Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm

Chương 8-2



Edit: hongheechan

Nửa giờ sau ——

Hắc Tương Lăng say rượu nôn mửa, cả người đã sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái nằm ở trên giường, cô được uống trà nóng giải rượu, cảm giác say dần biến mất.

Lôi Thiệu Đình cũng lao tâm lao lực cắn răng lau dọn phòng tắm xong, tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm bên hông đi ra ngoài phòng, mông rắn chắc đến bên giường ngồi xuống, chân dài nâng lên để xuống cuối giường.

Anh ngồi ở chỗ nằm của mình, đôi tay tựa ra sau đầu, tầm mắt của anh nhìn về phía bên cạnh, chống lại đôi mắt sáng của cô, đệm vì thể trọng của anh mà khẽ lõm xuống.

Vốn Hắc Tương Lăng đang nằm ngang nghỉ ngơi, vì anh lên giường mà ngồi dậy, sợi tóc đen nhánh của cô xõa ra, sắc mặt trắng nhợt nắm lấy cái chăn, ánh mắt áy náy tiếp xúc với ánh mắt sắc bén của anh.

"Lôi. . . . . ." Nhìn dáng vẻ mất hứng của anh, Hắc Tương Lăng rất khẩn trương.

"Không phải em nói tài xế nhà họ Hắc sẽ chở em về sao? Tại sao lại biến thành một người đàn ông Nhật Bản khác có ý đồ với em?" Sau khi kết hôn với đối tượng kia có thể để Hắc Tương Lăng ở lại Tokyo; chiêu này của Hắc Mộc Thác thật lợi hại, qua dạ tiệc mà giới thiệu con gái cho người đàn ông khác, kế hoạch hết sức chu toàn còn gì. "Cha em đã dày công an bài, hơn nữa em còn thuận theo đó mà phối hợp, rốt cuộc em có nghĩ tới cảm thụ của anh hay không?"

Lôi Thiệu Đình vẫn nổi giận như cũ, mày rậm nhướn lên rất cao, ánh mắt không vui nhìn cô chòng chọc.

"Em. . . . . . rất xin lỗi." Cô thật sự nghĩ tài xế sẽ đưa cô về nhà, ai ngờ cha lại mở miệng muốn Thôn Thượng Chính Dã đưa cô về, lúc ấy cô uống nhiều rượu quá, thân thể không thoải mái, trong lòng chỉ muốn phải nhanh chóng về nhà, không ngờ lại có thể tạo ra hậu quả tệ hại như vậy. "Lôi, thật xin lỗi."

"Loại chuyện như vậy không phải nói xin lỗi là có thể xong việc, anh muốn biết, tại sao em lại không cần tài xế mà lựa chọn để người đàn ông có ý đồ đó đưa đón?" Lôi Thiệu Đình không biết thì ra sức ghen của anh lại lớn như vậy, lúc cô tựa vào trong ngực người đàn ông khác đã cảm thấy rất nổi giận, vẫn không thể quên được."Tốt nhất em nên đưa cho anh một lý do có thể thuyết phục anh."

"Em chỉ muốn . . . . . muốn về nhà sớm." Lúc ấy không hề phải lựa chọn, vì cha muốn ở lại nói chuyện với bác Thế, mà thân thể cô rất khó chịu cần về nhà nghỉ ngơi, lựa chọn duy nhất là tiếp nhận an bài của cha, đồng ý đi xe của Thôn Thượng Chính Dã trở lại. "Nhưng để Thôn Thượng Chính Dã tiên sinh đưa về một lần, em không cảm thấy có gì không ổn cả. . . . . ."

"Em cũng đã rúc vào trong ngực anh ta rồi, cái này gọi là thỏa đáng sao?" Giọng nói trầm thấp khàn đục cất cao, hung ác trừng cô.

Thân thể mảnh mai co lại về phía sau, hàm răng cắn môi hồng, mặt Hắc Tương Lăng hoảng sợ."Có, có sao?"

"Có." Ngắn gọn nhưng mạnh mẽ.

"Thật. . . . . . có sao?" Trí nhớ một giờ trước của cô mơ hồ không rõ lắm, cô không nghĩ ra, chỉ nhớ rõ anh vẫn thô bạo gầm thét với người khác, mà cái vị gặp xui xẻo nào đó dĩ nhiên là Thôn Thượng Chính Dã.

