Thua Vì Yêu Em

Chương 40: Ừ



Edit: Leo Leo - Beta: Vee

Sau khi nói ra, Kha Dĩ Tình cây ngay không sợ chết đứng, muốn nói đạo lý lớn: "Mặt không thể lộ ra ngoài, cũng có thể khẳng định là xấu, ai biết khi anh ta trưởng thành lại là cái dạng này chứ.."

Thư Niệm nhìn cô ấy, cũng không biết nên nói gì cho đúng.

Kha Dĩ Tình mặt dày, bình tĩnh ung dung biện giải cho mình:" Người sống trên đời, dù sao cũng phải cố chấp vài lần, cuộc sống mới càng có thêm vị chứ."

"....Ừm."

"Chị hoàn toàn là vì thấy thú vị mà ham mới đi thổi phồng". Kha Dĩ Tình đeo kính râm lên lần nữa, giấu đầu lời đuôi nhấn mạnh:" Không phải vì che giấu một số chuyện nào đó."

Kha Dĩ Tình nói càng nhiều Thư Niệm thấy suy nghĩ của cô ấy càng kì quái. Qua được lúc lâu nhưng cô vẫn không thể suy ra được cô ấy muốn nói gì. Nhưng có thể thấy cô ấy là một người rất cởi mở với mọi người.

Thư Niệm gật đầu, chần chờ nói:" Chuyện này, Kha tiểu thư. Em vừa cùng chị nói về chuyện của thầy A Hạc, có thể giữ kín bí mật, không cần nói với người khác được không?"

"A, chuyện này sao". Kha Dĩ Tình sảng khoái đồng ý:" Chị sẽ không nói, em cũng giúp chị giữ kín một vài bí mật nhé. Chị đi đây, có chút việc bận."

Thư Niệm giơ tay lên vẫy tay với cô ấy:" được, gặp lại sau."

Thư Niệm đang muốn quay đầu lại tìm Tạ Như Hạc. Kha Dĩ Tình đi chưa được mấy bước liền quay lại, như nhớ đến chuyện gì:" Em có quen biết với một người cảnh sát ở chỗ này sao?"

Thư Niệm thật thà trả lời:" Có quen biết"

Kha Dĩ Tình dừng lại, giọng nói khẳng định:" Tên là Hạ Hữu?"

"Đúng rồi." Thư Niệm nháy mắt mấy cái:" Chị quen biết anh ta sao?"

Kha Dĩ Tình gãi gãi đầu, nét mặt lộ ra chút không tự nhiên:" Em cùng hắn ta là..."

Lời của cô ấy dừng lại ở đây chút ít, Thư Niệm đợi nửa ngày không thấy cô ấy nói tiếp. Không thể làm gì khác là chủ động nói:" Em và cảnh sát Hạ là hàng xóm, anh ta ở trên lầu của nhà em."

"Hàng xóm?" Nét mặt Kha Dĩ Tình trong nháy mắt khôi phục lại bình thường:" Em và Hạ Hữu là hàng xóm?"

Thư Niệm gật đầu.

Cô chưa kịp nói gì, Kha Dĩ Tình bỗng dưng như gặp một bảo bối. Đột nhiên lấy điện thoại di động của mình đưa đến trước mặt cô, nghiêm túc nói:" Nói chuyện lâu như vậy, Không bằng add Wechat đi?"

"..."

Hạnh động bất thình lình của cô ấy khiến cho Thư Niệm có chút mờ mịt.

Thấy Thư Niệm không phản ứng, Kha Dĩ Tình cầm điện thoại trước mặt cô lắc lư.

Thư Niệm lấy lại tinh thần, ồ một tiếng, không cự tuyệt. Cô ngoan ngoãn lấy chiếc điện thoại di động trong túi của mình ra, mở Wechat ra rồi quét mã QR với Kha Dĩ Tình.

Đúng lúc này, Kha Dĩ Tình hỏi:" được rồi, quên không hỏi, tên em là gì?"

Thư Niệm trả lời:" Thư Niệm."

"Thật dễ nghe." Kha Dĩ Tình thu hồi điện thoại, kiểm tra chút rồi nói:" Chị là Kha Dĩ Tình, có thời gian liên lạc nha. Chị phải đi rồi, thật sự bận."

Thư Niệm đồng ý.

Lúc quay lại, thấy Tạ Như Hạc vẫn đứng im tại chỗ.

Thư Niệm cùng Kha Dĩ Tình nói chuyện bao lâu, anh vẫn đứng bấy lâu, không có một chút mất kiên nhẫn nào. Cô đi về trước mặt anh, hỏi:" Anh sao không vào trong xe ngồi?"

