Thú Sủng

Chương 64: Thưởng cho ngươi…



Rời khỏi ám phòng liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lan Nô Tu Đốn chờ ở cửa, nhìn thấy hắn đi ra, khóe miệng khẽ câu lên: “Hết giận rồi sao?”

Nhan Tử Kì lắc đầu đi về hướng y nói: “Kỳ thật ta không sinh khí, bất quá ta vẫn muốn cám ơn ngươi đã làm những việc này cho ta.”

Lan Nô Tu Đốn xoa xoa đầu hắn, sau đó kéo người vào trong lòng, tiểu gia hỏa này nếu càng chăm sóc thì lại càng làm hắn cảm thấy uất ức thêm mà thôi.

Nhan Tử Kì ngẩng đầu nhìn nam nhân của mình, cười khẽ bảo y cúi đầu, Lan Nô Tu Đốn hơi khom lưng một chút liền cảm giác tiểu tử này vòng tay ôm chặt cổ mình, bên tai nghe thấy tiếng nói của hắn: “Thừa dịp tâm tình ta tốt lắm, chúng ta đi ngoạn mấy món đồ chơi trong tủ đầu giường đi.” Nói xong còn cố tình ghé sát tai y thổi một hơi.

Cơ thể Lan Nô Tu Đốn cứng đờ, hiểu ra ý tứ của Nhan Tử Kì thì lí trí trong nháy mắt nổ thành mảnh nhỏ, chỉ thấy y cúi người ôm lấy Nhan Tử Kì vội vàng chạy về phía trạch chủ.

Tiểu tử này cư nhiên chủ động quyến rũ y, khó có cơ hội như vậy bảo y sao không hưng phấn cho được.

Trên đường ôm người trở về gặp Lam Đặc nhảy ra cản đường, dã thú đại thúc trong lòng vô cùng nôn nóng giơ một chân trực tiếp đá bay Lam Đặc ra khỏi hành lang.

Lam Đặc đột nhiên bị đá ngã chổng vó, đứng lên vẻ mặt ù ù cạc cạc, nghĩ thầm, ông chỉ muốn nói vài ngày nữa muốn đi đón Na Cổ về nhà, đâu cần phải đá ông đi như vậy a!

Nhan Tử Kì nhìn bộ dáng lo lắng không yên của dã thú đại thúc, nhịn không được mà trợn tròn mắt, nghĩ thầm, quả nhiên là cầm thú, vừa nghe thấy trở về phòng ngoạn liền hăng máu như gà chọi!

“Trước tiên nói một chút, muốn chơi thì có thể nhưng ngươi phải biến về hình dạng nhân loại.” Nhan Tử Kì cười nhắc nhở y.

Lan Nô Tu Đốn liếc mắt một cái, nhướng mày nói: “Như vậy không vui.”

“Nếu ngươi muốn vui vẻ như vậy thì cứ việc ngoạn với thi thể ta đi!” Nhan Tử Kì lạnh nhạt nói, nếu thực bị dã thú này làm đến thỏa thích kia chính mình chết là không thể nghi ngờ.

Dã thú đại thúc vẻ mặt có chút không hài lòng, bất quá trong nháy mắt vẫn biến thành nhân loại.

“Ân, bộ dáng suất như vậy nên cho ta xem nhiều mới đúng.”

Trở lại chủ trạch, Lan Nô Tu Đốn đá văng cửa phòng, nhanh chóng đi vào bên giường ném Nhan Tử Kì xuống, sau đó mở một ngăn tủ đầu giường lấy ra một cái thùng to chứa đồ lỉnh kỉnh bên trong đặt lên bàn.

Nhan Từ Kì nhìn vào trong thùng, không khỏi bắt đầu cảm thấy hối hận, vừa rồi vì cảm thấy đại thúc thực sự rất đáng yêu mới nhất thời xúc động mà dụ dỗ y, nhưng lúc này nhìn thấy mớ dụng cụ tình dục, Nhan Tử Kì không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu đem mấy thứ này ngoạn kia nhất định bị gây sức ép đến xỉu mất!

Nhan Tử Kì cười hắc hắc nói với dã thú đại thúc: “Không cần dùng toàn bộ đi, ngoạn một cái là được rồi.”

