Thứ Tử Quy Lai

Chương 50: Bình Nhi có thai.



"Liễu di nương, trong chuyện này con cũng có phần sai ạ. Nếu con biết miếng ngọc này là do Chiêu Nghi quận chúa ban thưởng cho Nhị ca, thì dù huynh ấy có bắt con nhận con cũng không dám nhận!" Ninh Uyên sợ hãi đứng lên, vội vã đưa ngọc cho Ninh Tương: "Nhị ca mau lấy nó lại đi!"

Ninh Tương tức đến độ toàn thân run rẩy, chỉ hận không thể cầm ngọc táng thẳng vào mặt Ninh Uyên! Nhưng chút lý trí sót lại không cho phép hắn làm như vậy, nếu không... thì sẽ trúng kế y, hoàn toàn đánh mất thể diện trước mặt Chiêu Nghi quận chúa!

"Lão gia! Lão gia phải làm chủ cho thiếp!" Thấy Nghiêm thị tỏ vẻ bàng quan, Liễu thị đành dồn hết hy vọng vào Ninh Như Hải: "Đây rõ ràng là vu cáo! Tương Nhi luôn tôn kính quận chúa như vậy, giữ gìn thứ quận chúa tặng cực kỳ cẩn thận, sao có thể tùy tiện tặng người khác! Oan thấu trời xanh lão gia ơi!" Dứt lời, Liễu thị òa khóc.

Nhìn Liễu thị giờ như đã phát điên, búi tóc vốn chỉn chu nay đã xộc xệch rối bù; trái tim Ninh Như Hải khẽ lay động. Nhưng vì chuyện Ninh Tương đắc tội với Đại điện hạ lần trước mà gã đã hơi thất vọng về đứa con trai này; cộng với việc giờ Ninh Uyên đang được Cao Úc yêu thích, còn được người hoàng thất dạy võ cho... Dù Ninh Uyên có phần bất kính với phụ thân là gã, nhưng nếu phải so sánh hai người thì rõ ràng là Ninh Uyên đáng được bồi dưỡng hơn.

Điều quan trọng nhất là... Chiêu Nghi quận chúa vẫn đang ngồi kia đấy, gã làm gì cũng phải xem ý quận chúa thế nào. Liễu thị muốn gã làm chủ, nhưng gã làm chủ được cái gì cơ chứ?

Nhưng mọi việc đã đến nước này, gã mà cứ ngồi im tiếp thì cũng không hay. Gã thử hỏi dò Ninh Uyên: "Chuyện khối ngọc kia là sao? Thật sự là nhị ca ngươi đưa ngươi à?"

Ninh Uyên đứng lên, chắp tay khom người nói: "Xin phụ thân minh giám. Nó vốn là đồ của nhị ca, nếu nhị ca không tặng thì sao nó có thể ở trong tay con được. Nếu đúng là con trộm như lời Liễu di nương nói, thì con giấu nó còn chẳng kịp, sao lại lấy ra trước mắt bao người đây?"

"Ngươi nói bậy!" Liễu thị căm hận chỉ thẳng mặt y: "Rõ ràng là ngươi trộm ngọc! Còn cố ý lấy ra bây giờ để hãm hại Tương Nhi của ta!"

"Liễu di nương nói vậy thì oan cho con quá." Ninh Uyên tủi thân nói với Ninh Như Hải và Thẩm thị: "Phụ thân và tổ mẫu đều biết là – Chiêu Nghi quận chúa đến Giang Châu rồi mới đưa bái thiếp đến Ninh phủ chúng ta. Sao con biết quận chúa đến mà kịp trộm ngọc của nhị ca rồi vu oan cho huynh ấy được? Uyên Nhi không có năng lực làm vậy! Chỉ là... khối ngọc này là do nhị ca tặng cho, nên con mới đeo nó hằng ngày. Vừa nãy lại nghe Liễu di nương nói cái gì mà để ngọc trong hộp, con thấy lạ nên mới lôi ra hỏi thôi."

