Thứ Tử Quy Lai

Chương 7: Gậy ông đập lưng ông.



Ninh Uyên tạ ơn Thẩm thị rồi quay về chỗ ngồi. Lúc này, La ma ma mới bắt đầu dâng trà cho y. Y nhận lấy chung trà*, nhẹ nâng nắp lên, động tác cực kỳ cẩn thận.

*chung trà (茶盅): cơ bản thì là chén có nắp. Chi tiết xem ở .

"Đây là trà Phổ Nhĩ** mà nhị ca con mới dâng cho tổ mẫu đấy, lại do Bình Nhi muôi muội của con đích thân hãm nữa. Tay nghề pha trà của Bình Nhi thì khỏi phải nói rồi, con nếm thử xem thì biết." Thẩm thị cười nói.

**trà Phổ Nhĩ (普洱): một loại trà nổi tiếng của Trung Quốc. Chi tiết xem ở .

"Trà thơm quá!" Y chỉ nhấp một ngụm nhỏ, hào hứng nói: "Đúng là Phổ Nhĩ mới làm đầu xuân năm nay mà. Hương trà đậm hơn mùa thu rất nhiều, nhưng khi vào miệng lại có vị ngọt; đã được nấu qua ba lần nước nên không còn sót chút vị đắng nào."

"Miệng Tam ca tinh thật đấy." Thẩm thị chưa kịp nói gì thì Ninh Bình Nhi đã lên tiếng: "Năm ngoái Vân Châu đột nhiên gặp lạnh làm sản lượng trà giảm xuống, nên lượng trà Phổ Nhĩ được sao chế đầu xuân năm nay cũng không nhiều; hơn nữa, phân nửa còn phải cống lên kinh đô. Nếu không nhờ nhị ca có chút năng lực, thì sao người thường có thể uống được trà này cơ chứ."

Mấy lời này của nàng ta nghe qua thì bình thường, nhưng hàm ý lại châm chọc Ninh Uyên xuất thân ti tiện – bình thường thì loại như y còn lâu mới hưởng được trà này. Y vờ như không hiểu, mỉm cười nhìn nàng đáp: "Bình Nhi muội muội nói phải lắm. Dù sao thì cũng là nhờ lòng hiếu thảo này của nhị ca, mà tổ mẫu mới có được trà ngon như thế, làm đám con cháu như ta cũng được hưởng sái theo." Y toét miệng cười, cũng không che giấu ý giảo hoạt bên khóe mắt.

Trái tim Ninh Bình Nhi nhảy thịch một cái, vội nhìn sang Thẩm thị – quả nhiên, sắc mặt bà đã rất khó coi.

Thẩm thị thân là lão phu nhân của Ninh phủ, lại được triều đình sắc phong làm cáo mệnh, thân phận cực kỳ cao quý. Nhưng kể cả thế, thì trong hoàn cảnh sản lượng trà Vân Châu giảm mạnh như vậy, nếu không có Ninh Tương dâng lên thì còn lâu bà mới được uống trà này. Tuy câu nói của Ninh Uyên nghe qua thì chỉ là vô ý, nhưng lại chạm trúng vào sự mẫn cảm của bà – thân là tổ mẫu mà còn chẳng được uống trà ngon như tôn tử ư? Trà đã như thế, vậy còn thứ khác thì thế nào? Một thứ tử như Ninh Tương mà còn sống thoải mái hơn tổ mẫu như bà, đây là cái lý lẽ gì chứ?

Thực ra Ninh Bình Nhi không có ý đó, nhưng Ninh Uyên thừa biết cái tính cao ngạo của Thẩm thị, nên mới thừa nước đục thả câu thôi – vào tai bà, đương nhiên câu nói đã sẽ biến thành ý nghĩa khác. Nàng ta thấy không ổn rồi, vội đứng dậy định xin lỗi; thì bà đã đặt chén trà trong tay xuống, nói với La ma ma: "Dù sao thì trà này cũng làm từ lâu rồi, có nấu tốt đến mấy thì vẫn còn vị chát. Ta lại không quen cái mùi nấm mốc này, thôi thôi, đổi cho ta một chén Long Tĩnh đi."

"Phải đấy ạ. Cháu nghe nói trà Long Tĩnh của tổ mẫu là hàng hảo hạng đấy, một chén có thể ngang giá hoàng kim. Phổ Nhĩ thì thôi cũng được, nhưng với trà Long Tĩnh này, thì cháu nhất định phải mặt dày xin Người một chén!" Giọng y ngây thơ đúng với tuổi của mình, còn có ý làm nũng với Thẩm thị.

