Thuần Chủ

Chương 47: Dấm*



❋ Dấm: ngôn ngữ mạng, ý chỉ đang ghen.

~*~

"Nhẫn cho em? Chỉ vì em đã mang thai?" Sau một hồi, Trì Nghiên mới nói.

"..."Tần Mặc.

Tần Mặc hồi tưởng lại tình hình khi ấy: Nói thật anh cũng không rõ vì sao mình lại mua nhẫn.

Thời điểm ấy Trì Nghiên vẫn còn đi học, chuyển sinh sản là hoàn toàn không thích hợp, nhưng anh cũng không thể nói gì, khi được Trì Nghiên hỏi rằng: nếu cô có thai thì phải làm sao bây giờ, anh dường như không hề nghĩ ngợi mà trả lời luôn: Kết hôn, sinh con, nếu cô đồng ý.

Rốt cục khi ấy trong đầu anh nghĩ gì chứ, rốt cuộc là gì?

Là sợ cô phá thai sẽ gây ảnh hưởng cho sức khoẻ sau này? Là cảm thấy bản thân đã đến tuổi nên kết hôn sinh con? Hay chỉ là xem kết hôn như một sự đột phá thay đổi cho mối quan hệ luôn khắc khấu của bọn họ hiện giờ? Hay vẫn là...

Anh cũng không nói rõ được là như thế nào, ngày hôm sau khi đi ngang qua cửa hàng châu báu, anh không hiểu được mà mua nhẫn cầu hôn, có điều chưa chờ anh đưa cho Trì Nghiên thì Trì Nghiên đã nói với anh: chỉ là khám sai.

"Ừ." Đối với vấn đề của Trì Nghiên, Tần Mặc cũng nói không rõ, cuối cùng đành phải gật đầu.

"..." Trì Nghiên.

Vừa nghe được anh nói nhẫn là mua cho cô, cô còn không khỏi vui vẻ hai giây, nhưng giờ anh nói mua nhẫn chỉ bởi vì cô có thai —— Trì Nghiên cảm thấy cái đáp án này, cũng chẳng đáng cô vui vẻ.

"Em phát hiện từ khi nào." Tần Mặc lại hỏi.

"Đầu năm ngoái." Trì Nghiên, "Ngày đó định tới thư phòng tìm sách vô tình thấy."

"Năm ngoái?" Tần Mặc nhíu mày, "Vì sao không hỏi anh?"

Nếu hôm nay không mở lời, anh thật không biết hoá ra cô hiểu lầm nhiều đến vậy.

"Tại sao không hỏi anh?" Anh hỏi cô, "Em không tin tưởng anh đến vậy?"

Tần Mặc nhìn thẳng vào Trì Nghiên, ánh mắt như thể chất vấn: trong đầu cô suốt ngày cứ suy nghĩ miên man điều gì.

"Anh bảo em phải hỏi thế nào?" Trì Nghiên trào phúng lại.

Dẫu cô có thừa nhận mình hiểu lầm, nhưng nói đến cùng, nếu không có những chuyện trước đó thì cô cũng không trở nên nhạy cảm đa nghi đến vậy. Này chẳng lẽ do cô?

Tần Mặc đón nhận ánh mắt lên án của cô, tức khắc cứng họng.
Nói ra, anh xác thật không có làm được bất kỳ chuyện gì cho cô tin.

Về chuyện tình cảm, anh không có kinh nghiệm gì, anh tiếp nhận cô rồi thích cô, nhưng từ trước đến nay đều chưa bao giờ thổ lộ cho cô biết, duy nhất một lần muốn cầu hôn, nhưng đến cùng cũng không phải do rung động từ trái tim.

Anh lấy gì để cho cô tin tưởng chứ?

"Trì Nghiên..." Tần Mặc bỗng rất muốn nói cái gì. Nhưng phải nói cái gì đây? Nói anh làm chưa tốt, nói về tương lai... So với những lời hứa hẹn buồn nôn, Tần Mặc vẫn luôn là người càng nguyện ý dùng hành động để chứng minh hết thảy.

