Thứ Nữ

Chương 6: 06





Ngày đó Tú cô cầm thuốc trở lại để nấu, ở kiếp trước nhìn thấy trung y Cẩm Nương đã bỏ chạy, hiện tại đành mang vẻ mặt đau khổ, nắm mũi, một hơi uống cạn một chén lớn, vừa uống xong, đầu lưỡi liền lè dài ra, đắng quá đi à!

Có cơm no ăn, vừa không cần làm hà bao nữa, Cẩm Nương hiếm khi được ngủ một giấc ngon, ngày thứ hai thức dậy, Cẩm Nương cảm thấy tinh thần tràn đầy, dùng xong điểm tâm, thì uống thuốc, ăn chút ít thuốc bổ, liền nhớ lại ngày hôm qua đã nói qua chỗ lão thái thái dập đầu tạ ơn…, nên cùng Tú cô thương lượng, có nên đi hôm nay hay không?

“Hôm kia nghe nói là Giản thân vương Vương Phi hôm nay sẽ đến, chẳng qua là không biết là giờ nào, nếu không, hay là làm tốt chuẩn bị trước, đem quần áo mới hôm qua vừa đưa tới mặc vào, rồi hãy đi đến chỗ lão thái thái dập đầu, cho dù Vương Phi có tới, cho đòi ngươi đi gặp, cũng thong dong một chút, không cần rồi trở về thay y phục nữa.”

Cẩm Nương vừa nghĩ, thấy rất có lý, liền theo Tú cô nói, ăn mặc chỉnh tề trang trọng rồi đi ra ngoài.

Lão thái thái ở Tùng Hương viện cách Tử Viên có chút xa, phải đi qua Hà Viên của Nhị cô nương Tôn Ngọc Nương, Cẩm Nương chỉ dẫn theo Bình nhi, khi đang đi tới, thì nhìn thấy Tôn Ngọc Nương mang theo Xảo nhi cùng Liên Nhi đang từ trong viện của nàng đi ra ngoài.

Cẩm Nương không quá thích Tôn Ngọc Nương, liền cùng Bình nhi trốn ở phía sau một cái cây ven đường, muốn đợi sau khi Tôn Ngọc Nương đi qua, mới trở ra.

Lại nói Tôn Ngọc Nương cũng đang tính toán đi thỉnh an lão thái thái, vừa ra khỏi viện, đã thấy Cẩm Nương từ xa, chỉ thấy Tôn Cẩm Nương thường ngày ỉu xìu không có khí sắc, lúc này một thân quần áo mới, bên trong mặc một áo gấm sa tanh màu tím nhạt, phía ngoài khoác một kiện áo tơ mỏng mào trắng, cùng một cái la quần màu tím nhạt, đầu tóc đen bóng chải lên cao, mặc dù chỉ cắm có một cây ngọc trâm rẻ tiền, nhưng cả người lộ ra vẻ sinh động rất nhiều, ngay cả cặp mắt kia cũng linh động trong suốt, giống như thay đổi thành một người khác vậy.

Tôn Ngọc Nương kinh ngạc nhìn, có chút không tin vào ánh mắt mình, nguyên muốn đợi đến khi Cẩm Nương tới gần để nhìn kỹ hơn, ai ngờ, Tiểu phụ nuôi kia (con của vợ nhỏ sinh) nhìn thấy mình mà không ra đây hành lễ cũng thôi, còn trốn ở phía sau đại thụ, nàng làm như mình bị mù hả?

Tôn Ngọc Nương lập tức nổi trận lôi đình, hôm kia thấy Cẩm Nương, làm hại nàng hai ngày này phải đàng hoàng sống ở trong viện để thêu cái hà bao hai mặt, cơn giận còn chưa tan đâu, hôm nay đúng lúc nàng ta đưa tới cửa, không đánh tiểu tiện nhân này một trận, thật khó tiêu tan mối hận trong lòng nàng.

Tôn Ngọc Nương cũng không nói chuyện, nhắc làn váy lên liền lao đến.

Cẩm Nương đang núp ở phía sau cây nhìn trời, mà Tôn Ngọc Nương thì cứ như vậy không có bất kỳ dấu hiệu nào bỗng vọt qua, một tay níu lấy tóc Cẩm Nương, “Ta cho ngươi trốn này, ngươi là đồ gái ti tiện của Tiểu phụ nuôi, hôm kia không phải là rất hiểu lễ nghi quy củ đấy sao? Hôm nay làm sao không đến hành lễ với tỷ tỷ ta?”

