Thu Phong Triền

Chương 47



Bạch Thanh Đồng bị Tử Mặc ném vào trong xe, tư thế bất nhã nằm bò ở đó, trong lòng giận dữ, đang muốn đứng dậy cùng hắn tiếp tục đấu, bỗng nhiên cảm giác bên trong xe có người.

Hắn vừa ngẩng đầu lên, không khỏi ngây ngốc.

“Sao vậy, thấy ta nên mất hứng sao?” Người nọ nói.

Bạch Thanh Đồng dụi mắt, nhẹ gióng nói: “Diêu, là ngươi sao? Ta sẽ không phải là nằm mơ chứ?”

Người ngồi trong xe, đúng là Già La Diêu mà hắn mong nhớ ngày đêm.

Già La Diêu nghe hắn nói thế, cảm thấy ấm áp, lại cố ý nhíu mày, thở dài: “Mới hơn ba tháng không thấy, ngươi đã không nhận ra ta sao?”

“Diêu!” Bạch Thanh Đồng cuối cùng cũng thanh tỉnh, mừng rỡ nhào tới.

Già La Diêu vội đưa tay ngăn lại: “Chờ chút! Chờ chút!”

Bạch Thanh Đồng thấy y che bụng, mới nhớ tới ‘chuyện quan trọng’, vội vàng cúi đầu nhìn, không khỏi ngây ngốc.

Hiện tại mùa hè nóng nực, quần áo đơn bạc đã sớm không che được thân hình Già La Diêu. Cho nên sau khi gặp chuyện, y vẫn lấy cớ thương thế chưa lành, lại đau buồn vì thái hoàng thái hậu qua đời, đóng cửa không ra ngoài. Thẳng đến hôm nay vì biết Già La Diêu cùng đại quân Lưu Trường Phong khải hoàn quay về.

Sáng sớm, cuối cùng không kiềm chế được tưởng niệm, nhất định không quan tâm đến cái bụng lớn, tự mình tới cửa hoàng cung đón hắn.

Bạch Thanh Đồng tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng ở sâu trong tư tưởng hắn, vẫn cảm thấy chuyện mang nhi tử là nữ nhi thường tình, cho dù là nữ song cũng khiến cho hắn cảm thấy kỳ lạ.

Huống cho là ám song cùng nam tử không có gì khác biệt.

Từ lần bọn họ ly biệt, Già La Diêu thân hình không lộ rõ, Bạch Thanh Đồng cũng không có cảm giác gì lớn, cho nên tuy sớm biết y có thai, chỉ là bề ngoài nhất thời sững sờ, vẫn chưa có cảm giác thiết thực. Nhưng lúc này xa cách mấy tháng, ‘tình cảnh’ đã rất khác, Bạch Thanh Đồng nhìn thấy dưới y sam đơn bạc lộ ra cái bụng, nhất thời ngu luôn.

Già La Diêu thấy hắn nửa ngày vẫn im lặng, có chút bất an nói: “Trông ta như vậy có phải rất quái dị hay không?”

“Ân.” Bạch Thanh Đồng nhất thời không có phản ứng, theo trực giác lên tiếng.

Già La Diêu tâm trầm xuống, lấy chiếc gối dưới thảm, ôm lấy.

“Đừng che! Đừng che! Ta xem lại.”

“Xem gì chứ, người không phải cảm thấy quái dị sao?”

“A.” Bạch Thanh Đồng lúc này mới phản ứng lại đây chính là những gì mình vừa nói, có chút luống cuống, giải thích: “Không phải, ta không phải là ý đó. Ta là, ta là không nghĩ tới nó lớn như thế, có điểm giật mình. Ta, ta…”

Già La Diêu cúi đầu không nói. Bạch Thanh Đồng càng bối rối, ngồi xuống bên cạnh nhìn y, một lúc lâu sau, cuối cùng nhìn không được nghiêng người ôm lấy y.

“Diêu, ta không có ý khác. Ta rất nhớ ngươi, cũng rất nhớ nó.” Nói rồi cẩn cẩn dực dực sờ sờ bụng y.