Tạ Như Hạc liếc mắt hướng Kha Dĩ Tình rời đi, hỏi:"Người kia là ai?"

Thư Niệm hỏi:" Anh không biết sao?"

Tạ Như Hạc lắc đầu.

"Kha Dĩ Tình." Thư Niệm nói cho anh nghe mấy cái tên diễn viên trong phim truyền hình, thấy anh vẫn một bộ dáng không ấn tượng, lại nói thêm:" Hơn nữa cô ấy xuất phát là một ngôi sao nhí. Lúc chúng ta vẫn còn học lớp 10, có một bộ phim về chủ đề gia đình rất hot, vai con gái của nam chính là chị ấy đóng."

Tạ Như Hạc vẫn lắc đầu:" Không biết."

"Tôi lần trước phối âm quen biết cô ấy, không biết cô ấy vì sao lại ở đây." Nói đến đây mới nhớ đến chuyện mình nói với Kha Dĩ Tình liền nói với Tạ Như Hạc chuyện "Thầy A Hạc".

Cô dè dặt từng chút nói:" Xin lỗi."

Tạ Như Hạc sửng sốt một chút:" Xin lỗi cái gì?"

"Tôi vừa trước mặt cô ấy nói anh là Thầy A Hạc". Thư Niệm đã biết mình làm sai, chăm chú sám hối: "Xin lỗi."

"..." Tạ Như Hạc có lẽ cũng đã quên, nghe cô nhắc đến, lại nghĩ đến việc này: "Ừ, lâu rồi em cũng chưa gọi tôi như vậy."

Thư Niệm không biết nên giải thích thế nào, cũng không dám không ăn ngay nói thật, lơ mơ nói:" Chính cô ấy nói trước đây có từng quen biết anh, Tôi theo bản năng liền nói.... cũng không phải, hay..."

Tạ Như Hạc nhíu mày, nói thẳng:" Tôi không biết cô ta."

Thư Niệm bị anh cắt đứt lời nói, lập tức ngâm miệng, sau đó nhỏ giọng "ồ".

Bởi vì Thư Niệm nói, Tạ Như Hạc nhớ đến thật lâu trước kia. Khi anh còn là một chuyên viên ghi âm thấy người khác gửi cho Thư Niệm một tin nhắn. Nội dung chủ yếu là nói anh đang có tình cảm nam nữ với một người khác?

Hơn nữa lại là một người mà anh có ấn tượng tốt.

Lần này, Tạ Như Hạc không rõ người này nói gì đó trước mặt Thư Niệm.

Nhưng nghĩ đến những chuyện đó mình chưa từng làm, sẽ giải thích rõ ràng với Thư Niệm. Lúc này thì cô lại một mực không để ý. Tạ Như Hạc khó có thể bình thản như cũ, nỗi giận lại từ từ bốc lên.

Tạ Như Hạc rũ mắt, nét mặt chuyên chú:" Thư Niệm, về chuyện của tôi..."

Thư Niệm ngẩng đầu, lúng túng nói:" Cái gì?"

"Nếu như em muốn biết chuyện gì, có thể hỏi thẳng tôi." Anh cũng không che giấu nửa điểm không vui, "Tôi có thể nói cho em nghe tất cả mọi chuyện. Còn hơn là nghe được những chuyện mà ngay cả bản thân tôi không biết chuyện từ những người khác. Còn không bằng giờ tôi không giấu chút chuyện gì nói cho em biết, em có thể hỏi tôi bất cứ chuyện gì."

Trong nháy mắt tình cảnh yên tĩnh.

Thư Niệm lập tức hiểu được nguyên nhân anh phẫn nộ, môi hơi hé ra, muốn giải thích:" Tôi..."

Tạ Như Hạc mặt không thay đổi nói:" Tôi không giận em"

"..." Thư Niệm giật nhẹ ống tay áo, nhỏ giọng hỏi:" Không có sao?"

Thư Niệm nhìn như bị giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

Thấy thế, vẻ mặt Tạ Như Hạc buông lỏng, sắc mặt lạnh bạc trong nháy mắt ấm lại. Thấy cô sợ hãi anh nổi giận, tâm tình không hiểu sao thấy tốt hơn, giọng nói nhu hòa hơn, như dụ dỗ một con mèo.

"Ừ, không có."

"Tôi nói với chị ấy." Như một đứa trẻ làm sai chuyện, Thư Niệm buồn buồn nói:" Tôi sẽ không để chị ấy nói chuyện với người khác, sẽ không có chuyện...."

"Không sao cả." Tạ Như Hạc nhớ tói chuyện gì, đột nhiên gọi:" Thư Niệm."