Vừa mắng, vừa níu lấy đầu tóc Cẩm Nương kéo đi trên đường, nàng nguyên so sánh với Cẩm Nương lớn hơn một tuổi, vóc người cao hơn gần nửa tấc, nuôi cũng được tốt một chút, khí lực đương nhiên sẽ lớn hơn không chỉ nửa, còn bất chợt xuất thủ, nên Cẩm Nương bị nàng bắt được liền không thể phản khán, chỉ cảm thấy da đầu đau đớn khó nhịn, theo bản năng, không thể làm gì khác hơn là đưa hai tay kéo lấy tay Tôn Ngọc Nương, làm giảm bớt khi sức đang kéo đầu tóc của nàng, đối với Tôn Ngọc Nương quát lên: “Buông tay, ngươi cái người điên này!”

Nàng ta còn dám chửi! Tôn Ngọc Nương tức giận hơn, một cái tay khác liền muốn bắt mặt của Cẩm Nương, Tú cô vừa nhìn thấy đã bị hù dọa đến nhảy dựng, vốn là Nhị cô nương đánh Tứ cô nương thì nàng không dám động thủ can ngăn, Nhị nương nương cũng không phải là một lần hai lần như vậy, trước kia khi bị các nàng can ngăn, Nhị cô nương lại càng tức giận, còn sai người đánh Tú cô mấy cờ-lê, cho nên, nàng không thể làm gì khác hơn là ở một bên cầu khẩn.

Nhưng lúc này Nhị cô nương cũng quá lòng dạ hiểm độc rồi, móng tay của nàng vừa nhọn vừa dài, một khi cào xuống, chỉ sợ mặt của Tứ cô nương từ nay về sau sẽ bị tàn phá, Tú cô cũng không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng nhào tới, khó khăn lắm mới kéo được tay Tôn Ngọc Nương ra, trước khi nàng cào vào mặt Cẩm Nương.

Cẩm Nương cũng là hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, MD, đây là thân tỷ muội sao, coi như ẩu đả với người xa lạ cũng không cần ác độc như vậy.

Cẩm Nương giận đến lửa cháy ngang đầu, nàng nhịn đau buông tay ra, hai tay ở dưới nách Tôn Ngọc Nương nắm lại, thân thể kéo sát lại gần Tôn Ngọc Nương, nhắc đầu gối lên, chợt hướng bụng Tôn Ngọc Nương đạp mạnh.

Tôn Ngọc Nương lập tức cảm thấy bụng một trận đau nhức, nàng đâu chịu nổi đau đớn bực này, lập tức buông lỏng tay, ôm bụng ngồi xổm xuống đất, oa oa kêu to lên.

Xảo nhi cùng Liên Nhi vừa rồi thấy Nhị cô nương đánh Tứ cô nương, các nàng liền miễn cưỡng đứng ở một bên, cũng đã quen rồi, chỉ làm như xem cuộc vui là được, thật không nghĩ đến Tứ cô nương luôn luôn hiền lành trung thực lại dám đánh trả, còn đánh bị thương Nhị cô nương, các nàng lập tức nhảy xuống, một chạy đi đở Tôn Ngọc Nương, một người thì đi bẩm báo cho Đại phu nhân.

Tôn Ngọc Nương ngồi chồm hổm trên mặt đất, Xảo nhi đi tới đở nàng, nàng quăng một cái tát ở trên mặt Xảo nhi, nhịn đau mắng: “Chết chân (*), thấy chủ tử bị đánh không đi hỗ trợ, đi, hai người các ngươi hôm nay không đem mặt đồ đĩ nhỏ kia xé nát cho ta, ta liền đánh chết các ngươi.”

(*)Câu chửi này là đồ đĩ, mình giữ nguyên văn vì thấy con nhỏ này chửi người mất dạy quá ~.

~Đã chạy đi được một đoạn Liên Nhi vừa nghe thấy, bị làm cho sợ đến lập tức quay trở lại, cùng Xảo nhi liếc mắt nhìn nhau, không dám động.

Tuy nói Tứ cô nương ở trong phủ có địa vị không ra làm sao, nhưng nàng rốt cuộc cũng là chủ tử, các nàng nào dám đối với chủ tử động thủ chứ?

