Thú Tập

Chương 17



Thời gian cứ thế trôi qua, Diệp Gia cuối cùng ngã ngồi lên mặt đất. Nỗi sợ hãi phải mất đi Diệp Hoa gần như cướp hết tâm trí của Diệp Gia, hắn hoảng hốt cầu nguyện, không có việc gì, nó sẽ được cứu, có người có thể cứu nó──hắn đột nhiên quay về phía Thanh Tiểu Giai, bức thiết hỏi: “Thanh Dịch đâu?”

“Ngoài, đi ra ngoài.” Bé khóc thút thít trả lời.

Diệp Gia đặt tay lên ngực, tim hắn đang đập thình thịch, Thanh Dịch không ở đây, y nhất định là đi cứu nó. Chỉ cần chờ đợi là tốt rồi, chờ một lúc…… Nhưng mà, hắn rất căng thẳng, suy nghĩ cũng sẽ không khống chế được, hắn nghĩ đến một Thanh Dịch lạnh lùng mà tàn khốc, y như vậy khiến hắn sao dám hy vọng xa vời?

Cứ tưởng tượng rồi lại cảm thấy chờ đợi cũng không phải là biện pháp, vũ khí, vũ khí, hắn cần vũ khí…… Ngăn kéo bị mở ra, các thứ linh tinh đều ở trong này, Diệp Gia miệng lẩm bẩm, không ngừng ném hết đồ bên trong ra.

Hai chân dạng to, Thanh Tiểu Giai bám dính lấy một bên chân của hắn.

“Ngươi đang tìm cái gì?” Thanh Dịch nhìn một đống bừa bộn trước mắt, nhịn không được hỏi.

“Súng, súng của ta ở đâu rồi?” Diệp Gia quay đầu lại.

“……”

Vừa nhìn, có thể nói là kinh ngạc, Diệp Hoa, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng ngay trước mặt hắn!

Diệp Gia hưng phấn nhào về phía trước xoa đầu em trai.

Thanh Tiểu Giai nhìn thấy Thanh Dịch, liền vội vàng rút tay lại, ngồi xổm một bên.

“Em không sao, chính là……” Diệp Hoa lui lại phía sau, né tránh cái ôm của anh trai, ngón tay chỉ vào Thanh Dịch.

Thanh Dịch bị xem nhẹ, sắc mặt không tốt, nhưng không có phát tác, y cũng không nói chuyện với Diệp Gia, tự mình đi tới ghế rồi ngồi xuống, xé áo trên vai, cố gắng dùng lưỡi liếm vết thương lộ ra, muốn dùng nước miếng làm gia tăng tốc độ khép miệng vết thương. Quần áo giống như vải rách bị ném xuống đã bị máu tẩm ướt hơn nửa.

Diệp Hoa lấy ra băng gạc, ấn lên phần hõm vai Thanh Dịch.

Tuy rằng Thanh Dịch không muốn tiếp nhận, nhưng y bị thương không nhẹ, chữa trị cần thời gian, mà mất máu quá nhiều cũng không phải dấu hiệu tốt, y đành kiềm chế.

Diệp Gia ngại ngùng bước đến bên cạnh Thanh Dịch, thật tình nói: “Cảm ơn……”

Thanh Dịch cũng không nhìn hắn, chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.

Hành động cự tuyệt không nói gì khiến cho Diệp Gia chân tay luống cuống không biết phải làm sao, hắn không nghĩ tới lời cảm ơn của chính mình lại bị Thanh Dịch xem nhẹm nhưng hắn lại không biết làm cách nào để làm dịu đi bầu không khí này……

Từ sau khi lên phi thuyền, những lần ăn của Thanh Dịch đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến y bị thương nặng trong lần này, chỉ là Thanh Dịch không nói ra mà thôi. Trong suy nghĩ của Thanh Dịch, bị thương như vậy đã mất hết mặt mũi, cho dù là vì cứu Diệp Hoa.

“Đứa nhỏ này lại chạy đâu rồi?” Mải nói chuyện, đã không thấy bóng dáng của Thanh Tiểu Giai đâu, Diệp Gia lo sợ bé lại chạy ra ngoài làm nháo lên, đang chuẩn bị đi tìm đã thấy bé đi vào, đang ôm một con thú trong tay, nhìn rất quen mắt.