Nghe xong, Thẩm thị gật đầu, nhìn Liễu thị chằm chằm: "Uyên Nhi nói có lý. Lần này Chiêu Nghi quận chúa đến thăm quá đột ngột, đến ta đây cũng bị bất ngờ, huống gì là Uyên Nhi? Còn ngươi thì sao, câu trước nói đã cất kỹ ngọc trong hộp, câu sau lại bảo là Uyên Nhi trộm – trước sau bất nhất, thực sự đáng ngờ."

"Chuyện này... Con..." Liễu thị bị Ninh Uyên nói đến ghẹn họng, tự ả cũng không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Đương nhiên ả không thể biết – người đã chết đi sống lại một lần như Ninh Uyên đã biết trước chuyện Chiêu Nghi quận chúa sẽ đến từ lâu rồi. Ả càng không biết rằng – từ mùa đông năm ngoái khi ả hãm hại y, y đã thiết kế xong trận kế ngày hôm nay.

"Lão thân quản nhà không nghiêm, không biết cách dạy con cháu, làm quận chúa chê cười rồi. Lão thân xin nhận tội với quận chúa." Thẩm thị đứng lên, quỳ xuống trước Chiêu Nghi quận chúa.

"Lão phu nhân đừng nói vậy. Chỉ là trẻ con không hiểu chuyện thôi mà." Quận chúa đã lấy lại vẻ đoan trang ban đầu, nhìn sang Ninh Uyên, hỏi: "Trước đây ta chưa thấy thiếu niên này. Con tên gì?"

"Đó là con trai thứ ba của Ninh Như Hải – Ninh Uyên." Thẩm thị vội đáp: "Là một đứa bé rất lanh lợi hiếu thảo."

"Ninh Uyên?" Quận chúa nhướn mày: "Trên đường đến Giang Châu, ta đã gặp Cao Úc ở trạm nghỉ. Ông ấy nói đã gặp một thiếu niên tên Ninh Uyên khi đi giám thị ở Giang Châu, là một người rất đỗi tài hoa. Chẳng lẽ đó chính là con?"

"Cao đại nhân quá lời rồi ạ, Ninh Uyên nào dám nhận lời khen nhường ấy." Y khom người, khiêm tốn đáp.

"Dù ta không quan tâm lắm đến chuyện triều đình, nhưng vẫn biết tính tình Cao Úc. Chắc chắn ông ấy không phải là người hay nói bừa đâu. Người có thể làm ông ấy ca tụng như vậy thì hẳn phải có chỗ hơn người."

Vừa nói, Chiêu Nghi quận chúa vừa cầm lấy sợi dây chuyền vàng kia, đích thân đứng dậy trao nó cho Ninh Uyên: "Khối ngọc bích kia là do ta mời thợ điêu khắc nổi tiếng ở kinh thành đến làm. Nếu giờ nó đã ở trong tay con, thì coi như ta tặng con đi! Nếu Cao Úc đã yêu thích con thì con cũng xứng làm chủ nhân của miếng ngọc này. Mong con đừng phụ lòng nó, đeo nó rồi phải được giải Nguyên đấy!"

Mắt Ninh Uyên chớp chớp, không từ chối mà nhã nhặn nhận đồ của nàng, rồi dập đầu tạ ơn. Y hiểu tính nàng – vị quận chúa này được sống an nhàn suиɠ sướиɠ từ nhỏ, nên rất là sĩ hiện. Nàng đã muốn tặng đồ cho ngươi mà ngươi lại từ chối, thì tức là ngươi đang khinh thường nàng, nàng sẽ khó chịu.

Hơn nữa, lý do nàng đột nhiên chuyển giao miếng ngọc đó cho y cũng không phải như nàng đã nói – mà chỉ là để đánh phủ đầu mẹ con Liễu thị thôi. Không phải là "các ngươi tặng đồ ta tặng cho người khác", mà là "vốn là ta không muốn tặng nó cho các ngươi nữa"!

