Thú Thế Chi Tế Thế An Dân

Chương 24: Rèn vũ khí sắt



Yến Hằng sờ sờ mũi, hắn hiện tại rất chi buồn bực. Rõ ràng hắn mới là công, vì cái gì bị một giống cái vạn đời chú định là thụ ép đến nửa bước cũng không nói ra lời. Tôn nghiêm làm công của hắn đâu!?

Yến Hằng bỗng dưng ngừng lui về sau, bước lên phía trước một bước, chỉ là… khí thế giữa hai vẫn như cũ chả chuyển biến gì, Yến Hằng ngửa đầu nhìn lên. Khốn kiếp, cái chiều cao đáng chết này!!

“Nhưng chúng ta trên thực tế chẳng có cảm tình, cứ miễn cưỡng ở một chỗ sẽ không hạnh phúc, lại nói, ngươi căn bản chẳng biết ta là người thế nào, không phải sao?” Yến Hằng bất đắc dĩ chuyển sang khía cạnh khác để thuyết phục y.

Nghe Yến Hằng nói, An cuối cùng cũng hiểu hắn không muốn y trở thành thư phu thiệt rồi. Ngoài việc trên mặt có một vết sẹo, An tự nhận mình đã rất hoàn mỹ, y còn là đệ nhất dũng giả của bộ lạc Viễn Sơn, thân thể cường tráng, khổng võ hữu lực, trong bộ lạc không biết có bao nhiêu giống cái hâm mộ dáng người y đâu nhá, nếu không phải trước giờ y vẫn khăng khăng với giống đực chưa lập của mình, e trong bộ lạc người muốn cưới y xếp hafbg dài ra khỏi bộ lạc ấy.

Nhưng hiện tại người này lại dám ghét bỏ y. Nếu lúc đầu An chỉ muốn đùa một chút mà thôi, hiện y giận thiệt rồi đó.

An tiến tới nắm cổ áo Yến Hằng: “Nhưng bây giờ ta chọn ngươi rồi, hiện cách vũ tế còn một khoảng nữa, chúng ta vừa lúc có thể nhân dịp này bồi dưỡng cảm tình.” Nói xong thì buông lỏng tay ra.

Yến Hằng đang muốn nói tiếp, đột nhiên khuôn mặt tuấn tú kia lại chậm rãi áp lên, cả người Yến Hằng lập tức bị An ôm vào ngực, sau đó một đôi môi đỏ dán lên, Yến Hằng theo bản năng liếm liếm cánh môi mềm mềm của đối phương. Ngay sau đó, cả 2 chia lìa, chỉ nghe đối phương nói: “Vậy bắt đầu từ cái hôn này đi.” Bèn quay người ròi đi, chỉ là vành tay đỏ hồng như máu kia đã bại lộ sự ngượng ngùng cùng hối hận của mình.

“Ban ngày ban mặt còn dám ấp ấp ôm ôm, thiệt không biết xấu hổ là gì mà.” Tề khoanh tay dựa cổng châm chọc, không nghĩ tới y vừa trở về đã phải thấy một màn này, bỗng nhiên nhớ tới lời ngày trước An đã nói, bèn châm chọc ra miệng.

An nghe được lời này tự nhiên biết Tề đang trả đũa lời ngày trước, nên trầm mặc.

Yến Hằng thì tràn đầy xấu hổ, bị vợ ‘Bắt gian tận giường’ nha, thiệt lúng tún quá à.

“Ngươi không phải nói muốn tinh luyện quặng sắt sao? Đồ đã chuẩn bị xong rồi kìa.” Nói xong còn ẩn ý liếc An một cái.

Từ lúc Tề đồng ý cho An vào nhà ở, y đã chấp nhận An rồi, vốn y cũng chẳng có lập trường gì mà phản đối không phải sao?

Yến Hằng nghe tới chuyện này, mặt mày không khỏi nghiêm túc hẳn lên. Mùa tuyết rơi đã qua, hắn càng ý thức được tầm quan trọng của vũ khí bằng kim loại, cho nên vừa đầu xuân, Yến Hằng đã cùng mọi người thương lượng tốt chuyện dựng lò luyện kim cùng kiến tạo máy quạt gió, tất cả những chuyện này đều chuẩn bị cho bước đầu luyện kim mà thôi.

