Thu Phong Triền

Chương 15



Gian phòng phía ngoài thật ấm áp, đốt ngưng thần hương của Tây Vực. Chỉ là tuy đàn hương thanh nhã thư thái, nhưng Bạch Thanh Đồng ngồi trên tọa tháp ở gian ngoài, vẫn có thể ngửi thấy vị thuốc đông y dày đặc từ phòng ngủ bên phải truyền ra. Bỗng nhiên trong phòng ngủ truyền đến một tiếng kêu rên, dọa hắn nhảy dựng. Ngưng thần lắng nghe, phân rõ đó là thanh âm của Già La Diêu, tựa hồ còn giọng nói tinh tế của ngự y.

Bạch Thanh Đồng có chút bất an, cảm thấy thanh âm vừa rồi của Già La Diêu cũng không có vẻ thoải mái. Vừa lúc Tử Hà đi ra từ phòng ngủ, hắn nhịn không được tiến lên hỏi: “Trị liệu của Vương gia còn bao lâu nữa? Là, là điều trị như thế nào?”

Tử Hà nói: “Còn cần khoảng một nén nhang nữa. Về phần trị liệu như thế nào… Cái này xin thứ cho Tử Hà không thể lắm miệng!”

Bạch Thanh Đồng thân thiết nói: “Vừa rồi ta nghe thấy thanh âm của vương gia, giống như rất không thoải mái.”

Tử Hà do dự một chút, thần sắc nhịn không được, nhỏ giọng nói: “Vẫn là như vậy, có đôi khi vương gia nhịn không được, sẽ hừ vài tiếng. Nhưng đã thành thói quen, kỳ thật, kỳ thật cũng không có gì.”

Bạch Thanh Đồng nhíu nhíu mày.

Tử Hà bỗng nhiên nhớ tới, nói: “Vương gia nói, để cho ngài chờ ở nơi này không thích hợp, đều là vị thuốc đông y, sợ sẽ ám vào ngài. Vương gia thỉnh ngài ra tiền thính chờ.”

Bạch Thanh Đồng nói: “Không cần, ta chờ ở ngay đây.”

Đây là chuyện cho tới bây giờ cũng không xảy ra, cho dù trước khi bạch công tử mất trí nhớ cũng không làm như thế.

Tử Hà thấy hắn quan tâm vương gia như vậy, đương nhiên là vui mừng. Nhưng lời nói vừa rồi của vương gia hắn cũng không dám vi phạm, lần thứ hai khuyên nhủ: “Ngài vẫn là đi ra tiền thính trước đi. Vương gia khám và chữa bệnh xong, còn phải thay quan phục chuẩn bị vào triều, thời gian không ngắn.”

Bạch Thanh Đồng đặt mông ngồi lên tòa tháp, nói: “Ta chờ ở ngay đây.”

Tử Hà thấy tính tình của tiểu công tử này lại bắt đầu, đành phải bất đắc dĩ nói: “Ta đi bưng dược cho vương gia, ngài uống chút trà trước đi.”

Bạch Thanh Đồng lại ngồi một hồi lâu, từ hà vội vàng bưng bát dược từ bên ngoài tiến đến, đi vào nội thất. Sau một lúc lâu, bên trong truyền đến thanh âm, một ngự y trung niên có chòm râu mang theo một trợ thủ thái y còn trẻ đi ra.

“Bạch công tử.” Ngự y kia hướng hắn thi lễ.

Bạch Thanh Đồng nhận ra hắn, đúng là một danh y trong cung Vương ngự y đã xem bệnh cho hắn lúc hắn vừa tỉnh, liền đáp lễ nói: “Vương ngự y, ngài vất vả.”

Vương ngự y vuốt râu cười cười, nói: “Bạch công tử đa lễ. Hôm nay việc khám và chữa bệnh theo lệ thường cho vương gia đã xong, lão phu cáo lui đi trước.”

“Vương ngự y thỉnh.”

Vương ngự y mang theo trợ thủ thi lễ cáo lui, Bạch Thanh Đồng nhìn phòng ngủ đóng chặt, bỗng nhiên cố lấy dũng khí, đi qua gõ gõ cửa.

Bên trong im lặng trong chốc lát, truyền đến thanh âm của Già La Diêu: “Vào đi.”

Bạch Thanh Đồng đẩy cửa đi vào, lập tức một cỗ vị thuốc đông y nồng đặc xông vào mũi.

Già La Diêu dựa lên nhuyễn tháp bên cửa sổ, tóc dài áo choàng, vẫn chưa được chải. Trên người mặc một lớp áo đơn, tàn thu thâm lạnh nhưng lại có thể nhìn thấy khắp áo đơn kia đều là mồ hôi, ướt đẫm không ngờ.

Bên cạnh y bày một mục dũng thật lớn, bên trong tối như mực, tất cả đều là dược tích, đã muốn lạnh. Cao quản gia đã ở, đang cùng Tử Hà dọn dẹp phòng ở.

“Vương gia, ngài phủ chăn vào.”

“Đã biết. Các ngươi đem mấy đồ này thu dọn xuống trước đi.”

“Vâng.”