Trước đây Chiêu Nghi quận chúa tặng ngọc cho Ninh Tương không hẳn là vì nàng thích hắn, mà là vì hắn là con trai của Ninh Như Hải. Nàng với Ninh Như Hải làm bạn đã lâu, giờ lại là trưởng bối, tặng quà cho tiểu bối vào lần gặp đầu tiên là chuyện phải làm. Nhưng Ninh Như Hải không chỉ có một đứa con trai, ngươi đã không biết điều thì ta liền tặng cho người khác, có gì mà không thể?

Sự dứt khoát của Ninh Uyên cũng làm Chiêu Nghi quận chúa hết sức hài lòng. Nàng vỗ vỗ vai y rồi mới quay về chỗ.

Thấy cảnh này, Liễu thị chỉ muốn bóp nát khăn gấm trong tay; còn Ninh Tương thì đã thở hổn hển như động kinh, mặt đỏ bừng vì tức.

Lời nói của Thẩm thị và hành động của Chiêu Nghi quận chúa đã kết thúc chuyện này ở đây, sao họ có thể không giận được? Vốn là một cơ hội nịnh bợ cực tốt, ai dè kết cục chẳng nịnh được gì, ngược lại còn chọc giận đối phương! Dù ngoài miệng quận chúa không nói gì, nhưng chắc chắn sau này sẽ không coi trọng Ninh Tương nữa. Tính đi tính lại thì người được lợi nhất vẫn là cái đinh trong mắt họ - Ninh Uyên!

Trên đời này, không có chuyện gì đáng giận hơn là việc vốn là mình sẽ được lợi, kết cục kẻ hời lại là kẻ thù của mình! Liễu thị tức đến nổ phổi, nhưng buộc phải giữ thể diện – vì Thẩm thị đã cảnh cáo liếc ả rồi. Hôm nay ả và Ninh Tương đã mất mặt quá đỗi, hơn nữa vừa nãy Ninh Như Hải và Nghiêm thị cũng không đứng về phía ả - tình hình này không ổn, nên ả không thể manh động thêm nữa.

"Tương Nhi, ngồi xuống!" Liễu thị hít sâu một hơi, lôi con trai ngồi xuống.

Ninh Tương vốn là kẻ kiêu ngạo, xưa nay chẳng phải chịu oan ức bao giờ; nhưng gần đây hắn đã bị Ninh Uyên ức hiếp nhiều lần, giờ lại nhìn cái vẻ diễu võ dương oai khi được lợi của y... Hắn chỉ muốn xông lên xé toạc lớp da mặt kia xuống!

Ai dè... Ninh Bình Nhi ngồi cạnh đột nhiên kéo tay hắn.

Hắn cứ tưởng muội muội muốn khuyên hắn đừng manh động, ngờ đâu quay sang thì thấy – sắc mặt nàng đã trắng bệch, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Ninh Tương vốn đã thấy lạ - muội muội luôn mồm miệng lanh lợi của mình sao vừa nãy lại im lặng thế? Giờ trông nàng như thể đang bệnh, chỉ kịp nói một câu "Ca, muội khó chịu!" rồi đột nhiên quay đi, nôn thốc nôn tháo!

Biến cố bất ngờ này làm tất cả mọi người ngây ra, không nhìn Ninh Uyên nữa mà dồn hết sang nhìn Ninh Bình Nhi. Liễu thị sợ hãi quá: "Bình Nhi con bị sao vậy!"

"Sao lại thế này? Đang yên đang lành, tự dưng lại...?" Thẩm thị cũng thấy rất lạ: "Không phải là cơm nước có vấn đề đấy chứ?"

"Không có gì đâu ạ, thưa tổ mẫu. Con chỉ bị cảm nhẹ thôi." Mặt Ninh Bình Nhi đã trắng bệch, nhưng nàng không ngừng xua xua tay, tỏ vẻ mình không sao cả: "Dạo này vẫn còn rét, trưa nay con lại ăn hơi nhiều dầu mỡ." Dứt lời, nàng lại cúi gập người nôn liên tục.