Vẻ mặt vốn cứng đờ của bà thoáng dịu xuống, vươn tay gõ nhẹ lên trán y: "Thế mà ta không nhìn ra đấy, cháu đúng là nhóc con ham ăn! Mà thôi, cháu đã đến chơi với bà già này thì ta cũng không nghiêm khắc nữa, bảo La ma ma đi chuẩn bị đi thôi."

La ma ma vâng lời lui xuống.

Một đám di nương vẫn xem trò vui nãy giờ thấy thế thì cũng buông trà Phổ Nhĩ trong tay xuống, thi nhau đòi trà Long Tĩnh của Thẩm thị. Bà mỉm cười đồng ý, còn chỉ định La ma ma pha trà, làm Ninh Bình Nhi vốn ngồi ở bàn nhỏ phải lui xuống, bất an về ngồi cạnh Liễu thị. Đôi mắt nàng đang nhìn Ninh Uyên kia... chỉ chực phun lửa ra ấy.

Đúng lúc này, một nha hoàn nhỏ vội vã xông vào từ cửa ngách. Nó nhỏ giọng nói bên tai Liễu thị vài câu, làm sắc mặt ả đột nhiên thay đổi, chực bật dậy thì bị Ninh Bình Nhi nhanh mắt kéo lại. Nàng ta trấn an nương mình một chốc, sai nha hoàn kia đi làm gì đó; rồi lại đẩy đẩy Ninh Tương đang ngồi cạnh mình. Ninh Tương gật đầu, đi theo nha hoàn kia.

Có thể người khác không để ý thấy vài hành động lén lút này, nhưng Ninh Uyên thì có. Chẳng qua, y chỉ cúi đầu uống trà, giả như không thấy gì cả.

Đám người trong phòng vui vẻ bàn chuyện trong nhà, chẳng mấy chốc mà trà ai cũng gần hết. Thẩm thị lần lượt hỏi thăm các di nương có con cái về các tôn nhi của mình; đến lượt Liễu thị, thì lại chỉ thấy hai tỷ muội Ninh Bình Nhi và Ninh Thiến Nhi ngồi đó. Không thấy Ninh Tương đâu, bà hỏi: "Tương Nhi đi đâu rồi?"

"Ôi, con vừa lơ đi một cái là thằng nhóc bướng bỉnh này đã chạy đi rồi. Nó vẫn không ngồi yên được thế đấy ạ, lão phu nhân không cần quan tâm đâu." Liễu thị giả bộ nhìn xung quanh một vòng.

"Xin tổ mẫu đừng bận lòng, hẳn là nhị ca đi lấy gậy trúc đấy ạ." Ninh Bình Nhi đứng lên, tươi cười đáp lời: "Mấy hôm trước nhị ca đi ngang qua Lạc Mai viên, thấy vừa lúc hồng mai nở rộ, liền muốn chiết một cành về làm bồn hoa Tuế Hàn Tam Hữu* để dâng lên tổ mẫu. Tiếc là gần đây trời lạnh quá, không chiết mai được; nhưng chiết trúc thì vẫn không sao. Vì thế, vừa nghe nha hoàn chạy đến báo viện đã chuyển trúc tới, là huynh ấy liền chạy đi ngay."

"Thằng bé này... chuyện chính thì chẳng làm, cứ để tâm vào mấy thứ hoa lá cành đấy làm chi." Tuy miệng Thẩm thị nói thế, nhưng nét không hài lòng trên mặt vừa nãy đã biến mất tăm, còn cười nói với Nghiêm thị như vậy.

"Sức khỏe Trạm Nhi không tốt, Uyên Nhi thì còn nhỏ, nên Tương Nhi là nhi tử mà lão gia coi trọng nhất. Thằng bé tẫn hiếu với lão phu nhân, cũng là..." Nghiêm thị gật đầu phụ họa theo, nhưng lời mới nói được nửa thì đã thấy Ninh Tương vội vã xông vào, uỳnh một cái quỳ xuống giữa Thọ An đường, cực kỳ căm phẫn hô: "Tương Nhi có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo, xin tổ mẫu và mẫu thân hãy làm chủ cho con!"