Dã thú đại thúc nhanh nhẹn xé gỡ bao bì, nghe thấy lời Nhan Tử Kì không khỏi hừ lạnh nói: “Bây giờ muốn hối hận? Muộn rồi!”

“Nhưng nhiều như vậy ta sẽ bị ngươi đùa chết mất.”

“Yên tâm, ta chỉ làm ngươi kích thích một chút, sẽ không chết!” Dã thú đại thúc xé một cái bao trên tay, lấy ra một chuỗi hạt châu lớn nhỏ không đồng nhất, ấn nút điều khiển những hạt châu này lập tức chấn động, Nhan Tử Kì đứng bên cạnh nhìn thấy có xúc động muốn chết đi.

“Ngươi mới đánh người xong, vẫn đi tắm rửa trước đi.” Nhan Tử Kì cười cười đi qua ôm lấy bả vai đại thúc, nhẹ giọng dụ dỗ.

Dã thú đại thúc thiêu mi: “Có thể, bất quá chờ một chút ta trở lại phát hiện thấy thiếu đi cái gì ta sẽ ngoạn ngươi tới sáng ngày mai.”

Nhan Tử Kì thần tình hắc tuyến, hiện tại mới nếm qua điểm tâm không bao lâu, nếu để y đùa giỡn tới sáng ngày mai, kia thời gian dài đăng đẳng a a a……….

“Ta sao có thể ném đi đồ vật của ngươi, ta chỉ cảm thấy tắm rửa xong ngoạn sẽ có cảm giác hơn.” Nhan Tử Kì cười ha ha, nguy hiểm thật, hắn vừa rồi định nhân lúc dã thú đại thúc đi vào phòng tắm sẽ quăng đi vài thứ!

Cuối cùng Nhan Tử Kì vẫn trốn không thoát khỏi ma thủ của dã thú đại thúc, bị túm cùng đi vào phòng tắm, chờ đến khi ôm ra hắn đã có chút mê man.

Nói thế nào nhỉ, đối với bộ dáng dã thú đại thúc biến thành nhân loại, Nhan Tử Kì quả thực không thể chống đỡ được, chỉ cần dã thú đại thúc tùy tiện khiêu khích một chút hắn rất nhanh có thể bị kích thích, chính mình quả nhiên vẫn thiên vị hình dáng nhân loại.

Bởi vì trong phòng tắm đã làm một lần nên Nhan Tử Kì cũng không còn nhăn nhó nữa, lúc dã thú đại thúc cầm chuỗi hạt châu không ngừng chấn động kia nhét vào trong cơ thể, hắn thậm chí còn có thế vểnh mông, làm ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn làm dã thú đại thúc suýt nữa không thể kiềm chế, bắt lấy gương mặt nhỏ hắn của hắn quát: “Ngươi là cố ý phải không! Rên rỉ đến như vậy……….”

Ánh mắt Nhan Tử Kì mờ mịt, ngữ điệu mềm nhũn nói: “Không ngờ vật nhỏ này thoải mái đến vậy.”

“Như thế nào, nghiện sao? Vậy là tốt rồi hảo hảo hưởng thụ.” Dã thú đại thúc đem chuỗi hạt nhét vào hết sau đó quay trái quay phải tìm kiếm, nhanh chóng tìm thấy một bộ quần áo tình thú có hoa văn da báo, khoa tay múa chân trên người Nhan Tử Kì vài cái, dụ dỗ hắn: “Tiểu tử, mặc bộ quần áo này vào.”

Nhan Tử Kì đang bị chấn động của chuỗi hạt gây sức ép, nghe dã thú đại thúc nói xong liền ngẩng đầu nhìn bộ đồ kia, nói là quần áo thì đúng là quá đề cao nó, kia rõ ràng chỉ là một loại vải mỏng có hoa văn da báo mà thôi, bao bọc hết cơ thể từ đầu tới chân, duy chỉ có phần phía sau mông có một cái lỗ, không cần nghĩ cũng biết nơi đó dùng làm gì.

Tuy Nhan Tử Kì mãnh liệt khinh bỉ kiểu quần áo này nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp với động tác của dã thú đại thúc, mặc vào thứ quần áo tà ác này.

Dã thú đại thúc thưởng thức tiểu tử đã hóa thân thành một con báo nhỏ một hồi lâu, sờ sờ liếm liếm một trận, sau đó lại nhìn thấy một vật khác—— hai cái kẹp nhỏ, dã thú đại thúc suy nghĩ một chút rất nhanh sau đó liền thông suốt, cái này để kẹp lên nụ hoa đi.

