Thứ Nữ

Chương 21





Cũng đúng, nếu chế độ phong kiến đáng chết này làm ình bị khi dễ, vậy thì nghĩ biện pháp dùng cái chế độ này làm ình có cơ hội tung mình, để bảo vệ mình và bảo vệ người thân của mình. (TT: ta rất thích cách nghĩ này của nàng ^.^)

“Tú cô, ta muôn đi xem Tứ di nương.” Cẩm Nương đột nhiên đứng lên nói.

Tú cô nghe thấy liền sửng sốt, cô nương không phải là mới đi thăm Tứ di nương sao? Hôm nay lại muốn đi nữa, tại sao a? Vì bị ủy khuất nên muốn làm nũng à? Sẽ không sợ Tứ di nương lo lắng thương tâm sao?

“Cô nương, mặt của ngươi. . . . . .” Tú cô chần chờ khuyên nhủ.

“Không sao, vì muốn đi để cho Tứ di nương nhìn.” Cẩm Nương thong dong đáp, có một số việc, sau cơn đau sẽ có kết quả tốt, vì thế cứ làm cho nó đau hơn.

Nhìn thái độ cô nương kiên quyết, Tú cô cũng không nói gì nữa, vén rèm lên đi ra ngoài trước.

Đến bên ngoài Hà Hương viện, bà Tử giữ viện đang vừa ăn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm: “Nghe nói Đại lão gia đã trở lại, còn lập công lớn nữa, trong phủ nhất định sẽ phải náo nhiệt một trận cho xem.”

“Cũng đúng, nói không chừng mọi người cũng sẽ được khen thưởng nữa, nghe nói là cứu đương kim thái tử gia, xem ra quan chức của lão gia khẳng định sẽ bay lên, hai người chúng ta lại có rượu ngon ăn. . . . . . Di, Tứ cô nương lại tới làm cái gì thế?”

“Đừng có đắc tội nàng, lão gia đã trở lại, không chừng cái vị trong nhà này lại sẽ được sủng ái.” bà Tử lúc trước nói chuyện đã hạ thấp thanh âm nhỏ đi rất nhiều.

Cẩm Nương đi đến gần, hai bà Tử kia liền mỉm cười đứng lên: “Tứ cô nương thật đúng là hiếu thuận, lại tới thăm Tứ di nương rồi?”

Cẩm Nương cười nhạt gật gật đầu, xem ra, mình không có tới sai, những thứ hạ nhân này cũng biết sau khi lão gia trở về, Tứ di nương sẽ lại được sủng ái.

“Cô nương, lão nô đi bẩm báo cho ngài nhé.” Một bà Tử ân cần nói.

“Vậy làm phiền ma ma.” Cẩm Nương mỉm cười nói, nàng sẽ không cự tuyệt nhiệt tình của người ta, có những người càng ở trước mặt nàng làm ra bộ dạng cao ngạo khinh thường, nàng càng ra sức nịnh bợ nịnh nọt ngươi, đúng là trời sanh tính thích bị coi thường mà.

Bà Tử kia lập tức hấp tấp địa đi vào, Tú cô lấy làm kỳ quái nhìn đưa mắt Cẩm Nương, không biết hôm nay cô nương nhà nàng tại sao lại không giống với ngày thường vậy, nhìn giống như là kiên cường hơn một chút.

Cẩm Nương thẳng lưng ngẩn cao đầy, hai tay khoanh ở trước ngực, mỗi một bước đi không quá nửa thước, tận lực khiến cho tư thái bước đi của mình phù hợp với quy củ của nơi này, càng giống thục nữ một chút.

Đông Nhi nghe nói Tứ cô nương lại tới nữa , liền cảm thấy kỳ quái, bận rộn ra đón, nhưng đập vào mắt nàng là gương bị đánh đến sưng đỏ của Tứ cô nương, trong lòng không khỏi căng thẳng, ánh mắt ngưng lại, thở dài, ai! Đã bao nhiêu năm rồi, mỗi Tứ cô nương bị khi dễ đều không có tới hướng Tứ di nương khóc lóc kể lể qua?

