Thú Nô

Chương 34



Đám người Shogula cuối cùng không thể đuổi kịp Ericter sớm có chuẩn bị, Ericter thiết lập một cổng ma pháp cách khu rừng vừa ra không xa, Ericter mang Phong Tình vào cổng ma pháp, bản thân cũng đi vào, đám người Shogula còn chưa đuổi kịp, cổng ma pháp đã bị người ở bên kia phá hủy, làm cho bọn họ vô kế khả thi.

“Quay về tộc, chuẩn bị khai chiến vong linh giới!” Shogula đỏ mắt rống giận, màn chiến tranh kéo xuống.

Cảnh tượng từ rừng rậm bỗng nhiên chuyển thành đất hoang âm trầm, Phong Tình im lặng mặc Ericter nắm lấy, mờ mịt nhìn cảnh sắc hoang vu phía dưới nhanh chóng lùi ra sau, rồi mới dừng trên vùng trời một tòa lâu đài kiểu tây màu đen đồ sộ, Ericter hạ xuống, lúc chạm đất biến thành nhân thân ôm lấy Phong Tình, chạy vào trong lâu đài.

Dọc theo đường đi đều không có người, trong lâu đài rất im lặng, tịch liêu tựa không người, bầu trời u tối, lâu đài cũng không có màu sắc rực rỡ gì, ngay cả không khí cũng có vẻ trầm buồn.

Ericter đá văng cửa, ném Phong Tình lên giường lớn có thể nằm sáu bảy đại nam nhân, Phong Tình thân thể nhỏ gầy rơi vào đệm chăn mềm dày, Ericter vẻ mặt hung tợn nhào lên, đem hắn lật qua lật lại, ngửi tới ngửi lui trên người hắn.

“Ngươi cùng hắn ở chung trên một chiếc xe ngựa, tại sao ngươi không có mặc y phục?”

“Dấu răng trên vai ngươi làm sao có? Hắn lưu lại?”

“Vì sao trên người ngươi chỗ nào cũng là mùi của hắn, khắp nơi là tinh dịch của hắn...”

“Ngươi làm cùng hắn đúng không?”

“Ngươi phản bội ta đúng không?”

“Tại sao phải phản bội ta?”

Gầm rống tức giận cơ hồ chấn điếc tai Phong Tình, chất vấn một câu tiếp liền một câu làm hắn không biết làm sao, đầu óc trống rỗng, chậm chạp xin lỗi, nhỏ như muỗi kêu.

“Xin lỗi...”

“Xin lỗi? Ta không cần ngươi nói cái này, ta hỏi ngươi tại sao phản bội ta, tại sao? Ta đối với ngươi không tốt sao? Không tốt sao? Không tốt chỗ nào! Ngươi nói, nói đi...” Đại chưởng nắm chặt hai vai Phong Tình lắc mạnh, không kiềm được thét vào hắn.

“Ta... Ta... Xin lỗi.... Xin lỗi....”

“Xin lỗi có được cái rắm gì? Vì sao ngươi để hắn rải mùi khắp nơi trên người ngươi, hắn làm ngươi rất thích sao? Hắn tài giỏi hơn ta sao? Kỹ thuật hắn hảo đến như vậy? Hảo đến làm ngươi phản bội ta, làm ngươi bị hắn thao đến đầy người đều là mùi hăng của hắn?”

“Ta, ta, hu hu....” Phong Tình không chịu được che mặt khóc, lại bị Ericter thịnh nộ vặn tay ra phía sau, thân thể bị lật sấp, hai chân bị mở rộng ra.

“Nơi này đều là mùi của hắn, thứ của hắn, tất cả đều là....” Phẫn nộ. Ôm ngang Phong Tình, đá văng một cánh cửa trong phòng, sau cửa là một hồ tắm rộng lớn, ném Phong Tình vào trong hồ, bản thân cũng nhảy vào hồ, ra sức chà xát thân thể Phong Tình, muốn lau ra hết mùi vị nam nhân khác tràn ngập trên thân thể kia.

