Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 38: Hồi tám (10)



Lại kể chuyện của Tạng Cẩu và Phiêu Hương…

Trong khoảnh sân trống trải, Tạng Cẩu gom một đống lá to lại rồi đốt lên. Lửa bắt đầm đượm hồng, khiến đôi má hai đứa trẻ đỏ hồng lên. Muộn than tí tách reo vui.

Trời đã tối sập xuống…

Tạng Cẩu móc được mấy củ khoai trong cái bọc Quận Gió để lại, với vài miếng cơm nắm. Nó xiên que rồi cắm luôn khoai vào gần lửa nướng, còn cơm nắm thì tính để đến sáng mai nếu Quận còn chưa quay lại thì hãy còn cái lót dạ trong lúc tìm đồ ăn. Phiêu Hương ngồi bên, hai tay chống má quan sát đống lửa. Ánh lửa hồng sáng lên trong đôi mắt đen láy của cô bé, đẹp khôn tả.

“ Nè, đằng ấy thấy ông sư cọ kia ra sao? ”

Phiêu Hương lấy một cành cây dài, chọc chọc vào trở đống lá lên cho đượm lửa, lại hỏi.

“ Ông í cũng được mà. Võ công chẳng thua gì sư phụ, song không ỷ thế cậy tài mà cường đoạt bảo đao của Hương, đúng chứ? ”

Bất giác, từ phía hậu điện vang lên tiếng nói của Khiếu Hoá Tăng:

“ Thần binh chọn chủ, chứ không phải ngược lại. Dùng võ lực cướp đoạt là sỉ nhục lăng mạ chúng nó. Lão sư ăn xin này có chết cũng không làm đâu!! ”

Phiêu Hương nhún vai:

“ Ông này nghiện binh khí hết thuốc chữa luôn rồi. Chắc hoạ có Tuệ Tĩnh thiền sư mới trị nổi cái bệnh này… ”

“ Không trị! Dứt khoát không cho trị!! Thiền sư mà muốn chữa bệnh yêu binh khí của lão đây là lão liều mạng… ”

Đến nước này thì cả Tạng Cẩu lẫn Phiêu Hương đều không nhịn được nữa, cười bò lăn ngã ngửa ra đất. Chúng nó tự hỏi không biết năm vị còn lại trong bảy tông sư ra sao, liệu có vừa cổ quái kì quặc lại vừa dễ gần mộc mạc như hai người chúng từng gặp hay không. Kẹttt! Chỉ biết là lão sư ăn mày vừa mới đẩy cánh cổng dẫn thông tới hậu viện vốn là nơi sư ở ra, lò dò tới chỗ hai đứa bọn nó.

Mùi thơm lừng của khoai nướng bay khắp trời đêm.

Hai đứa nhỏ rút xiên khoai khỏi đống lửa, vừa dùng lá khô kì bớt tro ngòi vỏ vừa thổi phù phù cho nguội bớt. Vỏ trượt xuống theo ngón tay hai đứa, lộ ra giữa lớp khói mờ bung toả là từng lớp từng lớp thịt khoai vàng ươm. Hai ngôi sao sáng rỡ hân hoan như phản chiếu ánh lửa. Khiếu Hoá Tăng thì ngồi thu lu một góc, giở oản với cơm nắm mang theo ra ăn.

Tạng Cẩu vừa ăn, vừa để ý thấy Khiếu Hoá Tăng hở chút là ngoái đầu nhìn chúng nó, hay đúng hơn là bảo đao Lĩnh Nam gác bên người Phiêu Hương. Nó bất giác nhớ đến chuyện “ ăn tiếng chả, trả tiếng tiền ” mà ông trưởng làng vẫn hay kể, cảm thấy Khiếu Hoá Tăng không khác gì người thanh niên nghèo trong truyện. Thấy cũng tội ông, lại nghĩ ông cũng có ý tốt muốn thần binh lợi khí nước nhà lưu danh muôn đời mà thôi.