Thanh Tiểu Giai chỉ mới cao giống như một đứa trẻ ba, bốn tuổi, con thú kia so ra còn lớn hơn Thanh Tiểu Giai, bị bé ôm vào trong ngực, khiến cho người khác hoài nghi liệu bé có bị ngã ngửa ra đằng sau hay không.

Thanh Tiểu Giai nhanh chóng mang nó đến bên người Thanh Dịch, “Ba, cho người ăn.” Đây là con thú dùng để cấp sữa cho Thanh Tiểu Giai trước khi lên thuyền.

Diệp Hoa thấy nó, cũng cao hứng nói: “May quá, suýt nữa đã quên rồi.” Tuy rằng không muốn dùng thức ăn của chính mình và anh trai, nhưng hắn cũng đồng thời không hi vọng có chuyện gì xảy ra với Thanh Dịch, vô hình trung Thanh Dịch đã đảm đương nhiệm vụ làm ô dù của bọn họ, dù thế nào đi nữa cũng không thể để y chết, hơn nữa, lúc này đây tất cả là phải dựa vào y.

Tại nơi mà nhiều người vây khốn như vậy, Diệp Hoa có thể an toàn trở ra, vết thương kia, là vì đỡ công kích cho mình. Người này chán ghét chính mình như vậy, có thể làm đến bước này, quả thật khó tin……

Lòng người là dễ dàng dao động, không chỉ có hắn, khoảng khắc nhìn thấy con thú hai mắt Diệp Gia đều tỏa sáng, hiện tại là chân chính lo lắng cho Thanh Dịch.

Nhìn dã thú mà Thanh Tiểu Giai đặt trước mặt y, khuôn mặt tái nhợt không chút máu lập tức trở nên âm hiểm, trong nháy mắt ngón tay đã bóp cổ con thú còn đang hoảng sợ. Tiếng xương cổ gãy khiến cho người khác phát run, tâm tình Thanh Dịch kém đến mức hiếm thấy.

Máu chảy ào ào ra như được xả van nước.

Thanh Dịch không ngừng siết chặt tay, năm ngón tay hãm sâu, hơn phân nửa bàn tay đã biến mất vào trong cơ thể con thú. Rút tay ra, Thanh Dịch liếm máu dính trong lòng bàn tay, vẻ mặt bợt bạt bị máu dính lên tựa như yêu quái.

Tuy rằng ở chung đã lâu, nhưng sức chống cự của Diệp Hoa kém Diệp Gia khá nhiều, lúc này theo phản xạ liền lùi lại vài bước, thần kinh kéo căng.

Diệp Gia đã miễn dịch với điều này, hắn buông Thanh Tiểu Giai, ném một cái khăn cho Thanh Dịch, chán ghét nói: “Lau đi, kinh quá.”

Trước sự kinh ngạc của Diệp Hoa, Thanh Dịch chẳng nói gì, mà thực nghe lời lau sạch tay.

Diệp Gia nhấc con thú đặt lên bàn, lấy ra một cái chậu lớn, dùng dao găm khoanh một vòng trên đùi nó, xoẹt xoẹt vài cái, gỡ cái chân thú ra.

“Để em.” Diệp Hoa vỗ vỗ vào vai Diệp Gia, đoạt lấy chậu nói: “Khi nào chín em quay lại ngay.”

Thanh Dịch hơi nhíu mày, y tự cho rằng việc này là không cần thiết, có những lúc chỉ cần thịt sống là được. Nhưng khi thấy biểu tình khó chịu của Diệp Gia, Thanh Dịch chỉ im lặng.

Dã man! Diệp Gia liếc nhìn đám hỗn độn nhầy nhụa máu trên mặt đất, gân xanh trên trán nổi rõ, dùng chân di di những mảnh quần áo rách Thanh Dịch ném xuống lên bãi máu.

Thanh Dịch thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Diệp Gia, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần.

“Cười cái con m* gì, cổ cũng sắp đứt rời còn cười.” Diệp Gia lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt hướng đến cổ họng Thanh Dịch.

Thanh Dịch cũng nghiêng người để Diệp Gia tiện quan sát.

Một lát sau, Diệp Hoa liền mang cái chân thú tới.

Mùi thịt bay khắp phòng, thứ mùi mà bọn họ đã lâu chưa được ngửi. Trên phi thuyền có vài loại gia vị thiết yếu, được sử dụng sau mỗi lần nhận thực phẩm tiếp tế mới.

