Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 2 - Chương 49: Phệ tâm cổ 2



Editor: Sakura Trang

Cách Nhiễm Ngân huyện ước chừng tám mươi dặm trong một khu nhà bỏ hoang, hôm nay trước cửa bỗng nhiên có mấy nam tử cường tráng, nhìn một cái chính là người có luyện võ, trang phục trên người cũng giống hộ vệ nhà giàu.

Cửa phòng lớn trên tầng hai đóng chặc, mặt Mạc Ưu không còn chút máu nằm ở trên giường, tay chân lạnh như băng, cả người trên dưới không một chút sức sống.

“Như thế nào?”

Phong Tiêu Nhiên đứng ở đầu giường nhìn chăm chú vào mặt tái nhợt đến gần như trong suốt của hắn, sợ hãi không biết tên trong lòng đang mở rộng. Người này kết quả làm sao, trước lại một mực lăn qua lộn lại dày vò hơn một giờ, toàn thân gần như là co rút đau đớn, đụng cũng không để cho người đụng một chút, chớ nói chi là lẳng lặng bắt mạch. Hết lần này tới lần khác hắn một câu nói cũng đều không nói được, đến lúc trăng sáng mới lên liền đau đến lợi hại hơn, thấy hắn lại bất chấp đau một miếng đem cánh tay mình cắn máu tươi đầm đìa, Liễu Minh Nguyên mới bất đắc dĩ đổ thuốc mê cho hắn.

Buông xuống cánh tay không chút tri giác của Mạc Ưu, chân mày nhíu chặt của Liễu Minh Nguyên cũng không giãn ra. Hắn rõ ràng không bệnh, cũng không có trúng độc, cổ chân khí kỳ dị tán loạn trong cơ thể lại giống như là phệ tâm cổ mà chỉ người trong hoàng thất Thanh Lưu quốc mới biết. Nhưng trước giờ Thanh Lưu và Đại Dạ không hề lui tới, loại cổ trùng này cũng thật khó nuôi, Mạc Ưu bất quá là một giang hồ lãng tử, ai sẽ phí công công phu trên người hắn như vậy?

“Rốt cuộc như thế nào, ngươi ngược lại là nói chuyện a!”

Phong Tiêu Nhiên lại cũng không chịu được, đưa tay đẩy một cái bả vai của Liễu Minh Nguyên.

“Điện hạ, ra ngoài bước nói chuyện.” Thần sắc Liễu Minh Nguyên phức tạp nhìn Mạc Ưu một cái, thật sâu nhìn Phong Tiêu Nhiên. Trong lòng Phong Tiêu Nhiên đột nhiên run một cái, thần sắc này, chẳng lẽ là Ưu Nhi có cái gì đáng lo về tính mệnh?

Y dùng ánh mắt bảo A Lâm, muốn hắn cẩn thận chăm sóc, mình liền theo Liễu Minh Nguyên ra cửa. Ai ngờ vừa mới tới cạnh cửa, người trên giường bỗng nhiên lớn tiếng rên rỉ, tựa hồ là bị ác mộng, không ngừng mê sảng, Phong Tiêu Nhiên bận bịu xoay người lại nhào tới bên giường, thấy hắn nhắm chặc hai mắt lông mi như cảnh quạt không ngừng run lên, hai cái tay đưa về phía không trung không ngừng bắt không khí, trong lòng bị dọa sợ không nhẹ, bận bịu ôm lấy hắn muốn cho hắn an tĩnh lại.

Ai ngờ lúc này hai mắt Mạc Ưu đột nhiên trợn tròn, ánh mắt trừng to con ngươi như muốn rơi ra vậy, ánh mắt đầy tia máu mặt đầy phẫn hận nhìn chằm chằm Phong Tiêu Nhiên, không nói lời nào chính là một chưởng dụng hết toàn lực hung hăng đánh vào ngực của y.

“Phốc!” Phong Tiêu Nhiên không phòng bị chút nào, lại bị một chưởng của hắn đánh bay ra ngoài cả người nện ở trên bàn, một cái bàn tròn không chịu nổi thụ lực khoảnh khắc vỡ tan, y một ngụm máu tươi phun ra, nhiễm đỏ vạt áo.