“ Này, hay Hương nể tớ một tí, cho Khiếu Hoá Tăng mượn đao đi. Thấy tội nghiệp ông ấy quá. ”

Phiêu Hương nhún nhẹ vai, đáp:

“ Cũng được. Cẩu cứ đánh thắng được tớ thì tớ sẵn sàng hai tay dâng đao lên cho mượn, lúc ấy đằng ấy muốn cho ai xem thì cho. ”

Tạng Cẩu gãi gãi gáy, bối rối:

“ Tớ đánh không lại, đổi điều kiện khác được không? Chơi chuyền, ô ăn quan, đánh khăng đánh đáo gì cũng được… ”

“ Đừng có mơ mà mặc cả. Đấy, điều kiện của tớ chỉ có một, Cẩu xoay sao thì xoay! ”

Phiêu Hương le lưỡi trêu, rồi quay lại tiếp tục xử lí củ khoai. Tạng Cẩu nghe mà chỉ biết nghệt mặt ra…

Bất ngờ, Khiếu Hoá Tăng chợt lên tiếng:

“ Chẳng qua nó nhận chân truyền của Quận Gió, nên mới đánh không lại cô nhóc thôi. Nếu như lão đây ra tay, lại thêm tư chất của thằng nhãi này, chỉ cần một đêm là đủ! Lúc ấy đừng có hối hận! Sáng mai gặp lại! ”

Khiếu Hoá Tăng đứng phắt dậy, tóm áo Tạng Cẩu lôi nó dậy. Đang gấp nên ông vận dụng khinh công nhảy một cái gần mười mét. Chân trái ông lại nhấn lên bờ tường tạo đà. Thể hình ông vốn to béo, lại xách theo một thằng nhỏ nhưng vẫn nhẹ nhàng lộn mèo một cái ra sân sau, đến cổng cũng không buồn mở.

Phiêu Hương đứng dậy, phủi áo phủi quần cho sạch bụi, cười thầm:

“ Xem như tớ trả ơn cứu mạng cho đằng ấy, học được bao nhiêu phụ thuộc cả vào Cẩu rồi. Aizz. Lại còn ơn của cái tên đáng ghét kia nữa. Bác Nguyên Trừng nói chẳng sai tí nào, nợ ân tình của người ta là khó trả nhất. ”

Nói đoạn, cô bé cắp đao chui tót vào trong điện, chọn một chỗ sạch bụi và ấm áp mà ngủ.

Sân sau của chính điện được vây lại bởi ba gian nhà gỗ đơn sơ, trước khi miếu bị bỏ hoang thì vốn là chỗ sư ở. Sân lát gạch vuông, chính giữa có giếng nước và một cây xoài. Góc sân có bụi chuối tiêu còn non.

Khiếu Hoá Tăng để Tạng Cẩu ngồi tựa lưng vào thành giếng, hai bàn tay xoa xoa vào nhau, nói:

“ Nhóc nghe nè, hôm nay lão ăn mày sẽ phá lệ dạ… ”

“ Không học!! ”

Tạng Cẩu đột nhiên khoanh tay lại, mặt quay phắt đi chỗ khác.

Ông sư già giật mình, mấy ngón tay gãi gãi cái đầu trọc lốc. Lão chẳng thể hiểu nổi vì lí do gì mà thằng bé này lại đột nhiên thay đổi thái độ như thế.

“ Này, nhóc đừng có hối hận đó nha. Không biết bao nhiêu người muốn lão ăn mày này dạy cho một câu nửa chữ mà còn không được đâu đó. ”

“ Không thèm! ”

Tạng Cẩu sẵng giọng, đoạn nó đứng phắt dậy, toan bỏ ra ngoài.