“Tốt, tốt, hai đồ đĩ các ngươi, không ngờ lại theo phe đồ đĩ kia để khi dễ ta, hừ, ăn cây táo, rào cây sung đồ, sáng mai ta gọi người của nha tử vào, đem các ngươi bán cho kỹ viện, cho các ngươi cùng đồ đĩ này đi chung. . . . . .” Tôn Ngọc Nương đang nghiến răng nghiến lợi mắng.

Cẩm Nương thật sự nghe không nổi nữa, không đợi lời nói ác độc hơn từ trong miệng của nàng nói ra, liền đi ra phía trước, bốp một cái đánh tới.

Tôn Ngọc Nương không có nửa điểm phòng bị, nàng nguyên lai đang ngồi xổm, bỗng chốc bị Cẩm Nương đánh đến ngã trên mặt đất.

Nàng không mắng nữa, bụm mặt, bất khả tư nghị nhìn Cẩm Nương, đầu đang bị vây trong trạng thái dại đi, một hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.

Tú cô lúc này bị làm cho sợ đến chân cũng mềm nhũn ra, lúc trước Cẩm Nương đạp nàng, cũng có thể lấy cớ nói thành hành động tự vệ, cho dù có kiện đến lão thái thái kia, cũng sẽ không bị khiển trách, nhưng lúc này đánh một tát . . . . . . Cho dù lão thái thái có lòng bênh vực Tứ cô nương, sợ là cũng nói không được Đại phu nhân, nào có muội muội xuất thủ đánh tỷ tỷ, còn là thứ xuất đánh trưởng nữ, thật sẽ náo loạn ngất trời cho xem!

“Ngươi. . . . . . Ngươi dám đánh ta?” Tôn Ngọc Nương cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, chỉ vào Cẩm Nương giận đến nói cũng không nên lời.

Cẩm Nương cũng biết mình dưới cơn vọng động đã gây họa, nhưng làm cũng làm rồi, tệ nhất là chết kia, lời mắng chửi kia làm nàng quá tực giận rồi, những lời nói tệ hại như vậy cũng đều nói ra miệng được, nàng sống hai đời rồi còn không có bị ô nhục qua như vậy.

Lúc này cũng không sợ nữa, nên khi nghe Tôn Ngọc Nương hỏi nàng như thế, nàng cũng cười, hừ một tiếng nói: “Muội muội đây cũng không phải là đánh tỷ tỷ, muội muội đây chỉ là đang giúp ngươi.”

“Ngươi. . . . . . Ngươi nói hưu nói vượn, Xảo nhi cùng Liên Nhi đều nhìn thấy, nàng có phải đã đánh ta hay không?” Tôn Ngọc Nương tức giận hơn, chưa từng thấy kẻ không biết xấu hổ như vậy, đánh người còn dám nói là giúp người.

Xảo nhi cùng Liên Nhi bị nàng điểm danh, không dám không nói lên tiếng, nhưng lại cảm thấy mới vừa rồi Nhị cô nương chửi rất quá đáng, hai người các nàng hầu hạ Nhị cô nương có vài năm rồi, ngày thường không phải bị đánh chính là mắng, mới vừa rồi còn nói muốn đem các nàng bán vào kỹ viện, đây là cái chủ tử gì a, cái tát kia của Tứ cô nương đánh đúng, đánh cho lòng các nàng vô cùng sảng khoái, các nàng. . . . . . Mới không muốn vì Nhị cô nương để làm chứng đâu.

Thấy Xảo nhi cùng Liên Nhi hai cũng không lên tiếng, Tôn Ngọc Nương giận đến từ trên mặt đất bò dậy, cười lạnh nói: “Tốt! Tốt! Tốt! Các ngươi quả thật là liên kết nhau để khi dễ ta à, rất tốt, một hồi ta sẽ cho các ngươi biết kết quả khi dễ ta sẽ là cái gì!” Dứt lời, cũng không đi Tùng Hương viện nữa, mà trực tiếp hướng trong viện Đại phu nhân đi.

