Thu Phong Triền

Chương 41



Bạch Thanh Đồng quả nhiên thành thật, nằm trên giường từ phía sau ôm lấy y, bất động, chính là phía dưới có thứ gì đó nhô lên chọc y khó chịu.

Già La Diêu bất đắc dĩ thở dài, quay người lại nói: “Để ta giúp ngươi.”

Bạch Thanh Đồng cọ cọ y: “Ngươi?”

Già La Diêu không nói, ngón tay linh hoạt tiến vào trong tiết khố của thiếu niên.

Bạch Thanh Đồng thở gấp thấp giọng nói: “Chúng ta cùng làm, ta cũng giúp ngươi lộng…”

Già La Diêu vừa giúp hắn lộng, vừa nói: “Không cần. Mấy ngày này ta vẫn nên kiềm chế là hơn.”

“Vì sao?”

Bạch Thanh Đồng ở loại thời điểm này còn có thể đặt ra câu hỏi, Già La Diêu cơ hồ hoài nghi ‘tay nghề’ bản thân thụt lùi, càng thêm lão luyện khiêu khích hắn.

Rốt cục thiếu niên thở dốc bắn ra, trong ổ chăn tràn ngập dư vị ***.

Già La Diêu hành động không tiện, nói: “Đem khăn đưa cho ta.”

Bạch Thanh Đồng đứng dậy lấy từ quần áo ở đầu giường ra chiếc khăn, quay lại thu dọn tàn cục của hai người, lo lắng lo lắng hỏi: “Ngươi đến tột cùng là làm sao? Lần trước đã không cho ta làm, như thế nào bây giờ còn phải khắc chế? Không lẽ ngươi bệnh?” Đây là vấn đề quan trọng về ‘tính phúc’ sau này của hai người, nhân sinh đại sự a ~~.

“Cũng không có gì…”

“Ngươi đừng nói lại là gấp rút đi đường nên mệt mỏi. Ta sẽ không tin!” Bạch Thanh Đồng xoay người ngồi dậy, ánh mắt nghiêm túc, thần sắc trịnh trọng, nói: “Có chuyện gì cũng đừng gạt ta, ta không phải tiểu hài tử. Diêu, đừng làm cho ta lo lắng, được không?” Hắn từ trên nhìn xuống Già La Diêu đang nằm trên giường, mười phần áp lực.

Già La Diêu cảm thấy có chút đau đầu.            

Kỳ thực có nên nói với Bạch Thanh Đồng hay không, chính y cũng không ngờ được, dù sao cũng quá mức tưởng tượng.

Việc y là ám song, chính mình cũng không biết được, nếu không phải có đứa bé, cả đời đều sẽ giống như người bình thường. Bạch Thanh Đồng chán ghét song nhân, bất luận là trước hay sau khi mất trí nhớ đều đối với việc này rất phản cảm, trong phủ mình cũng chưa từng có một song nhân, Hiện giờ, bản thân lại là một ám song, như thế nào lại không lo lắng?

Y chậm rãi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, áo lót màu trắng có chút xộc xệch khoác hờ trên cơ thể gầy yếu, mang vài phần cảm giác nhu nhược mềm yếu.

Bạch Thanh Đồng vội tới kéo chăn lên người y: “Trời vẫn còn có chút lạnh, cẩn thận bị lạnh.” Ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt y trầm tĩnh như nước, hai tròng mắt lại phức tạp khó hiểu, không khỏi cảm thấy lo lắng, nói: “Sao vậy? Không lẽ ngươi thực sự mắc bệnh?”

Già La Diêu thấy hắn thần sắc khẩn trường, thanh âm có chút run rẩy, cầm tay hắn trấn an nói: “Không phải. Ta không sinh bệnh.”

“Vậy đến tột cùng là có chuyện gì?” Bạch Thanh Đồng gấp đến nỗi có chút giận.

Già La Diêu nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đồng, có biết ám song?”

Bạch Thanh Đồng ngẩn ra, nói: “Biết a. Là ẩn tính song.” Sau đó có chút nghi hoặc nói: “Nghe nói ám song số lượng rất ít, lại khó phát hiện, bên ngoài cùng nam tử bình thường giống nhau, Nhưng ngươi hỏi cái này làm gì?”

Già La Diêu âm thầm nắm chặt chăn, bình tĩnh nói: “Đồng, ta chính là một ám song.”

Bạch Thanh Đồng lập tức phản bác: “Làm sao có thể.”

“Ngươi không tin?”

Bạch Thanh Đồng biết Già La Diêu không phải ngươi thích nói giỡn, ngẩn ngơ, nói: “Không phải ta không tin, chỉ là vẫn đang bình thường làm sao bỗng nhiên ngươi biết bản thân là ám song? Ngươi làm sao xác định?”

Già La Diêu thật sự không thể nói bản thân hơn hai mươi năm, lại đột nhiên giống như song nhân và nữ tử có thai, đành phải thở dài, kéo tay hắn đặt lên trên bụng mình, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Bởi vì, đứa trẻ chính là chứng cớ.”

Bạch Thanh Đồng ngây ngốc nhìn y, thần sắc mờ mịt, giống như không nghe thấy gì.

“Đồng?”

Bạch Thanh Đồng ngây ngốc hỏi: ” Đứa nhỏ? Đứa nhỏ nào?”

Già La Diêu thở dài, cười khổ nói: “Ngươi còn không hiểu ư?” Nói xong kéo tay hắn đặt lên cái bụng đã hơi nhô lên của mình, chậm rãi vuốt nhẹ, có chút không được tự nhiên nói: “Đã bốn tháng. Chỉ sợ là từ khi ở trong phủ… Đã muốn có.” Đến ba chữ cuối cùng, thanh âm đã nhẹ như muỗi kêu.