Diệp Gia thấy Thanh Tiểu Giai thèm chảy nước miếng, rồi xoay qua nhìn khuôn mặt bình tĩnh như không của Thanh Dịch, hắn liền ôm Thanh Tiểu Giai vào lòng, để đầu bé dựa sát vào ngực mình.

Nuốt nuốt nước miếng, Thanh Tiểu Giai dụi dụi đầu vào hõm cổ Diệp Gia.

Thanh Dịch nhận lấy thịt từ tay Diệp Gia, cắn một miếng to, không cần nhai liền nuốt xuống luôn. Ăn hết nửa cái đùi, Thanh Dịch mới dừng lại, ngón tay chạm vào miệng vết thương, tốc độ khép miệng có thể thấy được bằng mắt thường, cuối cùng không nhìn ra được dấu vết gì nữa. Nhìn phần thịt còn non nửa, Thanh Dịch chỉ vào cái bàn nói: “Chỗ còn lại các ngươi ăn đi.”

Không phải Thanh Dịch cố ý để bọn họ ăn phần còn thừa lại, mà từ lúc đầu, khi Thanh Dịch chưa có tình cảm với Diệp Gia, Diệp Gia cùng Diệp Hoa đều đã ăn phần Thanh Dịch để lại. Sau đó mọi việc đều trở thành thói quen, rồi trong lòng Thanh Dịch có Diệp Gia, về mặt đồ ăn cũng không làm khó hắn, tùy hắn sử dụng. Trong tình trạng thực phẩm khan hiếm như bây giờ, cũng chẳng có gì là không ổn cả. Bụng lưng lửng, Thanh Dịch xoay người xuống giường, thuận tay đặt chậu thịt lên mặt bàn, xác con thú còn hơn phân nửa bị vứt ở một bên

Thấy Thanh Dịch không làm sao, mọi người đều yên lòng, Diệp Hoa liền nhấc xác thú lên để đem đi làm sạch, hôm nay ăn một ít, còn lại làm thành thịt sấy để ăn dần.

Tay vừa mới nhấc con thú lên, Diệp Hoa thầm kêu “A” một tiếng. Quá nặng, thế là hắn đành dùng cả hai tay túm lấy.

“Để anh……” Diệp Gia thấy vậy liền nói.

Thanh Tiểu Giai vừa mới được Diệp Gia ôm lấy liền không vui lầm bầm trong miệng vài câu, rồi mới nói: “Con, để con……”

Diệp Gia nhéo nhéo mặt bé, sao có thể để đứa nhỏ này giúp chứ, liền nâng xác thú lên, dù sao quần áo cũng bẩn rồi, khiêng lên vai, nói với Diệp Hoa: “Đi thôi.”

Diệp Gia quay lại, Thanh Dịch mệt mỏi hơi nheo mắt lại, nhưng bởi vì vừa bị thương, nên không giống như soi xét mà ngược lại trông đầy vẻ suy yếu. Diệp Gia hơi khựng lại, chậm rãi bước qua nói: “Quần áo của ngươi có lẽ cần thay.” Nửa người trên của y gần như lộ hết ra.

Thanh Dịch đáp: “Ưh…… Để ta nghỉ thêm một lát đã……”

“Không phải đã khỏe rồi sao?” Diệp Gia nhớ tới sức mạnh khi y giết con thú.

Thanh Dịch cũng không phủ nhận, liếc nhìn Diệp Gia một cái thật sâu.

Một cái liếc mắt này, chất chứa nghìn vạn phức tạp. Cũng không biết Diệp Gia đọc được cái gì từ ánh mắt y, hắn liền chạy vào phòng chứa đồ một cách rất mất tự nhiên.

Thanh Dịch hơi thất vọng cúi đầu.

Một lúc lâu sau, mới nghe được tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng gần. Một mảnh vải màu lam xuất hiện trước mắt y, người lấy nó là Diệp Gia, “Cái áo choàng này ta lấy khi còn trong tộc đàn của ngươi, giờ cho ngươi.” Thanh âm Diệp Gia vừa nhỏ vừa nhanh, nhưng Thanh Dịch lại nghe thấy rất rõ ràng.

Khuôn mặt vì kinh ngạc mà sững sờ khi ngửng lên đã thay đổi biểu tình, y mỉm cười nói: “Tốt.”

