Thú Tùng Chi Đao

Chương 37: Địch tập



Sách Lai Mộc ngây ra giây lát, rồi lập tức cười “hì hì”.

Hoa Nghi: “Cười cái rắm!”

Sách Lai Mộc vớt cho mình một cái đùi trong nồi thịt, gặm ngấu nghiến như hổ đói, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Cũng tới nông nỗi này rồi mà còn có tâm tư suy nghĩ những việc này, ngài được lắm đấy.”

Hoa Nghi liếc mắt nhìn hắn, nói nhỏ: “Đâu phải là ta muốn suy nghĩ.”

Sau đó y thò chân đá Sách Lai Mộc một cái, hỏi: “Thần côn, ngươi nói địa hỏa này yên ổn dưới đất nhiều năm như vậy, vì sao lại đột nhiên phun ngay Theo ngươi thấy, là sắp sửa có đại sự gì xảy ra à”

Sách Lai Mộc nhét thịt đầy miệng, vừa nhai vừa nói oang oang chẳng thèm chú ý: “Băng nguyên cực bắc tan ra lại đóng băng lần nữa, đại lục bị xô ra lại đứng vững lần nữa, đến lúc đó đâu là non cao, đâu là đất bằng, đều không chắc được, còn chưa biết phải chết bao nhiêu người. Giống như một cái giường to, tương lai có thể may mắn sống sót, đều là ông trời lưu lại, nghỉ ngơi dưỡng sức tầm nửa năm một năm, rồi quyền lực trên cả đại lục sẽ phân phối lại, không chừng phương bắc cũng nên đến lúc đại thống nhất, hình thành trật tự mới.”

Hoa Nghi xách đại đao của Trường An, dùng chuôi đao gõ nhẹ cẳng chân mình, thở than: “Thế ta hi vọng Kinh Sở tuyệt đối đừng chết…”

Đang nói chuyện thì Sách Lai Mộc dường như rơi vào luồng suy nghĩ của chính mình, hắn độc thoại chẳng thèm để ý tới Hoa Nghi: “Ngài nói thủ bút mạnh như vậy, rốt cuộc là do ai an bài đây Vì sao các bộ lạc tán loạn cuối cùng phải quy về nhất thống Nếu mọi chuyện đều có quy tắc, chúng ta không sinh sống trong rừng nữa, không làm bạn với động vật nữa, giống như phương nam… Không, thành lập thành bang còn lớn và phức tạp hơn phương nam, mà một ngày kia, chưa biết chừng giữa nam bắc cũng chẳng còn cách trở, đến lúc đó mọi người đều giống nhau, thế vì sao lại phải có thú nhân và á thú Ngài nói, con người rốt cuộc sinh ra là người, từ người biến thành thú, hay sinh ra là thú, từ thú biến thành người Vì sao trong ca dao truyền lưu ở những bộ lạc cổ xưa nhất, đều có một câu ‘con người thành thú’ Rốt cuộc…”

Hắn càng nói, ánh mắt càng mơ màng, ngay cả thịt trong miệng cũng quên nuốt, Hoa Nghi lập tức cắt ngang: “Ta sai rồi, ta không nên hỏi, ta tát mình một cái, ngươi nhất thiết đừng nghĩ nữa, coi như ta cầu ngươi.”

Sách Lai Mộc trên biết trời dưới biết đất, tuy toàn nói vớ nói vẩn, thời khắc mấu chốt lại chưa bao giờ xảy ra vấn đề, song chỉ có đúng một khuyết điểm, chính là luôn thích nghĩ một số chuyện với Hoa Nghi mà nói là hết sức vô vị, hơn nữa hễ nghĩ là dễ điên rồ, rúc vào ngõ cụt không chịu bò ra.

Đôi lúc Hoa Nghi phải hoài nghi, nếu mãi không có một vị thần chân chính ra đây, triệt để giải nghi cho cái kẻ nghĩ quá nhiều này, chưa biết chừng một ngày kia, thần côn này thật sự sẽ làm mình phát điên mất thôi.