"Nếu Bình Nhi tiểu thư bị lạnh thì các ngươi mau đỡ tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi. Mời đại phu đến nữa." Nghiêm thị nói với đám nha hoàn cạnh đó.

"Không cần!" Ninh Bình Nhi thở hổn hển, chợt nhận ra mình vừa phản ứng quá mức: "Có phải bệnh nặng gì đâu, con về nghỉ ngơi chút là được. Sắp đến lễ mừng thọ của tổ mẫu rồi, con sợ đại phu đến sẽ bị xui."

"Con bé ngốc này, con đã bệnh rồi, sao lại không mời đại phu được!" Liễu thị đỡ Ninh Bình Nhi dậy, trách móc.

"Con nói không cần tức là không cần!" Ninh Bình Nhi đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt nhìn Liễu thị cuồng loạn như sắp phát điên rồi. Ả ngẩn ra – đây là lần đầu tiên con gái ả nhìn ả như vậy, buột miệng nói: "Nếu con không thích... thì không mời cũng được..."

Ninh Bình Nhi không nói thêm nữa, vịn vào Xuân Lan mà vội vàng rời đi. Nhưng dù nàng đi rồi thì bãi uế vật trên sàn vẫn còn đó. Mùi chua chua nồng nồng từ từ lan tỏa, nhóm tiểu thư phu nhân vô thức nâng khăn gấm che mũi.

Một bữa tiệc vốn nên tốt đẹp nay lại thành ra như vậy. Thấy chẳng ai ăn nổi nữa, Thẩm thị thấy mất mặt cực độ, chỉ có thể tự mình tiễn Chiêu Nghi quận chúa ra cửa bồi tội. May là người đi theo tiễn nàng – Ninh Uyên – lại rất biết cách làm nàng vui, y mới nói vài câu mà trông nàng đã vui lên hẳn. Thấy nàng có vẻ không để tâm đến chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc lắm, Thẩm thị cũng thoáng yên tâm.

---

Hôm đó, Ninh Uyên về Trúc Tuyên đường hơi muộn. Về rồi, y bảo Chu Thạch để mở cửa sau, còn mình thì chưa tắm rửa đi ngủ ngay mà ngồi trong chính sảnh uống trà. Đến gần 12 giờ đêm, Chu Thạch dẫn một người che mạng đen bước vào.

Người nọ gỡ mũ xuống – là Ninh Mạt.

"Nhìn ngươi cứ như đã biết chắc là ta sẽ đến ấy nhỉ." Ninh Mạt cũng không khách sáo, ngồi xuống uống một ngụm trà.

"Ta chỉ đoán thôi. Nếu mọi chuyện giống như ta đã nghĩ, thì nhất định ngươi sẽ đích thân đến đây báo cho ta." Hai ngón tay phải của Ninh Uyên gõ gõ lên tay vịn của ghế: "Ninh Bình Nhi có tin vui rồi sao?"

"Cái gì ngươi cũng đoán được." Ninh Mạt cười nói: "Ninh Thiến Nhi mới báo cho ta – Ninh Bình Nhi bảo nàng ta lén đi mua thuốc sảy thai."

"Sảy thai? Thế thì tiếc quá. Nếu Ôn Túc hầu biết tin này thì sẽ vui lắm đấy – cứ nghĩ đời này hết hy vọng ôm cháu rồi, ai ngờ ông trời lại đột nhiên dâng một đứa cháu đến thế." Ninh Uyên khẽ cười: "Tam phu nhân biết chưa?"

Ninh Mạt nâng chén trà lên, nhấp một ngụm: "Chuyện mất mặt thế này... Đừng nói là Tam phu nhân, mà ngay cả Ninh Tương Ninh Bình Nhi cũng không dám nói. Chỉ mới có Ninh Thiến Nhi – kẻ mà nàng ta luôn nghĩ là đã nắm gọn trong tay là biết thôi."