Đêm đó, bốn người được ăn canh thịt nóng hổi.

Diệp Gia cũng ăn nhiều hơn, hắn ăn liền mấy bát.

Dùng xong cơm chiều, Thanh Tiểu Giai ngoan ngoãn quay về phòng Diệp Hoa, không bám lấy Diệp Gia.

Thanh Dịch ngáp một cái: “Mệt thật, ta đi ngủ trước.” Nói xong, y liền lên giường.

Diệp Gia cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ ừ một tiếng. Lề mề mãi rồi cũng tắm rửa xong, lại ngồi chơi một lúc, Diệp Gia mới chầm chậm bước đến gần giường.

“……”

Thanh Dịch đắp cả hai chăn lên người mình, nhưng để lại chỗ nằm cho Diệp Gia, hàm ý chất chứa trong đó không cần nói cũng hiểu.

Mỗi giây trôi qua một cách chậm chạp cho cả Diệp Gia lẫn Thanh Dịch.

Đối mặt với do dự của Diệp Gia, Thanh Dịch thả lỏng tâm tình của mình, kết quả này đã là rất tốt, không cần quá lo lắng, từ giờ đến lúc phi thuyền đáp xuống còn dài.

Ước chừng khoảng mười phút, chăn bị xốc lên. Diệp Gia kéo chăn ra chui vào rồi ngọ nguậy một lúc lâu, rồi vẫn quyết định nằm quay lưng lại. Hôm nay Thanh Dịch bị thương, nhưng lại đem thức ăn cho ta và Diệp Hoa, ta làm như thế là đúng, Diệp Gia nghĩ vậy. So sánh giữa khả năng khôi phục sau khi ăn và suy yếu lúc ban đầu, Diệp Gia nhận ra rằng việc Thanh Dịch đem đồ ăn nhường lại cho bọn hắn cũng không phải không có ảnh hưởng.

Một luồng hơi thở ấm áp từ sau lưng tràn ra, Thanh Dịch liền mỉm cười. Ở trên giường chờ đợi mấy giờ quả nhiên là đáng giá, vì một khoảnh khắc này. Cũng không làm ra hành động gì khác, Thanh Dịch chậm rãi nhắm mắt lại.

Diệp Gia mở to mắt nhìn lên trần, người bên cạnh vẫn không hề động đậy gì khiến hắn ngạc nhiên, vốn là nín nhịn, mang chút cảm giác không lùi bước tiến lên giường, giống như một tử tù sắp tới pháp trường, kết quả khiến bản thân trở thành một kẻ sợ bóng sợ gió.

Ngày hôm sau, Thanh Dịch tỉnh trước, cảm giác ngủ đặc biệt thoải mái, tiếng thở của Diệp Gia rất trầm, tạm thời là không tỉnh được. Tối hôm qua, Diệp Gia đợi đến nửa đêm, mới từ trong những suy nghĩ mông lung mà rơi vào giấc ngủ. Đối với việc ngủ say sáng nay của hắn chẳng nằm ngoài dự đoán của Thanh Dịch, bởi vì thân thể cứng ngắc của Diệp Gia ước chừng ở hai ba giờ đêm mới bắt đầu thả lỏng.

Thấy Diệp Gia, Thanh Dịch liền cảm thấy trong lòng vui vẻ, thư thái nhẹ nhàng. Khi quyết định để Diệp Gia trở thành bầu bạn của mình, Thanh Dịch đã có chuẩn bị. Trước bảo với Diệp Gia là cả hai người thử sống chung để Diệp Gia đồng ý, nếu hắn không đồng ý……

Nếu không thì sao?

Ý niệm trong đầu kia dường như đã rất xa xôi, Thanh Dịch cũng từng nghĩ, nếu vạn bất đắc dĩ, Diệp Gia vẫn coi mình là kẻ thù, như vậy y sẽ cắt lưỡi, đánh gãy tay chân hắn, khiến cho cả đời hắn chỉ có thể dựa vào chính mình…… Đúng vậy, Diệp Gia rất quan tâm Diệp Hoa, có lẽ không cần làm đến bước này, nếu Diệp Gia không định cùng Diệp Hoa tự sát.

Thanh Dịch vươn đầu ngón tay, nhưng trước khi chạm vào da của Diệp Gia lại hạ xuống, sẽ đánh thức Diệp Gia mất. Giờ nghĩ lại, đều cảm thấy ý tưởng của mình trước đây quá tàn nhẫn, đối với bản thân yêu thích giết chóc mà nói thì có bao nhiêu buồn cười.