Chuyện xảy ra bất ngờ làm tất cả mọi người có mặt đều ngẩn ra. Thẩm thị cũng rất kinh ngạc, nhưng chưa để bà kịp hỏi, thì hắn đã quay ngoắt sang chỗ Ninh Uyên, nhìn chòng chọc vào y: "Tam đệ, đệ cũng thật là nham hiểm! Sao có thể ra tay ác độc với hạ nhân bên người như thế được chứ!"

"Tương Nhi à, tự dưng con nổi điên gì thế? Đừng có ăn nói hàm hồ." Liễu thị đứng lên đầu tiên, trách con mình: "Còn không mau đứng lên xin lỗi tổ mẫu!"

"Nương, nếu con không nhờ tổ mẫu phân xử rõ ràng chuyện chướng mắt mà con vừa thấy, thì đúng là uổng công đọc sách Thánh hiền rồi." Ninh Tương vẫn ngẩng cao cổ, vẻ mặt cực kỳ chính nghĩa, đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn chằm chặp Ninh Uyên, chỉ hận không để ăn sống nuốt tươi y.

"Tương Nhi, có chuyện gì thì từ từ nói. Rốt cục là cháu có chuyện gì bất mãn thế, mà có liên quan gì đến Tam đệ cháu?" Thẩm thị khó hiểu hỏi.

"Tương Nhi dở mồm dở miệng, sợ không nói được rõ ràng, thôi thì tổ mẫu cứ tự mình xem đi ạ." Nói rồi, hắn đứng dậy, hô vọng ra ngoài: "Mau mang người vào đây!"

Ngay lập tức, một nha hoàn dìu một nữ tử nom cực kỳ nhếch nhác tiến vào.

Ngồi ở đây toàn là những phu nhân ăn sung mặc sướng, nên khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, thì đều vô thức tỏ ra chán ghét, nâng khăn gấm che mũi.

Người kia không chỉ ô uế đầy người, tóc tai tán loạn, mà gương mặt lại còn sưng lên phát tím, bên khóe miệng còn tong tỏng hai dòng máu loãng. Bước vào đây xong, thấy phòng đầy người, nàng ta ú ớ một chốc rồi quỳ xuống dập đầu liên tục về hướng Liễu thị, nước mắt giàn dụa, tay chỉ vào Ninh Uyên, miệng không ngừng phát ra những thanh âm vô nghĩa.

"Tương Nhi, đây là nơi lão phu nhân dùng để đãi khách, con lại mang đến một kẻ điên bốc mùi làm gì! Định ám Người xui xẻo đúng không!" Liễu thị giả bộ quát hắn.

"A, sao nhìn nha đầu kia lại quen thế nhỉ?" Ninh Bình Nhi đến nâng mặt nàng ta lên, đoạn hốt hoảng: "Ôi chao! Đây không phải là nha hoàn hầu hạ cạnh Tam ca – Hạ Trúc đó ư?"

"Hạ Trúc?" Con người Liễu thị đảo một vòng, như cũng nhận ra được, nhất thời biến sắc: "Đúng là Hạ Trúc thật!" Ả ngẩng phắt lên nhìn Ninh Uyên: "Uyên Nhi à, sao nha hoàn bên người con lại thành ra cái bộ dáng này thế?"

"Còn vì gì được nữa! Rõ ràng là bị ngược đãi mà ra!" Vẻ mặt Ninh Tương nhăn nhúm lại, làm như tức giận lắm. như thế Hạ Trúc là ruột thịt của hắn vậy: "Thưa tổ mẫu, đường đường là Võ An bá phủ mà lại xảy ra chuyện chủ tử tùy ý ức hiếp hạ nhân thế này, nếu không xử lý chuyện này tốt, để nó lan ra ngoài, cháu chỉ sợ mấy trăm hạ nhân trong phủ sẽ tâm tàn ý lạnh. Mà phụ thân lại không ở trong phủ, nên cháu chỉ có thể dẫn người đến, xin tổ mẫu và mẫu thân ra quyết định!"

Ba mẫu tử Liễu thị kẻ xướng người họa, thực chất chỉ là để trục lợi cá nhân. Thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào mình rồi. Ninh Uyên mới thong thả đặt chén trà xuống, thản nhiên đứng lên: "Ý nhị ca là, hôm nay nha hoàn Hạ Trúc biến thành như thế, là do chủ tử như ta ngược đãi nàng phải không?"

