Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Chương 68: Nắm tay không rời 6



Edit: Tiểu Linh Đang.

Vạn vạn không thể tưởng được, tân tri phủ lại trẻ tuổi như thế này.

Phong nhã khí độ hồn nhiên thiên thành, rõ ràng mặc một thân áo trắng rất bình thường, lại khó có thể che giấu tia sáng nơi đáy mắt. Mà cặp mắt kia của hắn, rõ ràng chỉ nhìn nàng như bình thường, lại tự dưng làm cho người cảm thấy rất sắc bén.

“Đại nhân, vị này chính là tứ tiểu thư của Khuynh phủ người liên quan đến vụ án chết đuối.” Canh sư gia mở miệng giải thích một câu, sau đó thối lui sang một bên.

“Ừ.” Khuynh Lăng chỉ nghe thấy một tiếng trả lời rất nhỏ, sau đó, là giọng nói trầm ổn hữu lực của nam tử: “Hạnh ngộ, bỉ nhân (kẻ hèn )Âm Thốn Tà.”

“Âm đại nhân có lễ.” Cúi cúi đầu, Khuynh Lăng mang tư thái yểu điệu yếu đuối.

“Vậy mời tứ tiểu thư nói rõ ngọn nguồn một chút.”

Vẫn tưởng rằng vị tân đại nhân này có chỗ khó nói, vậy nên mới mang theo bốn thuộc hạ ngầm. Không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy. Đã vậy thì, đem sự tình từ đầu tới cuối nói một lần.

“Nếu tứ tiểu thư không thừa nhận đẩy đứa nhỏ kia xuống nước làm nó chết đuối, vậy xin cấp bản quan lý do để tin phục.”

“Lý do có ba. Thứ nhất, dấu vết từ chiếc giày.” Khó có thể thấy một vị quan viên vừa mở miệng không đòi tiền mà nghe nàng trần thuật nguyên do, Khuynh Lăng cũng không dám chậm trễ, mặt hơi đỏ bừng bừng sức sống: “Lúc ấy đứa bé ấy đang cùng ta mặt đối mặt, nếu thật sự là bị ta lôi xuống nước, vậy trước ngực sẽ chịu lực, mạnh mẽ ngửa ra sau, dấu giày tất nhiên là do gót chân dùng sức. Bên bờ đều có dấu vết của bùn, cho nên sau khi xảy ra vụ án nhanh chóng phong tỏa hiện trường và giữ đôi giày lại. Mà xem xét kết quả cũng là đầu ngón chân chịu lực, toàn bộ gót giầy phía trước chìm vào bùn chịu lực lớn hơn gót chân, điều này chứng tỏ, đứa bé kia nhảy xuống ngay chính diện mặt sông.”

Không có ý muốn ngăn lại, Âm Thốn Tà ý bảo nàng tiếp tục.

“Thứ hai, cha mẹ.” Dừng một chút, giọng nói của Khuynh Lăng mang theo một tia phẫn nộ không dễ phát hiện: “Từ trước đến giờ không quan tâm đến con mình, bỏ mặc nó ăn xin chịu đói thậm chí không biết ngày nào đó nó sẽ chết vì lạnh hay chết vì đánh nhau, nhưng đứa nhỏ vừa chết, đã có người đột nhiên ra nhận thân nhân, không khỏi quá trùng hợp hay sao.”

“Thứ ba, động cơ. Đã phạm tội gì đó, đều phải có động cơ trọng yếu. Mọi người đều biết, ít ngày nữa ta sẽ trở thành Tả tướng phu nhân, trước mặt mọi người, tại sao ta lại phải cố ý giết người để làm dơ bẩn bản thân? Huống chi, không cừu không oán, vì sao ta phải giết chết một đứa nhỏ?”

“Bốp bốp bốp...” Ba tiếng vỗ tay hoan nghênh, quanh quẩn ở bên trong.

“Tứ tiểu thư phân tích có lý. Nhưng bản quan cũng có thể dễ dàng bác bỏ tứ tiểu thư.” Âm Thốn Tà áo trắng như tuyết, lại như mang một bộ mặt độc lập khác, giọng nói vừa dày vừa tràn đầy từ tính: “Thứ nhất, đứa nhỏ có bản tính trời sinh là hay tò mò. Về vấn đề dấu giày, làm sao biết không phải tứ tiểu thư lừa nó nhảy xuống sông, hoặc chơi trò dụ dỗ? Thứ hai, bản quan đã điều tra qua, đôi cha mẹ nhận con gia cảnh nghèo khó, bản quan hoàn toàn có lý do tin tưởng lúc trước hai người họ vứt bỏ đứa nhỏ là vì bất đắc dĩ, sau hối tiếc không kịp, lúc này mới đến nhận thi thể. Thứ ba, theo bản quan điều tra biết được, tứ tiểu thư bình sinh chán ghét nhất màu đỏ, lúc ấy đứa nhỏ kia cầm trong tay kẹo hồ lô, sau đó do vô ý mà cây kẹo hồ lô dính máu tươi của nó. Tứ tiểu thư chán ghét màu đỏ đến cực điểm, không dám đảm bảo sẽ không ra tay ngoan độc với đứa nhỏ.”

Xin lỗi mọi người nhưng vì lí do cá nhân nên sau một vài ngày nữa Linh Đang sẽ nhờ mod chuyển truyện vào box ngừng đăng. Nếu mọi người còn tiếp tục ủng hộ truyện thì phải chờ đến sau khi Linh Đang thi xong ĐH nhé! Đến lúc đó sẽ nhanh chóng hoàn để mọi người cùng đọc.

Thân