Tình yêu…… chỉ là một cố sự đẹp đẽ tồn tại ở hệ ngân hà mà thôi. Khi y thấy bộ phim được chiếu trên máy tính, Thanh Dịch xem một lần nghẹn giọng một lần, nhưng cái loại hành vi nhàm chán này, nếu gắn bản thân mình cùng Thanh Dịch làm ra những hành động đó, có lẽ, cũng không quá vô vị……

Diệp Gia hoàn toàn không biết, nếu hắn mở mắt, sẽ thấy được ánh mắt ôn nhu đủ để bất kỳ ai cũng đắm chìm. Thanh Dịch lặng lẽ nhích lại gần Diệp Gia, cho đến khi hai thân thể áp sát vào nhau. Y nâng cánh tay lên, bình thản đặt lên lưng Diệp Gia. Lại một lúc lâu sau, Thanh Dịch mới tiến thêm một bước, hơi dùng lực, đem Diệp Gia ôm vào ngực mình.

“Nóng……” Diệp Gia khẽ kêu một tiếng, lại đem mặt xoay đi, rời khỏi cái ôm của Thanh Dịch.

Độ ấm trong phòng được điều chỉnh là ba mươi hai độ, Diệp Gia đã vung chăn ra liền nằm lui vào bên Thanh Dịch. Nguyên bản nhiệt độ cơ thể thấp của Thanh Dịch là trở ngại đến việc ngủ chung của hai người giờ lại trở thành chất xúc tác.

Khi Diệp Gia tỉnh lại, Thanh Dịch đã rời đi, Diệp Gia đặt tay lên trán, sao lại nhiều mồ hôi như vậy? Lại sờ sờ người, quả là chảy không ít mồ hôi. Chẳng lẽ bởi vì Thanh Dịch khiến cho hắn căng thẳng như vậy, Diệp Gia gãi đầu.

Thanh Dịch ra khỏi phòng, hơi mím môi, đi thẳng đến phòng hoạt động nơi xảy ra vụ việc ngày hôm qua. Vết máu trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mặt tường cùng sàn tàu đều có những dấu vết do hai bên để lại. Thanh Dịch nhắm mắt lại, giết hai tên, cùng với một tên bị trọng thương, vậy là còn năm người. Mầm mống hận thù đã được gieo xuống, diệt tận gốc rễ mới là thượng sách. Tuy rằng không có cách nào để thủ tiêu sạch bộ hạ của Hồng, nhưng năm người kia là không thể lưu.

Bởi vì chuyện này đột nhiên bạo phát, hai bên đều giương cung bạt kiếm với nhau, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng sẽ dẫn đến đại hỏa. Tuy rằng người của Tê đối với những hành động của Thanh Dịch không hài lòng, nhưng cũng hiểu được trong mắt đối thủ, Thanh Dịch đang tạm thời thay Tê làm thủ lĩnh, lúc này xảy ra tranh chấp là chuyện rất không đáng. Cũng may trải qua hai ngày, chuyện cũng dịu bớt đi, song phương đều có xu thế nhân nhượng để yên bình.

Ngoại trừ Thanh Dịch dù rằng bề ngoài y cũng tỏ vẻ chẳng có chuyện gì.

Ngày thứ sáu sau vụ việc, khi mọi người đều nghĩ sự tình cứ như vậy chấm dứt, Thanh Dịch động thủ, năm người chết ở trong phòng của chính mình, nhưng đồng bạn trong phòng lại hoàn toàn không biết gì cho đến ngày hôm sau. Khi bọn hắn tỉnh lại thấy thi thể đồng bạn, cũng không tự chủ được mà sờ lên sau gáy của chính mình. Ngay sáng hôm đó, liền tụ lại một chỗ tiến hành thảo luận.

Về mặt kết quả, sau đó không phát sinh bất cứ sự việc tranh chấp nào nữa.

Thanh Dịch làm hết thảy mọi việc, Diệp Gia đều không biết, cũng không phải y cố ý dấu giếm, mà chính là không có ai nhắc tới.

Trong nháy mắt đã đi được quá nửa hành trình.

