Thứ Tử Quy Lai

Chương 1: Lửa đốt pháp trường



Cửa chợ thành Hoa Kinh, một nơi từ xưa đến nay chỉ mở pháp trường để xử tội những kẻ tội ác chồng chất khiến người đời chửi rủa, xem thường.

Chưa đến giữa trưa, dân chúng tò mò vây xem quanh pháp trường đã chật như nêm cối(*), cấm vệ quân mặc áo giáp bạc, xếp thành bức tường bao xung quanh mới có thể miễn cưỡng chống đỡ đám người chen chúc.

(*): Đông đúc, lèn chặt đến không thể cựa quậy nổi.

Mọi người ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua bức tường người, nhìn thẳng về phía pháp trường- một cái phong hỏa đài(**) mới được dựng lên.

(**): đài đốt lửa

Phong hỏa đài cực cao, dưới đài chất đống cỏ khô, phía trên là một người cả thân đầy thương tích bị buộc chặt vào thân cây gỗ.

Bóng người tuy rằng mảnh khảnh, nhưng từ vóc người như cũ vẫn có thể nhận ra là một nam nhân, đầu tóc đen nhánh rối tung thả xuống, khó khăn lắm mới có thể che kín được hơn phân nửa khuôn mặt. Đôi mắt hắn xám xịt, xuyên qua khe hở sợi tóc, vô lực đánh giá đám đông không xa, trong ánh mắt mang theo một tia tự giễu.

"Cha ơi, yêu quái đang nhìn chúng ta kìa!"- Phía trước nhất trong đám đông, một đứa con nít ngồi vai cha ngây ngô vừa nói vừa chỉ vào nam tử trên đài cao.

"Mau, đừng nhìn hắn, kẻo lại dính tà khí xúi quẩy!"- Nói đoạn, người đàn ông nhanh chóng đem đứa con từ trên xuống, bảo vệ chặt chẽ trong lòng, đồng thời không quên hung tợn trừng nam tử kia, "Đều canh giờ này, quan xử tội như thế nào mà còn chưa tới, sớm chút thiêu chết tên yêu quái, chẳng lẽ còn để cho hắn sống đến sau giờ ngọ à!"

Vừa dứt lời, rất nhiều người bên cạnh đồng thời lộ ra lòng đầy căm phẫn biểu tình: "Đúng vậy! Mau mau thiêu chết hắn đi!"

"Thiêu chết hắn! Thiêu chết hắn! Thiêu chết hắn!"

Âm thanh hô lớn truyền đi, ngày càng lan rộng, quần chúng giơ cao những nắm tay, hướng nam tử trên đài đánh tới, có người càng trực tiếp, lấy đá dưới chân ném thẳng về phía đài.

Đá vụn từ tứ phía xé gió bay tới, nam tử hoàn toàn không tránh thoát được, liên tục bị đá ném trúng rất nhiều lần, trong đó có một cục trúng vào thái dương, máu tươi cứ thế dọc theo sườn mặt thanh tuấn mà chảy xuống. Máu chảy đến bên môi, y nhịn không được vươn đầu lưỡi khô khốc ra nếm vị máu tanh. Máu lạnh đến tận xương, còn mang theo chút vị cay đắng.

Trách không được mọi người luôn miệng kêu y là yêu quái, vốn là máu y đã sớm chẳng còn ấm áp như những kẻ khác.

Đá vẫn như cũ tới tấp bay tới, cũng may dây thừng buộc cũng không tính là thật chặt, y nỗ lực nghiêng thân, đem cái bụng cao ngất dịch qua một bên, nhờ vậy mà giảm được không ít đá ném trúng.

Bụng của nam nhân trên phong hỏa đài cao phồng lên một vòng, cùng với thai phụ đã mang thai năm sáu tháng là cực kì giống nhau

Trên thực tế, y quả thực mang thai.

Nam nhân có thai, là chuyện kì quái ở vương triều Đại Chu, trước chưa từng nghe thấy, về sau tin tức được lan truyền trong bá tánh, gây ra một trận xôn xao ở thành Hoa kinh, mọi người truyền tai nhau, cùng nhận định là yêu quái.

Đã là yêu quái, nếu bị phát hiện thì tuyệt đối giết chết không tha. Khâm Thiên Giám đại nhân nói, chỉ có dùng lửa yêu quái đến chết mới có thể tiêu trừ lệ khí(*), chuyển hóa đó thành phúc khí, trời cao được an ủi, tự sẽ phù hộ Đại Chu năm sau mưa thuận gió hòa.

