Thua Vì Yêu Em

Chương 46: Muốn anh ôm em xuống sao



Edit: Na ~Beta: Leo Leo

Tạ Như Hạc chậm chạp rũ mắt xuống, nhìn bàn tay của cô đang đặt vào lòng bàn tay của mình. Cảm xúc ấm áp, mang theo một chút ỷ lại, anh theo bản năng mà nắm chặt, yết hầu ở cổ họng từ lên trên xuống dưới.

Biết cô sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi nên không dám tiến về phía trước.

Cho nên Tạ Như Hạc nguyện ý từ từ mà đến, nguyện ý chờ câu trả lời của cô, nguyện ý để cho mình đứng ở vị trí nhỏ bé, nguyện ý lấy dũng khí nói những lời mình chưa từng nói qua, nguyện ý tận lực để cho cô có thể yên tâm.

Nhưng không nghĩ qua, cô cũng sẽ bởi vì anh mà dũng cảm mà không chần chừ.

Không do dự hướng tới anh mà chạy tới.

Trong lúc nhất thời quan hệ thay đổi, để cho hai người đều cảm thấy mờ mịt không biết làm sao.

Rất nhanh, gò má của Tạ Như Hạc hiện lên một tầng nhàn nhạt đỏ ửng, đột nhiên đưa mu bàn tay kia đặt lên môi, quay đầu chỗ khác. Đằng khác, tay Tạ Như Hạc vẫn nắm chặt Thư Niệm, không buông ra.

Cứ bất động như vậy được mấy phút.

Lòng bàn tay Thư Niệm bắt đầu đổ mồ hôi, suy nghĩ có nên chủ động nói vài lới trước không. Dẫu sao cô cũng từng đã yêu đương một lần, hẳn là so với Tạ Như Hạc kinh nghiệm nhiều hơn một ít, có thể thích ứng dẫn dắt anh một chút.

Nhưng lần đó lại không giống lần này, có chút khẩn trương.

Cô chưa kịp nghĩ xong, Tạ Như Hạc lần nữa nhìn về phía cô. Hình dáng đã khôi phục như thường, nhưng đôi tai vẫn còn ửng đỏ, trấn định bình tĩnh lên tiếng "Được"

Anh đối mắt với Thư Niệm "Anh biết"

Thư Niệm sững sốt một chút, cũng không biết nên đáp thế nào trong tình huống này, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh ừ một tiếng.

Tạ Như Hạc buông tay cô ra, thấp giọng nói "Vậy anh đi về trước"

Thư Niệm gật đầu "Em tiễn anh"

"Không cần" Tạ Như Hạc nói "Em nghỉ ngơi sớm một chút"

Vừa nói, anh quay đầu mở cửa. Động tác rất nhanh, tay chân cũng cứng ngắc hơn so với bình thường, nhìn không được tự nhiên.

Tạ Như Hạc ở ngoài cửa nói tạm biệt với cô, rồi sau đó liền đóng cửa lại.

Bên trong phòng nhất thời trở nên rất an tĩnh, bầu không khí mập mờ cũng tản đi, nhiệt độ giống như là cũng theo đó mà hạ xuống. Thư Niệm đứng ngẩn người một hồi, đột nhiên nhớ tới Tạ Như Hạc đã quên cây dù tại nhà cô.

Sợ bên ngoài vẫn còn mưa, cô cầm dù lên, vội vàng ra cửa.

Nhiệt độ bên ngoài so với bên trong còn thấp hơn không ít, mang theo không khí lạnh lẽo chui vào bên trong quần áo. Cô chỉ mặc một bộ áo mỏng có lông, bởi vì vội vàng, ngay cả dép cũng không mang.

Lúc mở cửa, cô mởi chú ý tới mình đang chân trần ra ngoài.

Đang muốn trở về mang giày, cô còn chưa kịp động đậy, Thư Niệm đột nhiên chú ý tới Tạ Như Hạc còn chưa đi, giờ phút này còn đứng ở giữa cầu thang bộ. Anh cúi đầu, cái gì cũng không làm, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết đang suy nghĩ gì.

Nghe được có động tĩnh, Tạ Như Hạc ngẩng đầu lên.

Tim Thư Niệm không hiểu sao mà đập nhanh, cảm nhận được sự ngọt ngào. Cô liếm liếm môi, đưa cây dù cho anh, nhỏ giọng nói "Anh quên mang dù"

Không nghĩ tới việc cô sẽ đi ra đây.

Tạ Như Hạc nhìn từ dưới lên trên, ngừng mấy giây, nhấc chân đi lên. Anh không có cầm lấy dù, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào chân cô, một lát sau đột nhiên lại bế cô lên.

Là một hành động cực kỳ ngoài ý muốn.

Hô hấp Thư Niệm ngừng một lát.