Phi thuyền vẫn tiến hành các bước nhảy không gian, bởi vì tốc độ quá nhanh, xem bằng mắt thường, cả biển vũ trụ đều là một mảng đen tĩnh mịch vô tận. Thanh Tiểu Giai đối với nhận thức bên ngoài đều là thông qua máy tính.

Diệp Gia cũng bắt đầu hoài niệm trời xanh mây trắng, thậm chí là cây cỏ, phải biết rằng trước kia khi tiến hành những chuyến đi buồn chán này, phần lớn thời gian hắn đều chìm trong giấc ngủ, tuyến đường đi đều là do trí năng máy tính tự động điều hành.

Nhưng mà điều Thanh Dịch muốn cũng không phải thế này, Diệp Gia tuy rằng nói tiếp nhận cái gọi là người yêu thử nghiệm, đối xử với y cũng không tỏ ra kháng cự nữa, nhưng quan hệ của hai người cũng không hề tiến triển. Nói trắng ra là, Diệp Gia thủy chung không hề đáp ứng việc Thanh Dịch cầu hoan……

Người yêu ngay bên cạnh mà lại không được làm gì……

Ngay cả những mánh khóe khiến Diệp Gia chủ động tới gần y sau khi liên tục sử dụng cũng bị vạch trần, Diệp Gia bắt Thanh Dịch thề tuyệt đối không được điều chỉnh điều hòa tăng độ quá cao, lại cảnh cáo thêm câu chót, nếu còn tái phạm, không cần đợi phi thuyền đáp xuống, hắn lập tức có thể đưa cho Thanh Dịch câu trả lời. Cái loại biểu hiện cùng ngữ khí của Diệp Gia, Thanh Dịch cũng tự biết đáp án sẽ không phải điều mình mong muốn nên y đành ủy khuất đáp ứng.

Thời gian cứ thế trôi qua, Thanh Dịch đều có chút nản, Diệp Gia đang cố tình lạnh mặt với chính mình sao? Muốn cho mình thấy khó mà lui?

Diệp Gia bị Thanh Dịch nhìm chằm chằm phát rùng mình, không được tự nhiên hỏi: “Nhìn cái gì?”

Thanh Dịch thu hồi ánh mắt, nhạt nhẽo đáp: “Không có gì.” Nhưng kỳ thật trong lòng y là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Ta đi ra ngoài một chút.”

Diệp Gia nói xong liền bước đi.

Nửa giờ sau ──

“Hưh?” Thanh Dịch không ở? Diệp Gia ngạc nhiên.

Nằm lên giường, Diệp Gia mang tinh thần thoải mái rất nhanh rơi vào giấc ngủ.

Khi Thanh Dịch quay lại, liền thấy bộ dáng say ngủ ngọt ngào của Diệp Gia.

Nghĩ muốn vươn tay ôm hắn vào ổ chăn, lại lo một khi chạm vào liền không kìm chế được bản thân. Y buông cánh tay giống như điện giật, Thanh Dịch sau khi tới gần liền nhẹ giọng gọi: “Đứng lên, tỉnh tỉnh.”

Liên tiếp vài tiếng hô, Diệp Gia mới “Ưhm“ một tiếng, lờ đờ mở mắt. Khuôn mặt Thanh Dịch phóng đại ngay trước mắt, Diệp Gia theo trực giác liền lui về phía sau, lại quên bản thân đang nằm trên giường.

Vẻ mặt hoảng sợ kia khiến Thanh Dịch dở khóc dở cười, nếu chính mình thật sự muốn động thủ, Diệp Gia làm sao mà thoát được? Thanh Dịch nhói lòng liền lùi lại một chút.

Diệp Gia cũng ý thức được chính mình phản ứng thái quá, thật cẩn thận hỏi: “Mới vừa tỉnh, có hơi hoảng……” Hắn vốn muốn nói vài lời an ủi, chính là, lại nói sai rồi!

Thanh Dịch không khống chế được mà “Xuy” một tiếng.

Diệp Gia lúc này lại sinh ra cảm giác có lỗi, theo lý thuyết, hai người hiện tại là “Người yêu”, sự đề phòng của hắn đối với Thanh Dịch rõ ràng là không đúng, lại ấp úng đáp, “Ta không cố ý.” Chỉ là theo bản năng……

Thanh Dịch chớp mắt, trong ánh mắt hiện lên vài phần ủy khuất.