So ra thì nghi hoặc trong lòng Hoa Nghi đơn thuần hơn.

Sao có thể sinh ra tà niệm với huynh đệ của mình Hoa Nghi ngậm một cọng cỏ, phỉ nhổ mình như vậy, nghĩ lại một hồi, y thủy chung cho rằng mình thế này là hơi xấu xa.

Thế nên y quyết định cố hết sức cải tà quy chính, nhưng nếu… có một số việc, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời

Nếu thật sự không đổi được thì cũng chẳng có biện pháp nào, lỡ rồi cho lỡ luôn, đến lúc đó lại tính xem phải làm sao để ôm được người vào lòng.

Nghĩ đến đây, ngón tay Hoa Nghi vô thức vuốt ve chuôi đao của Trường An một chút, lại nhìn thoáng qua chủ nhân của đao.

Trường An mặt không đổi sắc uống một tô thảo dược A Diệp đưa cho, sau đó nhắm mắt lại, cũng chẳng biết là đang nghỉ ngơi hay là có thể ngủ được thật.

Tuy nói “ba mươi năm đầu ngủ không tỉnh, ba mươi năm sau không ngủ nổi”, thiếu niên phần lớn ngủ nhiều, nhưng quả thật hiếm thấy ai như Trường An, hễ có cơ hội là chợp mắt. Hoa Nghi hiện tại mới hiểu, đại khái máu chảy trong tim Trường An quả thật ít hơn người khác, cho nên dễ khó chịu và cũng dễ mệt mỏi.

Lúc này, một thủ vệ đột nhiên băng qua đoàn người tiến đến chỗ y, khom lưng nói khẽ với Hoa Nghi: “Thủ lĩnh, có chút phiền toái, có một nhánh bộ lạc u linh đang lên núi.”

Hoa Nghi nhướng mí mắt, cũng thấp giọng hỏi: “Bao nhiêu người Tình huống thế nào”

“Bốn năm mươi kẻ.” Thủ vệ nói, “Tất cả đều là hình thú, không nhìn thấy người, phải làm sao ạ”

Hoa Nghi đứng dậy, vác đại mã đao trên vai, phun nhánh cỏ trong miệng cái “phụt”, nói: “Cờ của chúng ta cắm ngay đỉnh núi, kẻ mù cũng thấy, bọn chúng thậm chí không lộ mặt người, hiển nhiên là không định nói nhiều, chỉ đến để cướp địa bàn và cướp đồ – ngươi đến hỏi ta nên làm thế nào”

Thủ vệ biến sắc.

Hoa Nghi vặn cổ, cười lạnh lùng: “Đi, kêu hết mọi người dậy cho ta, nơi này toàn nữ nhân với nhóc con, lại còn một đống bị thương bị bệnh, không phải chỗ đánh nhau, gọi họ đến hết chỗ lá cờ, giải quyết đám chó này ở đó – cả đám người ngoại tộc kia nữa, đừng chỉ lo ăn mà không luyện, vào bộ lạc thì phải xuất lực, không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

Mệnh lệnh của Hoa Nghi được mọi người châu đầu ghé tai truyền xuống, đám thú nhân vốn ngồi dưới đất nói chuyện với người nhà lũ lượt đứng dậy hết, ngay cả không gian cũng có vẻ hơi chật hơn.

Có kẻ hóa luôn thành hình thú, một loạt cự thú cao hơn người nhìn về cùng một hướng, móng vuốt cào mặt đất, răng nanh khiến mặt họ có vẻ dữ tợn hẳn, bầu không khí lập tức căng thẳng.

Mọi người cơ hồ bị địa hỏa dọa vỡ mật, rất nhanh chóng, sự nôn nóng và phẫn nộ vì bị cái uy của tự nhiên cưỡng chế trút hết lên đầu những kẻ xâm lấn, sát ý trong không khí dần nặng nề như có thực thể, ngay cả lũ trẻ không hiểu chuyện cũng tự dưng ngoan ngoãn hẳn, không chạy nhảy khắp nơi nữa.