Vì thế dã thú đại thúc hứng thú bừng bừng sờ soạn viên đậu đỏ nhỏ trước ngực Nhan Tử Kì, cảm thấy hai viên thịt bé xíu vẫn chưa cứng lên, vì thế lại dùng ngón tay chà sát mãi đến khi hai vật nhỏ bắt đầu cứng cáp dựng thẳng mới thôi, sau đó liền không chút khách khí dùng hai cái kẹp kẹp lên.

“Tê…….” Bị kẹp phát đau, Nhan Tử Kì hút một ngụm lãnh khí, hung hăng trừng mắt nhìn dã thú đại thúc liếc mắt, thở phì phò nói: “Ngươi không dùng hết thì không chịu để yên a!”

Dã thú đại thúc nhìn thoáng qua mớ đồ vật còn trên giường, vô tội nói: “Nếu mua thì phải dùng, nếu không rất lãng phí!”

Nhan Tử Kì trợn mắt, một bên thấp giọng mắng chết những tên phát minh ra mấy thứ này, một bên cố gắng đè nén từng đợt thủy triều tình ái cuồn cuộn trong cơ thể.

Sau hai lần bắn, Nhan Tử Kì rõ ràng cảm thấy cơ thể mình kiệt sức, nghĩ thầm, nếu còn ngoạn như vậy thực không phải biện pháp, chính mình đã bắn nhiều như vậy, dã thú đại thúc cư nhiên còn có thể chịu đựng, nhìn y như vậy giống như đã chuẩn bị chậm rãi ngoạn hết toàn bộ a!

Không được không được, phải nghĩ cách……

Nhan Tử Kì vừa suy nghĩ một chút lập tức đã có chủ ý, dã thú đại thúc không thể chịu được chính là bị hắn chủ động quyến rũ, không cần quan tâm nhiều nữa, trước mắt quan trọng nhất là làm sao quyến rũ dã thú đại thúc biến thân thành cầm thú, sau đó để y bắn vài lần, chính mình hẳn là có thể thoát hiểm.

Đã có chủ ý, Nhan Tử Kì nhanh chóng biến bị động thành chủ động, tay duỗi ra ôm lấy cổ dã thú đại thúc, chân cũng quấn lấy thắt lưng, ôn nhu đến phát ngấy nói bên tai y: “Đại thúc, chơi lâu như vậy sao ngươi còn chưa tiến vào?”

Dã thú đại thúc bị ngôn từ của hắn làm chấn động, nhất thời cảm thấy từ gót chân tới từng sợi tóc đều tê đại, đầu óc nhất thời biến thành tương hồ.

“Bảo bối, đừng nóng vội, chúng ta thử cái này đã.” Dã thú đại thúc cầm lấy một cây mát xa tự động lớn, khuyến khích nói.

“Chính ngươi đến đi, bên trong ta rất khó chịu.” Nhan Tử Kì đè thấp thanh tuyến, ghé vào bên tai y nhỏ giọng rên rỉ, cuối cùng còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lỗ tai đại thúc.

Một kích cuối cùng này lực sát thương lớn vô cùng, dã thú đại thúc đột ngột bị liếm đến ngây ngốc, vất thứ đang cầm trong tay qua một bên, đẩy người nọ xuống giường, rút ra chuỗi hạt còn không ngừng chấn động, dùng sức một cái liền hung hăng đâm thẳng vào cơ thể Nhan Tử Kì.

Kích thích kịch liệt xông tới làm hai người đồng thời thỏa mãn thở ra một tiếng.

Vì thế, Nhan Tử Kì chủ động quyến rũ thành công trong lòng tự khen chính mình sức quyến rũ quả nhiên phi phàm, mà dã thú bị quyến rũ thành công chỉ có thể miệt mài hành động, càng cố gắng làm thêm vài lần…….

Thời điểm ở địa cầu, Nhan Tử Kì đã quyết định phải ở bên cạnh Lan Nô Tu Đốn suốt đời, vì thế lần này trở về hắn quả thực xem trang viên Lan gia là nhà của mình.

