Thứ Nữ Vợ Kế

Chương 46: Chương: 46



Lúc này, trong lòng Lưu nhị phu nhân đã vô cùng hối hận vì sao mình lại vội vàng chạy tới đây như vậy, nhưng nhớ tới vết thương trên mặt Nguyệt tỷ, lại càng thêm oán giận Lưu Uyển Thanh: "Đại tẩu, dù thế nào đi nữa, cho dù thân phận của Nguyệt tỷ nhà muội thua kém Thanh nhi, nhưng cũng không thể đối xử với Nguyệt tỷ như vậy được! Nguyệt tỷ không chỉ là nữ nhi của muội, mà còn là đại thiếu nãi nãi của Điền gia. Đại tẩu, muội không muốn đòi công đạo thì thôi, nhưng nếu Điền gia làm ầm ĩ lên...."

Lưu đại phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Điền gia? Đường đường Hầu phủ còn không thèm để vào mắt, Điền gia muốn làm ầm ĩ cũng phải nhìn xem thân phận của Thanh nhi là gì, bây giờ nàng không chỉ là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ mà còn là thế tử phi tương lai của Lộ Vương phủ!"

Cuối cùng, Lưu nhị phu nhân xám xịt trở về, tới sân viện của mình, vừa mới mở cửa khuê phòng của Lưu Uyển Nguyệt lúc chưa xuất giá, liền thấy một đống hỗn độn đầy trên đất, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lưu Uyển Nguyệt: "Con không dùng đầu óc suy nghĩ sao? Con nghĩ Thanh nhi bây giờ cũng giống như ngày xưa mặc cho con mắng chửi ăn hiếp sao?

Chưa nói tới nó đã được ghi tên dưới danh nghĩa của đại bá con, bây giờ nó lại có thêm thân phận thế tử phi, con cũng đừng không có đầu óc đi chọc vào nó! Con cũng không thử nghĩ xem, sự việc đã tới mức đó, hẳn là con nên...ít nhất con cũng phải biểu hiện quan hệ với nó tốt một chút chứ, nó sống tốt thì con ở Điền gia cũng có thể ngẩng cao đầu không phải sao? Điền gia còn không phải sẽ nhìn con cao thêm vài phần sao! Những đạo lý đơn giản này.... tại sao con không chịu hiểu!"

Trong mắt Lưu Uyển Nguyệt lộ ra sự ghen ghét, nỗi hận thù sâu đậm! Không khỏi xiết chặt khăn lụa trong tay....Lại có chút căm hận nhìn Lưu nhị phu nhân "nếu không phải nương mình không có bản lĩnh như thế, mình cũng đâu tới mức ở đâu cũng bị tiểu tiện nhân kia chèn ép trên đầu! Rõ ràng mình là tiểu thư con vợ cả, nó chẳng qua chỉ là tiện chủng do một thiếp thất ti tiện sinh ra, chẳng qua chỉ là một thứ nữ không đáng được lộ diện mà thôi! Tại sao lại biến thành như vậy?

Tại sao đại bá mẫu hết lần này tới lần khác chỉ thấy nó tốt, để cho nó trở thành tiểu thư dòng chính! Thân phận liền cao hơn mình một bậc! Có việc gì, bọn hạ nhân trong phủ luôn luôn gấp rút làm cho nó! Chính mình mới là con vợ cả mà! Năm đó Xuân ma ma nghiêm khắc với mình như vậy, ăn biết bao nhiêu khổ cực, vì sao tới lượt Lưu Uyển Thanh lại đối với nó tốt như vậy, mọi điệu bộ cử chỉ của nó cũng càng ngày càng thanh nhã! Đừng nói gì những chuyện này...

Chính là dù phí hết tâm tư muốn gả cho Lộ vương thế tử làm trắc thê, cuối cùng kéo tới năm mình 17 tuổi mới thành thân, tại sao thế tử phi bệnh tật kia không sớm chết đi! Mình vừa tới tuổi cập kê thì nàng ta liền chết? Cho dù mình có đau khổ cầu xin thế nào, ngay cả vị trí trắc thê mình cũng ngồi không được! Dựa vào cái gì Lưu Uyển Thanh lại có thể làm thế tử phi! Dựa vào cái gì? Nó dựa vào cái gì! Vì sao ông trời lại bất công như vậy! Nếu như nương mình có bản lĩnh, đáng lẽ trước đây nên tìm cách cho mình trở thành con thừa tự của đại bá mẫu. Như vậy hôm nay mình sẽ là thế tử phi, đâu cần phải quan tâm chuyện của Lỗ Vương quận chúa?

Hừ, Lưu Uyển Thanh! Ta sẽ không để chuyện này trôi qua dễ dàng như vậy!"

