Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 12



Mỗi lần Vương Tề gọi điện thoại tới cuối cùng đều phải nói một câu “Đừng nhớ anh quá”, Phương Sĩ Thanh cũng không thèm đáp trả nữa, yên lặng ngóng trông cả đời này anh cứ ở Đông Bắc luôn đi tốt nhất cũng đừng về nữa.

Kỳ thật rốt cuộc hắn nhớ hay không nhớ, anh ta tự mình biết, chỉ sợ nhớ tới liền phát điên, cũng chỉ dám tự kỷ trong đầu thôi.

Việc tư hắn xử lý còn không xong, sức ép lên công việc cũng càng lúc càng lớn.

Dựa theo kế hoạch công ty tạp chí đã truyền thông, ấn bản đầu tiên của chuyên san thời trang 《Ấn tượng JOY》sẽ chính thức phát hành từ đầu năm sau, cấp trên sẽ phái vài cá nhân nhảy dù xuống làm tổng biên chuyên biên tập, Phương Sĩ Thanh đến lúc đó cũng có thể thăng chức từ chủ biên trang đơn thành chủ biên chuyên san.

Bản thân hắn lại không muốn thăng cái chức này, vốn là mỗi tháng cũng chỉ phải biên tập một trang báo chủ đề thời trang, hắn đảm đương vẫn thuận buồm xuôi gió không hề áp lực, chỉ có trước khi xuất bản một tuần bận rộn vài ngày, thời gian khác vẫn coi như thoải mái. Hiện tại sửa đổi lại, các loại công việc rắc rối sẽ lập tức nhiều thêm.

Đứng mũi chịu sào ấn bản đầu tiên, phải bàn bạc mục quảng cáo mua bán.

“Tao mới nghe là đã muốn bàn chuyện hợp tác với tạp chí tụi bây rồi, xung phong nhận việc tới cướp chỗ.” Trịnh Thu Dương nhếch miệng mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh.

Phương Sĩ Thanh hai ngày này toàn phải nhìn các màu sắc quảng cáo mua bán, cảm giác mắt mình muốn hoa hết cả lên, hôm nay mang tâm trạng u ám tới, vừa nhìn thấy Trịnh Thu Dương còn có chút không thể tiếp thu, nói: “Mày làm chủ được sao? Đừng đến đùa tao a đại ca.”

Trịnh Thu Dương cầm tập văn kiện để trước mặt hắn lại đây nhìn nhìn, nói: “Chi phí quảng cáo trên tạp chí không tốn bao nhiêu, chút chuyện như thế này tao vẫn có thể quyết định, thỏa thuận luôn cũng không sao, mua luôn một năm sau đi, hai trang đơn, muốn nằm đầu trang nhất, được không?”

Làm gì mà không được, phí quảng cáo mấy trang đầu tạp chí là đắt đỏ nhất, mấy món đồ trang phục bình thường cùng lắm cũng chỉ mua được mỗi một quý. Tạp chí bọn họ không phải đi theo hướng chuyên dành cho giới tinh anh thượng lưu, thường hợp tác quảng cáo với đại bộ phận kinh doanh vật dụng thiết yếu thường ngày chiếm đa số, nhưng tạp chí thuần thời trang tổng hợp lại không giống loại tạp chí thời thượng, cũng không thể vừa lật ra đã nhìn thấy quảng cáo đồ trang điểm, vẫn là trang phục với trang sức phối cùng là thích hợp nhất.

Nhờ phúc của Trịnh Thu Dương, mà hôm nay Phương Sĩ Thanh được về trước giờ tan tầm.

Trịnh Thu Dương nói: “Hồi trước có ghé một phòng mát xa trị liệu, tay nghề kỹ thuật viên rất tốt, giờ tao về cũng không có việc gì, tao khao mày đi thử một bữa?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Việc kia xong rồi, hôm nay vô luận thế nào cứ để tao mời, vì vài trang mà mất mấy ngày nay, cũng không tìm được ai, mày đã giúp tao một đại ân nha.”

Trịnh Thu Dương cũng không chối từ, cười hì hì theo sau hắn cùng đi ra. Hai người làm xong trị liệu, kỹ thuật viên thu dọn đồ đạc, Phương Sĩ Thanh đứng lên hoạt động cánh tay, nói: “Tay nghề rất tốt, cảm giác xương cốt toàn thân cũng giãn ra.”

Trịnh Thu Dương gác chân ngồi trên giường, nói: “Mày sắp hủy luôn cái thân tàn này rồi, sau này chắc tao cũng không dám lôi kéo mày làm loạn đâu.”