(*): sự u ám, ác độc

Vì thế, y liền bị áp giải đến nơi đây, trói lại trên phong hỏa đài.

Nam tử rũ mắt, nhìn chằm chằm bụng mình, ánh mắt lạnh nhạt đổi thành nhu hòa, mặc dù y biết rõ, những người đó đem hắn gọi là yêu quái, hoàn toàn là bởi vì bụng của bản thân, nhưng đối với sinh mệnh trong bụng, y lại chẳng thể nào nổi lên hận ý, mà thay vào đó là sự áy náy. Đứa trẻ này đã định sẵn không thể nhìn ngắm thế gian, đành phải cùng mình xuống hoàng tuyền.

Nam tử ngẫm lại cả đời.

Y tuy sinh ra ở gia tộc lớn, nhưng mẹ để mất sớm, thân là thứ tử không được cha ruột hương yêu, từ nhỏ đã bị khi dễ làm nhục, em gái ruột chết càng thảm, thứ huynh cũng tử trận dưới vó ngựa. Vốn tưởng chỉ cần nén giận, đợi đến kì thi mùa thu trúng tuyển, liền có thể tự lập môn hộ(*), ai ngờ những kẻ đó cả cơ hội dự thi cũng không cho y, thiết kế hại cho y bị giám thị xóa tên, đồng thời xúi giục phụ thân đuổi y ra khỏi nhà, đưa tới hành cung(**) trông coi thư viện.

(*): có nhà riêng

(**): Nơi vua nghỉ lại khi đi ra khỏi kinh đô

Cũng tại hành cung đó gặp được người thay đổi cả đời y.

Có duyên gặp gỡ, người nọ không ngại xuất thân của y, chỉ khâm phục y bụng đầy thi thư, nguyện ý kết giao.

Vì thế mà rất nhiều năm sau, bọn họ đều là cùng sánh vai mà đi, thời gian ngây ngô qua đi, tình cảm trong lòng y cũng lặng lẽ nảy mầm, từ kinh ngạc khiếp đảm, đến bàng hoàng tiếp thu, cứ ngỡ là một đoạn tình cảm vô vọng, không ngờ lại có ngày nở hoa.

"Ninh Uyên, dẫu người trong thiên hạ đều bỏ ngươi mà đi, ta Tư Không Húc liền đối với giang sơn này thề, vĩnh viễn không phụ ngươi."

Vì lời thề đó, y cam tâm tình nguyện làm một phụ tá đắc lực; dùng thân thể không được tính là mạnh khỏe, vì hắn mà dốc sức bày mưu tính kế, cũng vì hắn mà ngăn trở không ít ấm mưu ám sát.

Rượu độc, y đã uống qua không biết bao nhiêu ly, đao kiếm đâm vào thân thể đến đau đớn cùng cực, nhưng y chung quy vẫn là vui vẻ chịu đựng. Biết người nọ dẫn quân ra trận bị bắt ở Lương Châu, hắn từ Hoa Kinh đơn độc cưỡi ngựa ngàn dặm tới đem người cứu trở về, chính mình cũng bị thương nặng mà ngất đi suýt chết; người nọ bị huynh đệ hãm hại nhốt vào thiên lao, y vì muốn diện thánh, quỳ tại của cung ba ngày ba đêm, không ngại đổ máu, rốt cuộc chờ được một lần Thái Hậu xuất cung, tranh thủ cho người nọ một con đường sống.

Lần lượt vào sinh ra tử, người nọ cuối cùng cũng giành lấy được vinh quang, tưởng rằng hai người từ khó khăn gian khổ đi được tới được hôm nay, lại không nghĩ hết thảy đều là kính hoa thủy nguyệt(*), phút chốc hóa thành cảnh còn người mất.

(*):những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.

"Ninh Uyên, ta nằm gai nếm mật đi đến ngày hôm nay này, chính là muốn lấy thân vương,rước Ninh San San qua cửa làm vương phi, đây là ta nhiều năm trước tới cửa cầu hôn bị cự tuyệt, liền sau đó trước mặt toàn bộ Ninh Quốc Công phủ lập lời thề, hiện giờ Ninh Quốc Công phủ đã tiếp nhận sính lễ, sau này đại hôn, Ninh San San sẽ là Vương phi duy nhất của ta."

