Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 11



Vương Tề gọi về đương nhiên không có chuyện gì đứng đắn, nói anh đã đến Cáp Nhĩ Tân* rồi, gọi Phương Sĩ Thanh đừng quá nhớ mình.

* thuộc tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

Nhớ em gái anh! o( ̄ヘ ̄o#)

Phương Sĩ Thanh trong lòng thật sự là lo không thở nổi, hắn nơm nớp lo sợ tình cảm thầm mến anh rể mình năm đó bị người khác phát hiện, càng sợ bị chị mình biết đối tượng Vương Tề nói đến là thằng em nghiệt súc này, mà ‘Vương đại ma đầu’ kia lại có thể đúng lý hợp tình dùng đến loại lý do “Gọi cho chị em” uy hiếp hắn, có thể thấy được Vương Tề trên thực tế căn bản là không đem lo lắng của hắn để vào mắt.

Nói thẳng ra là Vương Tề chỉ thấy bắn pháo với hắn có cảm giác khá tốt, mới quấn lấy hắn.

Phương Sĩ Thanh trước kia tuy rằng không có kinh nghiệm trong chuyện làm tình, nhưng mấy lần gần đây, nhìn biểu hiện Vương Tề, đích thị là một tên thích bạo cúc, từ Halloween đêm đó đã bắt đầu ăn ngon nhớ mùi, sau mỗi lần đang yên ổn nói chuyện êm đẹp lại hứng lên tìm cớ lôi hắn ra chịch chịch chịch.

Hơn nữa hắn lớn lên còn cool ngầu như vậy, cũng khó trách Vương Tề cứ quấn lấy hắn không buông.

Hừ hừ, căn bản không phải thật lòng thích hắn, mà là chỉ thích chịch hắn.

Hắn càng nghĩ càng bốc hỏa, từ trên giường nhảy xuống, đến trước giá sách đều đem toàn bộ những quyển Vương Tề dọn xong bới loạn, một bên xếp loạn xị lên một bên thở phì phò hùng hùng hổ hổ. ヽ(‘⌒´)ノ

Biến giá sách loạn thành một đoàn phát tiết một trận, tự nhiên lại cảm thấy cử chỉ này của mình cứ như một đứa ngu si tứ chi phát triển, lại buồn bực muốn chết.



Cách hai ba ngày, hắn cẩn thận hẹn Phương Minh Dư cùng nhau ăn cơm, Phương Minh Dư thoải mái đồng ý ngay, nói là vừa vặn đang dành thời gian nghỉ ngơi cho bản thân, cũng đang định gọi hắn.

Lần trước hẹn ăn lẩu không được, lần này vẫn muốn đi ăn một cái lẩu.

Sau đó gặp mặt, hắn tặng một chiếc khăn quàng cổ cho Phương Minh Dư, Phương Minh Dư từ trong gói đồ lấy ra đơn giản quấn một vòng, hỏi em trai: “Đẹp không?”

Phương Sĩ Thanh gật đầu: “Rất đẹp.” Hắn nói thật lòng, ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được cái này, làm sao có thể không đẹp cho được.

Phương Minh Dư nhìn nhãn hiệu, ai nha một tiếng vội kéo xuống thả lại trong hộp, nói: “Sao lại mua cho chị cái khăn quàng cổ cao cấp vậy làm gì? Chưa đeo được lần nào, mà đã dính mùi lẩu, phí lắm. Thanh Thanh, về sau đừng mua quần áo giày còn có khăn quàng cổ, trang sức đắt vậy cho chị nữa, bọn chị đi làm mặc đồng phục cả ngày, cũng chẳng có cơ hội ăn diện, trước kia em toàn đưa chị món nào cũng đẹp, nhưng vậy rất lãng phí.”

Phương Sĩ Thanh gắp miếng thịt đã chín vào chén Phương Minh Dư: “Vậy cứ chờ đến lúc đi ăn với em thì chị mặc.”

Phương Minh Dư ra vẻ bất mãn nói: “À, này là chê chị quê mùa chứ gì? Không xứng với chủ biên thời thượng của chúng ta.”

Phương Sĩ Thanh: “Làm gì có…”

Phương Minh Dư cười nói: “Được được, biết em là muốn chị ăn diện thật xinh đẹp. Em đừng chê chị lải nhải, tuy thu nhập em cũng không thấp, nhưng tiền tiêu vặt lại vung tay quá chớn như vậy, hiện tại em lo cho một mình còn được, chứ qua một hai ba năm phải kết hôn, cứ như vậy làm sao sống qua ngày được.”

Phương Sĩ Thanh chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.

