Thú Y

Chương 2



“Bực bội ghê !” nênTay ta chống nạng, khập khiễng đi từng bước trên hành lang. Tại sao lại không có nước chứ? Làm hại ta phải đi đến đầu hành lang để lấy nước về. Bởi vì trong phòng có phòng vệ sinh, không cần đi đâu xa chi cho mắc công, cũng bởi vì thế, phải đi trong tình trạng thế này thật sự là rất mệt người.

“Ư… a…” Đi tới phía trước, bỗng nghe thấy tiếng động lạ, vừa hứng thú vừa kiên nhẫn. Mặc dù ta đã 16 tuổi, nhưng lại không có kinh nghiệm chuyện giường chiếu, nhưng lại bị cái đám bạn mất nết kia lôi kéo xem phim. Tất nhiên, nhanh chóng ta liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ như lời bọn họ nói sao? Tò mò tuổi mới lớn làm ta hứng thú với loại chuyện này, bước nhẹ nhàng lại căn phòng phát ra tiếng xé gió kia.

Càng rõ ràng rồi, đã thấy được bên trong cánh cửa kia là một màn hỏa thiêu hỏa liệu. Nói không hưng phấn chắc chắn là giả, bất quá không có phản ứng dữ dội. Cảm giác đang rình coi như thế không tốt lắm, đang chuẩn bị lui lại, nhưng lại nghe được tiếng chân bước lại gần.

Hả! Chạy mau! Đây là điều kiện phản xạ, bất quá ta hoàn toàn quên mất bây giờ thể trạng ta như thế này (bạn í bị chấn thương đầu gối đó), mới chạy đi vài bước, tất nhiên là ta sẽ cùng mặt đất thân mật tiếp xúc rồi.

“!!!” Không đau!? Vừa mở mắt, thấy một cánh tay màu trắng đỡ ta. Ngước lên,… như thế nào lại là hắn? Nếu như vừa rồi bị phát hiện,… chết chắc a!

“Như thế nào lại không cẩn thận?” Hắn nâng ta dậy, thấy trên tay ta là xô nước “Đi lấy nước sao?”

“A… Ừ…” Ta không dám ngẩng đầu lên, làm sao bây giờ? Âm thanh kia vẫn đang đứt quảng mà truyền đến,… hảo quẫn a!

“Ta giúp ngươi đi!” Vừa nói, hắn dìu ta về phòng. Dọc đường đi, đầu ta luôn nghĩ, có lẽ hắn vừa vặn đi ngang qua, đúng lúc ta vấp ngã, nên không phát hiện ra tiếng rên kia, cũng nhân tiện không biết ta vừa rồi đang làm cái gì. Nghĩ tới đây, ta quả thực đã thở được, vui mừng đến nỗi phát ra thành tiếng cười.

“Ngươi cười cái gì?” Âm thanh hắn vang bên tai ta

“Ách… không có gì a!” Lúc này ta đã được đỡ ngồi trên giường rồi.

Hắn không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là không hiểu sao hắn lại toát ra một câu: “Ngày mai ngươi xuất viện rồi phải không?”

“Uh” Thật tốt quá! Rốt cuộc có thể đi ra ngoài! Ta không có một chút nghi ngờ gì mà hoan hô trong lòng.

“Thật là không nỡ xa ngươi nha!”

Hả? Ta có nghe lầm không? Hắn vừa nói cái gì thế? Ngẩng đầu định hỏi hắn vừa nói gì đó, nhưng đã thấy hắn đứng trước mặt ta.

Ta nhìn hắn, thấy tay hắn vươn tới ta, nhất thời trên mặt truyền đến độ ấm.

Vốn là một cái gì đó ôn nhu chạm vào. Từ nhỏ đến giờ chưa bị đối đãi như thế, rất thoải mái, không thể không nói có một chút lạ lẫm.

“Từ lúc ngươi nhập viện, ta đã để ý đến ngươi!” Dứt lời, hơi thở nóng hổi kéo tới. Ta còn đang tiêu hóa những lời hắn đang nói, hô hấp đã nhanh chóng bị đoạt đi.

“Ư…!” Mở to hai mắt, ta khó có thể tin, đây là cái gọi là hôn sao? Nhưng mà… hôn không phải là nam nữ cùng nhau làm sao? Hơn nữa… đây là nụ hôn đầu của ta mà!

Vừa định mở miệng kháng nghị, hắn nhân cơ hội đưa lưỡi chạm vào răng ta, trượt tiến vào, chuẩn bị mà tấn công đầu lưỡi của ta.

“Ư…” Ta không muốn thừa nhận tiếng rên đó là do ta phát ra, ta vươn hai tay định đẩy hắn ra, lại bị nắm mà kéo vào, yên phận trong lòng hắn.

Lưỡi hắn linh hoạt kích động lưỡi ta, hắn hầu như khám phá hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng ta, nướu răng, vỏ răng, và từng góc một, như để nếm hết vị ngọt trong miệng ta.

Ta không có bất cứ một chút kinh nghiệm nào, vốn còn tưởng hôn nhau chỉ là môi chạm môi mà thôi, như thế nào không ngờ tới điên cuồng, hoang dã như thế này. Này hết thảy làm đầu óc ta rối loạn, trầm lặng mà tiếp nhận, nhưng đạo đức luân lý cho ta thấy là ta vô lực phản kháng.