Bạch Thanh Đồng rốt cục đã hiểu được. Hắn mở to mắt nhìn Già La Diêu, giống như không quen y.

Già La Diêu cảm thấy trầm, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm. Y đang muốn mở miệng nói, ai ngờ thấy Bạch Thanh Đồng ngẩn người ngửa ra, nuốt nước miếng, cuối cùng từ trên giường ngã xuống dưới đất.

Già La Diêu kinh hãi, vội vàng nhoài người về phía trước: “Thanh Đồng! Thanh Đồng! Làm sao vây?”

Bạch Thanh Đồng ngã xuống nên tỉnh lại, trở mình từ trên mặt đất đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm Già La Diêu hô: “Đừng cử động! Đừng cử động!”

Già La Diêu cảm thấy khó hiểu, nhất thời không dám động.

Bạch Thanh Đồng cố gắng bò lên, thật cẩn thận sờ sờ bụng y, lại ngẩng lên nhìn y, lại cúi đầu sờ sờ bụng. Qua một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “Ta không phải nằm mơ chứ?”

Già La Diêu nhíu nhíu mày, đang muốn mở miệng, lại bỗng thấy sau lưng Bạch Thanh Đồng đỏ thẫm một mảng, không khỏi cả kinh nói: “Đồng, miệng vết thương của ngươi nứt ra rồi.”

Y để Bạch Thanh Đồng đem hòm thuốc lại, tự mình băng bó thượng dược cho hắn.

Bạch Thanh Đồng vẫn cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Trên mặt lúc đầu có chút ngẩn ra, rồi lại ngây ngô cười, một lát sau lại bắt đầu ngưng trọng.

Già La Diêu âm thầm quan sát phản ứng của hắn, cũng không nói gì. Cẩn thận giúp hắn băng bó tốt vết thượng, thản nhiên nói: “Muộn rồi, nghỉ ngơi đi.”

Bạch Thanh Đồng ừ một tiếng, những vẫn ngồi bất động ở đầu giường.

Già La Diêu thở dài một tiếng, nằm trên giường, yên lặng nhắm mắt lại. Cảm thấy Bạch Thanh Đồng cử động, giúp y kéo chăn, bỗng nhiên cảm thấy chua xót, đau đớn không chịu được.

Y tính đến tình huống xấu nhất, bất luận thế nào, y cũng giữ lại đứa trẻ. Về phần Thanh Đồng…

Già La Diêu nhắm mắt lại, tay phải gắt gao để trên vạt áo nơi ngực trái.

Y vốn nghĩ rằng bản thân sẽ một đêm khó ngủ, không nghĩ tới có thể do buổi tối uống thuốc dưỡng thai, hoặc bởi vì mang thai làm cho y thèm ngủ, nên không kịp lo lắng đến phản ứng của Bạch Thanh Đồng mà đã ngủ.

Đã vậy còn ngủ thật sự rất say, buổi sáng mặt trời mọc mới chậm rãi tỉnh lại.

Mở mắt ra là một khuôn mặt ngủ say được phóng đại, không khỏi hơi kinh hãi, phát hiện bản thân được Thanh Đồng ôm vào trong lòng, mặt đối mặt ngủ sát.

Y cũng không biết Bạch Thanh Đồng đêm qua ngủ ra sao, hiện tại thấy sắc mặt hắn có chút tiều tụy, ở cằm còn lú nhú xuất hiện mấy cọng râu.

Thầm nghĩ bất tri bất giác, hắn đã bắt đầu có râu, có thể thấy được hài đồng năm đó quả thật đã trưởng thành.

Tay y vừa động, Bạch Thanh Đồng liền tỉnh, cằm cọ cọ vào tay y, mở mắt, khóe mắt còn có chút tơ máu.

“Sớm…” Tiếng nói của hắn có chút khàn khàn, nhìn thẳng Già La Diêu.

Già La Diêu nhớ tới chuyện đêm qua, nhìn lại hắn.

Bạch Thanh Đồng hiển nhiên không ngủ ngon, nhưng ánh mắt vẫn trong sáng. Hai người yên lặng nhìn nhau một lát, hắn nói: “Việc đó, việc đó… Ngươi muốn giữ lại đứa nhỏ?”

“Vậy thân thể của ngươi… Ta nói là, ngươi là ám song, đến lúc đó làm thế nào, làm thế nào sinh a…” Bạch Thanh Đồng cau mày, lộ ra vẻ lo lắng.

Tối hôm qua hắn ở bên giường ngồi đến nửa đêm, lúc đầu bị chuyện Già La Diêu có thai khiến khiếp sợ, sau lại có chút khẩn trương, nhưng vô cùng vui sướng. Dù sao cũng sắp được làm cha a, nhất thời vô cùng vui sướng. Chính là sau đó lại lo lắng, thân thể ám song trừ bỏ cơ quan sinh dục bên trong cơ thể, địa phương bên ngoài đều giống với nam tử bình thường, cho nên hắn liền nghĩ đến vấn đề tương lai làm thế nào sinh hài tử.

Điều này, khiến hắn liền lo lắng cả đêm. Ngồi bên giường thấy Già La Diêu ngủ say như vậy, trong lòng bất ổn, thẳng đến trời gần sáng mới lên giường ôm y ngủ.

Già La Diêu trong lòng vừa động, có chút xấu hổ, trên mặt cũng bất động thanh sắc nói: “Điều này ngươi không phải lo lắng. Quan trọng là ngươi rốt cuộc… Có muốn có nó?”

Bạch Thanh Đồng cơ hồ nhảy dựng lên, kêu lên” “Đương nhiên muốn a! Như thế nào lại không chứ?” Sau đó lại có chút do dự nói: “Ta chính là lo lắng, lo lắng… “