"Ngươi muốn hận liền hận ta, chỉ là ta tuyệt không cho phép ngươi đi tìm San San gây phiền toái, nếu ngươi an phận thủ thường, ta sẽ ban cho ngươi một chỗ chỗ ở trong vương phủ, đảm bảo cho ngươi một đời vinh hoa, đây cũng là ta đối với ngươi không phụ."

Lời nói như dao găm vẫn còn văng vẳng bên tai, y cảm giác được khóe mắt một trận chua xót, chỉ có thể nhắm chặt đôi mắt.

"Duệ Vương điện hạ,Vương phi giá lâm! Hô Diên Nguyên Thần hoàng tử giá lâm! Khâm sai đại nhân đến!" Tư lễ thái giám âm thanh cao vút thanh đánh gãy dòng suy nghĩ, cũng làm đám đông đang cãi cọ ồn ào an tĩnh lại.

Màn kiệu sắc sáng bên ngoài pháp trường được vén lên, cấm vệ quân nhanh chóng dạt sang hai bên chừa lại một lối đi; thị vệ, cung nhân, một vi quan chính tứ phẩm cùng với khâm sai đại nhân nhất tề vây quanh thân ảnh đĩnh bạt(*) đang chầm chậm đi tới.

(*): Thẳng đứng, cao chót vót

Nam nhân thân mặc áo gấm thêu rồng, vóc người cao gầy, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, bên cạnh là nữ tử mặc áo phượng, nhan sắc khuynh thành, hai người một trước một sau,lộ ra phong thái ung dung,khiến cho bá tánh vây xem lóa mắt.

"Duệ Vương vốn chính là nhân trung long phượng, không nghĩ tới lớn lên cũng xuất chúng như thế, trách không được có thể cưới người được xưng Hoa Kinh đệ nhất mỹ nhân."

"Hiện giờ Duệ Vương điện hạ chính là hồng nhân bên người Hoàng Thượng, mấy vị huynh trưởng của hắn đều chưa được tấn phong,duy chỉ có mình hắn được tấn phong thành thân vương, các ngươi nói xem, liệu hắn có thể hay không làm Thái Tử?"

"Không có khả năng, nói một câu đại bất kính, Duệ Vương xuất thân tại đó, có thể phong vương đã là cao nhất, còn có đích tử của Hoàng Hậu nương nương- Đại điện hạ ở đó, trữ quân chi vị (*) nói thế nào cũng không tới phiên hắn."

(*): vị trí quân vương

"Nhưng yêu quái này là do chính Duệ Vương tự tay bắt được, hắn vì nước trừ hại, đến cả Thái Hậu nương nương cũng khen không dứt miệng, hiện tại lại cưới Ninh Quốc Công đích trưởng nữ làm Vương phi. Nếu có Thái Hậu nương nương cùng Ninh Quốc Công ủng hộ, Hoàng Hậu nương nương liền tính muốn phản đối,cũng khó mà thành."

"Ta nghe nói tên yêu quái là thứ đệ trong tộc của Vương Phi, Duệ Vương điện hạ có dũng có mưu, ở trên chiến trường dụng binh như thần vốn là rất được các quân sĩ kính yêu, hiện giờ hắn cùng Vương phi lại có thể đại nghĩa diệt thân, bắt yêu quái, công lao này, Hoàng Thượng nếu không thưởng hậu hĩnh, e là khó coi!"

Duệ Vương Tư Không Húc đã đến giữa Hình Đài ngồi xuống, hắn ngẩng đầu, ánh mắt trong lúc lơ đãng dừng ở phong hỏa đài,nhìn đến trên người Ninh Uyên, ánh mắt dừng một hồi, rồi sau đó lại nghiêng mặt, mang theo ôn nhu tươi cười cùng Vương phi ở bên nói chuyện.

Ninh Uyên lạnh lùng nhìn một màn này.

Đã từng lưu luyến, không nghĩ hiện giờ nam nhân kia lại liền ngay cả liếc mắt một cái nhìn mặt mình đều không muốn, còn đem mình cùng hài tử- hai sinh mệnh lê phong hỏa đài.

