Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 29



Doãn Thiên Lương đang cúi đầu suy nghĩ mở miệng thế nào, chỉ nghe “bùm” một tiếng, theo bản năng rời giường đi, quay đầu lại nhìn ... đá cẩm thạch tử trận, không, đá cẩm thạch say, ngủ thiếp đi.

Tay nho nhỏ vỗ ngực một cái: “Thì ra là tửu lượng của huynh cũng chỉ có như thế ...”

Đến gần, Lục Quân Tắc lại còn nghiêng ngả lệch ở trên giường, ngửa mặ hướng lên trời, chân còn rũ ở mép giường, đẩy đẩy chân hắn: “Quận vương?” Không có phản ứng.

“Lục Quân Tắc?” Không có động tĩnh.

“Đá cẩm thạch?” Lục Quân Tắc chợt lật người, mặt hướng nàng.

“Thì ra huynh nhạy cảm đối với đá cẩm thạch như vậy, hắc hắc.” Doãn Thiên Lương cười híp mắt nói, nếu người này đã ngủ, tối hôm nay sợ không đàm phán được rồi.

Nhấc mũ phượng nặng nề đặt lên bàn, xoa xoa cổ, kết hôn so với huấn luyện quân sự cũng mệt mỏi, ăn chút bánh chẻo cùng chút đậu phộng long nhãn chống đói, nhìn đồ ăn trên bàn vẫn còn, Doãn Thiên Lương dĩ nhiên muốn ăn đến no. Ăn no buồn ngủ, nhưng giường đã bị Lục Quân Tắc chiếm thành đường chéo, nàng cũng sẽ không co lại cuộn thành một cục mà, nếu như đem Lục Quân Tắc chuyển xuống đất ... có chút không được nhân đạo, hơn nữa cũng là tân hôn của người ta, đêm động phòng hoa chúc mà nằm ngủ trên đất cũng có chút không nói đươc.

Suy nghĩ một chút, quên đi, có lẽ chính nàng bị hành hạ khi ngủ đi.

Dõi mắt nhìn tân phòng một chút, không tệ, thật tráng lệ, nhưng, tủ treo quần áo người có thể ở sao? Cái bàn có thể làm giường sao? Cái sạp nho nhỏ này ... nhỏ như thế có thể chứa được cái lưng của nàng, bộ phận còn dư lại có thể tháo ra để ở chỗ khác, rất tốt, còn có vài cái ghế và ghế tròn.

Bận rộn nửa ngày, Doãn Thiên Lương lắc đầu một cái nhìn “giường” của mình, chưa từng nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc của mình lại thảm đến loại trình độ này, cẩn thận nằm xuống đắp kín chăn, người trên giường đối diện nàng cũng rất tốt bụng đắp chăn cho, nàng làm sao không nghĩ tới giả vờ ngủ, nếu không hiện tại trên giường lớn đầy hương vị ngọt ngào kia chính là mình.

Cây nến đỏ thắm vẫn cháy, chiếu vào chú rể cùng cô dâu ngủ ở hai nơi.

Ngủ đến xương sống, lưng, chân đều đâu, mắt Doãn Thiên Lương vẫn còn chưa mở, ngươi dùng sức hoạt động gân cốt.

... Rầm .... Bịch ....

“Má ơi, đau chết mất.” Kẹp ở giữa ghế nhỏ làm hại nàng cùng chăn trực tiếp rơi xuống đất, cộc đầu vào góc trên cái ghế.

“Nàng không sao chứ?” Có giọng nói của đàn ông.

“Không có sao, không chết được.” Doãn Thiên Lương nói.

... Đàn ông ... Động phòng hoa chúc ...

Hậu tri hậu giác đem hai chuyện liên hệ với nhau, Doãn Thiên Lương dừng lại động tác xoa chân, ngẩng đầu nhìn lại, Lục Quân Tắc đỏ thẫm đang nhìn nàng, cau mày.