--- ------ -----

Sau khi Lưu lão phu nhân nghe được tin, vội vàng chạy tới: "Ôi, Thanh nhi đáng thương của ta, con nói xem, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thèm đến nói cho ta một tiếng, con nghĩ lão bà tử như ta chết rồi phải không? Còn nữa, đại phu nói như thế nào?"

Lưu đại phu nhân xoa đi giọt lệ trên khóe mắt: "Nương, người đừng quá lo lắng mà tổn thương thân thể, Vương đại phu nói, là do khí huyết công tâm, tâm tư quá nặng mới ngất đi, không có việc gì lớn, chỉ cần thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt trở lại..."

"Thanh nhi, đứa nhỏ này.....thật khiến người khác đau lòng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lộn xộn thế nào cũng phải cho ta biết rõ ràng!"

Lưu đại phu nhân vội vàng kể cho Lưu lão phu nhân nghe mọi chuyện, Đông Mai đứng một bên dâng lên cho Lưu lão phu nhân bao gối uyên ương bị bứt đứt sợi chỉ thêu. Lúc này trên mặt Lưu lão phu nhân lóe lên một tia tàn khốc...hé mắt.

"Nương, con cũng không phải là một đại tẩu kiêu căng quyết không tha cho phòng của nhị đệ, thế nhưng cô nãi nãi đã gả ra ngoài khi trở về lại dám tới sân của Thanh nhi, còn dám bứt đứt chỉ thêu bao gối uyên ương của con bé, đấy không phải việc nhỏ đâu! Đây không phải là Nguyệt tỷ có ác ý muốn cả đời Thanh nhi không được sống tốt hay sao!"

Ở thời đại này, sợi thêu bao gối uyên ương là một phần sính lễ do nhà trai đặc biệt đem tới, nếu trong lúc thêu mà sợ bị đứt, đó chính là ngụ ý phu thê hai người không thể hợp thành một khối, ngụ ý rằng người làm thê tử dù không chết sớm cũng sẽ bị hưu (bỏ vợ) hay hòa ly! Chuyện này thật sự rất nghiêm trọng.

Lưu lão phu nhân thở dài "Đúng vậy, hài tử cũng đã lớn, chờ sau khi Thanh nhi xuất giá cũng nên bảo bọn chúng dọn ra ngoài đi!"

Lưu đại phu nhân nghe xong, nét mặt vui vẻ, liền vội vàng gật đầu: "Vâng"

Đợi Lưu Uyển Thanh thanh tỉnh trở lại đã là hai ngày sau, ngoan ngoãn uống thuốc, liền ầm ĩ muốn Đông Mai đưa bao gối uyên ương cho mình. Vành mắt Đông Mai đỏ lên, đưa cho Lưu Uyển Thanh: "Tiểu thư, người đừng suy nghĩ nhiều...người tốt như vậy, cả đời này thế tử nhất định sẽ rất yêu thương người."

Khóe miệng Lưu Uyển Thanh nhếch lên, cúi đầu cẩn thận nối lại sợ chỉ thêu, không nói gì, Đông Mai thấy vậy cũng đành an tĩnh đứng một bên.

Như lời Lưu Đại phu nhân đã nói, Lưu Uyển Nguyệt khi trở về Điền gia tuy rằng có làm ầm ĩ muốn Điền gia làm chủ cho mình, nhưng Điền đại lão gia cũng đâu ngu ngốc như vậy. Tất nhiên đã biết hôm nay Lưu Uyển Thanh không phải là người dễ chọc, trong lòng lại càng trách cứ con trai cả không có mắt nhìn người, tự nhiên lại khiến Điền gia bị liên lụy.

Điền đại tổng quản hé mắt: "Lão gia, tính nết của đại thiếu nãi nãi thật sự có chút nóng nảy, cũng may Hầu phủ đã giải quyết việc này thỏa đáng. Nếu như truyền ra ngoài, sợ là Lộ Vương thế tử sẽ ghi hận Điền phủ chúng ta mất! Nhị thiếu gia còn đang chuẩn bị thi hội, nhỡ đâu....Hơn nữa nô tài mới nghe tin, thế tử thế nhưng lại đích thân đi cầu hôn nhị tiểu thư Lưu gia, đến lúc đó có thể hay không. . ."

Câu nói tiếp theo, tất nhiên Điền đại tổng quản không có nói nữa, nhưng sắc mặt của Điền đại lão gia đã rất khó coi, xem ra câu nói này chạm đúng chỗ đau! Nhớ tới bản thân mình vô cớ lại mất đi cháu trai, trong mắt Điền đại tổng quản lóe lên một tia hận thù.