Anh nhìn Trì Nghiên, muốn nói gì đó nhưng rồi lại nói không ra lời, im ắng, chợt chuông điện thoại vang lên.

Vẫn là chuyện công việc, có điều lần này cần anh phải tới công ty xử lý.

"Có lẽ anh phải đến công ty một chuyến." Cúp điện thoại, Tần Mặc báo cho Trì Nghiên.

"Đi đi." Trì Nghiên.

Tần Mặc: "Anh cho người đến đây đỡ em?"

"..." Trì Nghiên, "Em là bị sái chân chứ lại không phải bị tàn phế."

Tuy Trì Nghiên có nói vậy nhưng Tần Mặc vẫn cứ không yên tâm khi để cô ở một mình trong nhà, trước khi rời đi quyết định gọi điện thoại để Lăng Mẫn tới đây.

Anh vốn tưởng chuyện công ty sẽ xử lý xong một cách nhanh chóng, nhưng vừa giải quyết xong một vụ thì một vụ khác lại tới, chờ đến khi hoàn thành hết thảy thì đã là thời gian tan tầm.

Tối nay nên ăn gì? Anh gửi tin nhắn hỏi Trì Nghiên. Dự định trên đường trở về sẽ nhân tiện mua luôn, kết quả Trì Nghiên không trả lời lại anh, chờ khi anh về tới chung cư Trì Nghiên thì chợt thấy Dư Gia Ngộ cũng có mặt.
"Tần tổng, anh về rồi." Lăng Mẫn mở cửa.

Tần Mặc đứng ở cửa, lập tức thấy có tên Dư Gia Ngộ đang đứng đưa lưng về phía anh, chính là đang chuẩn bị treo bức tranh sơn dầu lên trên tường.

"Đặt bức tranh này ở đây cậu thấy được không?" Dư Gia Ngộ hỏi Trì Nghiên.

Trì Nghiên không nói gì, Tần Mặc cũng không thấy rõ vẻ mặt cô: Nhưng ngay sau đó Dư Gia Ngộ lại đổi bức tranh sang một vị trí khác: "Vậy ở đây thì sao?"

Dư Gia Ngộ thay đổi vài vị trí. Cho đến khi xác định xong mới bắt đầu treo lên.

Tần Mặc xem đến nhíu mày: Căn hộ của hắn, hắn đi hỏi Trì Nghiên làm gì? Làm như cô sẽ luôn ở lại chỗ này không bằng.

"Hắn ta đến đây từ khi nào." Tần Mặc hỏi Lăng Mẫn.

"Dư tiên sinh ý ạ? Khoảng lúc 2-3 giờ chiều." Lăng Mẫn nhớ lại đáp.

Lăng Mân ở đây một ngày, cô cũng mơ hồ phỏng đoán ra mối quan hệ tình địch giữa Dư Gia Ngộ và Tần Mặc, hiện giờ thấy ông chủ nhà mình vẻ mặt không vui, vội vàng tỏ ý nếu anh đã tới cô cũng nên tan tầm.

Tần Mặc gật đầu, Lăng Mẫn vội vàng xách bao đi rời khỏi.

Nhất thời trong phòng chỉ còn lại 3 người, Trì Nghiên xoay người thì thấy Tần Mặc đứng ở ngạnh cửa, "Đã đến giờ tan làm rồi à?"

"Giờ ăn cơm cũng tới rồi." Tần Mặc.

"..." Trì Nghiên, sao mà cô cứ cảm thấy có vẻ tâm tình anh không tốt lắm.

Dư Gia Ngộ ở bên cạnh rốt cục cũng treo xong, quay đầu chào hỏi Tần Mặc, lại hỏi, "Anh ăn cơm tối chưa? Ban nãy tôi còn đang kể cho Trì Nghiên có một cửa hàng ăn mới mở ở ngay gần đây rất ngon, có muốn cùng nhau tới nếm thử không?"

————————

Trì Nghiên: Dư Gia Ngộ, sao lời kịch này của cậu cứ giống giống người nào đó ở mấy chương trước thế.

Dư Gia Ngộ: Có câu gọi là "gậy ông đập lưng ông".

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Editor: mai không có chương nha, mn đỡ phải chờ