Tạ Như Hạc ôm cô đi vào nhà mấy bước, đem cô thả trên kệ giày. Sau đó đi lại chỗ cạnh ghế sa lon, khom người cầm dép cô lên, sau đó lại quay lại.

Bởi vì động tác của anh, cả người Thư Niệm hóa đá, không nhúc nhích vẫn ngồi vị trí cũ, giống như một con búp bê hoàn hảo.

Tạ Như Hạc đem dép đặt ở trên kệ giày, hai bàn tay cũng thế mà tiến tới. Ánh đèn đánh lên trên khuôn mặt của anh, thể hiện ngũ quan đường nét rõ ràng, phía dưới ánh mắt có một ánh sáng nhàn nhạt bóng mờ

Lông mi mịn như lông vũ, nhìn rất nhẹ nhàng nhưng lại nghiêm túc

Anh không lên tiếng, tựa hồ cũng không ngại bẩn, trực tiếp lấy chân cô đặt lên lòng bàn tay mà vuốt ve, lặng yên giúp cô mang giày. Làm xong một loạt động tác này, Tạ Như Hạc ngước mắt lên, nhìn chằm chằm cô

Dừng mấy giây

Thư Niệm không kiên nhẫn mà dời mắt đi

Giống như là đang do dự, Tạ Như Hạc trầm mặc mấy giây, nhẹ giọng hỏi "Muốn anh ôm em xuống sao?"

.....

Chờ Tạ Như Hạc đi, Thư Niệm đứng tại chỗ mấy giây, bỗng nhiên tang tốc chạy trở về phòng ngủ. Cô nửa quỳ ở trên giường, đem rèm cửa sổ kéo ra. Qua mười giây, có thể thấy Tạ Như Hạc từ dưới lầu đi ra.

Có lẽ là phát giác được bị cô nhìn chăm chú.

Tạ Như hạc dừng bước, tựa như một giây kế tiếp có thể nhìn lên.

Thư Niệm lập tức lộn mèo, đem mình núp vào vách tường phía sau.

Rất nhanh lại dè dặt nhìn ra phía ngoài.

Lần này chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh ở đằng xa.

Chú ý tới anh không có che dù, Thư Niệm phát hiện bên ngoài không có mưa. Trên đất vẫn còn ướt, mây đã tản đi hơn nửa, mặt trăng liền phát ra ánh trăng.

Nhớ tới vấn đề của Tạ Như Hạc, cùng với cô yên lặng gật đầu đáp lại, Thư Niệm có chút nóng mặt. Mặc dù như vậy tựa hồ tỏ ra phá lệ không dè dặt, nhưng cô cũng không có một chút cảm giác hối hận

Luôn cảm thấy đây là cảm giác lâu rồi mới cảm nhận được, tâm tình trở nên sáng khoái sau một ngày

Là cô lần đầu tin tưởng

Ở cuối con đường tăm tối.

Mưa to sẽ ngớt, khói mù sẽ tản ra, cuối cùng bạn sẽ thấy được ánh sáng

........

Thư Niệm cơ hồ là một đêm không ngủ, lăn qua lộn lại cũng không có nửa điểm buồn ngủ, tâm tình phấn chấn khó tả. Cô có chút nhớ tìm Tạ Như Hạc nói chuyện phiếm, nhưng sau khi thấy thời gian lại quyết định buông tha, dứt khoát bò dậy nhìn kịch bản.

Cứ như vậy nhìn một hồi cũng ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại vào ngàu thứ hai, hai đôi mắt lại xuất hiện quầng thâm màu xám xanh ở dưới.

Thư Niệm mơ mơ màng màng đến phòng tắm rửa mặt, ánh mắt nặng đến nỗi không muốn mở ra. Cô ăn bánh mì sandwich, thay quần áo xong, chuẩn bị đi ra cửa, đột nhiên chú ý tới khuôn mặt tiền tụy của mình ở trong gương.

Cô dừng bước lại, đi trở về bàn trang điểm sửa soạn một chút.

Lúc này mới ra cửa.

Lúc này vừa qua mười một giờ.

Thư Niệm đóng cửa lại, nghe thấy tầng trên có động tĩnh. Cô ngẩng đầu nhìn, lúc này Hạ Hữu cũng vừa đi từ trong nhà đi ra, trong tay còn đang xách túi rác. Có lẽ là mới vừa tắm xong, nhìn so với bình thường sạch sẽ hơn nhiều.

Thấy cô, Hạ Hữu chủ động lên tiếng "Chào buổi sáng"

Thư Niệm gật đầu một cái, thuận miệng hỏi "Anh không cần đi làm sao?"

Hạ Hữu nói "Có a, trở lại tìm ít đồ"

Hai người cùng nhau đi xuống lầu.