"Cha, người muốn nhi tử trao quyền cho cấp dưới? Tại sao vậy? Không phải con có thể ở kinh thành tìm một chức vị sao? Cha, nhi tử là trưởng tử, làm sao có thể rời khỏi...."

Điền đại lão gia nhíu mày: "Cũng đâu phải không cho con trở về, con trao quyền cho cấp dưới đi ra bên ngoài, cố gắng đạt được một chút thành tựu. Tới lúc đó trở về kinh thành không phải lại càng dễ dàng tiến thêm một bước sao, chút chuyện này mà con cũng không hiểu sao!"

Thấy cha mình nói như vậy, Điền Trăng Khang cũng hiểu chuyện đã được quyết định, không thể thay đổi, dù trong lòng có một chút bất mãn nhưng cũng đành phải nghe lời.

"Nhưng cha à, cũng đâu cần phải đi sớm như vậy...Ít nhất cũng phải chờ sau khi hôn lễ của thế tử kết thúc chứ..." rốt cuộc mình cùng thế tử vẫn là anh em đồng hao mà, tới lúc đó nhất định phải thể hiện thật tốt mới được.

Điền đại lão gia hừ lạnh: "Chuyện này con cũng đừng nghĩ nữa, cả ngày đều không ở nhà, sao con không hỏi nương tử tốt của con một chút xem đã xảy ra chuyện gì!" Nói xong cũng khoát tay đuổi Điền Trăng Khang ra ngoài.

--- ------ -----

Buổi tối, sau khi Điềng Trăng Khang biết được chân tướng sự việc, chỉ hận không thể bỏ Lưu Uyển Nguyệt ngay lập tức, đúng là kẻ không có đầu óc: "Ta ban đầu đúng là bị mù mới đi cưới một kẻ không có đầu óc như ngươi!"

Lưu Uyển Nguyệt thấy vậy cũng rơi nước mắt, tương lai nàng ta không thể sống tách rời Điền Trăng Khang, cũng không dám giở thủ đoạn trước mặt hắn, đến lúc đó nếu làm mất lòng hắn lại vô duyên vô cớ để những nữ nhân đê tiện khác chiếm tiện nghi: "Thiếp làm như vậy không phải chỉ vì gia sao, vốn biết gia yêu thích nàng ấy, nhị đệ lại là người an phận, nếu nàng ấy gả cho nhị đệ, tới lúc đó gia muốn làm gì

chả được, không phải đúng như ý nguyện của gia sao? Nhưng ai ngờ…”

(sori: cái con đê tiện!!!!!)

“Ngươi không biết suy nghĩ sao, nàng ấy phải làm thế tử phi! Bên khinh bên trọng, chẳng lẽ ta là đồ ngu sao, còn dám có ý nghĩ này? Nữ nhân ở đâu không có…” lại nhìn thấy những vết thương trên mặt Uyển Nguyệt, trong mắt lộ ra một tia ghét bỏ: “Đừng khóc, coi chừng để lại sẹo, tự dưng sẽ làm mất mặt mũi gia!” Nói xong, phất tay áo bước ra khỏi cửa phòng.

Lưu Uyển Nguyệt xiết chặt khăn lụa trong tay… Lưu Uyển Thanh, đây đều là lỗi của ngươi: “Cúc nhi đâu? Cúc nhi chết ở đâu rồi!”

Tiểu nha hoàn đứng một bên, khúm núm sợ hãi, nhỏ giọng trả lời: “Cúc nhi tỷ tỷ còn đang dưỡng bệnh…” Lưu Uyển Nguyệt hừ một tiếng coi như đã nhớ việc Cúc nhi sinh non, lẩm bẩm một câu: “Đồ vô dụng”, sau đó phất tay cho bọn hạ nhân trong phòng lui xuống.

Ẩn lịch sử tin nhắn

------------------------------

Đông Mai ở trong phòng lại thắp thêm một giá nến, đưa đến trước mặt Lưu Uyển Thanh, mím môi: “Tiểu thư, người đừng thêu nữa, đã khuya lắm rồi, cẩn thận lại hỏng mắt của người…”

“Gần xong rồi, còn vài đường viền thêu nữa thôi, em không cần thức hầu hạ ta đâu, đi nghỉ sớm một chút đi!” Đông Mai định mở miệng, lại nhẹ nhàng thở dài, sau ngày cô nãi nãi đi rồi, tiểu thư liền trở nên an tĩnh như vậy… không thể hiểu ra vì sao…

Trong phòng chỉ còn một mình Lưu Uyển Thanh, đã hoàn thành đường thêu cuối cùng, Lưu Uyển Thanh nâng kéo cắt sợi chỉ thêu… đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sững sờ… Tuấn nhi…

Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế, vọng cực xuân sầu, ảm ảm sinh thiên tế.