Khiếu Hoá Tăng thấy thằng nhóc này lại phản ứng dữ dội hơn, biết mình lỡ lời nói gì đó sai bèn vội vàng tóm áo giữ nó lại. Lão bèn đổi giọng:

“ Lão sư cọ già khọm rồi, nói năng lẩm cẩm. Con đừng có trách ông. Coi như phỉ phui cái mồm ông đi vậy. ”

Tạng Cẩu đóng chặt môi không nói một chữ, không rằng không đáp, cũng chẳng gật lắc. Thực sự nó đang muốn xả cả bầu tức giận lên Khiếu Hoá Tăng, song dẫu sao người ta cũng là người trên, lại có thâm giao với sư phụ. Vừa không vô lễ thái qus, lại vừa tỏ thái độ không hợp tác thì có lẽ cách duy nhất là giả điếc.

Khiếu Hoá Tăng bổi hổi bồi hồi, lượn qua lượn lại quanh giếng như con cá bảy màu. Lão không muốn cơ hội mượn đao vọt khỏi tầm tay một tí nào hết. Ông sư già nghĩ ngợi một chặp, mới vỗ trán cái đét một cái.

“ À! Ra con hãy còn để bụng ông cái chuyện ông nói ngoài kia ấy hả? Rồi rồi, tại ông không giải thích rõ ràng, phân bua rạch ròi… Con nghĩ ông ba hoa chích choè, chê thầy của con cũng là điều dễ hiểu. Ngồi đây đợi ông một chút. ”

Khiếu Hoá Tăng tất tả chạy vào một gian trai phòng, trông dáng đi của lão đủng đà đủng đỉnh mà tốc độ nhanh hệt như gió giật.

Tạng Cẩu ở ngoài, tính tò mò trẻ con lại hơi trỗi dậy, bèn dỏng tai lên nghe.

Lịch kịch, ầm ầm, chít chít một hồi, một đàn chuột lông xám rám vàng, có lớn có nhỏ hớt hải túa ra giữa sân, thấy có hơi người bèn bỏ chạy tiếp. Đám này là chuột đồng, lành tính.

Khiếu Hoá Tăng chen cửa theo sau, cả người toàn là bụi bặm. Chỗ vầng trán trọc lốc còn bám một đống mạng nhện. Lão thấy rõ vẻ ngơ ngác của Tạng Cẩu bèn cười sềnh sệch:

“ Hề hề, gấp quá vào nhầm gian. Chờ ông chút nữa. ”

Chỉ đợi Tạng Cẩu gật đầu trong vô thức một cái là lão đã xông vào một gian phòng khác, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước ba phần.

“ Quái! Rõ ràng để ở đây mà? Hay nhầm phòng lần nữa? ”

Thế rồi, những tiếng động nặng nề tiếp tục vang lên trong gian nhà gỗ mộc mạc. Tạng Cẩu cố gắng mường tượng bằng cái đầu nhỏ bé của nó thứ mà Khiếu Hoá Tăng đang hộc tốc lùng sục trong căn phòng ấy, song bất lực.

Thời gian uống hết chung trà hạt mít, lão Khiếu Hoá tất tả đi ra. Thấy nó đang nhìn, ông tiếp tục cười bối rối:

“ Ngại quá, hình như lại nhớ nhầm. Phòng kia mới đúng. ”

Mọi thứ diễn ra y xì ở gian nhà thứ ba. Tiếng động rầm rầm vang lên, chuột gián tháo chạy lổm ngổm khắp sân, rồi Khiếu Hoá Tăng lại xuất hiện. Toàn thân ông bê bết bụi và mồ hôi, mạng nhịn vít kín cả trán. Ông cười toe toét giải thích, sau lại lộn trở vào gian đầu tiên lục lọi.

Tạng Cẩu dõi theo từng bước chân của ông, ngơ ngác. Nó đã vơ đại được một cành xoài để đuổi gián đập chuột rồi, lại đang ngồi vắt vẻo trên thành giếng nên không sợ mấy con vật hại ấy nhào tới cắn hay chui vào nếp áo gấu quần.

Độ một khắc sau, Khiếu Hoá Tăng tí tởn chạy ra ngoài, hai bàn tay khum khum giữ một vật. Tạng Cẩu nheo mắt nhìn.