Ngày hôm qua có mưa to, sau một đêm, nhiệt độ lại giảm xuống mấy độ. Gió lạnh thổi qua, Thư Niệm không kìm lòng mà rùng mình một cái, từ trong túi xách lấy ra một bao tay, cúi đầu đeo lên.

Hạ Hữu nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi "Cô bây giờ còn cảm thấy có người theo dõi sao?"

Thư Niệm nháy mắt mấy cái "Rất lâu không có, sao thế?"

Hạ Hữu nói "Không sao, tôi hỏi một chút"

Sợ bởi vì tính nhạy cảm cảnh giác của mình để cho hắn hiểu lầm, cho là thật sự có biến thái đang theo dõi. Thư Niệm suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi "Là tôi suy nghĩ nhiều rồi, anh cũng không cần để trong lòng"

Hạ Hữu không nói gì khác, chỉ là nói "Nếu như còn có loại chuyện này, cô có thể tìm tôi"

Năm chữ cuối, để cho Thư Niệm nhớ lại ngày trước Tết, ở nhà cô, Tạ Như Hạc cùng cô nói. Là một câu giống nhau như đúc, lại khác nhau ở chỗ người nói, cho cô cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Thư Niệm nhéo một cái trên bao tay, chỗ đó hơi đau, nhỏ giọng nói "không cần"

Hạ Hữu còn muốn nói gì nữa.

Thư Niệm khẽ cong môi, trên gương mặt có hai má lúm đồng tiền phá lệ mà thanh tú. Giống như đang nói một chuyện rất chi là vui vẻ, cô nhẹ giọng mà khoái trá "Tôi có bạn trai rồi"

"..." Hạ Hữu một lời khó nói hết nhìn cô "Cô làm sao lại khiến tôi nghĩ tôi đang tỏ tình với cô vậy"

"Ừ?" Thư Niệm hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, chẳng qua là khó hiểu muốn cùng người khác chia sẻ chuyện này. Bị hắn nói tới chuyện này, cô có chút ngượng ngùng "Không phải vậy, tôi không có ý này. Hơn nữa cậu với Kha Dĩ..."

Còn chưa nói hết, Thư Niệm ý thức được mình cùng hắn nói cái này không quá thỏa đáng, lập tức im lặng

Hạ Hữu cau mày, tiếp tục lời nói của cô "Kha Dĩ Tình?"

Thư Niệm cũng không biết nên nói cái gì, uyển chuển an ủi "...Anh không cần phải chịu khổ như vậy"

Hoàn toàn không hiểu ý của cô là gì, Hạ Hữu cảm thấy có chút buồn cười "Tôi chịu khổ? Đây diễn trò sao?"

Thư Niệm vểnh môi, không giải thích.

Hạ Hữu lại hỏi "Cô biết cô ta?"

Thư Niệm suy nghĩ một chút, do dự gât đầu "Biết"

"Cô ấy sẽ không tìm cô để lấy cách liên lạc chứ??" Hạ Hữu cà nhỗng nói một câu, tranh cãi một tiếng "Mị lực của lão tử hơi lớn nhé, đối với tôi có khi không buông đâu"

"..."

"Đừng cho a-" Hạ Hữu thổi một hơi, phá lệ nhìn khinh bỉ, ngân nga nói một câu "Tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi cùng cô ấy chơi"

Hai phía giải thích hoàn toàn khác nhau.

Thư Niệm tuy có chút nghi ngờ nhưng cũng chỉ là lặng lẽ không lên tiếng.

Vừa vặn đi tới cửa của tiểu khu.

Hướng đi của hai người không giống nhau, Thư Niệm đang muốn cùng hắn chào tạm biệt. Cùng lúc đó, Hạ Hưu gãi đầu một cái, giống như là kiềm nén rất lâu. Thần sắc của hắn trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc cùng cô nói lời xin lỗi "Thật xin lỗi"

"..." Thư Niệm há miệng một cái, sững sốt, không biết tại sao hắn lại nói xin lỗi "A?"

Hạ Hữu hiển nhiên rất khó thích nghi khi nói những lời như vậy, khó khăn quay đầu sang chỗ khác

"Chỉ cần cô nghe vào là được"

Ngày hôm qua, ở trên đường gặp phải Thư Niệm, sau đó lục tục nghe đội trưởng nói chút về chuyện trước kia của cô. Hạ Hữu dò xét rồi cùng đội trưởng nói mấy câu, thiếu chút nữa bị đánh một cái

Hạ Hữu suy nghĩ một đêm

Đại lão gia tâm tư qua loa, làm việc không nghĩ quá nhiều, nhưng cũng cảm thấy rất áy náy

Bởi vì chuyển công tác, hắn dời đến nơi này ở một năm

Biết Thư Niệm, cũng là bởi vì vừa mới qua, Đặng Thanh Ngọc thường xuyên mời hắn đi ăn, thường xuyên cùng hắn nói một ít, đại khái ý là nếu như Thư Niệm có cần sự giúp đỡ gì, hy vọng hắn có thể chiếu cố cô nhiều hơn một chút

Mà Thư Niệm thấy hắn, thường xuyên là một bộ mặt sợ hãi bất an, dùng giọng nhờ hắn giúp đỡ, cảm thấy có người xấu đi theo hắn, hỏi hắn có thể đưa cô về nhà hay không.