Diệp Gia tim đập mạnh, không kịp nghĩ gì, đã đi xuống giường vỗ vai y, “Được rồi được rồi……”

Có lẽ là thói quen ngày xưa hay dỗ em trai, hoặc là thói quen bây giờ hay dỗ Thanh Tiểu Giai.

Cả hai người đều kinh ngạc.

Một người vui, một người hoảng!

Thanh Dịch chất vấn: “Sau này còn trốn ta nữa không?”

Diệp gia lắc đầu, rồi lại bổ sung thêm: “Nếu không có chuyện gì kỳ quái thì……”

Thanh Dịch tràn ra một nụ cười, ý vị thâm trường hỏi: “Chuyện gì kỳ quái?”

Diệp Gia mặt cứng lại, Thanh Dịch khoát tay, “Chả có gì thú vị……”

Diệp Gia ngồi lên giường, “Ta vốn chẳng thú vị, ngươi muốn tìm đồ chơi vẫn nên đi tìm người khác đi.” Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng.

Thanh Dịch đè hai bả vai Diệp Gia xuống, không cho hắn trốn tránh, “ Xương cổ là vết thương trí mệnh của ta, không chỉ riêng ta, còn có tộc nhân của ta, còn nhớ rõ ngày ta cứu Diệp Hoa không? Ta vì bảo hộ hắn mà bị thương thế nào? Nhớ rõ vết thương ở cổ ta chứ? Miệng vết thương rộng thế nào ngươi không biết sao? Món đồ chơi? Ngươi cố ý chọc ta tức lên phải không? Ta chẳng lẽ là vì hắn?! Chỉ vì ngươi!”

Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra, khiến cho Diệp Gia không cách nào chống đỡ.

Thanh Dịch cũng tự hiểu những việc mình làm lúc ban đầu là tự tung tự tác, cũng đã gây ra một vết sẹo khó xóa trong lòng Diệp Gia, liền hạ cơn tức, ngồi bên cạnh hắn, vừa ngang ngược vừa thân thiết nói: “Có thú vị hay không cũng là bầu bạn của ta, ta không cần một món đồ chơi, ta chỉ cần một người có thể sóng vai cùng đi cạnh ta.”

“……”

Diệp Gia lặng yên, tuy rằng không thể nói đó là cự tuyệt, nhưng cũng làm cho Thanh Dịch thực thất vọng.

Thanh Dịch tự xoa xoa mái tóc dài của chính mình, y muốn những ám ảnh đã lưu lại trong lòng Diệp Gia biến mất, chẳng qua y cũng hiểu, đã xảy ra là đã xảy ra, trừ phi hủy đi trí nhớ của hắn. Nhưng Thanh Dịch muốn chính là một Diệp Gia toàn vẹn, y liền thở dài……

Nghe thấy tiếng thở dài tràn đầy sự bất lực, tim Diệp Gia dường như bị bóp lại, đập nhanh hơn.

“Ngươi……”

“Ngươi……”

Hai người cùng mở miệng phá vỡ sự yên lặng.

“Xùy……” Diệp Gia vốn là kẻ không tinh tế, bầu không khí khác thường này cuối cùng bị đánh vỡ vì tiếng bật cười của hắn.

Thanh Dịch không thấy có gì đáng cười, nhưng thấy Diệp Gia nở nụ cười, nhưng lại cũng bắt đầu thấy buồn cười, khóe môi cong cong lên……

Sau đó, hai người đều tránh để xuất hiện tình trạng xấu hổ đó, ngay cả nói chuyện cũng trở nên đặc biệt cẩn thận.

Từ việc ngủ cùng mà không được động tay động chân gì hết, đến giờ chỉ cần chạm mặt cũng sẽ đỏ mắt, khát vọng của Thanh Dịch đối với Diệp Gia càng ngày càng tăng, nhưng y không có ý muốn ép buộc Diệp Gia.

Hành vi coi này trọng này của Thanh Dịch, Diệp Gia là ghi tạc trong lòng. Thanh Dịch có lẽ đối với mình là thật sự, Diệp Gia mân mê ngón tay âm thầm nghĩ. Diệp Gia cực kỳ chán ghét việc Thanh Dịch dùng bạo lực cùng cưỡng ép bắt mình làm tình, chứ hắn hoàn toàn không chán ghét việc này, dù sao xã hội cũng đã chấp nhận, chỉ cần yêu nhau, hôn nhân đồng tính cũng được pháp luật bảo hộ cùng bạn bè chúc phúc.