“Dạo này chị nhiều việc, quên mất phải lo chuyện của em,” Phương Minh Dư nói: “Cuối tuần này thế nào? Em cùng em gái kia thử gặp mặt một lần xem, chị đã thấy em ấy rồi, rất xinh, tính tình hòa nhã tốt bụng, công tác ở đài truyền hình…”

Phương Sĩ Thanh vội hỏi: “Chị, em chưa có ý định kết hôn, có gặp cũng như không, chị đừng sắp xếp, chậm trễ thời gian của người ta cũng không tốt đâu.”

Phương Minh Dư không tán thành nhìn hắn, nói: “Em đừng có chỉ biết chơi bời, lập gia đình sớm một chút, lại sinh một đứa, ba mẹ mình đều về hưu đã nhiều năm, giờ mà thấy mấy người bạn già nào có cháu ẵm bồng, cũng hâm mộ đến đỏ cả mắt luôn rồi.”

Phương Sĩ Thanh không biết nên nói tiếp thế nào, một lúc lâu mới nói: “Em cũng không thích con nít.”

Phương Minh Dư một tay đang gắp đồ ăn, biểu tình có chút buồn bã, nói: “Trước kia chính chị cũng không thích con nít, ngược lại bây giờ rất muốn có một đứa…”

Phương Sĩ Thanh nhìn cô, không dám mở miệng. Mơ hồ cảm thấy giọng điệu này của cô, như đang nhớ tới Vương Tề.

Hắn không dám ở trước mặt Phương Minh Dư chủ động nhắc tới Vương Tề, may là Phương Minh Dư cũng không nhắc tới.

Cô trấn định tinh thần, thoải mái muốn quay lại đề tài lo chuyện đại sự cho hắn, hắn sống chết từ chối, Phương Minh Dư cũng chỉ có thể nói: “Em nha, chỉ toàn lo chuyện chơi bời.”

Phương Sĩ Thanh hàm hồ nói: “Chuyện công việc cũng nhiều mà, tạp chí bên em đang dự định xuất bản tuần san thời trang riêng, về sau chỉ biết bận bù đầu, quảng cáo tìm nhà tài trợ, còn những việc như tìm người mẫu, đến lúc đó hoàn toàn ném hết việc cho bên em làm, tổng biên cùng lắm cũng chỉ phái người đến hướng dẫn một chút.”

Phương Minh Dư chớp hạ tầm mắt, đột nhiên hỏi: “Thanh Thanh, em làm bên tạp chí thời trang, hẳn là thường xuyên hợp tác với mấy người mẫu… Không biết em có quen một người mẫu, tên Viên Thụy?”

“Hả?” Phương Sĩ Thanh bị cái tên này dọa cho hoảng sợ, cố gắng trấn định nói, “Quen, từng chụp cho bên em, sao vậy?”

Phương Minh Dư nói: “Không có gì, tại trên mạng có thấy người này, thấy cậu ta nhìn rất được, tùy tiện hỏi thôi. Em có thân với cậu ta không?”

Phương Sĩ Thanh lắc đầu nguầy nguậy: “Không có thân, chỉ có quan hệ hợp tác.”

Điều này hắn cũng không tính là nói dối, hắn với Viên Thụy chính xác không tính là quen thân đâu.

Phương Minh Dư cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa, bắt đầu nói sang chuyện khác.

Phương Sĩ Thanh cảm thấy kỳ quái, lấy danh tiếng Viên Thụy, khả năng không nổi trên mạng đến nỗi đâu cũng có thể thấy? Phương Minh Dư thấy được cậu ta ở đâu?

Vấn đề này, ngày hôm sau hắn đã có được đáp án.



Giữa trưa ăn cơm xong, vài nữ nhân viên bên ngoài vây quanh trước một cái máy tính đang chiếu một đoạn clip, một bên nhìn còn một bên líu ríu.

Phương Sĩ Thanh đi ngang qua liếc một cái, thấy Viên Thụy đang xuất hiện trên màn hình máy tính.

Một đài truyền hình làm một show thực tế đoán minh tinh nào thông qua một số đặc điểm riêng, tiện thể tuyên truyền tân binh trong giới, trong màn ảnh xuất hiện một người chân siêu dài. Tiết mục còn chưa bắt đầu tiết lộ, nhưng dưới phần bình luận đã xuất hiện nhiều người bắt đầu xùm xì thảo luận người có cặp giò siêu cấp dài này là ai.

Gây tò mò xong, chờ đến mục phát sóng lần này, Viên Thụy từ sau cánh gà nhảy ra.

Các cô gái mồm năm miệng mười bát quái, bởi vì không phải thời gian làm việc, đều vặn to âm lượng, Phương Sĩ Thanh đang ở trong phòng làm việc còn có thể nghe được rành mạch.

“Viên Thụy này không chừng sắp nổi tiếng rồi ha.”

“Chứ còn gì nữa, giờ thật sự là được ưu ái đến không biết mệt.”

“Ta nói, ngoài Lương Tỳ của chúng ta, những người khác đều là phù dung sớm nở tối tàn thôi.”