Y có lẽ sớm nên thấy rõ, Tư Không Húc trước nay đều không có nghiêm túc với y, người kẻ kia chân chính ái mộ chỉ là tộc tỷ Ninh San San —— nữ nhân có một không hai trên đời. Y, Ninh Uyên lại bị nhất thời tình yêu làm mờ mắt, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, là hắn xứng đáng.

"Ninh Uyên, muốn trách thì trách ngươi thân là nam nhân cư nhiên lại có thể thụ thai, hiện giờ đại hoàng huynh đã biết chuyện của ngươi, tất sẽ khắp nơi bêu rếu ta ở trong phủ nuôi dưỡng yêu quái, ta chỉ có cách đánh đòn phủ đầu, đây chính là cơ hội duy nhất."

Ngày ấy, Tư Không Húc mang theo người đi vào trong phong y, đem y trói gô mang đi, chỉ nói bỏ lại một câu như thế.

Yêu quái, thật sự không thể tưởng được chính mình theo hắn nhiều năm như vậy, hiện giờ thế nhưng trong miệng hắn lại biến thành yêu quái. Y chấp nhất, y tình nghĩa, cuối cùng đổi lại được chính mình buộc chặt vào cây gỗ, chỉ chờ canh giờ vừa đến, liền phóng hỏa nổi lên, đưa y quy thiên.

Mặt trời dần dần lên cao, Đại Chu xử tội đều vào giờ ngọ,quan hành hình nhìn canh giờ, hướng chỗ Tư Không Húc xin chỉ thị nói: "Điện hạ, canh giờ đã đến, nên bắt đầu hành hình."

Tư Không Húc ngồi im không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất phía trước,trên mặt nhìn không ra biểu tình, giống như đang trầm tư sự tình gì.

Một bên Vương phi vươn tay đẩy đẩy hắn, "Điện hạ, đại nhân đang hỏi người."

Thân thể Tư Không Húc hơi hơi chấn động, phục hồi tinh thần lại, gật đầu.

Chỗ quan hành hình đã được Tư Không Húc bày mưu đặt kế, cầm lệnh bài đi đến trước đài,điều chỉnh lại giọng, đối với binh lính chờ phía dưới cao giọng nói: "Canh giờ đã đến, đốt lửa!"

Nói xong, liền lệnh bài trong tay ném đi.

Ninh San San ngăn không được nắm chặt khăn tay trong tay áo, nàng rốt cuộc chờ tới rồi giờ khắc này!

Thân là Duệ Vương phi được danh môn chính cưới vào, khi biết được Tư Không Húc cư nhiên cùng tộc đệ của chính mình có quan hệ, nàng quả thực không cách nào hình dung trong lòng khiếp sợ tới cỡ nào.

Từ trước nàng khinh thường Tư Không Húc, một hoàng tử do cung nữ sinh ra, như thế nào có lá gan tới cầu hôn nàng- Hoa Kinh đệ nhất mỹ nhân. Không ngờ mới ngắn ngủi mấy năm, vị hoàng tử không có tiếng tăm gì lúc trước vậy mà lắc mình biến hoá thành vương triều đệ nhất thân vương, tông thất tôn quý,là ứng cử viên cho ngôi vị Thái tử, cho nên lúc này đây, vì vị trí Vương phi, thậm chí là vị trí hoàng hậu tương lai, nàng không hề do dự, đáp ứng rồi hôn sự này.

Nàng thân là Quốc công phủ đích nữ, hiện giờ lại là Vương phi, thân phận tôn quý như vậy, như thế nào có thể chịu đựng cùng một người nam nhân là trong nhà dòng thứ con vợ lẽ tộc đệ tới chia sẻ trượng phu với mình đây!

Vì diệt trừ Ninh Uyên, nàng nghĩ tới rất nhiều biện pháp, đáng tiếc tựa hồ Tư Không Húc cố ý che chở, hiệu quả chẳng đáng là bao. Trời xanh có mắt, làm nàng phát hiện Ninh Uyên thân là một người nam nhân lại thật sự mang thai, lần này nàng vì muốn ổn thỏa, không có lại vội vã ra tay, mà là lặng lẽ đem tin tức đưa cho đối thủ một mất một còn của Tư Không Húc - Đại hoàng tử Tư Không Việt.