Trước kia luôn tâm tâm niệm niệm muốn quay về địa cầu, đối với mọi vật ở nơi này đều là thờ ơ, mà hiện tại bởi vì tư tưởng bất đồng nên khi nhìn sự vật quanh mình cũng có cái nhìn bất đồng.

Tỷ như cảnh vật nơi này thật sự rất đẹp, kỹ thuật tiên tiến, cái gì cũng thực tiện lợi, thức ăn nơi này rất ngon, người nơi này kỳ thật cũng không đáng sợ, Lan Nô Triết tuy rằng vẫn kỳ quái như trước, nhưng có tiểu béo ở bên cạnh nên cũng không còn quá khó khăn khi ở chung, hơn nữa Lam Đặc đã đón lão cha trở về, rất nhanh có thể nhìn thấy lão cha bình phục, điểm này làm Nhan Tử Kì cảm thấy thực hạnh phúc, tuy rằng đến bây giờ vẫn không biết rốt cuộc lão cha bị bệnh gì.

Chiều hôm nay, Lan Nô Tu Đốn hiếm có dịp xuất môn mà không mang hắn theo, Nhan Tử Kì liền tới tìm tiểu béo, hai người lười biếng nằm phơi nắng trên bãi cỏ ở hậu hoa viên.

Lột vỏ một quả hạch không biết tên, nhai nhai, mùi hương đậm đà làm Nhan Tử Kì vô cùng hưởng thụ, được hưởng thụ nhiều như vậy, Nhan Tử Kì cảm khái nghĩ, nếu còn như vậy hắn nhất định sẽ trở thành tiểu béo thứ hai, hơn nữa đã lâu không luyện vũ, không biết còn có thể thực hiện mấy động tác khó nữa không, ai, cuộc sống sung sướng quá mức quả nhiên là điềm báo của sa đọa!

“Tiểu béo, sắp tới sinh nhật của ta rồi, cho ngươi vài ngày để chuẩn bị lễ vật a.” Tuy rằng đang sống ở Nạp Tây đất khách quê người, nhưng những ngày lễ trên địa cầu nhất thời không thể quên được, trước kia lúc còn một mình, sợ nhất chính là ngày sinh nhật, đôi khi phải báo trước vài ngày cho bạn bè, nói ngày sinh nhật của mình sẽ mời khách ăn cơm, sau đó còn có thể mặt dày mà đòi quà người khác.

Bởi vì từng có vết xe đổ, Nhan Tử Kì vô cùng tự nhiên vòi lễ vật của tiểu béo.

Tiểu béo nghe thấy hắn muốn lễ vật, còn nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy chính mình quả thực không có đồ vật gì tốt để tặng người ta, vì thế nhìn thấy tiểu bạch thỏ đang chơi đùa một mình cách đó không xa, liền tươi cười chỉ chỉ tiểu bạch thỏ, ý tứ muốn lấy tiểu bạch thỏ làm lễ vật cho hắn.

Nhan Tử Kì trở mình xem thường, khinh thường nói: “Con tiểu bạch thỏ này là ta tặng cho ngươi! Ngươi lại định lấy nó tặng ngược lại cho ta sao?”

Nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của tiểu béo, Nhan Tử Kì hảo tâm chỉ điểm cho cậu bé: “Ngươi không có lễ vật tặng thì có thể đi thương lượng với Lan Nô Triết a, dù sao tên kia cũng có rất nhiều tiền!”

Tiểu béo bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy đề nghị của Nhan Tử Kì quả thực không tồi!

Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ thì nhìn thấy trước cửa viện có phi thuyền đáp xuống, Nhan Tử Kì tò mò kéo theo tiểu béo đi về phía cửa.

Không bao lâu sau liền nhìn thấy Lam Đặc vui vẻ thong dong chui ra khỏi phi thuyền, sau đó theo sau ông là một thú nhân cao lớn xa lạ.

Nhan Tử Kì nghi hoặc chạy tới gần nhìn vào bên trong phi thuyền, không tìm thấy lão cha, vì thế quay đầu lại hỏi Lam Đặc: “Lão cha đâu?”

Lam Đặc thiêu mi, ra vẻ ngạo mạn chỉ về phía nam nhân cao lớn bên người: “Ngươi hỏi hắn.”

Nam nhân bị chỉ chỉ vẻ mặt nhất thời xấu hổ, chỉ thấy hắn gãi đầu, khó xử nói: “Tiểu Kì, ta chính là Na Cổ.”