“Biết bà là fan ruột Lương Tỳ rồi, không cần ngày nào cũng nhắc đâu.”

“Các cô nói Viên Thụy chỉ là một người mẫu nhỏ, làm sao có thể xuất hiện ở loại tiết mục này? Bộ dáng đẹp trai, cũng rất được nha.”

“Cô ngốc quá đi, không phải chỉ có cái mặt thôi đâu, này không chừng là đài truyền hình nể mặt mũi vị lớn nào sau lưng mới lăng xê cậu ta đó.”

“Nhưng trước kia tôi có nghe trong giới, mấy người mẫu bàn tán nói Viên Thụy đường tình đang lận đận gì đó, cả ngày cứ ỉu xìu.”

“Tin này của cô lạc hậu rồi, tôi nghe từ một người nhiếp ảnh rất thân với Viên Thụy nói, đối tượng kia của Viên Thụy, đã ly hôn với vợ rồi.”

“Ây da, không phải có người còn nói đó là một vị lãnh đạo sao? Làm vậy cũng không sợ phiền toái?”

“Ai biết được, có thể là tình yêu đích thực? Cũng không biết người phụ nữ kia sẽ vượt qua như thế nào, gặp loại chuyện này cũng thật khổ.”

“Cái gì mà tình yêu đích thực nha, còn không phải là nam cặp tra nam, nhân phẩm chỉ là phụ thôi, vì chuyện kia mới đúng.”

Phương Sĩ Thanh nghe mà phiền lòng, càng thêm đau đầu, sắc mặt âm trầm đẩy cửa đi ra, đi sang một bên khác, cách vách khu làm việc.

Một cô gái thấy hắn đi ra ngoài, chợt nhớ nói: “Aiz, hình như Phương chủ biên trước kia cũng từng để ý Viên Thụy đó, bọn mình mới vừa nói lớn tiếng như vậy…”

Mọi người hai mặt nhìn nhau một lúc, im lặng trở về chỗ ngồi.

Phương Sĩ Thanh cũng hiểu được ý chị hắn từng nói, thế nào lại có thể cho rằng người đó là em trai ruột của mình. Sớm vài năm trộm nhớ thương anh rể cũng thôi đi, bây giờ còn lăn giường với anh rể.

Đúng là làm bậy không thể sống, chết cũng không oan uổng.



Tâm trạng hắn không tốt, từ lần trước giải tán cuộc chơi wargame với Trịnh Thu Dương về sau, vẫn chưa ra ngoài chơi, cũng không đi quẩy loạn, vừa mới về nhà, chỉ đọc sách hay lên mạng, xong rồi lên giường đi ngủ sớm.

Vương Tề về Đông Bắc một tuần, có gọi cho hắn ba cuộc, hắn cũng không dám không tiếp, tiếp xong lại không muốn nói chuyện với Vương Tề.

Hắn rất chán ghét Vương Tề hiện tại, hoàn toàn không giống tình nhân trong mộng của hắn lúc trước, hắn từng cho rằng Vương Tề thuộc loại đàn ông cao quý lãnh diễm trầm mặc ít lời, thành thục lại ổn trọng, kết quả lại nhận được hàng thực tế này không giống chút nào, mở mồm là uy hiếp mấy câu đê tiện vô sỉ muốn chết, chẳng những không biết xấu hổ, hơn nữa còn phi thường không biết xấu hổ.

Nếu hắn sớm biết Vương Tề là một tên quỷ súc như vậy, thì có đánh chết hắn cũng không đâm đầu vào cái hố phân này, chỉ có hồi đó sửu nhi dại khờ dở hơi, mới trái tim thiếu nữ nhung nhớ anh ta.

Nhưng ngẫm lại mà đắng lòng, hắn cũng đánh không lại người ta nha.

Hắn đang nghĩ vậy, lại thấy trên màn hình di động chớp chớp hai chữ “Anh rể” đang gọi tới, nhấn tiếp, mở loa ném di động bên gối đầu, như gặp đại dịch.

Vương Tề hỏi: “Thanh Thanh, em đang ở đâu?”

Phương Sĩ Thanh ngại anh ta phiền, ngại anh ta quản nhiều, tức giận nói: “Ở nhà.”

Vương Tề nói: “Có nhớ anh không?”

Phương Sĩ Thanh hừ mũi một tiếng.

Vương Tề nói: “Biết mà, anh cũng nhớ em.”

Phương Sĩ Thanh xù lông dùng sức đánh gối đầu một quyền.

Vương Tề hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Phương Sĩ Thanh mới không dám nói mình xem gối đầu là anh đánh cho hả giận đâu, cố ý làm anh mất hứng: “Dở hơi.”

Vương Tề cười một tiếng: “Sao em lại đáng yêu vậy chứ.”

Phương Sĩ Thanh: “…” Đồ điên, đáng yêu cái bíp—!