"Ngươi bảo Ninh Thiến Nhi đi tìm thuốc sảy thai cho nàng ta thật đấy ư?" Ninh Uyên híp mắt nhìn Ninh Mạt.

"Thì ta đang đến hỏi ý ngươi đây. Người đối địch với Ninh Bình Nhi là ngươi chứ, ta chỉ tiện tay hỗ trợ thôi."

"Tờ giấy kẹp trong bánh hôm trước của ngươi đã nói là... Ninh Bình Nhi và Tứ hoàng tử đã lén lút gặp nhau." Y phất tay áo: "Hình như đứa em gái này của chúng ta rất quan tâm đến Tứ hoàng tử nhỉ."

Ninh Mạt nhướn mày: "Ý ngươi là...?"

"Bảo Ninh Thiến Nhi đưa nàng ta thuốc dưỡng thai đi. Cái thai này phải nuôi cho tốt vào." Ninh Uyên cười khẽ: "Có khi có thể nhờ nó mà chim sẻ hóa phượng hoàng đấy."

---

Ninh Bình Nhi nằm trên giường, tay trái vô thức vỗ lên bụng. Tay còn lại nắm chặt đệm, rồi lại bỏ ra.

Từ khi nhận thấy người mình không khỏe, kinh nguyệt không đến; nàng đã lén đi khám ngoài phủ. Lúc lang trung nói nàng đã mang thai, nàng thực sự thấy... như bị sét đánh vậy.

Cái thai này là của ai, nàng là người biết rõ nhất. May mà Ninh Tương đã giải quyết Lỗ Bình hộ nàng, nên giờ nàng chỉ cần lẳng lặng lấy nghiệt chủng này ra... thì chuyện này sẽ là thần không hay quỷ không biết, nàng sẽ coi như nó chưa xảy ra bao giờ.

Lúc này, Ninh Tương và Liễu thị đang ở phòng ngoài. Chỉ nghe Ninh Tương giận dữ đập bàn, quát: "Tức chết con rồi! Tiện chủng đáng chết kia! Đã mồm loa mép giải lừa dối Cao đại nhân ở trường thì chớ, giờ còn đoạt đồ Chiêu Nghi quận chúa tặng con nữa! Nó mà xứng à?!"

"Chuyện này có rất nhiều điểm lạ. Sao nó lấy được miếng ngọc bích kia? Sao nó biết Chiêu Nghi quận chúa sẽ đến? Ta cứ cảm thấy nó đã bày trận hết rồi, chỉ chờ chúng ta nhảy vào thôi." Liễu thị ngồi bên khẽ chau mày. Tỉnh táo lại rồi, ả bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện, liền không tránh khỏi nghi ngờ.

"Còn thế nào được nữa? Nó chỉ ăn may thôi, vừa khéo trộm ngọc rồi mang theo người, vừa khéo gặp trúng hôm quận chúa đến, nếu không... nhìn cái vẻ xui xẻo của nó là quận chúa đã không muốn đến gần rồi." Ninh Tương hừ lạnh.

"Chỉ có thể giải thích vậy thôi." Liễu thị thở dài, lại trừng mắt nhìn hắn: "Mà cũng tại các ngươi ngu xuẩn! Đã không biết giữ đồ thì thôi, nhưng bị trộm lúc nào cũng không biết! Hôm nay chúng ta bị mất mặt như vậy, đừng nói là Thẩm thị mà ngay cả đại phu nhân cũng khó chịu với ta rồi. Sợ sau này lại..." Ả đỡ trán.

Suốt mấy tháng nay, chuyện không may cứ liên tục ập tới chỗ mẹ con ả, hơn nữa... chuyện nào cũng dính dáng đến Ninh Uyên! Vừa mệt mỏi ứng phó với chúng, ả cũng từ từ nhận ra – dường như y đã khác trước, trở nên... hơi tà ác?

"Không được, nương ơi. Nhất định chúng ta phải nhả cục tức này ra, quyết không cho thằng tiện chủng kia được đắc ý mãi!" Ninh Tương nắm chặt tay.