Ninh Tương căm giận trừng y: "Nàng ta là người trong viện của ngươi, không phải ngươi làm thì còn ai nữa! Dám làm ra chuyện trời đất khó dung như vậy, lỡ mà để cho người ngoài biết, thì mặt mũi Ninh phủ chúng ta biết để vào đâu!"

Bị hắn chỉ trích mà y còn cười: "Nhị ca, có một câu tục ngữ nói rất đúng – nói có sách, mách có chứng*. Tuy Hạ Trúc là người trong viện của ta, nhưng chuyện vu oan kiểu thế thì ai cũng biết làm; nên nếu nhị ca đã chắc chắn là ta, thì phải nên có chút chứng cứ mới đúng chứ. Hay chính miệng Hạ Trúc nói là ta ngược đãi nàng thành thế này?"

*nói có sách mách có chứng: gốc là 捉贼要拿赃 – muốn bắt trộm thì phải có tang vật.

Ninh Tương hừ lạnh một tiếng: "Ngươi biết thừa nàng không thể nói được nữa, nên mới không sợ đúng không? Nhưng người đừng có quên – ở Trúc Tuyên đường, không chỉ mình ngươi mới biết nói!" Rồi hắn lại hô vọng ra ngoài: "Dẫn nha đầu kia lên đây!"

Lập tức, lại có người dẫn một nha hoàn khác lên. Ninh Uyên liếc sang – quả đúng là nha hoàn chuyên làm việc nặng của Trúc Tuyên đường – Thúy Vân.

"Ngươi cho là thần không biết quỷ không hay chuyện ngươi đã làm, chỉ tiếc là giấy không gói được lửa! Thúy Vân đã tận mắt thấy cảnh ngươi hành hạ Hạ Trúc, hôm nay tang chứng vật chứng đều có, để ta xem ngươi còn xảo biện thế nào!" Ninh Tương vừa dứt lời, Thúy Vân đã quỳ sụp xuống dưới chân Thẩm thị, dập đầu như bằm tỏi: "Kính xin lão phu nhân làm chủ cho nô tì! Hạ Trúc tỷ tỷ thật quá đáng thương, chúng nô tì vẫn luôn cần cù chăm chỉ, cẩn thận hầu hạ Tam thiếu gia, ai ngờ Tam thiếu gia lại độc ác như thế! Tỷ ấy nhất mực trung thành mà lại gặp họa sát thân như vậy, công lý còn ở đâu!" Từng lời nói đều đẫm máu và nước mắt.

Liễu thị tỏ ra khiếp sợ, không thể tin nổi nhìn sang Ninh Uyên: "Uyên Nhi, sao con lại làm chuyện tàn nhẫn như vậy với nha hoàn bên người được chứ? Di nương biết biện hộ cho con thế nào bây giờ?" Ả chớp lấy thời cơ, thay trắng đổi đen, chưa để Thẩm thị nói gì đã chốt lại chuyện là như thế.

Thực ra trong lòng ả cũng rất nghi ngờ. Vừa nãy mới nghe nha hoàn báo chuyện của Hạ Trúc, ả thực sự không thể tin vào tai mình – Ninh Uyên thế mà lại có gan động đến người của ả? Đang chực bùng nổ thì Ninh Bình Nhi lại cản ả lại. Theo ý của Ninh Bình Nhi, thì đây chính là cái hố mà y tự nhảy xuống, tự tay dâng lên nhược điểm của y cho chúng – không lợi dụng triệt để thì đúng là đáng tiếc. Vì vậy, chúng liền quyết định lôi Hạ Trúc đến đây, ồn ào trước mặt Thẩm thị một phen, rồi tính.

Với một danh gia vọng tộc vẫn đề cao thể diện gia tộc mà nói, thì ngược đãi hạ nhân là một chuyện cực kỳ mất mặt. Lại thêm chúng ở bên châm ngòi thổi gió... sợ gì Thẩm thị không phạt nặng y chứ?

Vì thế, Ninh Bình Nhi liền nhanh trí nghĩ ra một kế hoạch, bảo Ninh Tương nhanh chân chạy đi làm – nàng muốn trò hay diễn ra trước khi mọi người ở đây về hết.

Quả nhiên, sau khi thấy cảnh ầm ĩ trước mắt, sắc mặt Thẩm thị trở nên cực tệ. Bà trầm giọng hỏi Ninh Uyên: "Uyên Nhi, cháu nói đi. Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?"