Cố sức giãy dụa, toàn thân ta mềm nhũn cả rồi, hô hấp ngày càng khó khăn, trời ạ, ta muốn dưỡng khí!

Tưởng rằng ta sẽ chết ngạt, hắn buông ta ra. “Hôn nhau, ngươi còn thậm chí không biết phải thở như thế nào, chẳng lẽ đây là nụ hôn đầu của ngươi sao?” Ta không biết là sẽ bị hắn nhìn thấu mà đùa cợt, hít một cổ không khí trong lành làm cho ta nhất thời tỉnh táo lại.

“Hỗn… hỗn đản! Buông ta ta!” Ta cơ hồ chỉ có thể dùng hết sức mà la, gần như khóc, nhưng thực tế đó chỉ là một tiếng rên yếu ớt, xấu hổ quá!

“Buông ra? Thật vậy sao? Ngươi nơi này cũng cương cứng quá rồi!” Hắn vừa nói vừa bắt lấy nam tính của ta.

“Oa~!” Một là ta giật mình, vì hắn cử động thật bất ngờ, hai là lại càng hoảng sợ, vì sao ta sao lại cương lên rồi?

"Cũng đã như vậy rồi, ngươi còn muốn cự tuyệt? Hay là đối mặt thực tế đi."

“Ngươi nói thế là sao?” Tâm trí ta không thực sự phản ứng.

“Ngươi, muốn, ta!”

“Hỗn đản! Nói loạn! Đồ sắc lang! Biến thái, biến thái!”

“Ha! Biến thái? Vậy ngươi phản ứng lại với biến thái như ta, ngươi cũng không phải là biến thái sao?”

“Ta…” Ta ngây ngẩn cả người, thoáng cái nghẹn lời, hắn nói như thế không phải không có lý, hắn làm như thế đối với ta, ta cũng không cảm thấy ghét hắn. Chẳng lẽ… Không! Không nên! Ta không nên a~!!

“Ngươi định làm gì?” Mớ suy nghĩ hỗn độn của ta bị cắt đứt đi, vì thân thể hắn đang đè lên người của ta, tay của hắn cũng bắt đầu chà xát “nam tính” của ta.

“Làm gì sao? Làm chuyện ‘đó’, ta muốn làm chuyện ‘đó’, muốn cho ngươi cảm thấy vui vẻ một chút.” Nói xong, hắn nhanh chóng cởi bỏ nút áo, nút quần trên người ta.

“Không… Không nên! Ngươi là tên đầu óc bại hoại, nếu không dừng tay, ta sẽ gào lên kêu cứu đó!”

“Tốt a! Ngươi cứ việc gọi người tới, sau đó thì làm sao? Nói cái gì? Ta đối với ngươi quấy nhiễu tình dục, đối với nam nhân? Ngươi cho rằng có ai tin ngươi sao? Hơn nữa vừa rồi ngươi cũng thấy được, cái bệnh viện này y tá cũng rất phóng đãng, cũng rất nổi tiếng, người khác sẽ tin ngươi là ta không ăn nằm với phụ nữ, mà lại cùng với đàn ông trên giường sao?”

“Ngươi, ngươi đừng nói bậy. Ngươi đừng thấy ta tốt mà lừa gạt. Nếu ngươi làm chuyện xằng bậy, ta nhất định sẽ đi kiện ngươi.”

“Kiện ta sao? Ngươi đương nhiên là có thể. Bất quá ngươi muốn cho người nhà của ngươi, trường học, bằng hữu, thậm chí là nhiều người biết ngươi bị một nam nhân xâm phạm sao? Ngẫm lại đến lúc đó nhiệt náo sẽ thành mưa gió, người khác sẽ cảm thấy ngươi như thế nào? Huống chi, ta hoàn toàn có thể không để lại cho ngươi một chứng cớ gì, thậm chí có thể lật lại tình thế, nói rằng ngươi dụ dỗ ta.”

Đúng vậy, loại sự tình này….

“Kỳ thật, ngươi muốn gọi, thì cứ gọi cho lớn tiếng vào, gian phòng này vốn là có cửa sổ bằng kiếng rất và tường cũng rất dày, cách âm rất tốt. Tuy nhiên, ta khuyên ngươi nên tiết kiệm sức lực, vì lát nữa, tôi sẽ cho bạn sung sướng phát ra những âm thanh gọi là âm thanh của hạnh phúc a!”

“…” Nghĩ như thế nào cũng là bất lợi đối với ta, trực giác nói cho ta biết, hôm nay ta không thể thoát khỏi chuyện này.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi thoải mái.” Thấy ta mặt đơ ra, như là bị hù dọa tới chết rồi, hắn tặng ta thêm một câu: “Nhưng nếu ngươi lại phản kháng, thì ta sẽ không khách khí với ngươi, dù sao hôm nay ta cũng đã rất ôn nhu với ngươi rồi.”

“…” Cái gì ta cũng chưa nói, kỳ thật vốn là không biết nói cái gì, thân thể của ta lại mềm nhũn xuống.

Hắn như rất hài lòng với phản ứng của ta, miệng tiếp cận gần như để thách thức "Tốt lắm, làm cho chúng ta hảo hảo cảm thụ một chút vui sướng lẫn nhau đi." Gian ngữ, hắn nới lỏng vòng tay của mình xung quanh ta, làm cho ta chắc chắn yên tâm rồi in trên môi tôi một nụ hôn.