Nước trong hồ rất lạnh, Phong Tình run cả người, da thịt bị xát đến đau nhức, lại cắn răng chịu đựng không kêu ra tiếng, hai tay gắt gao ôm thắt lưng cường tráng của Ericter, mặc y xát đỏ da mình, xát rách.

Tay Ericter đột nhiên đâm vào trong nhục huyệt mùi nồng nhất, ngón tay vơ vét chất lỏng thuộc về nam nhân khác bên trong, hai ngón căng huyệt khẩu ra, để dòng nước tiến vào tẩy trừ nhục huyệt, ngón tay vừa moi vừa móc ra, tựa hồ cảm thấy bên trong vẫn còn, ngón tay chen sâu bên trong hơn.

“Ô... Eri....” Phong Tình kinh hoảng run rẩy, Eri muốn năm ngón tay đều, đều tiến vào sao?

Không phải năm ngón tay, là cả bàn tay.

“Eri.... Đau...” Thả lỏng thế nào cũng vô dụng, hậu huyệt thật sự không chịu được cả bàn tay Ericter, máu tươi bắn ra, tràng bích yếu ớt đương nhiên đã bị thương.

Ericter làm lơ Phong Tình kêu đau, làm như không thấy máu tươi càng chảy càng nhiều, tay chen vào sâu bên trong, cho đến khi toàn bộ bàn tay dồn vào, bên ngoài chỉ chừa cổ tay.

Tay bắt đầu động tác trong huyệt bị thương, qua lại, Phong Tình chịu đựng không được, ngất đi, sau khi hắn hôn mê, Ericter cũng đình chỉ động tác, liền ôm Phong Tình như vậy, biểu tình ngốc trơ ra đó.

Phong, vì sao phản bội ta.

Ngươi rất đau sao, có đau lòng như ta không? Ta đem ngươi trở thành bảo bối trân quý tột cùng như thế, ngươi đem ta trở thành cái gì?

Ta không muốn tổn thương ngươi...

Rên rỉ ái muội, run run rẩy rẩy, giường đệm hỗn độn, thân thể lộn xộn, dâm mị đầy phòng.

“A... Eri....” Tính khí phun tinh dịch loãng tung toé, đáng thương mềm xuống, bắn quá nhiều lần, mệt đến nhất thời vô luận thế nào cũng không đứng lên nổi.

“Tự mình sờ mình!” Tiếng nói chìm sâu trong tình dục của Ericter có vẻ khàn đục thấp trầm, êm tai như đàn cello* kéo, mắt Phong Tình hé một tia, có chút thất thần.

“Không nghe được sao, ta bảo chính ngươi tự sờ.” Ericter đánh một cái vào mông người dưới thân, lưu lại một chưởng ấn đỏ hồng, đương nhiên đánh rất dùng sức.

“A...” Phong Tình khôi phục thần trí, mỏi mệt vươn tay, vuốt ve tính khí mình, nhưng sờ thế nào cũng không đứng thẳng được.

Quá mệt, cần nghỉ ngơi...

“Không được sao.” Ericter đồng tử sâu xuống, rút ra tính khí bản thân chôn trong huyệt Phong Tình, vung vung trước mặt Phong Tình, vung chất nhầy trên tính khí lên mặt hắn. “Liếm nó! Còn thứ lưu lại trong thân thể ngươi, ngươi nên biết làm thế nào.”

Phong Tình nghe theo, mở miệng nhỏ ra, đầu tiên là liếm liếm nhục trụ thô dài kia, liếm chất nhầy bên trên ăn xuống, rồi mới ngậm lấy đầu nấm mút vào, đầu lưỡi chống lên lỗ nhỏ không ngừng thổ lộ dịch thể, đem chất lỏng kia nuốt vào bụng một giọt cũng không sót, tiếp theo cố sức ngậm hết toàn bộ côn thịt tráng kiện kia. Hai tay đồng thời hoạt động, một tay tiếp được tinh dịch Ericter chảy ra từ trong nhục huyệt phía sau mình, một tay đem tinh dịch bôi khắp nơi trên người mình.

