Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Chương 46: Người đệ nhất thiên hạ (4)



Giống như cái chếtcủa Khuynh Lỗi Nhạc căn bản là không quan trọng, trong khoảng thời gianngắn, đứa nhỏ này bị mọi người quên đi,tất cả bắt đầu tranh luận về việc khuê phòng của tứ tiểu thư Khuynh phủ cùng với nam nhân xa lạ, hiểnnhiên, trong giọng nói ngầm có ý đùa cợt cùng với trêu tức.

Lãotướng quân, Lão thừa tướng, thậm chí là quốc trượng của một nước, tất cả hào quang đều bị một người là Khuynh Đỉnh Thiên ôm lấy, tuy rằng bọn họ nên nịnh bợ thì nịnh bợ, nhưng là không tránh được thế nhân bàn chuyệnkhông liên quan đến mình với chữ "Thô tục" .Nếu như khuê nữ còn chưa lấy chồng cùng người ta cẩu thả thì không nói, bây giờ đến ngay cả danhphận cũng trực tiếp định ra rồi, trận náo này vừa xảy ra, thật sự làphấn khích, không thổi phồng một chút, không phải thật là có lỗi với bản thân sao?

"Không phải Hoàng Thượng đang tra là án mạng sao? Chư vịthật đúng là rảnh rỗi, bẻ cong thánh ý như vậy, tự ý khơi lên vấn đề hôn sự của dân nữ một cách cứng nhắc?"

Khuynh Lăng nhẹ nhàng khéoléo nói một câu, mọi người đang hừng hực khí thế bàn chuyện của nàngbuộc phải dừng trọng tâm của câu chuyện lại.

Phong Đình Uyên nhìn dung nhan quen thuộc phía trước,trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra đau đớncùng ảo não. Chống lại ánh mắt giống như khiêu khích của An Lịch Cảnh,hai tay không tự giác nắm chặt thành quyền. Đột nhiên,trên mu bàn taybỗng dưng nóng lên, đúng là Khuynh Lạc Nhạn không coi ai ra gì trực tiếp đưa tay ra nắm chặt bàn tay hắn như cây dây leo.

"Đình Uyên,chàng không thể oan uổng tứ muội giống như bọn họ, nàng ấy tuyệt đốivẫn là hoàng hoa khuê nữ chưa hiểu sự đời." Da thịt trong suốt loã lồướt át, giọng điệu rõ ràng là chân thành tha thiết đến cực điểm nhưngcâu "Chưa hiểu sự đời" cùng "Hoàng hoa khuê nữ", lại cố ý nhấn mạnh, cóthể thấy thâm ý trong đó.

Bất động thanh sắc nhìn một cái, lậtngược tay nắm lại tay của nàng ta, Phong Đình Uyên đáp lại một cách tựnhiên tự nhiên: "Tính cách của Lăng nhi, tự nhiên đáng giá để tín nhiệm."

Khuynh Lạc Nhạn ngẩn ra, khóe môi giương lên nụ cười, có chút châm chọc.

*

Tay áo bay phấp phới trong gió, An Lịch Cảnh vẫn phong nhã như cũ, mắtphượng mâu hiện lên ý cười thong dong, tay phải khẽ nhấc lên, rất nhiềupháo hoa tức thì nở rộ trên bầu trời, rực rỡ đến loá mắt, "Phúc Thọ ankhang" mấy từ đoạt đi ánh mắt của người khác. Sau một lúc lâu uy thếcủa những ánh lửa đó vẫn mạnh như cũ.Tiểu Linh Đang-LQĐ

"Kê Bảo!"

Một tiếng quát chói tai, sau đó lập tức thấy một thiếu niên mười bảy mườitám tuổi toàn thân mặc rực rỡ đạp bóng đêm mà đến, sau đó có vài ngườinhảy ra xuất hiện ở trước mặt mọi người, cùng với hắn quỳ xuống đất ,còn có một người đang vặn vẹo kịch liệt trong bao tải: "Kê Bảo tham kiến công tử."

"Có thích khách! —— "

Sau khi ngự lâm quân bịCẩm Tử Túc cản lại cho lui xuống, hắn nâng mắt, nhíu mày nhìn về ngườikhởi xướng đang đứng đằng xa: "Không biết An công tử đây có ý gì?"

"Tấn Vân thành liên tục xảy ra năm vụ án nữ tử bị hại, đầu của tên trong đây ,chính là hung phạm." Ra hiệu Kê Bảo cởi bỏ bao tải, lập tức bên trongbao tải lộ ra một cái đầu không an phận.dd lqđ

"Tiểu nhân oanuổng a! Tiểu nhân cái gì cũng không biết, van cầu các vị thương xót, thả tiểu nhân trở về đi, tiểu nhân nhất định sẽ đốt hương cảm tạ các vị, để cho Phật tổ phù hộ các vị..." Cũng không quan tâm trước mắt là nhữngngười nào, người bên trong bao tải có lẽ biết rằng căn bản không có khảnăng chạy đi dễ dàng, đơn giản quỳ gối tại chỗ, dập đầu với tất cả cáchướng.

Mà Khuynh Lăng, cũng nhìn về người từng gặp mặt một lần lúc trước, có chút ngây người.