Mà Tư Không Việt khi biết tin tức quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của nàng, sớm thôi, cái tên ti tiện lẫn nghiệt chủng trong bụng hắn sẽ cùng nhau quy thiên, Tư Không Húc cuối cùng chỉ có một mình Ninh San San nàng sở hữu, nàng cũng tuyệt không cho phép ngay tại thời điểm sắp thành công có bất luận cái gì ngoài ý muốn phát sinh.

"Đợi đã!"

Mắt thấy lệnh bài sắp rơi xuống, quan hành hình lại bị người khác cản trở.

Ninh Uyên đã chuẩn bị sẵn tâm lí, lúc này thấy có người ngăn cản, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lại, thấy một người thanh niên cao lớn mạnh mẽ nhanh tiến lên, hướng Tư Không Húc ôm quyền.

"Vương gia, ta nghe nói người này đều không phải là kẻ tán tận lương tâm gì, chỉ vì thân là nam tử lại có thai trong người liền muốn thiêu sống, từ trước đến nay lấy lễ nghi trị thiên hạ Đại Chu, có phải quá bất cận nhân tình(*) hay không?"

(*):hành vi không hợp thường tình người ta

"Hô Diên hoàng tử có điều không biết, Đại Chu ta nguyên nhân chính là vì là lễ nghi, mới không chấp nhận được loại tà ma ngoại đạo yêu vật làm bẩn chính khí nhân gian." Tư Không Húc chưa nói chuyện, Ninh San San lại khinh bỉ cười cười mà mở miệng trước:

"Cái gọi là sự khác thường tất có yêu, nếu như đối với yêu vật nhân từ nương tay, đó là sự vô tâm đối với sự ấm no của bá tánh, cái nào nặng cái nào nhẹ, hoàng tử trong lòng chắc cũng có điều suy tính đi."

Nguyên lai người này là hoàng tử Hạ Quốc - Hô Diên Nguyên Thần. Ninh Uyên nghe nói qua người này, hắn là hạt nhân Đại Hạ đặt tại Đại Chu, giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ cao siêu, ở thành Hoa Kinh vương công hậu duệ quý tộc cực kì có thanh danh.

"Vương phi nói lời này là sai rồi, chỉ vì này nam nhân mang thai, liền không phân xanh đỏ đen trắng một mực đánh vì cho là yêu quái, Đại Chu tự xưng là Thiên triều thượng quốc, ánh mắt không khỏi có chút thiển cận." Hô Diên Nguyên Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh, thanh âm trầm thấp mà vững vàng: "Thiên hạ to lớn việc lạ gì cũng có, một ít kỳ nhân dị sĩ thiên phú dị bẩm cũng đều không phải là hiếm lạ, năm xưa ta ở Đại Hạ cũng được một nam nhân giúp đỡ, người nọ không chỉ không phải yêu vật, còn thích làm việc thiện, là người hiền từ nổi tiếng gần xa, theo ý Vương phi, chẳng lẽ ta Đại Hạ cũng nên đem người này bắt giữ, đốt cháy đến chết, lấy này cứu vớt nhân sinh?"

Ninh San San nhất thời nghẹn lời, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tư Không Húc, thấy hắn tuy mặt như cũ không có biểu tình, trong mắt lại lộ ra thần sắc giãy giụa, nàng cắn răng, nói: "Đem yêu quái thiêu chết, là do Hoàng Thượng chính miệng hạ ý chỉ, Hô Diên hoàng tử chẳng lẽ đây là dựa vào Đại Hạ binh hùng tướng mạnh, công khai hướng Đại Chu hoàng thất khiêu khích sao!"

Hô Diên Nguyên Thần ngữ khí cứng lại, không thể tưởng được đối phương sẽ chụp mũ như vậy, hắn nghĩ nghĩ, lui trở lại chỗ cũ đứng yên, không có nhiều lời nữa, chỉ là mang theo ánh mắt tiếc hận nhìn về Ninh Uyên phía cách đó không xa.

Hắn hôm nay theo tới đây, vốn là tò mò, chưa bao giờ nghĩ tới muốn thay người nọ cầu tình, chỉ là vừa rồi trong lúc lơ đãng thấy người nọ cực kỳ bi ai mang theo ánh mắt phẫn hận, bị ánh mắt thê lương như vậy làm cho kinh sợ, hơn nữa hắn vốn chính là có ý tốt bênh vực kẻ yếu, liền không nhịn được đứng ra nói vài câu.

Chỉ là, rốt cuộc thân phận ở nơi đó, hắn cùng Ninh Uyên không quen biết, quả thật là không nên nhiều lời.