Trường An mở mắt, nhìn quét qua một vòng, liền hiểu chuyện gì xảy ra, khẽ hỏi A Diệp: “Đao của ta đâu”

Nói rồi y cựa mình muốn dậy, bỗng nhiên lại bị một bàn tay đè xuống.

Trường An quay đầu liền nhìn thấy Sách Lai Mộc.

Tay Sách Lai Mộc gầy như que củi, đương nhiên chẳng ấn nổi Trường An, song không biết vì sao, vừa thấy người này, trong lòng Trường An liền có một chút kính sợ mà bản thân cũng không tả được, khiến y nhất thời không giãy giụa, chỉ nghi hoặc nhìn Sách Lai Mộc.

Liền nghe Sách Lai Mộc hỏi không đâu vào đâu: “Ngươi biết búa dùng để bổ củi chứ”

Trường An nhíu mày gật đầu.

Sách Lai Mộc lại hỏi: “Vậy ngươi biết búa bổ củi và đao giết người có gì khác biệt chứ”

Trường An ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi nói: “Búa bổ củi sống dày lưỡi cùn, cho dù mài, cũng không mài bén như đao bình thường, nếu không sẽ nhanh hỏng.”

Sách Lai Mộc vui mừng nở nụ cười, gật gật đầu, cho rằng thần côn đủ tư cách mọi việc đều nên điểm đến là dừng, kẻo sẽ có vẻ không cao thâm khó lường lắm, mà ngược lại như một bà già vậy. Hiện tại, Sách Lai Mộc cho rằng mình đã điểm đến, Trường An nên tỉnh ngộ, bèn ngậm miệng chắp tay, mặt mày hiền lành nhìn y.

Tiếc thay Trường An hình như hoàn toàn không thể hiểu được, còn bị sự “lạ lùng cổ quái” kia quét cho nổi da gà.

Y phủi tay, quyết định không ở đây trừng nhau với tên này nữa, nhanh chóng dời lực chú ý, hỏi tiểu nô lệ Lộ Đạt ngồi bên cạnh: “Đao của ta đâu”

Sách Lai Mộc thở dài một hơi, ưu thương vỗ vỗ đầu Trường An mà nói: “Ngươi đó, quả nhiên là gỗ mục không thể chạm khắc – đừng tìm nữa, đao của ngươi bị thủ lĩnh cầm đi rồi, y bảo ngươi ngoan ngoãn nằm ở đây.”

Người của bộ lạc u linh lai giả bất thiện, tốc độ cực nhanh, song họ hiển nhiên không liệu được, công kích của đối phương còn chủ động hơn họ, thậm chí không hòa hoãn xung đột, đã trực tiếp từ trên đỉnh núi cao giết xuống, như là đặc biệt chờ sẵn ở đó.

Lục Tuyền nhận lệnh thủ vệ đỉnh núi, quan chiến thèm hết sức, chỉ hận không thể xắn tay xuống đại chiến một trận, tiếc rằng đang có chức trách, lại không tiện lộn xộn, hắn ăn nói cũng vụng về nữa, nên đành phải vò đầu bứt tai.

Song lũ trẻ chẳng cách nào lý giải chiến ý của người lớn, một thiếu niên sợ quá khóc ầm lên – gã chính là con trai Lạc Đồng, mẹ mất sớm, hiện giờ cha đi chiến đấu, gã đã lớn tướng rồi, người khác thấy gã một mình cũng không đặc biệt quan tâm, vậy nên nhất thời chẳng ai chú ý đến.

Bốn phía tối đen, vốn đi cả một đêm đã rất khó chịu rồi, hiện tại lại còn ăn không ngon ngủ không yên, khiến gã rốt cuộc hết nhịn nổi.

A Diệp ở ngay bên cạnh, vội vàng dẫn gã lại, vỗ lưng dỗ dành.

