đủ thì nơi này còn có rất nhiều.”

Nam Lạc vừa nghe thấy Minh Đồng đã chịu ăn uống thì khuôn mặt còn khẩn trương lo lắng, nhưng lại nghe nói hắn vẫn chưa ăn no thì lập tức vui vẻ. Nam Lạc nhấc cái màn che đậy một cái mân, lại múc từ trong chảo món cơm xào trứng đủ màu vàng, xanh, hương thơm ngây ngất đưa cho quản gia.

“Quản gia đại nhân, phiền người đem cơm xào trứng cho Vương gia ăn. Ta chuẩn bị chút điểm tâm, nếu như Vương gia còn muốn ăn gì, làm phiền người nói cho ta, ta lập tức làm ngay?”

“Nam Lạc à, ngươi cũng đừng nữa bận làm việc nữa. Vương gia hắn vừa vặn thức dậy, ngài ấy không thể ăn nhiều như vậy đâu.”

Quản gia nhìn Nam Lạc đứng ở trong bếp đổ mồ hôi trán lại không tự chủ lấy tay lau trán, nhịn không được có chút đau lòng, vội vàng khuyên hắn. Nếu không phải Vương gia bị bệnh lạ ngoài trừ Nam Lạc có thể cứu y, quản gia cũng quả thực không muốn để Nam Lạc  vác theo bụng to ở trong phòng bếp làm những thứ này.

“Ta không có chuyện gì. Ngài mau đưa cơm xào trứng cho Vương gia ăn đi? Vương gia hắn sợ là nóng lòng chờ ăn rồi.”

Nam Lạc dùng ống tay áo lau mồ hôi, lại dùng lực đập hai cái hôm ở sau lưng, trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười thật thà.

“Được rồi, ngươi nhớ về sớm một chút nghỉ ngơi đấy? Có chuyện gì phải kêu người đến tìm ta.”

Quản gia nhớ tới ánh mắt đói khát của Vương gia khi vừa mới ăn cháo xong nên quản gia cũng không dám trì hoãn lâu hơn. Sau khi nói mấy câu như chiếu cố thì ông cũng vội vàng bưng cơm xào trứng đi.

Sau khi quản gia đi, Nam Lạc  lại làm tiếp mấy món điểm tâm mà bình thường Minh Đồng thích ăn. Sáng nay vừa rời giường, Nam Lạc cảm thấy sau lưng đau sương sườn nhưng khi hắn nhớ tới Minh Đồng đang bị bệnh, hắn vẫn cố gắng tới phòng bếp thật sớm để nấu cháo. Vào lúc này, eo của hắn đã đau nhức và rất khó khăn để đi lại, mà bụng hắn giống như cũng đang muốn tụt xuống. Đứa bé ở trong bụng rất không an phận thỉnh thoảng đá động hắn.

Nam Lạc không nghĩ là tới lúc này hắn sắp sinh, hắn chỉ cho rằng mấy tháng này được nuôi tốt nên mới cảm thấy mệt mỏi khi làm vài chuyện nhỏ. Nhưng có điều hắn vẫn luôn cố kỵ lo lắng cho đứa trẻ trong bụng nên định chuẩn bị làm xong những món điểm tâm này hắn sẽ đi về nghỉ.           Nhìn lửa đốt sắp không đủ, Nam Lạc chống lò bếp từ từ đứng lên, hắn đi đến bên tường cầm củi. Có lẽ vì mới trông bếp có chút lâu nên Nam Lạc cảm thấy hai chân mình có chút tê dại, không thể làm gì khác, hắn đành vịn tường cùng đồ trong nhà để chống người đi ra nơi chất củi.

Minh Đồng xuất chinh mấy tháng, trù phòng cũng đã rất lâu không người xử lý, củi chất ở góc tường đã dùng hết rồi. Nam Lạc  lại định chống tay sau lưng đỡ bụng từ từ ngồi xổm xuống lấy củi đốt ở trên đất. Nam Lạc  cầm củi đốt, hắn mới vừa đứng lên, liền cảm giác bụng mình  chợt có một trận co thắt đau đớn. Hắn không đề phòng ngã ngồi xuống đất.