Phương Sĩ Thanh cười cười, chắp hai tay sau lưng, dùng sức vặn người, từ vùng dưới cổ áo có thể nhận thấy ngực bụng hắn rất gầy.

Trịnh Thu Dương chống cằm, chép chép miệng nói: “Uầy, mày nói xem, mày sở hữu được khuôn mặt như vậy, mà cố tình lại không có ngực, thật mẹ nó tiếc.”

Phương Sĩ Thanh cho rằng hắn muốn nói mình không có cơ ngực, nói: “Gần đây bận quá, lúc nào rảnh tao lại đi một khóa tập thể hình, luyện cơ bắp, cũng tốt cho sức khỏe.”

Trịnh Thu Dương không nói thêm gì nữa, hắn cảm thấy đáng tiếc thật, gương mặt Phương Sĩ Thanh rất hợp khẩu vị của hắn, nếu không phải lần đầu gặp nhau ở cầu vượt hôm đó, hắn cũng không biết đối phương là đàn ông, còn vội vàng dừng lại chạy đi giúp người ta. Nhưng hắn lại là một tên trai thẳng không thể cong, thấy mặt Phương Sĩ Thanh lại vừa thấy ngực hắn, dù khẩu vị tốt thế nào cũng không có cách nào ăn nổi, ăn không vô.

Giá như có thể giống phim võ hiệp, thật sự có thể tùy tiện dịch dung trên mặt người khác thì tốt rồi, vậy hắn có thể tìm một em vếu bư bư, lại dịch dung cho em gái đó thành mặt Phương Sĩ Thanh, cả nhà vui mừng vẹn toàn đôi bên, ý tưởng này của hắn cũng quá đê tiện đi…hắc hắc.



Qua ngày Phương Sĩ Thanh mang theo hợp đồng đến công ty trang sức Trịnh gia, rèn sắt khi còn nóng ký kết luôn. Lúc về, Trịnh Thu Dương cầm một hộp trang sức cho hắn, nói là mặt dây chuyền hắn chuyên thiết kế cho các cặp tình nhân, đặc biệt vô giá, chỉ làm mấy bộ dành tặng bạn bè.

Phương Sĩ Thanh vừa nhận mở ra xem, đối với thiết kế mặt dây chuyền này rất có cảm tình, nói: “Đẹp thật, nhưng tao cũng không đeo dây chuyền, mày cho tao khác nào ủy khuất đồ đẹp như vậy.”

Trịnh Thu Dương khoát tay: “Mày cầm lấy đi, tặng người khác cũng được, tao còn vài bộ đâu, không để ý mày không đeo dây chuyền, thích đeo khuyên tai đúng không? Lần tới tao lại thiết kế riêng khuyên tai cho mày.”

Phương Sĩ Thanh đã hiểu rõ hắn, cũng lười khách khí, nghĩ nghĩ đáp: “Tao tặng cho chị tao được không? Chị ấy đeo chắc nhìn đẹp lắm.”

Trịnh Thu Dương vỗ tay nói: “Được a, này vừa lúc hợp cho chị với anh rể mày.”

Chuyện vợ chồng Vương Tề ly hôn cũng chưa ai được biết, đừng nói Trịnh Thu Dương không rõ lắm, mà ngay cả em trai ruột Vương Tề, Vương Siêu cũng chưa chắc đã biết.

Phương Sĩ Thanh hàm hồ nói: “… Tao đây liền mượn hoa hiến phật, đưa chị tao vậy.”

Sau hắn lại đi mua hai cái dây chuyền bạch kim phối hợp với mặt trang sức, tính toán đưa luôn cho Phương Minh Dư.

Đêm đó hắn tăng ca đến 9 giờ hơn, bởi vì di động hết pin, lại nghĩ Phương Minh Dư giờ này thế nào cũng đang ở nhà, ra khỏi tòa soạn liền bay thẳng đến nhà cô.



Đến ngoài cửa ấn chuông, mở cửa cũng không phải Phương Minh Dư.

Một người phụ nữ mặc áo ngủ đứng trong cửa hỏi hắn: “Em là…Phương Sĩ Thanh sao?”

Phương Sĩ Thanh: “…Chị là?” Hắn cảm thấy đối phương có chút quen mặt lại nhớ không ra đã gặp nhau ở chỗ nào.

Người phụ nữ mỉm cười nói: “Em không nhớ rõ? Chị là bạn cùng lớp đại học với Minh Dư, lúc cô ấy kết hôn chúng ta đã gặp qua, có điều lúc đó em còn chưa có cao như vậy, giờ so với trước kia càng đẹp trai hơn rồi đó.”