Già La Diêu mỉm cười, thở dài: “Ta hiểu được, ta không trách ngươi. Kỳ thật có đôi khi bản thân ta nhìn, cũng hiểu được rất quái dị. Nếu ta từ nhỏ biết bản thân là ám song, có lẽ sẽ không có cảm giác này.”

Bạch Thanh Đồng không nghĩ tới Già La Diêu lần này lại không lo buồn nhiều, ngược lại thản nhiên như vậy, còn liên tục nói ra cảm giác của mình.

Gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy. Nếu ta sớm biết rằng ngươi là ám song, cũng sẽ không có loại cảm giác này.”

Già La Diêu thản nhiên nói: “Ngươi nếu sớm biết ta là ám song, sợ tuyệt sẽ không tốt cùng ta.”

Bạch Thanh Đồng sửng sốt một chút, gãi gãi đầu nói: “Ta không nhớ rõ chính mình trước kia vì sao không thích song nhân, bất quá hiện tại ta đối song nhân thật không có thành kiến, chỉ là có chút không quen.”

Già La Diêu ung dung cười, không nói lại.

Bạch Thanh Đồng ngơ ngác nhìn y, bỗng nhiên nói: “Diêu, ngươi cười trông thật đẹp mắt. Ta muốn thân thân ngươi.”

Già La Diêu đỏ mặt. Y vẫn có chút không chống đỡ được thiếu niên thẳng thắn cùng nhiệt tình này, chính là ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong veo chân thành, cũng là tim đập thình thịch.

Mã xa chạy trên ngã tư đường ban đêm tĩnh lặng. Tiếng vó ngựa cùng trục xe có quy luật vang vào trong xe, khiến cho không gian yên tĩnh mang một tia bình thản ấm áp diễm tình.

Bạch Thanh Đồng chậm rãi tiến sát, đôi môi từ từ đến bên môi Già La Diêu, thật dè dặt, rồi lại nhiệt tình như hỏa.

Già La Diêu giống như bị bỏng một chút, hơi hơi chấn động, nhưng dừng một lát, liền dứt khoát đón nhận, cùng thiếu niên nhiệt tình dây dưa.

Qua một lúc lâu, nụ hôn dài mới chấm dứt. Môi hai người tách ra, còn kéo theo một tia chỉ bạc *** mĩ nóng bỏng.

“Diêu… Diêu…”

Già La Diêu như ưm nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đã về tới vương phủ…”

Sau lời đó cũng không nói gì nữa, nhưng Bạch Thanh Đồng hai mắt phát sáng, giống như một ngôi sao trong đêm tối.

Mã xa trở lại vương phủ, vừa mới tiến vào nội viện, Bạch Thanh Đồng liền vội vã ôm Già La Diêu vút qua. Tốc độ cực nhanh, khiến cho Tử Hà thầm kinh ngạc: Sao mấy tháng không gặp, công lực hắn đã đại tăng?

Chỉ Tử Mặc biết tiểu tử kia đã nghẹn lâu như vậy, đêm nay chỉ sợ sẽ nổi điên. Chỉ than Vương gia cũng cam tâm tình nguyện, mong rằng đừng để bị thương tiểu thế tử mới tốt.

Kỳ thật Già La Diêu cũng bị hành động của Bạch Thanh Đồng dọa nhảy dựng.

Thân thể y quan trọng, lại khiếm khuyết, bình thường hành động phải thập phần cẩn thận, nào dám để người ta ôm chạy tới chạy lui như vậy?

Chỉ trách Bạch Thanh Đồng động tác quá nhanh, y lại không đề phòng, lập tức bị ôm lấy, chỉ có thể theo bản năng ôm lấy lưng thiếu niên, trái tim đập thình thịch.

Thẳng đến khi tiến vào nội thất, được an an ổn ổn đặt trên giường, Già La Diêu mới phản ứng lại, vội vàng ôm bụng mắng: “Hồ nháo!”

Bạch Thanh Đồng vừa rồi quá hưng phấn, quên sạch việc Già La Diêu có thai, lúc này mới nhớ lại, cả kinh, vội vàng biết lỗi: “Là ta lỗ mãng. Ngươi không sao chứ?”