Diệp Gia cố gắng chống đỡ lại sự ôn nhu dịu dàng của Thanh Dịch bằng nỗi hận lúc ban đầu, dù vậy hắn có thể kiên trì bao lâu đây? Thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Trong nháy mắt, khoảng cách với nơi cần đến chỉ còn vài ngày.

Phi thuyền nhảy ra khỏi Á Không Gian……

Diệp Gia đã thấy những tinh vân xinh đẹp ngoài cửa sổ.

“Tới rồi……” Đã không cần tiến hành những bước nhảy không gian nữa, thuyết minh bọn họ đã đến trước tinh hệ. Diệp Gia cảm khái chưa được bao lâu, Thanh Tiểu Giai đã đập cửa kêu gào mở cửa mở cửa.

“Ba!” Thanh Tiểu Giai giống như một đầu tầu nhỏ lao thẳng vào vòng tay ôm ấp của Diệp Gia.

Diệp Gia dù đã chuẩn bị trước, vẫn bị bé đâm cho lùi về phía sau, dựa vào vách tàu.

Thanh Tiểu Giai thè lưỡi, vẻ mặt có lỗi, “Con xin lỗi!”

Ai, Diệp Gia thực bi thương, chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ mà đã có sức mạnh lớn thế rồi.

“Tuyệt thật……” Thanh Tiểu Giai dán mắt nhìn ra bên ngoài, vừa rồi phi thuyền có một cú lắc nhỏ đến nỗi khó có thể nhận thấy, ngay sau đó, cảnh sắc ngoài cửa sổ liền thay đổi, từ nhàm chán biến thành tinh không vô hạn.

Diệp Gia cũng cao hứng, âm sắc có chút cao lên, “Chờ khi hạ xuống, cảnh sắc sẽ càng đẹp hơn.”

“Có cây không? Hoa? Tảng đá? Dòng sông?” Thanh Tiểu Giai không ngừng hỏi.

Diệp Gia liên tục gật đầu.

“Còn heo thì sao? Sẽ có heo chứ ạ? Còn có thỏ, trâu, gà con?” Thanh Tiểu Giai nhớ lại những hình vẽ trong sách.

Điều này Diệp Gia cũng không biết, đó là một hành tinh nguyên thủy được bảo hộ, cho dù là quân đội nếu không được trao quyền thì cũng không được phép tùy tiện đổ bộ, tổ chức bảo hộ cũng không công bố ra cảnh sắc trên những hành tinh này. Hơn nữa, Diệp Gia đối với những thứ này cũng không cảm thấy hứng thú, cũng không xem qua, ai biết có một ngày hắn phải lén lút đổ bộ lên đâu.

Thanh Tiểu Giai mở to mắt chờ đợi nhìn Diệp Gia, Diệp Gia gật đầu.

“Thích quá!” Thanh Tiểu Giai nhảy lên hoan hô.

Thanh Dịch nghe được tiếng hét của Thanh Tiểu Giai, qua loa nói, “Im lặng.”

Ngược lại với Diệp Gia cùng Thanh Tiểu Giai, Thanh Dịch lạnh lùng đến mức khác thường. Đến hành tinh mới, đây không phải là điều Thanh Dịch vẫn hy vọng sao?

Diệp Gia xoa đầu Thanh Tiểu Giai, “Đi gọi chú Diệp Hoa.”

Thanh Tiểu Giai phấn khích đến mức mặt đỏ hết cả lên, nhảy chân sáo ra ngoài.

Diệp Gia hỏi Thanh Dịch: “Có chuyện gì thế?”

Đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Thanh Dịch, Diệp Gia theo bản năng liền lẩn tránh. Thanh Dịch giữ lấy bờ vai hắn, “Ngươi đã quên ước định của chúng ta rồi sao?”

Diệp Gia cúi đầu, một lúc lâu sau mới giương mắt nhìn lên, khuôn mặt tuấn lãng có chút căng thẳng, “Rồi nói sau……”

Thanh Dịch đã quyết định không ép buộc hắn vậy giờ biết làm sao? Dù sao khi phi thuyền đáp xuống đất thì Diệp Gia cũng không chạy thoát được, cho hắn…… thêm chút thời gian vậy, Thanh Dịch tự thuyết phục bản thân.

—————————————–