"A, hả?"

"Cô ta là người đã nói với em".Tạ Như Hạc suy đoán:"Tôi thích cô ta?"

Thư Niệm nhớ lại chút, lắc đầu:" Nói anh cùng chị ấy tổ chức sinh nhật, nhưng vừa..."

"Đều là giả....". Ánh mắt Tạ Như Hạc vừa đen vừa sáng, như phản chiếu những đốm sáng trong bóng tối: " Nếu có người nói với em rằng tôi thích cô ấy, tôi tìm cô ấy làm chuyện gì đó, nhất định đều là giả."

Sau đó, như còn có chuyện, nhưng Tạ Như Hạc lại không nói hết.

Anh hôm nay đã nói rất nhiều điều, so với bình thường nói còn nhiều hơn. Hoặc là chỉ muốn vì chính mình giải thích một chút, Thư Niệm lại nghĩ anh không giống như người lưu ý loại chuyện như thế.

Vừa thấy khác thường, lại cũng nên như vậy.

"..." Thư Niệm vô ý thức tránh ánh mắt anh, khẩn trương nói: "Ừm.... tôi, tôi đã biết."

- ----------

Thư Niệm về nhà, khóa cửa. Ra ngoài một tháng, trong phòng cũng không có mùi hôi, không khí sạch sẽ, không có mùi hôi. Chắc Đặng Thanh Ngọc qua giúp cô quét dọn.

Gọi điện thoại cho Đặng Thanh Ngọc, nói qua vài chuyện gần đây. Thư Niệm đã về đến phòng.

Ngày hôm qua, gần bốn giờ sáng cô mới ngủ. Sáng nay để cho kịp chuyến bay bảy giờ đã rời giường. Tuy rằng cô ở trên máy bay có thể ngủ một lúc, nhưng có thể trong trường hợp đông người, cô cũng ngủ không sâu.

Thư Niệm ôm điện thoại di động, chán nản nằm xem nội dung đoạn tin nhắn nói chuyện phiếm trên diễn đàn, mí mắt nặng mề khép lại, đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, cô lại mơ tới lúc đang học lớp mười.

Khi đó, bởi vì Tạ Như Hạc và Thư Niệm ngồi cạnh nhau, bạn học ghép hai người là một đôi. Tuy rằng đầu lớp mười đã có người bắt đầu nói nhưng lúc đó cũng không có ý nghĩ dư thừa gì.

Chẳng qua là thấy chuyện ồn ào chơi thật vui.

Nhưng lên cao trung, rất nhiều người cảm thấy mình đã bước vào cánh cửa trưởng thành thứ nhất của đời người.

Cảm thấy mình đã đến tuổi nói chuyện yêu đương, ý kiến yêu sớm là sai của cha mẹ và thầy cô đều đã cổ hủ.

Cái tuổi này mà không có một hổi yêu đương oanh oanh liệt liệt, tương lai khi nghĩ lại nhất định sẽ hối hận.

Những người bạn học còn rất nhỏ trong suy nghĩ của Thư Niệm, không bao lâu sau khai giảng thì thoát khỏi hội độc thân.

Ở tuổi như vậy, bắt đầu xưng hộ với nhau vợ vợ chồng chồng.

Những người ồn ào lúc trước, giờ vẫn ồn ào như cũ. Nhưng không hề nói hai người họ ở cùng với nhau nữa mà lại chuyển hướng, nói Tạ Như Hạc vô dụng, cua cô phải cua đến mấy trăm năm.

Thư Niệm nghĩ bọn họ không hiểu.

Cũng vì chuyện đó, Thư Niệm và Tạ Như Hạc bị thầy giáo gọi vào phòng thầy nói chuyện một lần.

Nhưng Thư Niệm cũng không thèm để ý, thậm chí còn cãi lại lời thầy giáo nói. Cô nghĩ bọn họ không có mối quan hệ này. cũng không cần nhận chuyện tình mình chưa bao giờ làm, mà tận lực nói rõ.

Cuộc nói chuyện lần này không có bất kì ảnh hưởng gì đến hai người. Thầy giáo cũng không có cách, đành phải gọi điện về cho phụ huynh nói, lại nói phụ huynh đối với chuyện của con cái họ cũng không có biện pháp nào, cũng không giải quyết được gì.

Thầy giáo và phụ huynh không can thiệp được, bạn học lại vẫn đang đồn thổi lên.

Như đã quyết tâm, giống như chính bọn họ mới là người trong cuộc, như muốn từ học sinh chuyển nghề sang làm bà mối.

Thư Niệm hoàn toàn không để phản ứng của bọn họ vào trong lòng, cũng trấn an Tạ Như Hạc không cần để ý lời nói của mọi người.