“Nàng dày vò cái gì?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Tôi ? Giường không chắc.” Doãn Thiên Lương nói xong, bò dậy loay hoay người giữa mấy cái ghế, thuận tiện quét mắt một vòng ra cửa sổ, một chút ánh sáng cũng không có, thì ra lâu như vậy bọn ta cũng không ngủ đến trời sáng.

“Đây không phải là giường?” Lục Quân Tắc nói. Hướng về phía bóng người màu đỏ đang loay hoay giữa mấy cái ghế hướng lưng về phía hắn.

Doãn Thiên Lương dừng lại động tác, cũng tốt, sớm muộn cũng phải nói rõ ràng, nếu hắn tỉnh cũng nên nói chuyện.

Xoay người: “Quận vương, huynh tỉnh táo?”

“Phải.” Lục Quân Tắc gật đầu, nghiên cứu tân Vương phi của mình, nàng hình như không hề giống cái biểu hiện khô khan kia.

“Tôi muốn cùng ... ngài nói chuyện một chút.” Doãn Thiên Lương nói.

“Đến nơi này.” Lục Quân Tắc nói, chỉ chỉ nửa giường bên cạnh mình.

“Ở chỗ này nói cũng giống nhau.” Tránh cho huynh tức giận đem đông lạnh tôi. Nửa câu sau Doãn Thiên Lương không dám nói ra khỏi miệng.

“Không tới thì không bàn nữa.” Lục Quân Tắc nói, tỉnh táo nhìn Doãn Thiên Lương.

Suy nghĩ một chút, Doãn Thiên Lương đi tới trước mặt hắn: “Quận vương, ngài có muốn nhiều con nhiều cháu hay không?”

Lục Quân Tắc cau mày, đây không phải là nói nhảm sao?

“Người Lục gia ít ỏi, mẹ vẫn hi vọng có thật nhiều người.” Lục Quân Tắc nói.

“Nhiều con nhiều cháu là chuyện tốt, vậy có phải hay không sẽ phải lấy nhiều lão bà?” Doãn Thiên Lương nói.

Lông mày Lục Quân Tắc nhíu lại: “Ý gì?”

“Huynh đừng hiểu lầm, tôi sẽ không ngăn huynh cưới.” Doãn Thiên Lương vội vàng tỏ thái độ. Trước hết phải để cho người ta hài lòng thì mình mới nói chuyện.

“Nếu như ta muốn cưới nàng cản cũng không được.” Lục Quân Tắc nói, nhìn Doãn Thiên Lương đang bĩu môi, hắn lại thong thả ung dung nói: “Tân hôn đã nói chuyện này? Nàng không thể sinh?”

“Cái này không là vẫn đề mấu chốt.” Doãn Thiên Lương nói, đã biết nói chuyện với người anh em này sẽ bị nghẹn chết người, đúng là cái bánh bao.

“Mấu chốt là cái gì?” Lục Quân Tắc hỏi. Không biết đêm động phòng hoa chúc của người ta nói chuyện gì, nhưng khẳng định không phải cái loại đề tài có thể cưới thiếp hay không sinh được.

“Mấu chốt là ...” Doãn Thiên Lương hơi cúi đầu, đầu óc nhanh chóng chuyển, nói nàng kiên quyết ủng hộ một vợ một chồng có phải hay không quá trực tiếp? Đoán chừng lấy tình tình người anh em làm nghẹn chết người này của nàng sẽ thuận tiện bác bỏ, phải đổi lại cách nói.

“Cái gì?” Lục Quân Tắc cũng nhìn nàng.

“Mặc dù Thái hoàng thái hậu, lão nhân gia bà phá kệ khai ân cho phép tôi chưa cập kê đã được cưới, nhưng, tôi không muốn làm trái với quy củ, cho nên ... cho nên, khi Thiên Lăng ca ca, Thiên Lẫm ca ca, Ngưng tỷ tỷ, Tịnh tỷ tỷ chưa cưới thì tôi không thể ... không thể cùng huynh ...” Sau hai chữ kia vỗn cũng không còn gì, nhưng hưỡng về phía Lục Quân Tắc thì chính là cảm giác không thể nói ra miệng.