Tại phòng chuyên dụng mới xây, người có chức vụ trong bộ lạc đều tụ trong này, người Viễn Sơn đầu xuân này cũng chính thức cũng gia nhập bộ lạc Kỳ Đông, dựa theo phương pháp xử lý ba bộ lạc trước kia mà làm, mọi người cũng không có gì phản đối, đám người An tự nhiên cũng theo lại đây.

Để rèn vũ khí Yến Hằng lựa chọn sử dụng phương pháp là luyện sắt thép. Thời Đông Hán sách 《 Thái Bình kinh 》 có nói: “Hữu cấp nãi hậu sử công sư kích trị thạch, cầu kỳ trung thiết, thiêu dã chi sử thành thủy, nãi hậu sử lương công vạn đoán chi, nãi thành mạc da.” (Hậu sử công đại khái là chỉ người thợ thủ công ở cổ đại, câu này nghĩa là “Cho hậu sử công sư một tảng đá để nghiên cứu, yêu cầu có sắt ở bên trong, đem nó nung chảy thành chất lỏng, sau đó khiến hậu sử lương công rèn nhiều lần, chính là Mạc Da”). Ở cổ đại, “Mạc Da” là tên gọi của một loại bảo kiếm. Đoạn văn tự này tuy ngắn gọn, nhưng không khó nhìn ra, nó tự thuật quá trình tinh luyện gang từ quặng kim loại, sau đó từ nước gang rèn luyện thành công cụ. Công nghệ tráng thép thao tác đơn giản, nguyên liệu dễ tìm, có thể liên tục sinh sản quy mô lớn, đạt được vật liệu thép hoặc thép tôi chất lượng cao, vừa vặn thích hợp dùng để rèn đao kiếm, nông cụ.

Đá quặng đã bị đập vỡ thành mảnh nhỏ, bỏ vào một thùng làm bằng loại đá tảng kiên cố, loại đá này cứng rắn dị thường, mà nhiệt độ nóng chảy cực cao, Thú Nhân phổ thông căn bản không có cách nào đem nó tạo thùng cả, cuối cùng vẫn là Yến Hằng trực tiếp dùng không gian đào khoét thành thùng như hiện tại. Giờ phút này làm ‘lọ’ nung thiết là thích hợp nhất.

Thùng đá bỏ vào đám hỏa thụ bắt đầu thiêu đốt hừng hựt, chỉ chốc lát sau, đá quặng dần dần tan thành chất lỏng, chảy vào khuôn bắt đầu đông đặc lại, dùng kẹp gắp ra, gõ gõ đập đập liên hồi, ngâm vào nước lại rồi lại nung nóng kẹp ra gõ đập tiếp, trong qua trình nung đã trừ bỏ được phần lớn tạp chất trong đó.

Người vung búa đập chính là Tề, hiện cả người y đổ đầy mồ hôi, hương vị nam tính tỏa ra chọc người chú mục, trước mắt Tề, cơ ngực theo tần suất búa đập mà rung động lên xuống, mồ hôi từ trán vạch qua khuôn mặt góc cạnh, hội tụ tại cằm thon gầy cuối cùng tích từng giọt rơi vào cơ ngực đang rung động kia, rồi trượt dọc theo vòng lưng thon dài, cuối cùng biến mất phía dưới quần da thú.

Dừng lại ở vị trí cuối cùng ấy, Yến Hằng theo bản năng di chuyển hai chân, tranh thủ không ai phát hiện chính mình dị trạng, ai ngờ mới nhìn qua trái, bất chợt thấy An nhìn chằm chằm nửa người dưới của hắn. Yến Hằng theo bản năng thò tay che lại, đột nhiên phát giác mình phản ứng y như nữ nhân bị thị ***, lập tức buông ra, không khỏi “Khụ khụ” một tiếng.

Đã thấy đối phương thần sắc tự nhiên chuyển dời tầm mắt. May mà người bốn phía đều chuyên tâm nhìn Tề, không phát hiện động tác nhỏ của bọn họ.

Một hồi lâu, Tề rốt cuộc rèn hoàn tất, thành hình là một thanh đao lớn, đại khái là do lần đầu tiên rèn, hình dáng không quá đẹp mắt, nhưng cuối cùng vẫn xem là hoàn thành.