Nghe hắn nói vậy, Ninh Bình Nhi đang nằm trên giường chợt mở bừng mắt, toàn thân run lên. Tuy không có chứng cứ, nhưng nàng có thể đoán được – việc mình bị Lỗ Bình làm nhục chắc chắn là có liên quan đến Ninh Uyên. Lửa giận trong lòng bùng lên, nàng ngồi dậy vén màn: "Nương, con có cách xử nó."

Liễu thị và Ninh Tương đồng loạt quay lại nhìn nàng. Tuy sắc mặt nàng vẫn trắng bệch, nhưng biểu cảm lại tàn nhẫn cùng cực: "Không chỉ mình chúng ta muốn xử lý tiện chủng kia, mà có một quý nhân cũng muốn làm vậy. Có người nọ giúp đỡ, nhất định chúng ta sẽ dồn nó vào chỗ chết!"

---

Ba ngày sau, ngày mùng Hai tháng Tư – Đại thọ 60 của Thẩm thị được cử hành đúng hạn.

Để có thể chứa hết khách của bữa tiệc, đám hạ nhân của Ninh phủ đã mất một tối để sửa soạn xong tiền viện, bày ra một loạt bàn. Đại sảnh đón khách cũng được sắp xếp lại, cất hết mấy vật trang trí vô dụng đi, dọn bàn ghế lên – nơi này là dành cho khách quý.

Bên cạnh đó, toàn bộ phòng phía Tây Ninh phủ cũng được sửa sang lại thành phòng cho khách, để nếu có khách nào uống say thì có thể ngủ lại một đêm, hôm sau đi cũng được.

Từ sáng, đoàn khách dự tiệc đã nối đuôi nhau mà đến. Quản gia cầm một quyển danh sách, lần lượt kiểm tra thiệp mời của từng người, rồi để hạ nhân dẫn họ đi dùng trà. Khách không phải là quan sẽ được dẫn đến phòng phía Đông; còn khách là quan sẽ được dẫn vào chính sảnh.

Vì nằm ở vị trí hẻo lánh, nên dù tiền viện bên kia khá ồn ào thì Trúc Tuyên đường bên này vẫn vô cùng yên tĩnh. Đêm qua Ninh Uyên thức đọc sách hơi muộn, nên hôm nay gần trưa mới tỉnh dậy. Ăn cơm trưa xong, y để Chu Thạch hầu hạ tắm rửa thay quần áo, rồi khoác thêm trường bào gấm màu xanh rộng rãi; ngồi bên bàn vừa lau tóc vừa đọc nốt sách hôm qua đang đọc dở.

Bạch Đàn bưng trà vào, nói: "Thiếu gia mau chuẩn bị đi! Quản gia cho người đến nhắc rồi đó, tuyệt đối không được lỡ mất lễ tặng quà cho lão phu nhân!"

Các khách mời có thể tặng lễ mừng thọ trước cho Ninh phủ, nhưng nhóm con cháu của Ninh phủ thì không – họ phải tặng quà vào đúng ngày, thì mới tỏ lòng tôn kính và hiếu thuận được.

"Không sao, đằng nào cũng chẳng chậm được." Ninh Uyên nâng chén trà lên đương chuẩn bị uống, thì một tiếng "bịch" chợt vang lên ở ngoài, như có thứ gì vừa đổ vậy. Bạch Đàn vội chạy ra xem, thấy Bạch Mai đang khua loạn cái nồi, đuổi theo một thanh niên người đầy bụi đất, đuổi từ bếp ra sân: "Trộm vặt từ đâu tới! Dám trộm đồ trong Trúc Tuyên đường ta à! Tỷ tỷ mau bắt hắn lại với muội!"

Thanh niên kia ôm đầu trốn như chuột, miệng liên tục hô to: "Ôi đừng đánh đừng đánh! Là ta, là bản công tử đây mà! Dù sao cũng đã ở đây cả tháng, mà không ai nhận ra ta là sao?!"