“Điện hạ!” Liễu Minh Nguyên gấp đến độ hốc mắt nóng lên.

Một tay Phong Tiêu Nhiên đè lại ngực, một tay nhưng đẩy ra Liễu Minh Nguyên tới đỡ y, hô to hướng về phía A Lâm: “Nhanh chế trụ hắn, đừng để cho chân khí đi ngược chiều bị thương kinh mạch!”

Cũng may A Lâm đã sớm nhảy lên đi vòng qua sau người của Mạc Ưu, phất tay điểm huyệt ngủ sau gáy của hắn.

Cùng lúc đó, rất xa đế đô, bên trong một căn mật thất chỗ sâu trong hoàng cung, một nam tử diêm dúa xinh đẹp đang vặn thân hình yêu kiều như rắn nước quỳ xuống trước một tòa thần đàn mờ ảo, đối mặt một cái đỉnh nhỏ như lư hương nhỏ mạ vàng nhắm mắt lại nói lẩm bẩm, chính giữa đỉnh nhỏ có một khối sắc thủy tinh ánh sáng rực rỡ liễm diễm, dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng màu quỷ dị thần bí.

“Ngươi chắc chắn làm như vậy không có việc gì sao? Trẫm chỉ muốn cho hắn cái cảnh cáo, nhưng không muốn mạng của hắn. Chết, liền không chơi được.”

Trong bóng tối xuất hiện một bóng người mặc trường bào huyền hắc nạm vàng hoa văn rồng, đội vương miện, trên trán mấy lũ dài tóc không kềm chế được phiêu tán, khóe miệng hơi nhếch, một gương mặt tuấn tú hung ác tà mị lộ ra cám dỗ trí mạng nào đó.

Lãnh Thu Bạch người này hắn là biết. Hắn cùng Dạ Tiêu Vân cùng là tay trái tay phải của hắn, nhưng Dạ lãnh khốc đến trực tiếp sắc bén, Lãnh Thu Bạch nhưng lãnh khốc đến âm ngoan vô cùng. Nhiều năm qua hắn đối với chuyện Dạ Tiêu Vân độc chiếm sủng ái của hắn oán hận đã lâu, khiến cho hắn không thể không lo lắng hắn sẽ thừa cơ hội này hạ thủ diệt trừ hắn. Đối với với Dạ... Hắn cuối cùng vẫn không nỡ bỏ.

Mỹ nhân yêu diễm mị hoặc kia dường như xem thấu tâm tư của hắn, môi anh đào phẩy một cái nũng nịu trợn mắt nhìn hắn một cái: “Hoàng thượng yên tâm, nếu Dạ Tiêu Vân kia lại chết như vậy, tiểu nhân một mạng đền một mạng thế nào?”

“Ha ha!” Phong Thiên Ngạo cười to một tiếng, tiện tay đem Lãnh Thu Bạch đã hoàn thành làm phép kéo vào trong ngực, đưa tay liền không khách khí chút nào dò vào ngực của hắn nắm lấy hai viên tiểu ngọc châu béo mập mượt mà một đôi môi lạnh lẽo hung hãn ngậm lấy rái tai của hắn.

“Nói bậy bạ, nhìn trẫm làm sao phạt ngươi.”

“Ừ... Ừ!” Thân thể của Lãnh Thu Bạch sớm đối với trêu đùa của hắn không chịu nổi chống đỡ, thuận thế chui vào trong ngực của hắn ngâm thành tiếng, mặt đẹp chôn ở trong ngực của trong ngực hắn nhưng hiển hiện ra vẻ vặn vẹo dử tợn khác hoàn toàn với vẻ thẹn thùng vừa nãy. Dạ Tiêu Vân, ngươi chờ, tiểu gia mới sẽ không muốn ngươi dễ dàng sẽ chết như vậy, tiểu gia cũng muốn ngươi nếm mùi vị bị người yêu sâu đậm vứt bỏ.