Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 1 - Chương 39: Du du lòng ta 2



Editor: Sakura Trang

“Dạ, ngươi trông chừng cái lão già này, đừng để cho hắn đùa bỡn bịp bợm.” Phong Thiên Ngạo không kiên nhẫn nghĩ từ chối, nhưng nghĩ đến mẫu hậu có thể có chuyện quan trọng cùng hắn thương lượng, không thể không quyến luyến không thôi nhìn Mạc Ưu nhìn một cái, tay dính sát ở sau ngang hông hắn cũng mập mờ sờ soạng một cái.

“Tôn chủ yên tâm, Dạ biết phân tấc.” Trong lòng Mạc Ưu đang tức giận như lửa nghĩ muốn tranh thủ cơ hội cùng Minh đế một mình, hôm nay thấy Phong Thiên Ngạo như vậy dễ dàng liền lưu lại một mình hắn, lòng trong kích động phải chết, nhưng lại không dám biểu lộ ra chút nào, chẳng qua là tận lực duy trì thanh âm vững vàng đáp lại hắn, cũng hết sức ngoan thuận địa chủ đưa hắn tới cửa.

“Rất tốt.”

Phong Thiên Ngạo hài lòng rời đi, tẩm cung lớn như vậy rất nhanh chỉ còn lại hai người Minh đế khí tức yếu ớt cùng Mạc Ưu đầy bụng tâm tư.

Nên như thế nào lấy được tín nhiệm của lão hoàng đế đây? Hắn nhìn mặc dù không nhanh được, nhưng hắn nhưng là cứu tinh sau cùng của Tiêu Nhiên đó!

Ngay tại lúc hắn dán vào cạnh cửa cau mày thiên nhân giao chiến, trên long sàng nhưng truyền đến thanh âm để cho hắn khó có thể tin.

“Đứa bé ngoan, ủy khuất ngươi.”

Thanh âm của Minh đế bởi vì thân thể yếu ớt mà tỏ ra hết sức mờ ảo vô lực, nhưng rốt cuộc là một đời đế vương, cho dù lâm nguy, lời nói vẫn lộ ra uy nghiêm cao cao tại thượng.

Một câu thật đơn giản như vậy, lại làm dấy lên lòng chua xót mấy ngày qua của Mạc Ưu. Đầu tiên là không giải thích được thành sát thủ bị hạ độc muốn mạng mình, đến chuyện Tiêu Nhiên bị bỏ thuốc không có hài tử, lại là bị Tiêu Nhiên đuổi ra Tấn vương phủ, bây giờ lại biết đại âm mưu kinh thiên của thái tử… Tai nạn cứ như kể chuyện cổ tích xảy ra liên tiếp, làm hắn không trở tay kịp, sinh lòng sợ hãi.

“Bệ hạ, ngươi biết ta mới vừa rồi là giả bộ?” Mạc Ưu nhất thời lộ ra chân tình, không nhịn được bước nhanh vọt tới trước giường Minh đế, cầm thật chặc bàn tay gầy guộc của Minh đế. Người này, là phụ thân của Tiêu Nhiên, hắn dưỡng dục y, hắn tất cả sủng ái cùng vinh dự. Bây giờ, hắn nhưng chết đi trong cô độc cùng âm mưu tính toán, mà trong giờ khắc cuối cùng này, vẫn đang vì tiểu nhi tử hắn thương yêu nhất mà tìm cách.

“Đứa nhỏ ngốc, ngươi mới sống bao lớn? Quả nhân một đời người duyệt vô số người, ánh mắt kiêu ngạo khi ngươi mới vừa rồi nhìn bầu trời, cùng ánh mắt nhìn Tiêu nhi là không giống. Quả nhân đã già, nhưng cũng từng trẻ tuổi, năm đó cùng nương thân… Khụ khụ... Không đề cập tới cái này.”

Minh đế nằm mấy ngày chưa có cơm nước gì, lại uống độc dược mạn tính của Phong Thiên Ngạo, căn bản vốn đã không có sức lực gì, lập tức nói nhiều như vậy, liền không nhịn được ho khan.

