Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 6: Hoàng thị



Hoàng thị là một nữ nhân mạnh mẽ lại thông minh nhưng lão Thiên gia lại đố kị anh tài. Sau đêm hôm đó bà liền lập tức đổ bệnh, liên tục sốt cao không thuyên giảm. Người của nhị phòng còn chưa kịp hết vui mừng vì Nhị lãogia vừa mới trở về thì lại một lần nữa lâm vào cảnh hỗn loạn.

Cẩm Tú cảm thấy hổ thẹn trong lòng, là do bản thân nàng không quản lý tốtLý ma ma khiến cho mẫu thân đến nửa đêm vẫn phải bận lòng dạy dỗ. La Ythì lại càng thêm áy náy, Hoàng thị không phải là mẹ ruột của nàng nhưng lại phí nhiều tâm tư dạy bảo nàng như vậy, còn khiến cho bà phải tứcgiận đến mức ngã bệnh, ngộ nhỡ như xảy ra điều gì bất trắc thì cả đờinày lương tâm nàng cũng không được an ổn. Bởi vậy nên cả hai tỷ muội đều hết sức tận tâm chăm sóc Hoàng thị, bưng trà rót thuốc vô cùng tỉ mỉ.

Cảm giác khi thành tâm đối đãi so với khi trước chỉ coi Hoàng thị là mụctiêu công việc hoàn toàn không giống nhau. Cẩm Tú nhìn thấy những hànhđộng của La Y thì lại càng tin tưởng vào lời của mẫu thân. Hai tỷ muộivốn dĩ đã thân thiết sau khi tiêu trừ một tia ngăn cách ngày đó tình cảm lại càng vững chắc hơn.

Bởi vì chính thê ngã bệnh, Nhị lão giakhông thể nghỉ lại ở phòng chính nhưng cũng lại không tiện đến phòng của tiểu thiếp, đành phải cả ngày ru rú ở trong thư phòng khiến cho La Ythiếu chút nữa là quên luôn mặt mũi của người phụ thân này.

Lầnnày, Hoàng thị bệnh tương đối nặng, người của Nhị phòng đều ngày đêm túc trực ở bên cạnh bà. Ban ngày thì có Cẩm Tú, La Y đến tối thì có Trươngdi nương, Nhị lão gia cũng suốt ngày đi khắp nơi tìm y hỏi thuốc. Nhịthiếu gia Thiệu Hy cũng muốn giúp muội muội chia sẻ một chút công việcnhưng lời còn chưa kịp nói ra hết thì Hoàng thị đã nước mắt nước mũiròng ròng kéo lấy tay hắn nói: “Con à, hiện giờ là lúc con học hành khoa cử, nếu như chỉ vì bệnh của ta mà làm trễ nải việc học của con thì tatình nguyện chờ chết. Con không nghĩ đến ta thì cũng phải nghĩ đến haimuội muội của con, nếu như con ngày sau không kiến tạo được công danh sự nghiệp thì sau này lấy ai ra mặt cho chúng?” Những lời này của Hoàngthị dọa cho Thiệu Hy chạy trối chết, cũng không dám nhắc tới chuyện nàynữa.

Ban ngày mặc dù hầu hạ Hoàng thị rất mệt nhưng mệt mỏi nhấtkhông phải là việc chiếu cố người bệnh mà chính là việc không ngừng cóngười tới thăm hỏi. Những người có quan hệ gần gũi như tỷ tỷ, tẩu tử của Hoàng thị thì không cần phải nhắc tới nhưng ngay cả Lão thái gia, Lãothái thái, Đại phu nhân, Tam phu nhân phía bên nhà mẹ đẻ Hoàng thị cũngđều tớ, còn có cả cữu cữu, a di… từng người, từng người một đều lần lượt tới thăm. Những người thân cận liền trực tiếp mời vào trong phòng, cònlại hoàn toàn đều do hai tỷ muội La Y một tay thu xếp. Những người tớithăm bệnh thấy Cẩm Tú và La Y phối hợp vô cùng ăn ý, giống như là hai tỷ muội sinh đôi thì vô cùng ngạc nhiên, nhất thời khiến cho hiền danh của Hoàng thị và Cẩm Tú vang xa. Vì vậy cho dù Hoàng thị bệnh tình nghiêmtrọng nhưng vẫn có người kín đáo đến tìm Lão thái thái dò hỏi, không chỉ về Cẩm Tú mà còn về cả La Y. Chuyện này Hoàng thị cũng không hề có ýgiấu diếm, bà chính là muốn để cho Cẩm Tú và La Y biết cái gì gọi là đôi bên cùng có lợi.