A! Nó lạ gì thứ này nữa? Một viên bi sắt, khắc hình mặt quỷ, chẳng phải Quỷ Diện Phi Châu của thầy nó là gì?

Tạng Cẩu lại thấy kì quặc, vật này thì có liên quan gì tới chuyện giữa Khiếu Hoá Tăng, nó, Phiêu Hương và đao Lĩnh Nam kia chứ?

Khiếu Hoá Tăng ngồi đánh phịch xuống đất, đối diện nó. Ông để Quỷ Diện Phi Châu giữa lòng bàn tan, nhìn nó tủm tỉm:

“ Thế nào nhóc Chó, nhóc đã thử cầm thứ này trên tay bao giờ chưa? ”

“ Chưa? Nhưng… việc đó thì… ”

Tạng Cẩu càng thấy khó hiểu. Lão sư ăn mày này đột nhiên thần thần bí bí, còn khó lường hơn con mụ Lường trong truyện cổ tích cùng tên.

Khiếu Hoá Tăng không đáp, chỉ đưa viên bi đến gần sát nó, nói:

“ Cầm thử xem. ”

[ Trông thứ này bé tẹo, nặng lắm cũng chỉ ba bốn cân. Mình cố hết sức thể nào cũng cầm được cho mà xem. ]

Tạng Cẩu nghĩ thế, bèn cẩn thận vận công, đón lấy Quỷ Diện Phi Châu từ tay Khiếu Hoá Tăng. Viên bi sắt đen thui, ngoại trừ hình mặt quỷ ra trông chẳng có gì đặc biệt rơi lên lòng bàn tay của nó.

Ầm!

Sức nặng đột ngột ập tới, kéo sụp cả tay nó khiến nó ngã dúi dụi. Cằm Tạng Cẩu va trúng sân gạch, xước một miếng lớn, máu toé cả ra.

Khiếu Hoá Tăng thấy nó bị thương, bèn chạy ngay tới bụi chuối tiêu. Ông cầm chắc thân cây bằng một tay, sau đó lắc mạnh một cái. Nói đoạn, cây chuối non bị nhổ bật cả gốc lẫn rễ lên, làm đất bắn tung toé.

Tạng Cẩu trông thấy cảnh này, kinh ngạc quên cả đau đớn ở cằm. Nó chỉ biết ngơ ngác nhìn Khiếu Hoá Tăng dùng song chưởng phanh đôi cả thân chuối, lấy lõi rồi đặt ngay ngắn lên mặt đất. Nói đoạn, ông dùng hai quả đấm nện nhuyễn lõi chuối ra, chẳng cần chày cối gì hết.

Lão rịt lõi chuối vào cằm nó, lấy vải băng lại cẩn thận, rồi nói:

“ Ừm, thế là ổn rồi. Nhóc mà có mệnh hệ gì, tên đại bợm không đánh lão ăn mày một chầu mới là lạ. ”

Tạng Cẩu gắng gượng nâng Quỷ Diện Phi Châu lên, trong lòng vừa cảm thán sức nặng của nó, lại vừa nghĩ đi nghĩ lại những gì Khiếu Hoá Tăng nói. Như ngộ ra điều gì, nó bèn cất tiếng:

“ Ý của ông là thầy không dạy con bắn Quỷ Diện Phi Châu do nội lực con còn chưa đủ thâm hậu, cần chuyên tâm luyện tập? ”

“ Đúng một phần thôi, đôi lúc cũng chả biết nói nhóc ngố hay khôn nữa. ”

Nói rồi, Khiếu Hoá Tăng ôn tồn giải thích cả ba nguyên nhân Quận Gió không vội truyền thủ pháp phát xạ phi châu cho Tạng Cẩu.

Thứ nhất, đúng như Tạng Cẩu nói, nội lực nó còn quá non yếu. Muốn nâng phi châu còn khó, huống chi là phóng nó đi như bắn hòn sỏi.