Tim Già La Diêu vẫn còn đập thình thịch, hay tay xoa bụng một lát, kiểm tra xem đứa nhỏ có việc gì không, mới thở phào.

Sau khi y gặp chuyện khiến động thai, vẫn an dưỡng đến giờ. Tuy rằng Vương ngự y nói với y đứa nhỏ đã không sao, nhưng y vẫn sợ có điều gì ngoài ý muốn.

Thân thể y vốn tàn tật, không bằng người bình thường, bởi vậy càng sợ đối với đứa nhỏ có ảnh hưởng gì. Nếu không phải Vương ngự y nói đi nói lại thể chất ám song của y cùng song nhân và nữ tử bất đồng, trước khi sinh sản tốt nhất có thể cố gắng làm nhiều chuyện phòng the, đối với việc sinh sản có lợi, bằng không làm sao y lại để Bạch Thanh Đồng làm bậy?

Già La Diêu nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm thấy nóng lên, cảm thấy dục vọng của bản thân cũng có chiều hướng thức tỉnh, liền không thể mở miệng tiếp tục trách mắng hắn.

Bạch Thanh Đồng chưa phát hiện ý nghĩ của y, chính là ở dưới đất khẩn trương kiểm tra: “Có sao không? Có sao không? Có gì không thoải mái không?”

Già La Diêu cảm giác hai tay hắn ở trên người mình sờ loạn, từ lâu chưa da thịt thân cận, cảm xúc dâng lên, hơn nữa sau khi có thai thân thể càng mẫn cảm, mấy ngày nay lại an dưỡng vô cùng tốt, dục hỏa đột nhiên nổi lên.

Y kéo tay Bạch Thanh Đồng, nói: “Ta không sao. Ngươi đến đi.” Nói rồi nhẹ nhàng kéo.

Bạch Thanh Đồng theo y leo lên giường, còn có chút do dự: “Ngươi thật sự không sao chứ? Có muốn gọi Vương ngự y đến xem không?”

Già La Diêu nhịn không được trừng hắn, nói: “Ta nói không có việc gì thì sẽ không sao. Vương ngự y đã lớn tuổi, muộn như vậy ngươi còn muốn làm phiền hắn làm gì?”

Bạch Thanh Đồng nhẹ nhàng thở phào nói: “Được rồi. Được rồi.”

Hai người lúc này gần sát, hơi thở phả vào nhau, Già La Diêu kiềm chế không được, đột nhiên đưa tay ôm cổ hắn kéo lại hôn.

Bạch Thanh Đồng há hốc mồm, không nghĩ tới Già La Diêu lại chủ động hôn mình. Hơn nữa, hơn nữa… Kĩ thuật hôn còn cao siêu hơn mình nữa?

Già La Diêu lúc ở cùng hắn rất ít chủ động, trên cơ bản đều mặc cho hắn làm, chỉ có lúc ở Kính Châu triển lộ “thủ đoạn” hai lần, khiến cho hắn thoải mái đến không tìm thấy bắc. Lúc này Già La Diêu lần đầu tiên nắm giữ quyền chủ động, nhất thời đánh cho hắn tơi bời.

“Ưm…” Bạch Thanh Đồng hừ một tiếng.

Già La Diêu chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt, ngón tay đã cởi bỏ quần áo của hắn, lột áo khoác của hắn.

Dục hỏa vừa mới dập tắt của Bạch Thanh Đồng lập tức lại bốc cháy lên, ôm y khàn khàn nói: “Đứa nhỏ… Đứa nhỏ thì làm sao?”

“Không có chuyện gì. Vương ngự y nói thể chất của ám song không khác gì song nữ nhân, cần chuyện phòng the thích hợp để mở rộng sản đạo, đối nhau sản có lợi.

Bạch Thanh Đồng mơ hồ, không rõ thân nam tử như Già La Diêu sao lại có sản đạo? Nhưng hắn vốn uống say đến chuếnh choáng, lại cho Già La Diêu chủ động như thế, khiêu khích như thế một lần, nhất thời tất cả ý niệm trong đầu đều ném lên chín tầng mây.