Hoàng thị nhân cơ hội này cơ hồ đã nghĩ hết tất cả mọi biện pháp để khiến cho huynh muội ba người bồi dưỡng tình cảm,hiểu rõ thế sự. Đương nhiên, ở trong lòng Hoàng thị, La Y bất quá chỉ là thuận tiện thêm vào nhưng tiểu nha đầu La Y lại ngốc nghếch cho rằngHoàng thị đối xử với mình vô cùng tốt nên lại càng đào tim móc phổi, tựmình nấu canh sắc thuốc chăm sóc Hoàng thị càng thêm tận tâm. Trương dinương thấy La Y như vậy thì nôn nóng, muốn khuyên cũng không biết khuyên như thế nào mà không khuyên cũng không được. Chính vì vậy mà giai thoại về sự hiếu thảo của La Y và Cẩm Tú cứ thế được truyền đi khắp cả kinhthành. Những người ngấp nghé muốn đến Tiêu gia cầu thân còn chưa kip tỏ ý thì phu nhân Lễ Bộ thị lang đã tự mình tới cửa, nói muốn làm mai chochất nữ của học sĩ Hàn lâm viện khiến cho cả Tiêu gia từ trên xuống dưới đều náo động.

Phải biết rằng phẩm cấp của quan văn ở trong triều cao nhất cũng chỉ tới Hàn lâm. Đối với một gia đình lấy chuyện thi khoa cử làm chỗ dựa như Tiêu gia mà nói thì Hàn lâm chính là một đỉnh núicao khiến cho người ta phải ngước đầu ngưỡng mộ, chỉ cần có một chútgiao tình đã là có thể diện lắm rồi nói chi đến việc kết thân. Huống chi Nhị lão gia chỉ là quan thất phẩm, luận về phẩm cấp thì Hàn lâm học sĩcòn cao hơn ông hai bậc, cửa hôn sự này đối với Tiêu gia tuyệt đối làtrèo cao, cho dù người đó chỉ là chất nữ đi chăng nữa thì đó cũng vẫn là trèo cao.

Hoàng thị sau khi nghe được tin vui này bệnh tìnhkhông cần thuốc cũng tự thuyên giảm đi phân nửa, ngày hôm sau liền lậptức xuống giường chỉ huy mọi công đoạn chuẩn bị từ việc đánh đồ nữ trang đến chuyện tu sửa phòng ốc, chuẩn bị sính lễ. Chờ đến khi La Y phản ứng kịp thì tam thư lục lễ đều đã được chuẩn bị xong chỉ còn đợi đến ngàythành thân.

Cái này… Không phải là quá nhanh đấy chứ? Hơn nữacàng kỳ quái hơn chính là Nhị lão gia lần này có thể kết thông gia vớiHàn lâm học sĩ theo lý thuyết thì ắt hẳn có thể được cất nhắc lên một vị trí trống nào đó cao hơn nhưng phụ thân nàng một chút ý tứ cũng khôngthể hiện ra ngoài, ngay cả đến Trương di nương cũng luôn trốn ở trongphòng cùng Tú nhi thêu thùa không bước ra ngoài nửa bước.

Cẩm Túvà La Y thì ngược lại bận rộn muốn chết. Hoàng thị đột nhiên hoàn toànbuông tay tất cả, mọi việc ở trong Nhị phòng đều dựa vào hai tỷ muội La Y giải quyết hơn nữa lại còn phải giúp đỡ chuyện hôn sự của Thiệu Hikhiến cho La Y mỗi ngày đều mệt mỏi đến mức nằm xuống liền ngủ như chết, quả thực còn khủng bố hơn so với thời điểm nàng thi tốt nghiệp.

Càng gần tới tháng chạp thì trong nhà lại càng rối ren bởi vì lúc Thiệu Hyđón dâu cũng chính là lúc chuẩn bị mừng năm mới. Tục ngữ nói càng vộithì việc càng nhiều, bên này mọi người còn đang thương lượng chuyện nấucháo cúng vào mùng 8 tháng chạp thì có người hầu vào báo: “Hồi phu nhân, ngoài cửa có bà mối cầu kiến.”