Phương Sĩ Thanh nhớ ra: “A…chị Tô Vân?”

Tô Vân gật gật đầu, giải thích: “Chị lại đây đi công tác, vốn là muốn thuê khách sạn, Minh Dư nói trong nhà… Chỉ có một mình, bảo chị cứ tới đây ở chung.”

Lấy tình huống hiện tại này của Phương Minh Dư, có một khuê mật bên cạnh cô đúng là vẫn tốt hơn một chút.

Nhưng mà cái cô Tô Vân này không lịch sự chút nào, cũng không nói cho hắn vào, chỉ đứng chắn ở cửa nói chuyện với hắn, hắn cũng không thể một phen đẩy người ta ra xông vào nhà, liền hỏi: “Chị em đâu?”

Tô Vân: “Cô ấy có chút cảm mạo, uống thuốc ngủ trước rồi. Em tìm cô ấy có việc? Muốn chị gọi cô ấy dậy không?”

Phương Sĩ Thanh vội nói: “Không cần, cứ để chị ấy ngủ đi. Em lại đây là muốn đưa cho chị ấy món đồ, chị đưa chị ấy giúp em đi.”

Rời khỏi nhà Phương Minh Dư, hắn chậm rì rì lái xe về nhà.



Ngày hôm qua cùng hôm trước Vương Tề cũng không gọi điện thoại, dựa theo quy luật buổi tối hôm nay nhất định sẽ gọi tới.

Di động Phương Sĩ Thanh đã hết pin tự động tắt, hắn cũng không cần sạc, có ý đồ không muốn Vương Tề gọi vào điện thoại mình.

Đậu xe lên lầu, hắn vừa ca khúc nhi đào vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, mới xoay chìa khóa, bỗng nhiên cảm thấy có gì không đúng lắm, chậm rãi quay đầu lại.

Một tên đàn ông cao to đang đứng lù lù phía sau hắn.

Hắn bị dọa sợ nhảy dựng lên, hai chân đều bủn rủn, kề sát cả lưng lên cửa chống trộm, mặt đầy hoảng sợ nhìn Vương Tề không biết anh mới từ đâu chui ra.

Vương Tề thấp giọng nói: “Thanh Thanh, tính cảnh giác của em quá kém.”

Phương Sĩ Thanh mắng to: “Anh có phải bị bệnh không! Dọa người ta có ngày dọa…”

Vương Tề không nghe hắn mắng xong, hướng phía trước nửa bước, hai tay ôm mặt hắn, không thèm giải thích đã cúi đầu hôn xuống.

Phương Sĩ Thanh ù ù cạc cạc bị hôn chừng nửa phút, mới bắt đầu phản kháng kịch liệt, hai tay đẩy ra đánh loạn, miệng nha nha nha thở phì phì, biểu hiện ý thức đủ sức chống trả nhưng năng lực quá mức bạc nhược đành rơi tọt vào bi kịch thực vật tầng chót bẩm sinh bị đè.

Vương Tề một bên ôm hắn một bên mở cửa ra, vác hắn vào nhà.



Như hai đứa trẻ sinh đôi quấn lấy nhau lao vào phòng ngủ tối thui, Phương Sĩ Thanh không có biện pháp đi bật đèn, Vương Tề là căn bản cũng không thèm bật.

Tình hình hiện giờ, đứa ngốc cũng biết Vương đại súng lại muốn làm gì.

Vương Tề muốn cởi quần hắn, hai chân hắn đá loạn một mạch, vài đá đều trúng vào chân Vương Tề, hắn cảm thấy sức lực mình rất lớn, nhưng Vương Tề cứ như không biết đau là gì, đè hắn hai ba lần tuột quần hắn xuống, mò tay đến mặt sau qua quýt khuếch trương vài cái, hoàn toàn không đợi hắn kịp thích ứng, liền cắm đầu thằng kingkong đi vào, nhẹ nhàng giảm xóc vài cái, lại ba ba ba bắt đầu chịch.

Phương Sĩ Thanh giận điên lên rồi, hắn thấy Vương Tề coi hắn chẳng khác gì một cái ‘ống thủ dâm’, mặc dù là một cái ‘ống thủ dâm’ đặc biệt ‘xịnh’ đi, nhưng cũng không thể thay đổi tác dụng bản chất của nó mà.

Hắn không được vui nha, hai cẳng chân trơn bóng không cam lòng đá đạp lung tung, sau đó liền bị Vương Tề rất dễ dàng chế trụ, hắn lại bắt đầu dùng miệng cắn, ngực Vương Tề toàn cơ hắn thử hai lần cắn không ăn, đành phải cắn bả vai cùng cổ, hai nắm tay còn bùm bùm khua loạn.