Con trai Lạc Đồng đã mười một mười hai tuổi, không còn là trẻ con nữa, gã hiện giờ là một thú nhân, mà trẻ em thú nhân thì không có niên thiếu, phần lớn qua thơ ấu là lập tức phát triển thân hình người trưởng thành luôn.

Chỉ là, hiện giờ tuy gã có sức lực của một thú nhân, nội tâm lại vẫn là tiểu nam hài á thú yếu ớt trước kia, xưa nay quen được chiều chuộng, chưa từng bị ủy khuất chút nào.

Càng bận càng thêm phiền, lúc này, đột nhiên có một nữ nhân cao giọng gọi tên A Diệp.

“A Diệp! A Diệp y sư! Cô mau đến đây! A Phân đột nhiên kêu đau bụng, cô ấy… cô ấy có phải là sắp sinh rồi hay không”

A Diệp nghe thế da đầu ngứa ngáy, luống cuống nhặt gùi thảo dược lao đi như gió, suýt nữa thì vấp Lộ Đạt đang ngồi xổm dưới đất.

Con trai Lạc Đồng không ai dỗ còn đỡ, A Diệp dịu dàng an ủi cả buổi, mới khiến gã tủi thân, rồi lại không thèm quan tâm nữa, khiến gã càng thương tâm, gã ngồi tại chỗ khóc muốn đứt ruột đứt gan.

Trường An và Sách Lai Mộc đồng thời né đi, mặt mày xanh xao trốn tránh ma âm xuyên tai.

Tiểu nô lệ Lộ Đạt lại khinh bỉ ra mặt, nhỏ giọng mắng: “Phế vật!”

Trường An quét mắt nhìn gã, Lộ Đạt liền ngậm miệng. Tiểu nô lệ bẩn lem nhem, ngồi xổm dưới đất, như một con chó nhỏ thoi thóp hơi tàn, chủ nhân dọn nhà chẳng ai nhớ đến, gã cũng chỉ có thể hèn hạ đi theo.

Lúc này, trong đêm đen đột nhiên bộc phát tiếng gào thét, hai ba cự thú bộ lạc u linh tự dưng trèo lên từ bên kia, muốn nhân loạn đánh lén, may là Hoa Nghi để lại người thủ vệ, Lục Tuyền nghiến răng muốn trẹo quai hàm mới đợi được một địch nhân để động thủ, lập tức hăm hở bổ đến, thủ vệ và kẻ tập kích lao vào đánh nhau.

Dù vậy, mọi người trên đỉnh núi vẫn hoảng sợ, không khéo gặp lúc này nữ nhân sinh sản kêu khản cả tiếng, A Diệp hiển nhiên không nhiều kinh nghiệm đối phó sản phụ, mồ hôi lạnh vã ra đầy trán, làm mái tóc dài rối bù bết lại.

Trong tai Trường An toàn tiếng kêu la, y đột nhiên thò tay rút loan đao trên hông Sách Lai Mộc, Sách Lai Mộc vội đưa tay kéo quần, mắng ầm lên: “Ranh con khốn nạn, ngươi kéo tuột cả đai lưng của ta rồi!”

Trường An chẳng buồn nhìn hắn, thoáng cái như con mèo ẩn nấp trong bóng đêm, im ắng lẻn đến chỗ đám xâm lấn, Lộ Đạt ngồi xổm dưới đất lập tức như chó săn nhận được tín hiệu, nhảy vọt lên ba thước, co cẳng đuổi theo y – còn không quên thuận tay đẩy con trai Lạc Đồng nện mông xuống đất.

Con trai Lạc Đồng càng khóc hệt như cha mẹ chết vậy.

Sách Lai Mộc thấy phiền hết sức, chỉ đành vỗ đầu thiếu niên nọ không hề có thành ý, thong thả nói: “Nhìn thấy không Sói chính là sói, dê chính là dê mà… Trời ơi, tiểu tổ tông, coi như ta van ngươi, đừng gào nữa được chứ Bên kia sinh con cũng chẳng ồn bằng ngươi…”