La Y đang thu lại danh sách những thứ cần phải chuẩn bị nghe thấy thế thì không khỏi ngẩng đầu lên. Bấtquá, Đại phu nhân chắc chắn sẽ không để cho các cô nương còn chưa xuấtgiá nghe những chuyện như vậy, liền phất tay một cái đuổi các nàng trởvề phòng.

La Y trở về vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy bên ngoàitiếng Đại phu nhân mang theo đám nha hoàn đi về phía phòng chính Nhịphòng. Hai vị phu nhân thì thầm với nhau cả nửa ngày trời sau đó lại vội vội vàng vàng rời đi.

La Y bám dính lấy Cẩm Tú nói: “Ha ha, muội biết rồi! Nhất định là có phu nhân nhà ai coi trọng Nhị cô nương hiềnlương thục đức của chúng ta rồi!”

“Xì, tại sao muội không nói là coi trọng Tam cô nương?” Cẩm Tú đỏ mặt cũng không quên phản kích.

“Cái này còn phải nói sao, trưởng ấu có thứ tự!”

Chuyện này còn có ai là không hiểu rõ chứ cho nên tất cả mọi người đều cườinhìn Cẩm Tú khiến nàng thật sự chịu không nổi liền trốn vào trong phòngđóng cửa lại. Ở bên ngoài, đám nha đầu, bà tử thoáng chốc đều cười lênrần rần.

Đáng tiếc lúc này ở giữa chính phòng, Hoàng thị cầm tờcanh thiếp của đối phương vừa đưa đến, trầm mặc phất tay cho tất cả hạnhân lui ra sau đó ngồi im không nhúc nhích trên ghế ngẩn ngơ cả mộtcanh giờ, cuối cùng lại ra lệnh mời Nhị lão gia đến cùng nhau thươnglượng đến tận trưa. Trong lòng La Y dâng lên một loại dự cảm bất an,chẳng lẽ lại có vị vương gia đoạn tụ nào đó coi trọng tỷ tỷ sao?(vãi cảtưởng tượng=))

Cẩm Tú có vẻ như cũng phát hiện được ra điều gìđó, trong lúc nhất thời Nhị phòng liền lâm vào bầu không khí yên tĩnhquỷ dị. Đêm hôm đó, chính phòng sáng đèn cho mãi đến tận canh ba mớithấy tắt, La Y lại càng có chút lo sợ không yên, chẳng lẽ lại xảy rachuyện thứ nữ làm thiếp trong truyền thuyết? A phi, đồng ngôn vô kị*,không tính! Cho dù gả cho một người bán thịt heo cũng còn tốt hơn là làm thiếp, Tiêu gia chắc cũng không đến nỗi tà ác như vậy. Bỏ đi, khôngnghĩ nữa, có nghĩ tiếp cũng vô dụng, ngủ cái đã!

*đồng ngôn vô kị: lời trẻ nhỏ thì không kiêng kị.

Ngày kế, La Y theo thường lệ đến chính phòng thỉnh an. Bởi vì Hoàng thị bệnh nặng tiếp đến lại phải bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của Thiệu Hi cho nên Lão thái thái đặc biệt miễn cho Nhị phòng sớm chiều đều không cần phảitới thỉnh an.

Lúc này trong chính phòng, Hoàng thị giương đôi mắt thâm quầng nhìn Cẩm Tú không nói lời nào, một lúc sau liền cho tất cảmọi người lui xuống chỉ lưu lại một mình Cẩm Tú.

Hoàng thị lạisuy nghĩ một chút cuối cùng quyết định gọi La Y trở lại, La Y nghĩ thầmtrong bụng: kịch hay tới rồi đây! Quả nhiên, Hoàng thị thở dài một hơirồi nói: “Hôm qua, bà mối đã đến đây đưa bái thiếp!”

“Mẫu thân, có rắc rối gì sao?” Vì đề cập đến hôn sự của Cẩm Tú nên La Y đành phải xuất mã.

“Là cháu của Hộ bộ Thượng thư, năm ba mươi mốt đỗ Thám hoa, là Giám sát Ngự sử Phạm Thế Tuấn.” Hoàng thị trực tiếp nói ra thân thế, danh tính củađối phương.

“Rất được nha, mẫu thân là đang lo lắng, sợ chúng ta trèo cao sao?”