Cao quản gia cùng Tử Hà hợp lực, nâng mộc dũng kia ra ngoài.

Già La Diêu kéo tấm chăn trên người, mỉm cười với Bạch Thanh Đồng, nói: “Sao sớm như vậy ngươi đã đến đây? Trời còn chưa sáng đâu.”

Y vừa mới khám và chữa bệnh, tinh thần tựa hồ không thoải mái, uể oải tựa trên tháp, lông mi dài buông xuống, sắc mặt tái nhợt, trên trán còn có mồ hôi.

Cho tới bây giờ Bạch Thanh Đồng luôn thấy y chỉnh tề, ăn mặc cao quý, thần thái đoan trang, còn chưa bao giờ gặp qua dạng này của y, lại có một loại mỹ cảm bệnh trạng suy yếu.

Bỗng nhiên trong nháy mắt Bạch Thanh Đồng cảm thấy trong lòng chấn động, nhưng lại sinh ra ý nghĩ muốn chiếu cố y, làm bạn với y. Nhưng ngay lập tức hắn bị chính ý niệm trong đầu của hắn làm hoảng sợ, vội vàng sửa sang lại tâm thần, tự giải thích đó chẳng qua chỉ là ảo giác nhất thời, có lẽ, có lẽ chính là đồng tình mà thôi…

Hắn trấn định một chút, nói: “Hôm nay ta dậy sớm, nghĩ muốn cùng ăn sáng với ngươi.”

Già La Diêu nhìn sắc trời, nói: “Giờ Thìn ta còn phải vào triều, chưa bao giờ đi chính sảnh ăn sáng.”

“A.” Bạch Thanh Đồng chưa cùng y dùng tảo thiện, lần đầu tiên biết chuyện này.

Già La Diêu cười với hắn, nói: “Khó được một ngày ngươi đến đây, vậy cùng ăn với ta trong này đi.”

Bạch Thanh Đồng nghe xong, lập tức nhếch miệng cười, nói: “Được.”

Già La Diêu nhìn thấy tươi cười của hắn, cũng cười lại với hắn, theo bản năng kéo chăn dưới thân.

Tử Hà đang cầm triều phục tiến vào, Bạch Thanh Đồng lại chờ ở gian ngoài trong chốc lát, ngồi xe lăn đi ra.

Sắc mặt của y vẫn có chút tái nhợt, nhưng vẻ mệt đã biến mất, sắc mặt như thường, hai mắt nhu hòa hữu thần, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ. Y nói: “Lại đây, ngồi xuống đi.”

Bàn ở gian ngoài đã dọn xong, mấy nha hoàn dâng đồ ăn sáng cùng nước chè xanh.

Bạch Thanh Đồng ngồi xuống cạnh Già La Diêu, cùng y dùng bữa.

Thực không nói, tẩm không nói. Lúc đầu hai người đều không nói chuyện. Già La Diêu ăn uống nhẹ, chỉ uống một chén cháo phù dung, ăn một chút thức ăn, liền không hề ăn nữa.

Bạch Thanh Đồng đang vùi đầu ăn bánh bao, thấy y ăn ít như vậy, không khỏi nhíu mày, nói: “Ngươi ăn quá ít.”

“Thói quen.” Già La Diêu ảm đạm cười, nhìn nhìn hắn, nói: “Buổi tối ngươi ngủ không ngon? Dường như tinh thần có chút không tốt.”

Bạch Thanh Đồng hàm hồ lên tiếng, nhịn không được hỏi: “Buổi sáng mỗi ngày ngươi rời giường vào giờ nào? Trị liệu đại khái dùng bao lâu?”

Già La Diêu sửng sốt, nói: “Bình thường canh ba giờ dần dậy, trị liệu chân dùng khoảng trên dưới một canh giờ.”

Bạch Thanh Đồng tức giận, nói: “Thật sớm. Như vậy ngủ không tốt.”

Già La Diêu chần chờ, đây là đang quan tâm y sao?

Y thản nhiên cười cười, vẫn là câu kia: “Thói quen.”

Bạch Thanh Đồng trầm mặc một lát, nói: “Những lời ngươi nói ngày hôm qua, ta nghĩ cả đêm.”

Già La Diêu căng thẳng trong lòng. Kỳ thật đêm qua lúc nghe Bạch Thanh Đồng cự tuyệt nhập ngũ, y thở ra nhẹ nhõm. Hiện tại bị hắn chủ động nhắc tới, không phải là lại đổi ý chứ?

Quả nhiên, Bạch Thanh Đồng nói: “Ta ở lại trong phủ, quả thật không phải chuyện tốt. Lấy văn xuất sĩ ta không được, võ nghệ còn nắm được vài phần. Những lời ngươi nói hôm qua ta đã suy nghĩ kĩ một chút…”

Già La Diêu bỗng nhiên cắt lời hắn: “Đồng, thời gian không còn sớm, ta nên đi vào triều. Có chuyện gì chờ ta trở lại rồi nói sau.”

“A. Nga. Được rồi.” Bạch Thanh Đồng sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn y gọi Tử Hà, phủ thêm áo khoác, đẩy xe lăn ra ngoài.