Nghe giọng của thanh niên kia, Bạch Đàn vội quát Bạch Mai lại: "Mau dừng tay! Là Cảnh Dật công tử!"

"Cảnh Dật?" Nghe vậy, Ninh Uyên cũng đặt sách xuống, ra cửa xem xem. Quả nhiên thấy – người mặt mũi lấm lem, quần áo dính đầy bụi đất kia đúng là Cảnh Dật thật.

"Ôi dời ơi Uyên huynh đệ ơi, sao giờ ngươi mới ra? Ta sắp bị nha hoàn của ngươi đánh cho tàn phế rồi này!" Thấy Ninh Uyên ra, Cảnh Dật vội vàng nức nở chạy tới, trốn sau lưng y mà run rẩy không ngừng. Lúc này Bạch Mai mới nhận ra thân phận của cậu, nhất thời không biết phải làm sao, lúng túng giấu cái nồi ra sau lưng, lẩm bẩm: "Ai bảo Cảnh công tử lẳng lặng chui vào phòng bếp nhà người ta trộm khoai lang chứ... Ta còn tưởng là tên trộm nào tranh thủ thọ yến để thừa nước đục thả câu đấy."

"Ai trộm khoai! Ai trộm khoai nhà ngươi chứ!" Mặt Cảnh Dật thoáng đỏ lên: "Ta chỉ tiện tay thôi... Mà cả mâm khoai nướng nóng hổi bày đó không phải là làm cho ta ăn sao? Ta ăn luôn cho ngươi đỡ mất công bưng ra đấy!"

"Á à!" Bạch Mai hùng hổ xắn tay áo: "Đã trộm khoai mà còn lý lẽ hả? Hay tí nữa ta truyền tin "Cảnh Quốc công thế tử lẻn vào phòng bếp nhà người khác trộm khoai" cho người ta biết nhé? Ngươi đã "chính trực" như thế thì cũng không sợ người ngoài nói gì đâu, nhỉ?"

"Ngươi...!"

"Thôi được rồi, có gì đâu mà ầm ĩ." Ninh Uyên nhức đầu xoa mày, ngắt lời bọn họ, đoạn nhìn Cảnh Dật từ trên xuống dưới: "Mà không phải ngươi về Hoa Kinh rồi ư? Sao giờ lại chất vật chạy đến đây, thích giả trang ăn mày à?"

"Huhu Uyên huynh đệ mau cứu cứu ta!" Toàn thân Cảnh Dật run lên, như thể vừa nhớ đến cái gì đáng sợ lắm vậy: "Có cọp mẹ đang truy sát ta đó!"

Bạch Mai lập tức tái mặt: "Cái gì? Ngươi dám gọi ta là cọp mẹ?"

"Ta không nói ngươi!" Cảnh Dật vội khoát tay áo: "Uyên huynh đệ, ngươi cho ta tránh nhờ chút đi. Nếu con cọp mẹ kia bắt được ta thì ta không chết cũng bị lột da!"

"Cọp mẹ?" Ninh Uyên tò mò: "Ngươi không nói rõ thì sao ta giúp ngươi được?"

Cảnh Dật cảnh giác nhìn quanh Trúc Tuyên đường, đoạn lôi Ninh Uyên vào phòng, đóng kỹ cửa nẻo rồi nhỏ giọng nói: "Ta bảo này, lão phu nhân nhà ngươi cũng xịn thật đấy. Ngươi biết có Chiêu Nghi quận chúa đến chúc thọ rồi đúng không? Bà ta đến thì cứ đến, cớ sao lại lôi cả con gái cùng đến! Phụ thân ta luôn muốn ta cưới con gái của Chiêu Nghi quận chúa – là Uyển Nghi quận chúa đó. Ta vẫn luôn tìm cách tránh né, ai dè lại đụng mặt nha đầu Uyển Nghi kia ở đây! Đương nhiên giờ phải trốn chứ!"