Thám hoa a, rất ngầu nha! Hơn nữa còn là Ngự sử nghề nghiệp vững chắc, trừbỏ hôn quân ra thì ai cũng không dám coi thường. Tốt! Rất tốt! Nhưng… vị Ngự sử đại nhân này liệu có hay không quá… “Nho gia”? La Y liên tưởngđến Hải Thụy* liền đột nhiên rùng mình một cái.

*Hải Thụy là mộtvị quan nổi tiếng Trung Quốc trong thời nhà Minh. Tên ông đã đi vào lịch sử như là một mẫu người trung thực và liêm chính và hình ảnh của ông đã nổi lên như là một nhân vật lịch sử quan trọng trong thời kỳ Cách mạngvăn hóa.

Hoàng thị lắc đầu: “Hắn nhậm chức đã được năm năm, năm nay hai mươi chín tuổi!”

“…”

“Có điều Phạm gia gia phong trước nay đều thanh liêm, chính trực… không cho phép nạp thiếp… người nguyên phối trước kia chỉ sinh được một nữ nhinăm nay tròn mười một tuổi… trên không cần hầu hạ mẹ chồng… con gả đếnđó liền coi như là đương gia…” Hoàng thị do dự nói.

La Y biểutình khóc thét, đây đúng là một cửa hôn nhân xoắn quẩy. Người ta thườngnói kế mẫu không dễ làm nhưng người này lại chỉ có một nữ nhi mười mộttuổi, nói cách khác cho dù có khó thì bất quá cũng chỉ hai ba năm, ítnhất còn dễ dàng hơn so với hầu hạ mẹ chồng. Nhưng nếu như nói rất tốtthì cũng không thỏa, dù sao Cẩm Tú cũng là trưởng nữ chính xuất của Nhịphòng nay lại phải đi làm vợ kế của một người góa vợ, giỡn chơi sao,huống chi người này lại hơn Cẩm Tú những mười sáu tuổi. Có điều đốiphương lại là người tiền đồ vô lượng, so ra vẫn là Tiêu gia với cao.Theo La Y nghĩ, nếu không thì cứ cự tuyệt đi, Cẩm Tú năm nay chỉ mớimười ba, vội gì chứ, cứ tìm một gia đình nào đó đơn giản một chút không tốt hơn sao?

“Tú nhi, con tự mình xem xem.” Hoàng thị cũng không có chủ ý.

“Chuyện hôn nhân đại sự nào đến lượt con quyết định.” Cẩm Tú xấu hổ đỏ mặt.

“Quy củ tuy là như vậy nhưng ta cũng muốn để cho con vừa lòng, như vậy cuộc sống sau này mới có thể hòa thuận.”

“Vậy xin do cha mẹ làm chủ!”

“Không bằng hỏi qua ý kiến của tổ mẫu?” La Y đề xuất.

“Hôm qua, phụ thân con đã tới hỏi qua, tổ mẫu con nói được, tuy là danh phận có thiếu một chút nhưng cuộc sống sau này có thể không cần lo nghĩtới.”

“Nhưng người đó lớn hơn tỷ tỷ rất nhiều tuổi a!” La Y bắt đầu bới lông tìm vết.

“Lớn một chút sẽ chiều chuộng tỷ tỷ con.”

Được rồi, bạn học La Y chịu thua rồi!

“Vậy… ta đáp ứng, con thấy thế nào?” Hoàng thị hỏi Cẩm Tú.

Cẩm Tú do dự một chút, hỏi: “Tam muội muội…?”

“Vậy còn nhân phẩm của người đó thì thế nào?” A di đà Phật, La Y cuối cùng cũng nhớ tới vấn đề này.

“Tất nhiên là vô cùng tốt.” Hoàng thị nói: “Hắn vốn là họ hàng với tẩu tửbên nhà mẹ đẻ của ta cho nên cũng coi như là biết rõ con người hắn từnhỏ tới lớn.”

Còn không phải vậy sao! Người đó lớn hơn Cẩm Túnhững mười sáu tuổi, so ra thì chắc cũng không kém hơn Hoàng thị baonhiêu, chẳng trách mẫu thân đã qua đời.