Về sau, sau khi người nào đó giảng bài. Mấy nữ sinh quay cùng nhau nói chuyện phiếm. Thư Niệm đang làm bài tập ngoại khóa. Cô từ trước đến nay không dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, cũng mặc kệ người khác nói gì.

Rất nhanh, một người nữ sinh trong đó quay xuống hỏi cô:" Niệm Niệm, bạn cùng Tạ Như Hạc có ở cùng một chỗ không á?"

Thư Niệm ngẩng đầu. Nghe được chuyện này, cô mím môi, cứng ngắc trả lời:" Không có. Chúng tớ chỉ là bạn thôi, sẽ không có loại suy nghĩ này. Hơn nữa mình còn chưa trưởng thành, bạn ấy cũng chưa thành niên, không nên yêu sớm."

"Bạn nghĩ cái gì vậy chứ." Nữ sinh kia nhịn không được cười:" Không nên yêu sớm, lời nói của thầy giáo và phụ huynh, trái lại bạn lại nghe lời ghê nha."

"..." Thư Niệm không muốn nói chuyện cùng cô ta nữa.

"Hơn nữa đây chỉ là ý nghĩ của cậu thôi." Một người nữ sinh khác nói: " Cậu cũng đâu có biết Tạ Như Hạc có coi cậu là người trong lòng hay không.? Ôi chao, mình nói Thư Niệm cậu cũng thật là, Tạ Như Hạc ở trường dễ nhìn như vậy, cậu như thế nào lại..."

Thư Niệm có chút không vui, cắt đứt lời cô ta:" Bạn ấy cũng sẽ không. Mình đã nói với bạn ấy, chức trách học sinh là học tập, không nên luôn luôn nói chuyện không đâu."

Trong chớp mắt, tràng diện trầm mặc một hồi, bỗng chợt một tràng cười.

Trong mắt các bạn khác, Thư Niệm đã biến thành một chuyện cười.

Thư Niệm thấy mình không có bất kì sai lầm nào, cũng không biết bọn họ buồn cười ở đâu. Cô đứng lên căng thẳng nói: "Các cậu không tin, mình có thể đi hỏi."

Nói xong, cô cũng không nghe các bạn đó nói.

Đi đến hàng cuối cùng, đánh thức Tạ Như Hạc đang ngủ dậy.

Tạ Như Hạc mở mắt ra, khuôn mặt trắng noãn từ khuỷu tay lộ ra, trên mặt không mang theo chút cảm xúc. Chú ý đến cô, trong mắt anh mang theo một chút mê man, như là mệt mỏi đến cực hạn.

Thư Niệm phụng phịu:" Tớ hỏi cậu một vấn đề."

Anh không nói chuyện, nghẹo đầu nhìn cô.

Thư Niệm nhìn anh, thẳng thắn vô tư, giọng nói có phần nghiêm túc:" Bọn họ nói cậu thích tớ, cậu thích tớ thật sao?"

"..." Tạ Như Hạc lúc đầu còn đang cụp nửa mắt, lúc cô nói câu này xong lập tức thanh tỉnh lại, biểu tình trở nên cứng ngắc, rất nhanh liền phục hồi như ban đầu.

Thư Niệm đợi một lát, không nghe được câu trả lời thuyết phục của anh.

Cô nhíu mày:" Sao cậu không để ý đến tớ?"

Tạ Như Hạc vẫn không nói.

"hay là chưa tỉnh ngủ?"

"...."

Thư Niệm lại hỏi lại một lần nữa: "Cậu thích tớ sao?"

Tạ Như Hạc không hé răng.

Thư Niệm chỉ nghĩ đại não anh hiện tại hoàn toàn không tỉnh táo, chăm chú suy nghĩ một chút, thay đổi phương thức hỏi:" Nếu cậu không thích tớ, cậu không cần nói, hiện tại nằm xuống ngủ là được, biết chưa?"

Hai người nhìn nhau.

Cứ như vậy trôi qua một lúc.

Thư Niệm rất kiên trì, chờ anh nhanh chóng nằm xuống ngủ. Rồi cô có thể quay lại chỗ ngồi tiếp tục xem sách.

Cứ như vậy qua vài giây.

Tạ Như Hạc không có bất kì động tĩnh tiếp tục ngủ, đột nhiên ừ một tiếng.

Thư Niệm gãi đầu, nghĩ có gì đó không đúng, nhắc nhở anh:" Tớ nói, cậu không thích tớ thì không cần phải lên tiếng."

Nghe vậy, Tạ Như Hạc rũ mắt, liếm liếm môi nói: ".... Ừ."