Gây sức ép một phen, vậy mà tiết tấu của anh đều hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ngược lại hắn một bên bị chịch một bên đạp nước, mệt đến ngất ngư, thở phì phò.

Vương Tề thấy hắn không phản kháng nữa, động tác bắt đầu càng đâm càng sâu. Trong chốc lát, Phương Sĩ Thanh không nhịn được nhỏ giọng hừ hừ, vừa như rên rỉ lại vừa như làm nũng.

Chờ Vương Tề rốt cục ăn no rồi, Phương Sĩ Thanh cũng bị ép khô, nằm một đống trên giường động cũng không muốn động.

Vương Tề đi mở đèn, lại đến ngồi cạnh hắn, vén mấy sợi tóc xoăn dài rũ xuống che nửa mặt hắn ra sau tai, xoa xoa mặt hắn, nói: “Có nhớ anh không?”

Phương Sĩ Thanh không rên một tiếng, hiện tại hắn không còn sức mắng người, chỉ muốn đuổi người mà lại không dám nói.

Vương Tề cúi đầu thơm thơm mặt hắn, vô sỉ nói: “Đông Bắc rất lạnh, mỗi ngày ra cửa lạnh tới trym cũng đau, cả ngày chỉ muốn đợi đến lúc về, phải cho em hảo hảo sưởi ấm nó.”

Phương Sĩ Thanh: “…” Phắc!!! Sao lúc nãy mình không sai Phương tiểu cúc kẹp nó chết tươi luôn cho rồi! (●`з´●)

Hắn cố gắng liếc mắt trừng Vương Tề, trong bụng nghĩ tới nghĩ lui não bổ ra 1001 kế hành hạ con trym thô tục kia.

Vương Tề đã mặc xong quần, chỉ để trần thân trên, trên bả vai cùng cánh tay rất nhiều vết bầm xanh xanh tím tím.

Lúc đầu Phương Sĩ Thanh còn cho là mình bị hoa mắt, dùng sức nhìn nhìn mới xác định, đây là cái gì…Vương Tề bị đánh? Ai có thể đánh được anh ta?

Vương Tề chú ý tới tầm mắt của hắn, không hề gì cười cười, nói: “Ba anh đánh.”

Phương Sĩ Thanh đương nhiên từng gặp qua ba Vương Tề, cao không thua gì Vương Tề, nhưng Vương Tề lột ra mới thấy cơ bắp, mặc quần áo lại chỉ thấy dáng người này cao gầy, Vương ba ba là người Đông Bắc chính tông, ngoại hình vạm vỡ, tả văn Thanh Long hữu khắc Bạch Hổ.

Phương Sĩ Thanh là một tên quỷ sợ đau, nhìn thấy thương thế kia mơ hồ cảm thấy thịt cũng đau đau, ngẫm lại Vương Tề có thể nhẫn cũng lạ, nhìn nhìn mấy vết bầm ứ đó hiện tại khẳng định là còn đau lắm, nhưng hắn vừa rồi lại đá lại đánh, nhưng Vương Tề cứ như ta đây super mền không có việc gì.

Những dấu xanh tím hầu như một mảng lại chồng chất thêm một mảng, hắn chưa nhìn tới lưng Vương Tề, phỏng chừng cũng không đánh đến chỗ đó đi, này chắc là dùng gậy thô mới đánh thành được như vậy, là ba ruột sao? Đã làm chuyện gì nghiêm trọng đến vậy?

Giống như từ vẻ mặt của hắn đoán ra được hắn đang nghĩ cái gì,

Vương Tề nói: “Em sớm muộn gì cũng chạy không được, chẳng qua ba hẳn là sẽ không ra tay nặng như vậy.”

Anh đã có 8 năm hơn làm con rể Phương gia, một tiếng gọi “Ba” này chỉ có thể là gọi ba ruột Phương Sĩ Thanh.

Phương Sĩ Thanh nghẹn họng nói: “Anh có ý gì?”

Vương Tề vuốt tóc hắn, nói: “Anh come out với người nhà rồi.”

Phương Sĩ Thanh mở to hai mắt: “… Anh không phải là bi sao?”

Vương Tề dùng ngón cái xoa môi hắn, nói: “Em có hai cái miệng, vậy anh là bi?”

Phương Sĩ Thanh lại bị anh đùa giỡn, bi phẫn rống: “Cút—! đồ biến thái chết tiệt nhà anh!”