“Vậy thì đáp ứng đi!” Cẩm Tú thản nhiên nói, đối với nàng mà nói thì gả cho ai mà chẳng là gả.Nàng vừa nhìn cũng biết mẫu thân tâm đã động, nếu như nàng không đồng ýtất nhiên mẫu thân sẽ cự tuyệt thế nhưng một cô nương được nuôi dưỡngtrong khuê phòng không hiểu thế sự như nàng thì biết cái gì chứ?

Hoàng thị cười cười, việc này coi như đã định xong khiến bà thở phào một hơinhẹ nhõm. La Y thấy Hoàng thị rõ ràng tiều tụy đi không ít, người lớntuổi quả nhiên không chịu được lời cự tuyệt a!

Những chuyện sauđó cũng vô cùng thuận lợi, bên này chuẩn bị đón dâu, bên kia thì vộivàng trao lễ vật đính hôn hẹn chờ đến khi Cẩm Tú cập kê thì sẽ thànhthân, hiện tại chỉ là chuẩn bị hôn thư mà thôi. Hoàng thị lại thừa dịpthân bằng hảo hữu lui tới mật thiết thuận tiện đem tin tức về La Ytruyền ra ngoài. La Y chỉ biết khóc thét ở trong lòng, nàng chỉ mới mười hai tuổi thôi được không hả? Mười hai, là mười hai đó! Còn chưa có tốtnghiệp tiểu học đâu! A a a a a a!

Một năm này trôi qua cũng không được tốt lắm. 24 tháng Giêng là ngày mà Nhị thiếu gia Thiệu Hi đón dâuhiển nhiên là ngày vô cùng quan trọng. La Y là lần đầu tiên trôi qua lễmừng năm mới ở cổ đại nên hoàn toàn không hiểu rõ tình huống, muốn tìmmột người để hỏi thì ai nấy cũng đều bận rộn, Trương di nương cũng bậncùng Tú nhi thêu thùa. La Y cứ thế mơ mơ màng màng mà qua năm mới, saubao ngày chờ đợi rốt cuộc cũng đến ngày đón dâu.

Hàn lâm học sĩđịa vị tuy cao quý nhưng lại là quan thanh liêm cho nên vị tẩu tẩu nàycủa La Y cũng không có bao nhiêu hồi môn. Theo tin tức bát quát mà La Ynghe được thì hồi môn của vị tẩu tẩu này bao gồm 48 mẫu ruộng tốt, thêm30 mẫu ruộng núi, cũng không đáng giá bao nhiêu nhưng ở kinh thành ruộng tốt không dễ có được nên như vậy cũng được xem là hiếm có rồi, y phụcquần áo cũng không nhiều lắm.

Như vậy xem ra Tiêu gia cũng thuộchàng gia đình giàu có, đồ cưới của các cô nương trong nhà từ quỹ chúngxuất ra là hai ngàn hai trăm lượng, còn lại là do phụ mẫu dùng vốn riêng để bổ khuyết. Bất quá nàng chỉ là thứ xuất, ước chừng nhiều nhất cũngchỉ có thể được từ ba đến năm trăm lượng đã là không tệ rồi. Bởi vìnguồn thu của Nhị phòng bọn họ chủ yếu là dựa vào điền sản cho nên cũngthua thiệt hơn so với các chi khác, còn nếu như chỉ trông vào bổng lộccủa Nhị lão gia thì đã sớm chết đói từ tám trăm năm trước rồi.

Sau khi hôn lễ náo nhiệt kết thúc, La Y lấy quà gặp mặt của tẩu tử cho nàng ra xem, là một đôi liễn đối hoa mai đúc bằng vàng nén, xem ra vị tẩu tử này còn giàu hơn nàng nghĩ. La Y cất đồ vào rương rồi ném mình lêngiường, từ khi nàng xuyên qua tới nay chớp mắt đã được hơn nửa năm. Gầnhai trăm ngày mà không có được vài ngày yên tĩnh, thật vất vả mới chờđược đến ngày ca ca thành thân, rốt cuộc nàng cũng có thể nghỉ ngơi được rồi. Đúng là… mệt chết người ta! Không ngờ làm một cô nương đại giakhuê tú lại là một công việc tốn nhiều thể lực như vậy! Ngủ thôi, ngủthôi! Mệt chết a!

“Choang!” Bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh giòn tan của đồ sứ rơi vỡ khiến La Y nhảy dựng lên kinh hãi, nàng liềnnghe thấy có tiếng người hét chói tai: “Mau, mau, có ai không? Phu nhânthổ huyết rồi!”