Kế tiếp chính là thí nghiệm độ cứng của nó, trên bãi đất trống, Tề xách đại đao chém thẳng vào một thanh cốt đao, chỉ thấy đao phong xẹt qua, cốt đao vang lên tiếng đứt gãy. Mà đại đao vẫn y như thuở ban đầu.

Xung quanh đồng loạt truyền đến tiếng hít khí, mọi người cơ hồ trừng thẳng mắt, mỗi người đều muốn tiến lên thử dùng một lần, cuối cùng truyền đến trong tay Yến Hằng. Yến Hằng chọn chọn, quá nặng rồi, giống đực có thể nhấc lên nổi sao?!

Các thú nhân đi săn dưới thông thường đều dùng thú hình vật lộn trực tiếp, nhưng cũng không gây trở ngại sự cuồng nhiệt của họ với vũ khí lạnh, các thú nhân lúc săn giết con mồi cỡ trung vì tiết kiệm thể lực, thường thường đều lấy cốt đao để ra tay. Thế nhưng cốt đao này không đủ sắc bén, sử dụng cũng không được linh hoạt, hiện tại đã có loại vũ khí sắc bén này, bọn họ có thể nghĩ đến viễn cảnh thoải mái trong tương lai khi săn giết con mồi rồi.

Cho dù có dã thú đánh lén, bọn họ cũng có thể nhanh chóng rút đại đao phản kích, không cần phải gấp gáp biến hóa thú hình.

Hơn nữa, theo như lời Yến Hằng, chỉ cần có loại nguyên liệu này, bọn họ còn có thể chế tạo cung tiễn, như vậy tự mình có thể giết dã thú ở tầm xa, không cần trực diện xung đột liều chết nữa, như vậy, càng không cần lại lo lắng thú triều, hay dã thú trùng kích bộ lạc.

Đại đao đã rèn thành công, khiến Yến Hằng tràn ngập tin tưởng, từng loại nông cụ sau này cũng sẽ rèn ra. Cuối cùng là đến đầu mũi tên.

Cung đã làm xong rồi, dùng chính là tiết thụ cùng gân thú, tiết thụ vừa mềm dẻo vừa cứng rắn, gân thú thì chọn gân của Cự Ngưu, loại gân này rất bền bỉ có lực, nhưng chỉ thích hợp cho giống cái sử dụng, còn cho giống đực dùng là loại gân của cốt thú, so với cự ngưu tương đối mềm hơn. Áp thêm sừng cự ngưu vào mặt trong của cung. Xung quanh bộ lạc có không ít cự ngưu, tài liệu lấy khá dễ dàng.

Lấy sắt được nấu chảy rồi cô động để loại bỏ tạp chất trước đó cho vào thùng lửa để hòa tan, dẫn chất lỏng vào khuôn đúc, rồi chờ thành hình.

Như thế đã có thể trực tiếp làm đầu mũi tên rồi.

Đầu tiên thí nghiệm tầm bắn, đặt tên vào đại cung, kéo dây, tay phải buông ra, tên theo đà mà bay, ghim thẳng xuống khối đất cách vị trí đầu hơn 300m, tầm bắn này Yến Hằng đã tương đương vừa lòng. Tầm bắn như vậy bình thường trong vòng 200m trở lại chắc chắn sát thương mạnh mẽ.

Bia tên là dùng da thú vừa lột xuống bọc lên một lớp dày 2 cm trên tấm gỗ cứng. Đặt cách vị trí bắn 150m, cự ly này chính là khoảng cách tốt nhất để các thú nhân đi săn giết con mồi.

Bắt đầu hơn 10 lần, tên hoàn toàn không thể ghim trúng bia, dần dần mới có chuyển biến một chút, chỉ nghe thấy “Hưu” một tiếng, tên phóng ra ngoài, mạnh mẽ ghim thẳng vào bia. Làm bia bắn lung lay thấy rõ, quả nhiên, tên đã xuyên thủng qua mặt sau bia gỗ. Điều này làm Yến Hằng kinh hỉ bất ngờ, trực tiếp dời bia ra xa thêm 1 m, cuối cùng bia bắn vững vàng đóng ở vị trí 200m, đây cũng cự ly sát thương mạnh nhất của nó.