Y thong thả đứng lên, hành lễ với bà một cái: "Tổ mẫu, xin Người cho con được hỏi nhị ca vài câu trước đã."

Được bà gật đầu đồng ý, y liền đứng thẳng lưng lên, hỏi Ninh Tương: "Tam đệ đang thấy rất lạ – không phải nhị ca nói về viện lấy đồ sao, sao đồ đâu chẳng thấy, mà lại lôi đến một nha hoàn trong viện ta rồi? Chẳng lẽ ngoài trời nhiều tuyết quá nên lóa mắt, hại nhị ca đi lầm đường chăng?"

Hắn cười lạnh đáp: "Ngươi đừng có đánh trống lảng. Là nha đầu Thúy Vân này chạy đến chỗ ta cầu cứu, nói ngươi lạm dụng tư hình* với nha hoàn trong viện, còn nhốt người trong phòng củi không cho ăn uống. Nếu ta không đến nơi sớm, chỉ sợ Hạ Trúc này đã mất mạng rồi!"

*lạm dụng tư hình (滥用私刑): lạm quyền để phạt mà không có lý do/lý do vớ vẩn, không đáng.

"À, thì ra là vậy." Ninh Uyên tỏ vẻ hóa ra là như thế, gật đầu, đoạn từ từ đến trước mặt Thúy Vân, vung tay bốp một tiếng tát lên mặt nàng!

"A!" Nàng chói tai thét, không ngờ đối phương lại đột nhiên tát mình, che mặt, vội lủi ra sau lưng Ninh Tương.

Hành động này của y làm người ta trợn tròn mắt. Khí thế của Liễu thị vọt cái tăng lên, ả cho là y hết đường chối cãi nên mới làm càn. Chỉ thẳng vào y, ả quát: "Láo xược! Ninh Uyên, ngươi coi Thọ An đường này là đâu! Dám kiêu ngạo trước mặt lão phu nhân cơ đấy!"

"Liễu di nương hiểu lầm rồi, Uyên Nhi chỉ trừng phạt một nô tì không biết phép tắc, không hiểu tôn ti trong viện mình mà thôi." Y từ tốn đáp lời ả, đoạn xoay người, nói với Thẩm thị: "Thưa tổ mẫu, Uyên Nhi thực sự không ngờ Thúy Vân lại dám xấc láo như thế, hoàn toàn không coi tổ mẫu ra gì. Cháu quá tức nên mới nhất thời động thủ, mong Người thông cảm cho."

"Tam ca, huynh điên rồi phải không? Nha đầu Thúy Vân chỉ nói mấy câu bất lợi với huynh thôi, huynh không những không hối cải, mà còn đánh nàng, vu cho nàng tội danh bất kính? Dù tổ mẫu có khoan dung hơn nữa, thì cũng không bao che cho huynh được đâu." Ninh Bình Nhi tỏ ra vô cùng đau xót: "Chằng bằng huynh hãy xin lỗi tổ mẫu ngay đi, chân thành hối hận, ta tin tổ mẫu sẽ không phạt nặng huynh chỉ vì một hạ nhân đâu."

"Nghe người ngoài ca tụng Bình Nhi tiểu thư thông minh lắm, sao lại không hiểu rõ chuyện nhỏ con này vậy?" Trang thị Trang di nương ngồi cách đó không xa đột nhiên lên tiếng: "Ta thì thấy một cái tát này của Tam thiếu gia vẫn chưa thấm vào đâu đâu. Nha hoàn kia đúng là không có mắt, nếu đã muốn giải oan, thì sao không đến Phúc Thọ viên tìm lão phu nhân đây này? Mà lại mất công chạy đến chỗ Nhị thiếu gia làm gì? Hay là trong mắt nó, Ninh phủ hôm nay đã do Nhị thiếu gia làm chủ rồi; lão phu nhân và đại phu nhân đều không là gì cả, chỉ có Nhị thiếu gia mới có thể quyết định?"

Trang thị mặc một bộ áo váy đỏ tía, ngồi đó nom rất hả hê. Nàng vào phủ đã hơn một năm rồi, nhờ tuổi trẻ xuân sắc nên rất được Ninh Như Hải cưng chiều, địa vị trong phủ cũng vèo vèo tăng lên. Là kẻ thù như nước với lửa với Liễu thị đã lâu, nên chỉ cần có cơ hội chọc ngoáy ả... nàng nhất định sẽ không bỏ qua.