Ninh San San đứng dậy đi lên, lướt qua Hình quan đoạt lấy lệnh bài, dùng sức ném đi ra ngoài, hét lớn một tiếng: "Đốt lửa!"

Binh lính nhận lệnh, lập tức cây đuốc ném vào cỏ khô, trong phút chốc, ngọn lửa bốc lên dữ dội, mang theo khói đen cuồn cuộn hướng về phía Ninh Uyên.

Lửa cực nóng làm Ninh Uyên cảm giác như bị lăng trì dưới địa ngục, y cố nén thống khổ, cảm kích mà nhìn Hô Diên Nguyên Thần liếc mắt một cái, sau đó dùng tiếng nói khàn khàn, hướng về phía chính diện nam nhân ngồi ngay ngắn trên đài cao hét lớn: "Tư Không Húc, ngươi không làm ta thất vọng!"

Tư Không Húc vẫn luôn duy trì vẻ mặt trầm ổn đạm mạc,nghe thấy thanh âm của Ninh Uyên mà vẻ tĩnh lặng lại xuất hiện vết nứt. Hắn giật giật khóe miệng, mang theo biểu tình hoảng sợ đứng lên, tựa hồ muốn hướng phía trước mà đi.

Nhưng Ninh San San đúng lúc chắn ở ngay trước ngươi hắn, chặn đường đi.

Lửa thế cũng bùng mạnh lên, nháy mắt liền đem Ninh Uyên hoàn toàn nuốt chửng.

Thân ảnh bị ngọn lửa cùng khói đặc bao vây lấy, ngay cả tính cách hào sảng,nhìn quen chuyện giết chóc như Hô Diên Nguyên Thần, cũng hơi không đành lòng mà quay đầu đi.

Từng nghe người ta nói, đau tới cực hạn thì sẽ không đau nữa, ngọn lửa vô tình như tằm ăn lá, táp lên thân thể của mình, ý thức Ninh Uyên tan rã, ngoài ý muốn nhớ tới rất nhiều chuyện khi còn nhỏ.

Bàn tay mềm mại của mẫu thân, muội muội thân thiết tươi cười, đồ vật mà ngày đó y đã từng vô cùng trân trọng, lại trơ mắt mà nhìn người khác từng cái từng cái từ người y cướp đi!

Y bỗng nhiên thống hận! Y hận cực kỳ chính mình khi đó yếu đuối, hận cực kỳ khi đó vô năng, nếu hết thảy có thể quay đầu lại, y tuyệt không sẽ lại nhẫn nhục, cho dù là dùng hết khả năng, cũng muốn bảo vệ người thân!

Ông trời cho y mệnh như cỏ rác,thể chất khác biệt người thường, lại làm y một đời lang bạt kỳ hồ, chịu người lừa gạt, cuối cùng không thể chết già.

"Vì lương thiện nên chịu cảnh bần cùng, đoản mệnh...... Kẻ làm việc ác hưởng phú quý lại thọ duyên...... Ha ha ha......" Hắn không biết từ đâu ra sức lực, hé miệng nói ra một câu như vậy, tại khóe mắt, hai giọt nước mắt chảy ra.

Từ sau khi mẹ ruột chết, đây là lần đầu tiên y khóc, người thân chưa từng ngừng hãm hại y không khóc, Tư Không Húc vì Ninh San San mà cùng y đoạn tuyệt cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, nhưng nhớ lại cả đời này, y lại không khống chế được mà chảy nước mắt.

"Vì cái gì...... Vì cái gì mà không công bằng như vậy...... Nếu có kiếp sau......" Hắn lẩm bẩm tự nói hai câu, ngẩng cao ngẩng đầu lên, hé miệng, hướng về phía trước, mắt đã bị ngọn lửa làm cho đỏ bừng, dùng nỗi phẫn hận cùng tuyệt vọng, hóa thành một câu nghẹn ngào lại bén nhọn hô lớn: "Ông trời, ngươi cái vương bát đản(*)!!!"

(*): thằng hèn:))))

"Răng rắc!"

Cùng với này âm thanh không cam lòng gào rống, ban ngày ban mặt, bỗng nhiên, một đạo tia chớp đánh xuống.

Ánh sáng lóa mắt là thứ Ninh Uyên chứng kiến vào giây phút cuối đời.