Cẩm Nương thấy vậy cũng nóng nảy, nàng bị chút ít khổ không sao, làm hại Xảo nhi và Liên Nhi cùng nhau bị sẽ không đáng giá, huống chi còn có Tú cô, Tôn Ngọc Nương bị ăn hiếp như vậy, sợ là ai có mặt ở chỗ này cũng thoát không khỏi liên quan, đang lúc gấp rút vô kế khả thi, thì thấy xa xa có người đang hướng bên này đi đến, định thần nhìn lại, tựa hồ là Hồng Tụ, bên người nàng còn đi theo một người mụ mụ mặc trang phục quản sự.

Cẩm Nương linh cơ vừa động, chạy đến phía trước Tôn Ngọc Nương ngăn cản nàng, “Tránh ra, đồ đĩ nhỏ, ngươi thật muốn tạo phản sao?” Tôn Ngọc Nương quát lạnh nói.

“Nhị tỷ, miệng của ngươi tốt nhất là sạch sẽ một chút, ta và ngươi là tỷ muội cùng phụ thân, ta là đồ đĩ, thì ngươi là cái gì? Hơn nữa, thứ nữ đều nuôi trên danh nghĩa của mẹ cả, ngươi mắng ta như vậy, không phải là đang chỉ trích mẫu thân không biết dạy sao?” Cẩm Nương cũng không tức giận, mặt mày mỉm cười, bình tĩnh nói.

“Ngươi. . . . . . Ngươi cũng xứng nói là mẫu thân dạy ngươi? Ngươi chính là tiện chủng do tiện nhân Tứ di nương kia sinh ra!” Tôn Ngọc Nương hét lớn.

Đúng, cứ như vậy, mắng lớn tiếng hơn một chút, Cẩm Nương ở trong lòng nói.

Mắt thấy Hồng Tụ đã đến gần rồi, Cẩm Nương giả bộ e sợ cùng với ủy khuất và thương tâm: “Ngươi. . . . . . Ngươi mắng mẫu thân thì thôi, còn mắng phụ thân, bất kể là ai sinh ta, ta cũng là xương thịt của phụ thân, ngươi nói ta là tiện chủng, vậy phụ thân là cái gì?”

Tôn Ngọc Nương không nhịn được nữa, đối với Cẩm Nương mãnh liệt đẩy một chưởng, đồ đĩ nhỏ, che ở phía trước làm cái gì?

Cẩm Nương bị nàng đẩy, thân thể nhân thể thẳng tắp ngã về phía sau, bịch một tiếng, nặng nề ngã ở trên mặt đất.

Hồng Tụ nguyên là từ chỗ lão thái thái đi ra ngoài, muốn đến chỗ Đại phu nhân, trên đường vừa lúc đụng phải Tôn mụ mụ đang muốn đi tiền viện, nên hai người liền cùng đi, không bao xa liền nghe thấy thanh âm rùm beng náo loạn ở bên này, nghe giống như là Nhị cô nương đang mắng người, một hồi Giản thân vương Vương Phi sẽ phải tới, nếu để cho Vương Phi nhìn thấy, còn không phải là mất hết mặt mũi tướng phủ sao?

Bận rộn cùng Tôn mụ mụ cùng đi tới đây, người còn chưa tới, chỉ nghe thấy Nhị cô nương mắng Tứ cô nương là tiện chủng, tiếp theo thì nhìn thấy Nhị cô nương động thủ, Trời! Tứ cô nương hôm qua mới hôn mê, thật vất vả uống thuốc của Lưu thái y xong mới tốt một chút, Nhị cô nương lại đánh nàng, dù thế nào cũng là muội muội, làm sao lại bị đối xử như vậy chứ?

Hơn nữa, Giản thân vương phi đã tới rồi, nàng là đặc biệt đến xem Tứ cô nương . . . . . .

“Nhị cô nương, làm sao ngươi lại động thủ đánh Tứ cô nương bị thương vậy?” Hồng Tụ đến bên cạnh đỡ Cẩm Nương dậy, quay sang nói với Tôn Ngọc Nương.

Tôn Ngọc Nương vừa quay đầu lại, lúc này mới thấy Hồng Tụ cùng Tôn mụ mụ đang đi tới, nàng còn ủy khuất đây, đang muốn tìm nơi để tố cáo, hai vị này đếu là người bên cạnh lão thái thái, ừ, rất tốt, nói với các nàng vậy.

“Hồng Tụ, ngươi đừng nói nhảm, ta không có đánh nàng.” Tôn Ngọc Nương giải thích.