Thu Phong Triền

Chương 38



Ngày xuân ở biên quan vẫn rất lạnh, gió cát khô hanh thổi vào da đến đau nhức.

Già La Diêu đứng trên vọng đài cao nhất Đức An quan, nhìn đám binh sĩ đang đứng chỉnh tề phía dưới. Dẫn đầu đám binh là hai hàng “hắc sắc kỵ binh” đông nghịt.

Trang phục những kỵ binh này khác hoàn toàn so với binh sĩ của y. Vũ khí của bọn họ hoàn mỹ mất, chiến mã ưu tú nhất, và điều quan trọng nhất chính là sát khí của bọn họ là cường đại nhất. Khí thế của tất cả mấy vạn binh sĩ Đại Tề phía sau cũng không gây áp lực mạnh mẽ bằng vài hàng hắc kỵ binh phía trước.

Diêu Uy – lĩnh tướng (tướng chiếm đóng tại) Đức An quan, không phải lần đâu tiên nhìn thấy đội binh sĩ đặc chủng này. Nhưng mỗi lần thấy, vẫn bị uy sát của đối phương làm kinh sợ.

Binh sĩ đặc chủng toàn nước Đại Tề không quá năm nghìn người. Mấy chục năm trở lại đây, số lượng binh sĩ kiểu này vẫn bị hạn chế trong một mức độ nhất định, có như vậy mới đảm bảo người cầm quyền luôn kiểm soát được từng người và sẽ không phát sinh điều gì ngoài ý muốn.

Đây cũng là chính sách tiên đế Tề Uy đế đã khởi xướng. Người huấn luyện đầu tiên của binh sĩ đặc chủng chính là hoàng hậu của Tề Uy đế – tổ mẫu của Già La Diêu – Lâu Thanh Vũ.

Trong năm nghìn binh sĩ đặc chủng, có một nghìn người chuyên môn làm các hoạt động của ám vệ. Họ không lộ mặt, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng không thể nắm được toàn bộ động hướng. Có một nghìn người khác chuyên môn đóng ở hoàng thành trong kinh thành – cận vệ đặc chủng, phụ trách bảo hộ sự an nguy của hoàng đế.

Ba nghìn người còn lại có thể nói trắng ra là đội quân sát nhân.

Nếu ba nghìn binh sĩ này ngồi trên những chiến mã của mình để chiến đấu, cho dù có phải đương đầu với số nhân mã đông gấp mười thì kẻ địch cũng chỉ có lui mà không có tiến.

Mỗi người trong bọn họ không đủ để đặt chân giang hồ nhưng tập hợp lại một chỗ lại là đội binh sĩ hùng mạnh nhất trong quân. Mà đội binh sĩ này lại được  Già La Diêu nắm vững vàng trong lòng bàn tay.

Già La Diêu chống nạng sắt, đững thẳng trên đài cao nhìn rừng binh sĩ phía dưới.

Từ một tháng trước, sau khi khi nghe xong tin tức lang tộc và Bắc di nhân cấu kết, y liền lập tức phái ra một nghìn quân binh sĩ đặc chủng, vượt qua nghìn dặm đột kích bất ngờ sào huyệt của lang tộc.

Lang tộc khác với Bắc di nhân, chúng sống quần tụ tại một nơi cố định – ngay phía dưới chân núi tuyết nằm tận cùng phía Tây. Dân số bộ tộc này rất ít, chỉ hơn mười vạn người (trăm nghìn người), nhưng lại anh dũng thiện chiến, tính cách hung mãnh. Bình thường bọn họ sẽ không ngu ngốc mà đối địch với Đại Tề, song năm ngoái thiên tai liên miên đẩy bọn họ vào cảnh cơ cực như Bắc di nhân. Có điều, Già LaDiêu cũng không cho rằng khiêu khích Đại Tề dưới áp lực sinh tồn là một hành động thông minh, bởi vì bọn họ sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Rõ ràng, cuộc tấn công bất ngờ của đội binh sĩ đặc chủng đã đạt được hiệu quả. Những người Lang tộc tráng niên cường hãn (trẻ tuổi, khỏe mạnh, hung hãn) đều tập trung quấy nhiễu ở biên giới Đại Tề, và những người còn lưu lại chân núi tuyết đã trở thành vật hi sinh cho đội hắc kỵ. Tình hình biên quan hai ngày nay đã có những thay đổi nho nhỏ, xem ra Lang tộc đang do dự có nên lập tức quay về nhà hay dốc sức báo thù, tiếp tục cướp bóc lương thảo của mấy thôn trang nữa cho thỏa đáng.

Già La Diêu mỉm cười, gật đầu với hắc kỵ binh đặc chủng phía dưới. Đầu lĩnh hắc kỵ binh lĩnh mệnh, hai nghìn nhân mã như tia chớp, cấp tốc chạy đi từ trong cổng thành, như một tiếng sét hướng về thảo nguyên xa xa.

Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí trên quảng trường lập tức nhẹ nhàng đi một chút, có thêm mấy phân nghiêm túc và uy nghiêm của quân nhân lại bớt đi mất thành sát khí.

“Vương gia?” Thủ tướng (tướng trấn giữ) Đức An quan Diêu Uy khó hiểu nhìn Già La Diêu.

Già La Diêu chậm rãi ngồi trở lại xe đẩy phía sau, Tử Hà lập tức tiến lên, đỡ nạng sắt cho y.

“Cần cho lang tộc hung hăng một trận đau mới được. Không đau sẽ không học được bài học.” Già La Diêu mỉm cười, nói một cách thờ ơ.

Bất quá khi cho bài học, cũng phải cho chúng quả táo (vừa đấm vừa xoa).

Y từ nhỏ đã hiểu được: nắm được nhân tâm chính là nắm được thành công.

“Diêu tướng quân, không quá ba ngày lang tộc sẽ lui binh. Lệnh các tướng sĩ chuẩn bị cho tốt, từ hôm nay trở đi, tất cả tấn công và phản kích đều nhằm vào Bắc di nhân. “

Ánh mắt Già La Diêu lạnh đi. Tiếp theo chính là việc của đại tướng biên quan.

Quả nhiên ba ngày sau, dưới sự uy áp của binh sĩ đặc chủng, lang tộc buộc phải chọn biện pháp tốt nhất. Bọn họ nhận lương thảo, trâu bò do Đại Tề cung cấp đủ để năm nay gieo giống và sống tới mùa xuân năm sau, đồng thời dâng lại lòng trung thành. Bọn họ không chỉ cùng Đại Tề định ra hiệp ước: lang tộc vĩnh viễn phụ thuộc, vĩnh viễn không xâm phạm Đại Tề mà còn lưu lại một vạn nhân mã thiện chiến nhất, giúp Đại Tề phản kích Bắc di nhân, sau đó sẽ cấp tốc lui binh.

Cùng lúc đó, độ thiết huyết hắc kỵ đã tập kích reo rắc ác mộng tại núi tuyết một tháng nay cũng rút về Đức An quan, hợp cùng hai nghìn hắc kỵ “hộ tống” lang tộc trở về núi tuyết.

Đến đây, một hồi tai họa Bắc di và lang tộc cấu kết đã bị Già La Diêu dễ dàng giải quyết trong hai tháng ngắn ngủi.

Diêu Uy dẫn đầu tướng sĩ biên quan, tuy rằng đã từ lâu đã có lòng kính phục tài cầm quân của Nhiếp chính vương: kì phong đột kích (ra tay bất ngờ), mưu sâu kế hiểm, vẫn không khỏi lần thứ hai cảm thấy cảm phục.

Già La Diêu lập uy đã lâu, không muốn thêm một cái danh hào “công cao vượt chủ” nên những việc còn lại đều giao cho Diêu Uy và Lưu Trường Phong ở Kính Châu, còn mình thì chuẩn bị lặng lẽ trở về kinh thành trong mấy ngày tới.

Ngày hôm đó, Vương ngự y từ kinh thành tới, Tử Hà thỉnh hắn vào ngoại thất, nói: “Vương ngự y trên đường khổ cực rồi.”

Vương ngự y vuốt vuốt râu, nói: “Không khổ không khổ. Nếu không phải cô mẫu ốm chết, lão phu phải quay lại xử lý tang sự, lẽ ra đã phải theo Vương gia cùng đi biên quan mới phải. Thân thể Vương gia gần đây thế nào?”

“Trên đùi vẫn vậy. Có điều hai tháng trươc, Vương gia ngừng dùng dược.”

Vương ngự y cả kinh: “Tại sao? Cũng sắp có hiệu quả rồi, trăm triệu lần không thể ngừng được.”

“Tiểu nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trước đó vài ngày Vương gia uống thuốc phản ứng rất lớn, nói khó chịu trong người. Hơn nữa lại luôn rong ruổi trên đường, sau khi tới biên quan lại bận sự vụ, liền ngừng.”

Vương ngự y nhíu nhíu mày, nói: “Ta đi thỉnh an Vương gia.”

Già La Diêu đang lật xem một ít báo cáo mấy ngày nay, thấy Vương ngự y đến, không khỏi mỉm cười.

“Lão phu tham kiến Vương gia. Xin thỉnh an Vương gia.”

Già La Diêu làm bộ dìu hắn đứng lên, nói: “Vương ngự y mau mau xin đứng lên. Sao Tử Hà lại gọi ngài tới ? Quá mấy ngày nữa, bản vương sẽ trở về, ngài thực không cần tới.”

Vương ngự y tính tình thẳng, lại theo Già La Diêu nhiều năm. Từ khi y mười tuổi liền bắt đầu trị chân cho y, tình cảm thực không bình thường, Vương ngự y thuận tiện nói: “Lão phu nghe nói ngài ngừng dùng dược, xin hỏi là tại sao?”