Mạc Ưu thấy hắn tỏ ý mình đỡ hắn lên, bận bịu đỡ thân thể khô gầy của hắn, một tay ở dưới người hắn nhét hai cái gối mềm thật dày.

“Bệ hạ, cầu ngươi mau cứu Tấn vương.”

Mạc Ưu mặc dù quen là người bất cần đời, nhưng ở giờ phút quan trọng sinh tử tồn vong này. Hắn ngược lại là một chút cũng không hàm hồ, quy quy củ củ quỳ xuống đất dập đầu ba cái với Minh đế.

“Được, rất tốt. Tiêu nhi có bạn lữ như ngươi vì y lo nghĩ, quả nhân cũng yên tâm ra đi. Chỉ tiếc ban đầu nghe lời Trinh phi, không có thể cho ngươi danh phận tốt, chỉ sợ tương lai của các ngươi…”

“Bệ hạ yên tâm, Mạc Ưu hôm nay vì Tấn vương làm định không cần hồi báo ngày sau, Mạc Ưu chỉ là vì trái tim mình. Ở đời làm người, không thể có lỗi với mình.”

“Được... Tốt. Là hài tử hiểu biết, chỉ hy vọng tương lai nếu là Tiêu Nhiên làm chuyện có lỗi với ngươi, xin ngươi hãy suy nghĩ một chút lời nói với quả nhân hôm nay, không muốn so đo với y. Y là thật yêu ngươi, chẳng qua là, chuyện nhà đế vương, nhưng hết lần này tới lần khác không thể theo ý mình.”

Trong tiếng thở dốc dồn dập không yên, con ngươi có chút đục ngầu của Minh đế cũng dần dần ươn ướt, suy nghĩ Mạc Ưu cùng Tiêu Nhiên, hắn dường như thấy được mình năm đó. Hắn cả đời thành tích xuất sắc được người kính yêu, lại có tổn thương vĩnh viễn không cách nào nói ra ngoài. Nữ nhân hắn thích nhất, lại bởi vì không chịu được cùng người cùng chung phu quân, mà tình nguyện ở lại bên người Trinh phi làm một cung nữ hầu hạ, mà hài tử của hắn và nàng, cũng chỉ có thể nhét vào bên trong phòng Trinh phi, cả đời không cách nào có được thân nương danh chánh ngôn thuận chăm sóc…

Mẫn Nhu... Là quả nhân thật xin lỗi ngươi, kiếp này nợ, kiếp sau trả.

Minh đế ở bên bờ sống và chết giãy giụa, cảnh ngộ của tiểu nhi tử Phong Tiêu Nhiên hắn thương yêu nhất không thể so với hắn tốt hơn bao nhiêu. Lúc đến binh bộ giao nhận nhiều lần gặp phải ngăn trở, nói là lãnh binh tám chục ngàn, cuối cùng mang ra khỏi kinh, mà ngay cả ba chục ngàn cũng chưa tới, còn bao gồm mấy ngàn thân binh tử sĩ do chính y huấn luyện. Nơi đều là mặt lạnh không nói, lúc xuất phát là gió lạnh mưa lạnh, rất nhiều tướng sĩ không khỏi âm thầm nản chí, ở nơi nào là xuất chinh, rõ ràng là cách chức!

Tình thế trong cung thâm sâu không rõ đã làm Phong Tiêu Nhiên đứng ngồi không yên, mà càng làm y sợ hết hồn hết vía là, Mạc Ưu lại dưới mắt của y phái đi bảo vệ hắn mất tích! Hơn nữa tựa như bốc hơi vậy, bốn phía tìm kiếm đều không thấy.

Ưu Nhi, tại giờ phút quan trọng này ngươi nhưng thiên vạn không nên có chuyện… Phong Tiêu Nhiên không khỏi hối hận mình tự tác thông minh, nếu như Mạc Ưu vẫn giữ ở bên người y, coi như tương lai gặp nạn, y vẫn có thể hợp lực bảo vệ hắn, nhưng hôm nay, sinh tử không biết lại lại bặt vô âm tín, lần này y đi bắc phương, không biết hai người còn có một ngày có thể gặp lại hay không?