Già là diêu khàn khàn nói: “Cởi quần áo cho ta.”

Bạch Thanh Đồng lập tức vâng mệnh, hai tay lên xuống lột sạch sẽ cả hai người.

Mùa hạ vốn nóng bức, nhiệt độ cơ thể của Già La Diêu cao hơn ba độ so với người thường. Da thịt hai người cùng dán vào nhau.

Như đang chìm trong lửa đốt.

“Diêu… Diêu…”

Bạch Thanh Đồng hôn thân thể y, một tay nâng phần eo của y, một tay phủ xuống phía dưới.

Già La Diêu trở nên vô lực, nằm ở trong lòng ngực hắn, hơi thở gấp gáp. Bỗng nhiên nâng tay đánh ra bên ngoài.

Một đạo chỉ phong bắn ra. Nhất thời ánh nến phụt tắt.

Bạch Thanh Đồng có chút bất mãn nỉ non nói: “Vì sao tắt đèn? Ta muốn nhìn thấy ngươi nha…”

“Làm thì làm, dài dòng cái gì?” Già La Diêu nói lời nghiêm khắc, nhưng ngữ khí lại mềm nhũn, hiệu lực suy giảm rất nhiều.

Y tự nhiên không muốn làm cho Bạch Thanh Đồng thấy thân hình cổ quái cũng hai chân tàn tật của mình, bởi vậy liền cầm lấy phân thân cực nóng của thiếu niên bắt đầu khiêu khích, xem hắn còn muốn đốt đèn hay không.

Bạch Thanh Đồng quả nhiên ném tất cả những cái khác ra sau đầu, ngay cả phần bụng to trong của Già La Diêu cũng quên.

Nâng hai chân y lên, một bên vuốt ve phân thân của y, một bên tìm kiếm cửa sau bí ẩn kia.

Hắn mặc dù dục hỏa đốt người, mùi rượu ngập đầu, nhưng không quên làm tốt đầy đủ tiền diễn, nhịn đến chảy đầy mồ hôi.

Dưới thân Già La Diêu đệm hai gối mềm, hai chân mềm nhũn dạng ra hai bên, giọng khàn khàn nói: “Được rồi, vào đi.”

Khoảnh khắc hai người kết hợp đều thoải mái mà thở dài một tiếng.

Từ sau khi Bạch Thanh Đồng nhập ngũ, hai người đã có hơn bảy tháng chưa từng chân chính kết hợp. Cảm giác đã lâu lập tức tràn ngập toàn thân, thân thể cùng tâm linh đều được thỏa mãn cực kỳ.

Bạch Thanh Đồng giống như giao long nổi trên mặt nước, dũng mãnh rất nhiều lại không quên dịu dàng đùa nghịch. Già La Diêu không cần làm gì, chỉ cần hết sức chăm chú cảm nhận khoái hoạt mà hắn mang đến cho mình, bỗng nhiên cảm thấy trong trời đất không còn gì quan trọng nữa.

Chỉ có thiếu niên đang cùng kết hợp với mình này là chân thật đáng yêu như vậy.

Khó được chính là cho dù Bạch Thanh Đồng ở trong tình huống này, vẫn còn bảo trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, nhớ mãi không quên cốt nhục trong bụng y, vẫn không hề vong tình đòi lấy mà là đồng thời ở lúc hai bên đều khoái hoạt mang đến cho đối phương thỏa mãn lớn nhất.

Loại dịu dàng cùng tình yêu này, đều chân thành nghĩ dùm cho đối phương. Lấy sự cẩn thận cùng kinh nghiệm của Già La Diêu, sao có thể không cảm giác được?

Đứa nhỏ trong bụng coi như cũng cảm giác được vui sướng cùng cảm động của y, ngẫu nhiên từ trong hoạt động của hai vị phụ thân mà di chuyển một chút, chân tay khẽ động. Nhưng không quấy rối.

“Đồng… Đồng…”

“Ngươi sung sướng không? Diêu… Sung sướng không?”

“Sung sướng!”

Già La Diêu chỉ cảm thấy tất cả cực khổ cùng thống khổ trong cuộc đời, đều hóa thành hư vô trong một khắc này.