(câu này trong bài thơ “Điệp luyến hoa” của Liễu Vĩnh, nhưng editor không tìm được bài thơ nào có hai câu này cũng như bản dịch thơ, cho nên mạn phép dịch nghĩa như sau: “Lầu cao gió thổi hiu hiu, mong qua xuân buồn, chân trời ảm đạm”.)

Hôm sau.

“Tiểu thư, sao người có thể ghé vào chỗ này mà ngủ, cũng không chịu đóng cửa sổ, thân thể người chỉ mới khỏe lại… người không nghe lời nô tỳ khuyên sao?”

Vẻ mặt Lưu Uyển Thanh có chút tái nhợt, lại cố cười tươi: “Đã vào mùa hè rồi, ta đâu có yếu đuối tới mức đó, được rồi, đừng nhắc với nương chuyện này, miễn cho người lại lo lắng…”

“Vâng, nô tỳ hiểu được, tiểu thư, nô tỳ đi nấu cho người một chén canh gừng.”

Lưu Uyển Thanh cũng không từ chối, gật đầu.

Hai ngày sau, Vương phủ liền phái các ma ma quản giáo tới, chuyên dạy bảo cho Lưu Uyển Thanh những lễ tiết trong cung cùng những quy cũ cho đại hôn. Dù sao sau này nàng sẽ là thế tử phi, cơ hội vào cung cũng rất nhiều.

Lưu đại phu nhân nhìn hai ma ma quản giáo nghiêm nghị, liền thấy đau lòng cho Lưu Uyển Thanh. Nhưng bà biết, người mà Vương phi phái xuống, tuy có nghiêm khắc nhưng như vậy cũng vì muốn tốt cho Lưu Uyển Thanh mà thôi.

Liễu ma ma cùng Đồ ma ma sau khi thấy dáng vẻ Lưu Uyển Thanh bình tĩnh như thế, trong lòng cũng hoảng hốt. Hai bà nhìn nhau, cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa có thể làm ma ma quản giáo, con mắt nhìn người lại càng chuẩn xác. Hai bà biết đây không phải là người đơn giản, dù các bà có cố ý làm khó như thế nào, còn có thể giữ được một bộ dáng bình đạm như thế, tâm tư chắc hẳn rất sâu sắc, xem ra… Vương phi tương lai có yếu đuối, dễ bảo hay không còn rất khó nói… nhưng dù sao những chuyện này cũng không liên quan tới các bà, dù các bà có nghiêm khắc một chút nhưng cũng không quá giới hạn. Thế nên Lưu Uyển Thanh vẫn có được những ngày sống dễ chịu.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt…

Vừa học xong quy củ, Lưu Uyển Thanh dẫn theo mấy người Đông Mai đến viện Lưu lão phu nhân, khéo léo thỉnh an Lưu lão phu nhân xong, Lưu lão phu nhân liền cười vẫy vẫy tay: “Thanh nhi ngoan, nhìn xem, mới vài ngày đã gầy mất một vòng lớn, ôi…”

Lưu Uyển Thanh cười nói: “Con thấy gầy một chút mới đẹp!”

Lưu lão phu nhân không đồng ý nhíu mày: “Ở đâu ra cái suy nghĩ lệch lạc đó, nữ nhân phải có chút thịt mới tốt, sau này con sẽ hiểu.”

Khuôn mặt nhỏ của Lưu Uyển Thanh đỏ lên, trong lòng đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời bà nội nói, vội vàng nói qua chuyện khác: “Bà nội, theo lý thời điểm này yết bảng nên xuất hiện rồi, còn chưa có tin tức gì sao?”

“Cũng không thể nói như vậy.”

Lưu đại phu nhân cũng có chút lo lắng đứng lên: “Theo lý cũng nên đến rồi.” Vừa nói dứt lời, liền có một gã sai vặt từ bên ngoài vội vàng chạy vào: “Lão phu nhân, đại phu nhân, lão gia, có đại hỉ! Đại thiếu gia có tên trên bảng nhãn! Cái kia… tam thiếu gia là tân trạng nguyên…” Giọng nói lúc sau càng lúc càng bé.

Vốn trên mặt Lưu đại phu nhân là mừng rỡ lập tức cứng lại… Lưu Uyển Thanh ngồi một bên mới ho khan một tiếng, có chút mất tự nhiên cười nói: “Song hỷ lâm môn, song hỷ lâm môn!” Lại đưa tiền thưởng cho gã sai vặt.

Lưu Uyển Thanh thở dài, mặc dù không giống kiếp trước, năm nay đại ca có tham gia khoa cử, nhưng tam ca Lưu Nhân Lượng làm trạng nguyên lại giống như trước.