"Anh là người chứng kiến, mà anh cũng không cần thiết phải nói láo!" Còn phải để chính miệng chứng thật mấy lần mới tính hả? Ánh mắt của Lôi Thiệu Đình càng ngày càng hung ác.

"Em tin là được, anh đừng tức giận như vậy được không?" Hắc Tương Lăng vừa khẩn trương vừa sợ, cứ lui về phía sau, tiến đến mép giường, chuyển một bước nữa thì chắc chắn sẽ té xuống.

"Em lại đây." Anh đưa tay chụp tới, cực kì sợ cô ngã xuống giường.

"Em không ——" Anh tức giận như vậy, nhích tới gần chẳng phải gặp nạn sao? ! "A ~~" Cô kinh sợ co rụt lại phía sau, muốn né tránh cánh tay đang duỗi ra của anh, kết quả lại ngã xuống dưới giường.

Giường lớn rất cao, mặc dù té xuống không đến mức bị thương, nhưng chắc chắn sẽ rất đau.

"Em —— người ngu ngốc này!" Lôi Thiệu Đình không với tới người, đột nhiên lướt qua giường lớn, nhìn xuống từ trên cao, trừng mắt với người đang ở trên sàn nhà.

Cô lấy tư thế không quá ưu nhã nằm ở trên sàn nhà, váy kéo đến trên đùi, cặp đùi đẹp trắng nõn thon dài cứ đập vào mắt anh như vậy.

Đây không phải là lúc thưởng thức cảnh đẹp, ánh mắt của anh dời về phía vẻ mặt tái nhợt kinh hoàng của cô, thấy cô dùng tay phải đặt lên sau đầu, hiển nhiên cô cụng đầu rồi.

"Không phải anh bảo em đến sao? Em làm gì mà cứng đầu cứng cổ lui về sau hả?" Cũng đã nói cảnh cáo rồi, thế nhưng cô lại không nghe! Động tác này giống như tối nay vậy, anh đã cảnh cáo cô đừng để người đàn ông khác có cơ hội đến gần cô, cô biết rõ rồi mà còn cố phạm phải.

Dù trái tim vẫn tràn đầy tức giận như cũ, anh vẫn xuống giường, ôm cô từ trên sàn nhà đi lên, an trí ở trên giường mềm mại lần nữa.

"Đau quá. . . . . ." Nằm ở trên giường, Hắc Tương Lăng mím môi, phát ra tiếng khóc như con mèo làm bộ đáng thương.

Không chỉ có đầu đụng đau, cùi chỏ cũng tê dại rồi nha, thật không dễ chịu.

"Nhưng em vẫn không nghe lời cảnh cáo của anh." Cúi đầu nhìn cô đau đến đỏ vành mắt, mặc dù anh đau lòng, nhưng lại vì vẫn còn giận giữ, không thể không đè nén quan tâm với cô.

"Xin lỗi, em chọc anh tức giận. . . . . . Em thật sự không cố ý." Nhìn vẻ mặt phức tạp của anh, cô chủ động kéo cánh tay anh, ý bảo anh ôm lấy mình.

"Em không sao thì đi ngủ trước đi, anh còn có công việc." Nhưng anh lại lạnh mặt lui ra, vào trong phòng thay quần áo mặc áo ngắn và quần vào, không nhìn cô ở trên giường thêm lần nào nữa, sải bước thẳng tắp ra khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân của anh đến thư phòng ở lầu dưới.

Hắc Tương Lăng thất vọng ngồi dậy, cô thật sự cảm thấy rất xin lỗi anh, nhưng đây là chuyện không còn cách khác; một bên là an bài của cha, một bên là cảnh cáo của anh, cô nên làm như thế nào mới có thể làm cho hai người hài lòng như ý đây?

Cảm xúc của cô xuống thấp, nằm lại trên giường lần nữa, suy nghĩ lại dễ loạn lên.

Thật ra thì cô vẫn mong có thể nghe thấy tiếng Lôi Thiệu Đình trở lại trong phòng, nhưng mãi cho đến ba giờ sáng, cũng không thấy anh vào phòng.

Mí mắt dần dần trùng xuống, cô lại vừa mỏi vừa mệt cuối cùng cũng không địch lại buồn ngủ, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Đêm nay, là lần đầu tiên từ lúc cô ở chung với Lôi Thiệu Đình tới nay, hai người không cùng giường chung gối.