Cũng không phải là không thể dùng sỏi đá, bi gỗ để thay thế. Nhưng Quận vốn là một tay đạo chích, tất nhiên cách dạy dỗ đồ đệ duy nhất của ông cũng rất khác người thường. Người ta thì vừa bắt đầu đã dạy luôn quyền chiêu cước thức, đệ tử chỉ học được hai ba phần cũng đủ để tự vệ. Quận Gió thì trái lại, dạy khinh công thăn pháp mà không truyền thụ cách phóng phi châu. Lão muốn thằng nhỏ hoàn toàn không có chiến lực đáng nói, ép nó mỗi khi đụng chuyện đều phải dùng Lăng Không Đạp Vân tháo chạy, mãi đến khi thành thục nhuần nhuyễn mới thôi.

“ Thứ nhì, ấy là hai chữ hoả hầu, nói trắng ra là khả năng vận dụng chiêu số. Nhóc đừng thấy võ công của mình chỉ là thứ phổ thông, tầm thường mà nản. Thực tế, nhóc Chó thua con nhãi kia không phải vì võ công không tinh diệu bằng, mà là khả năng vận dụng chiêu số của nhóc không lại nó.

Trước đây từng có một kiếm khách cả đời luyện đúng một chiêu tối cơ bản của môn phái. Một ngày y vung kiếm sử chiêu ấy một ngàn lần, chẳng quản hôm nắng ngày mưa kiên trì suốt mười tám năm không ngừng nghỉ. Cuối cùng, chiêu duy nhất ấy của y đã đạt tới thần sầu, thiên hạ không ai đỡ nổi.

Nếu đối thủ không cản được đòn thứ nhất, thì cần gì đến nhát thứ hai? Võ công cũng vậy. Nhóc có dùng cho nhiều tuyệt chiêu của các phái cũng chỉ là màu mè hoa lá, quan trọng là hạ được đối thủ.

Nhóc Chó có tài nhìn qua là nhớ, lĩnh hội võ công nhanh tới nỗi cả ta lẫn Quận Gió đều thẹn không bằng. Thế nhưng, dục tốc bất đạt, nhanh mà chỉ loáng thoáng đại khái, không chuyên sâu để cơ thể lĩnh ngộ được cái tinh tuý, cái hồn cái ý của chiêu thức thì cũng vứt!

Lí do thứ ba cũng từ ấy mà ra. Nhóc ỷ mình học nhanh, nên cả ngày chỉ luyện nội công, bỏ bê không thèm diễn luyện lại chiêu thức cơ bản. Phải biết, người học võ như cái cây. Bộ rễ có vững chắc, cây mới cao mới khoẻ. ”

Khiếu Hoá Tăng giảng liền một tràng, Tạng Cẩu nghe mà chỉ biết cúi gằm mặt im lặng. Chỉ quan sát nó thi triển khinh công một lần, kết hợp thêm mấy câu khoe đồ đệ của Quận mà lão sư ăn mày nói trúng ngay được tim đen của nó.

Vậy mới biết, ông sư nghiện binh khí này không phải tự nhiên hay ăn may mà được tôn làm tông sư võ học nước Nam.

Khiếu Hoá Tăng lại tiếp:

“ Nhưng thôi, ngày mai phải đấu với con nhãi kia rồi, dạy từ từ cho nhóc e là không kịp. Thôi, phá lệ bỏ gốc lấy ngọn, nay ta truyền cho nhóc một bộ quyền pháp nước Nam. Lĩnh hội được bao nhiêu hay bấy nhiêu. ”

Tạng Cẩu nghe ông nói xong, đầu gật lia lịa như trống bỏi. Nhưng, sau khi nghe ông nói tên môn võ, nó lại té ngửa vì nghĩ tai mình bị làm sao.

Khiếu Hoá Tăng thủ thế, nói:

“ Nhìn cho kỹ một trong ngũ hình quyền nước Đại Việt ta, võ chó! ”