Mười năm? Mười hai năm? Tóm lại khi nàng còn bé bị Nhị cô nương bức tóc đánh một lần đã tới tìm Tứ di nương, Tứ di nương ôm Tứ cô nương khóc xong một trận, còn mạnh mẽ lôi kéo nàng đi đến chỗ Đại phu nhân nhận tội, từ đó về sau, Tứ cô nương mỗi lần bị đánh, bị khi dễ sẽ không đến tìm Tứ di nương nữa.

Ngày hôm nay làm sao lại. . . . . .

“Di nương nghe nói Tứ cô nương lại tới thăm nàng, đang rất cao hứng đó, đến giờ cơm rồi, hay là Tứ cô nương ở lại dùng cơm nhé.” Đông Nhi bắt buộc mình làm như không nhìn thấy đả thương trên mặt của Tứ cô nương, nhiệt tình chào hỏi, chuyện như vậy, vẫn nên để các chủ tử tự mình giải quyết mới tốt, một nô tỳ như nàng trừ thở dài ra, thật đúng là cái gì cũng không dám nói.

Tứ di nương nghe được Tứ cô nương chỉ trong một ngày sang thăm mình lần thứ hai, thì trong lòng rất là kinh ngạc, đã bao nhiêu năm rồi, đứa bé này đã sớm không còn gần gũi mình, hôm nay sáng sớm đã tới tìm, nàng đã cảm thấy Tứ cô nương hiện giờ đã thay đổi, so sánh với trước kia thông tình đạt lý hơn, cũng so sánh với trước kia thông minh hơn, nhìn lại Đại thiếu gia trong tã lót, nghĩ tới Tứ cô nương sắp đi vào, lần đầu tiên Tứ di nương cảm thấy con cái song toàn quả thật rất hạnh phúc.

Cẩm Nương đi vào, đúng lúc nhìn thấy trên mặt Tứ di nương đang mỉm cười hạnh phúc, trong lòng liền căng thẳng, đột nhiên có chút ít hối hận, cần gì phải để cho nữ nhân đáng thương này vì mình mà lo lắng đây.

Quả nhiên Tứ di nương nhìn thấy vết thương trên mặt của Cẩm Nương, chỉ trong chớp mắt, sắc mặt lập tức ảm đạm xuống, sau đó vành mắt cũng đỏ luôn “Tứ cô nương ngươi. . . . . .”

Cẩm Nương lỗ mũi đau xót, ánh mắt cũng ướt theo, cái này gọi là cốt nhục sao? Rốt cuộc vẫn là mẫu thân ruột thịt của mình, vừa nhìn mình thấy bị ủy khuất sẽ thương tâm.

“Di nương ——” Cẩm Nương kéo dài thanh âm nhào vào trong ngực Tứ di nương , ô ô khóc lên. (TT: ta vừa edit vừa khóc theo )

“Sao vậy, hài tử, sao vậy?” thanh âm cùa Tứ di nương cũng nghẹn ngào, đau lòng vuốt đầu Cẩm Nương, luôn miệng hỏi.

“Không có gì, chỉ là nhớ di nương thôi, nên lại đến nữa.” Cẩm Nương đem đầu chôn ở trong ngực Tứ di nương, không cáo trạng, tựa hồ rất không muốn cho Tứ di nương thấy rõ vết thương trên mặt mình.

“Ngươi. . . . . . Sau này hãy ít đi ra bên ngoài, cứ ngoan ngoãn sống ở trong viện của mình, cũng đều là thân nhân với nhau, nên đừng giống như lúc còn bé nha.” Tứ di nương nâng gương mặt đang khóc sướt mướt của Cẩm Nương, thở dài khuyên nhủ.

Lúc này, Linh Nhi vén rèm tiến vào, nhìn thấy Cẩm Nương đang ở trong nhà khóc đến thương tâm, thì ngây ra một lúc, muốn nói cái gì đó nhưng nhịn lại được, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Đông Nhi thấy thế cũng chìm mặt, cùng đi theo ra ngoài. Nhìn thấy Linh Nhi quả nhiên đang hướng ra phía ngoài viện mà đi, Đông Nhi liền gọi nàng lại nói: “Linh Nhi, ai nha, ngươi hôm qua nói muốn đôi giày có kiểu dáng giống trong cung phải không, ngươi xem trí nhớ của ta thật là, mau tới đây, ta có một đôi có kiểu giống trong cung nè.” Vừa nói vừa thân mật kéo tay Linh Nhi đi ra phía trước, không một tiếng động đem nàng đi về phòng của mình.