Già La Diêu nói: “Cũng không có gì. Có thể là phương thuốc lần này không hợp với bản vương. Sau khi dùng xong cảm thấy buồn nôn, mệt mỏi, khi thì đau bụng, cho nên ngưng dùng .”

“Có chuyện này?” Vương ngự y ngạc nhiên nói.

Hắn vì trị hai chân cho Già La Diêu mà bao năm qua hao tổn tâm cơ, mỗi lần điều trị đều tỉ mỉ nghiên cứu kĩ. Thang thuốc lần này là hắn vừa mới sửa cho vương gia từ năm ngoài, chính là bước cuối cùng của bao năm trị liệu. Nếu thuận lợi, tiếp tục dùng khoảng nửa năm là có thể đả thông toàn bộ kinh mạch trên đù, đến lúc đó độc tố đã hết, lại thêm Già La Diêu kiên trì luyện tập không ngừng thì việc có thể chống gậy đi lại là không thành vấn đề.

“Điện hạ xin đưa tay ra, lão phu xin xem mạch cho ngài.”

Già La Diêu ngoan ngoãn vươn tay ra.

Vương ngự y bắt mạch y, sau một lúc lâu, sắc mặt thận trọng, nói: “Thỉnh điện hạ đổi cánh tay kia.”

Già La Diêu đổi sang tay phải.

Vương ngự y lại khám chẩn một phen, thần sắc trên mặt bất biến, nhưng bầu không khí đã có vẻ trầm ngưng.

“Điện hạ… Ngày gần đây có khó chịu gì trong người?”

“Khó chịu?”

“Tỷ như… sáng sớm tỉnh dậy có cảm thấy buồn nôn, ăn uống không tốt, bình thường lại buồn ngủ, mệt mỏi,…?”

Già La Diêu gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Vương ngự y trầm mặc không nói.

Già La Diêu ở chung với hắn đã lâu, luôn coi vị ngự y đã chăm sóc hắn từ nhỏ đến giờ như trưởng bối mà đối đãi, cũng không thúc giục mà lẳng lặng chờ.

Vương ngự y rốt cục chậm rãi chỉnh lại ống tay áo cho Vương gia, rút tay lại.

Già La Diêu thấy hắn sắc mặt ngưng trọng, mỉm cười nói: “Vương ngự y, bản vương chẳng lẽ mắc chứng bệnh gì khó chữa? Hôm nay ngài khám đến nửa này rồi đấy.”

“Vương gia hồng phúc tề thiên, đương nhiên sẽ không mắc chứng bệnh gì khó chữa.”

“Như vậy là tốt rồi.” Già La Diêu nhàn nhạt cười. Hắn từ bảy tuổi đã trải qua nhiều lần sinh tử, từ lâu đã dửng dưng với những việc này.

Là người, nếu có mệnh, trời tất ban cho thọ, nếu vô mệnh thì ra đi.

Từ lâu, y đã không cưỡng cầu, có thể sống đến nay cũng coi như y lớn mạng. Chỉ là, nghĩ đến thiếu niên vẫn còn đang ở trên chiến trường, nếu hiện giờ y mắc chứng bệnh gì khó chữa, thật luyến tiếc…

Già La Diêu tự giễu mình cũng bắt đầu tham sống. Bất quá, nhìn thần tình chần chờ của Vương ngự y, tâm trạng cũng có dự cảm bất hảo.

“Vậy cuối cùng là bản vương mắc bệnh gì, vương ngự y cứ nói thẳng cũng không sao đâu.”

Vương ngự y biết vị nhiếp chính vương này tâm chí kiên định, tính tình cứng cỏi, nếu thực sự là chứng bệnh gì khó chữa, hắn đều có thể nói thẳng ra. Chỉ là mạch tượng hôm nay…

Hắn suy nghĩ một chút, rốt cục hạ quyết tâm, nói: “Vương gia không phải mắc bệnh.”

“Cái gì?”

Vương ngự y nhìn bốn phía, biết trong và xung quanh phòng nhiếp chính vương nội đều có ám vệ thủ hầu, liền đứng dậy chỉnh y quan, cung kính thi lễ, nói: “Lão phu chúc mừng Vương gia. Vương gia ngài… có thai.”

Già La Diêu sửng sốt chốc lát, nói: “Vương ngự y chớ nói giỡn.”

Vương ngự y vẫn đang khom người thở dài, nói: “Vương gia có hỉ mạch hơn ba tháng, lão phu không dám nói giỡn.”

Già La Diêu trầm mặc không nói, trong phòng nhất thời lặng yên.

Sau một lúc lâu, y chậm rãi nói: “Dược ta dùng trước đó vài ngày… Không ảnh hưởng chứ?”

Lưng Vương ngự y lưng ướt đầm mồ hôi, nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn mắt Già La Diêu mấy lần, cuối cùng đáy lòng yếu ớt thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Vương gia yên tâm, không ảnh hưởng gì. May là ngài sớm phát hiện không ổn mà ngừng dùng dược, nếu không …” Nếu kiên trì uống thuốc giãn kinh mạch, chỉ sợ thai nhi đã mất từ lâu.