Ban đầu hắn còn nghiêm túc đối đãi

Nhiều lần, Hạ Hữu phát hiện căn bản không có chuyện này

Sau đó hắn liền đem chuyện này đùa giỡn trước mặt Thư Niệm, ở trước mặt người khác cũng xem đây là trò đùa. Chỉ cảm thấy cô gái này rất ngu ngốc, lại cảm thấy có lẽ đây là cách theo đuổi của người ta

Chưa từng nghĩ tới, cô gái này có lẽ là thật trải qua chuyện tương tự như vậy, hay hoặc là còn nghiêm trọng hơn, mà lưu bóng ma trong long khó mà xóa nhòa

Đội trưởng chẳng qua là kể sơ lược đại khái cho hắn nghe

Là những năm trước đây, một vụ án đã gây ầm ĩ xôn xao

Trấn Thập Duyên liên hoàn xảy ra những vụ án giết người

Lúc ấy Thư Niệm lên thành phố học đại học, sau khi về nhà vào kì Quốc Khánh thì mất tích. Phụ huynh liên lạc với trường học, nhà trường báo cảnh sát, cảnh sát bắt đầu tìm người. Trường học nhiều học sinh, cũng bắt đầu truyền tai nhau và tìm kiếm giúp đỡ

Từ hôm mất tích cho đến ngày tìm được người, là đã một tuần lễ

Những chi tiết khác Hạ Hữu không hỏi nhiều, nhưng hắn là cảnh sát, hắn rất rõ ràng cách hung bạo tàn bạo của phạm tội giết người, Thư Niệm bị hành hạ thế nào, khiến người khác không dám nghĩ tới, cũng khó có thể tượng tưởng được

Hắn không biết, cũng không suy nghĩ nhiều, trước còn đem vết sẹo của cô làm một câu truyện hài

Thấy vẻ mặt Thư Niệm còn sững sờ, Hạ Hữu dùng sức ho khan hai tiếng, đem đầu cô đẩy ra nói "Lời nói lúc nãy của tôi, cô nghe là được, không cần suy nghĩ nhiều"

Thư Niệm sờ đầu một cái, còn muốn hỏi gì đó

Ánh mắt cô liếc một cái, đột nhiên chú ý tới xa xa có một người đàn ông từ trên xe bước xuống

Anh từ trước đến giờ luôn thích mặc quần áo đậm, lúc này đang mặc áo lông cổ cao, ở bên ngoài khoác thêm cái áo khoác lớn màu đen. Nhìn cao quý nhưng lại cảm thấy khó gần

Trên mặt luôn là không cảm xúc, mi mắt mỏng lạnh mang lệ khí nhàn nhạt

Đại khái là thấy được động tác của Hạ Hữu với Thư Niệm, ánh mắt Tạ Như Hạc thu lại, môi kéo căng ra, tinh thần nhìn hết sức không tốt, địch ý cũng hết sức rõ ràng

Anh bước nhanh tới, ở cách bọn họ chừng một mét thì dừng lại

Ánh mắt Thư Niệm mở to chút, nhìn qua giống như bất ngờ. Cô đi tới đứng trước mặt anh, cao hứng nói "Anh làm sao lại tới đây??"

Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, đột nhiên giơ tay lên sờ đầu của cô

Thư Niệm ngừng một lát, nhỏ giọng nói "Sao thế?"

Bên cạnh Hạ Hữu bỗng chốc biết quan hệ của hai người bọn họ, không nói lời nào nữa, tự giác mà đi

Tạ Như Hạc không lên tiếng, tự nhiên vuốt tóc cô

Bộ dáng này của anh, Thư Niệm mơ hồ có kết luận, nhưng lại không dám khẳng định. Cô nhìn chằm chằm mặt của anh, mặc cho anh dày vò tóc mình

Thư Niệm không biết thế nào, nhưng lại cảm thấy chỉ có khả năng này, nói chuyện khó khăn, thanh âm cũng ép tới mức nhỏ nhất "Anh...anh ghen sao??"

Nghe vậy, động tác Tạ Như Hạc dừng lại, bình tĩnh ừ một tiếng, thẳng thừng nói "Anh ghen"

Thư Niệm ngây người, hoàn toàn chưa nghĩ anh sẽ thừa nhận

Một giây tiếp theo, Tạ Như Hạc mím môi, mặt không thay đổi đưa ra yêu cầu

"Anh hy vọng em có thể an ủi anh"