Eri nói, nhất định phải bôi đến từng góc trên thân thể.

Trong dịch bạch trọc nồng đặc chảy ra còn mang nhiều điểm đỏ thắm, đó là do thô lỗ cùng không khuếch trương lúc tiến vào gây ra, Eri mới đầu lao vào như trút giận làm hắn đau đớn cơ hồ ngất đi, nhưng quen thuộc tính khí Eri cộng thêm mình cố gắng thả lỏng, lúc sau toàn bộ đau đớn chậm rãi chuyển thành khoái cảm.

“Ngô...” Đầu lưỡi linh hoạt làm Ericter nhanh chóng tới cao trào, bắn nhanh vào trong miệng Phong Tình, sặc đến Phong Tình không ngừng ho nghẹn, Ericter rút tính khí ra, nắm cằm Phong Tình làm hắn không mở miệng được.

“Nuốt xuống đi!”

Phong Tình nuốt ừng ực tinh dịch đầy cổ họng xuống bụng, thở hổn hển.

“Nơi này vẫn còn!” Bàn tay miết cằm Phong Tình, ngón tay xát xát khóe miệng hắn. “Liếm sạch hết!”

Phong Tình ngoan ngoãn làm theo, lưỡi đỏ vươn ra liếm xung quanh môi mình, rồi mới trông ngóng nhìn Eri.

Phong Tình nhu thuận cũng không làm Ericter cao hứng, ngược lại khiến y trầm mặt xuống, hừ lạnh một tiếng, vung tay ra ngoài, lưu lại một câu.

“Tẩy rửa bản thân đi, bẩn chết.”

Không thể phủ nhận những lời này làm Phong Tình rất thương tổn, thu mày xuống, khuôn mặt nhỏ đầy khổ sở cùng mờ mịt.

Thế nào mới có thể làm Eri cười với mình một cái?

Mấy ngày nay, Eri mỗi ngày phát tiết trên người hắn, rất thô lỗ hung bạo, ngay cả âu yếm khuếch trương cũng không có, mỗi lần đều bị thương, hắn không biết Eri vì sao như vậy, không nhắc lại chuyện hắn phản bội, cũng không nói tha thứ hay không, cũng không có dáng vẻ phẫn nộ, biểu tình vẫn là lạnh lùng như người xa lạ, lại như đem hắn trở thành một búp bê tình ái, ném trong phòng này, lúc có dục vọng liền thượng, làm xong lập tức liền đi...

Hắn không biết ý nghĩ của Eri, hắn bị làm rất đau, rất đau, nhưng đều nhẫn nhịn, vẫn cắn răng tiếp nhận tình ái thô lỗ, nhu thuận đến độ phối hợp mệnh lệnh lúc tình ái của Eri, hắn nghĩ như vậy Eri có lẽ sẽ không tức giận mình phản bội.

Chỉ là hiệu quả thế nào, hắn sao cũng nhìn không ra, đoán không được...

Eri có thể đã dứt khoát đem mình trở thành một búp bê tình ái đặc biệt hay không? Không còn cấp cho tình yêu, chỉ phát tiết dục vọng trên người búp bê tình ái này, cái gì khác cũng không cho?

Phong Tình suy sụp, ngồi phịch trong đệm chăn thật dày, vùi đầu vào chăn, như muốn làm mình ngạt thở mà chết, hồi lâu cũng không ngẩng đầu.

Bị trở thành búp bê tình ái, hắn sẽ rất thương tâm, nhưng hắn còn tư cách cầu xin cái xa xỉ khác hay sao?

Phong Tình bỗng nhiên cau chặt mày ôm bụng, mồ hôi lạnh tuôn rơi.

Mấy ngày nay thường xuyên như vậy, bụng bỗng nhiên co rút đau đớn từng đợt, bất quá còn chưa tới mức không thể chịu đựng, không biết lại ra bệnh tật gì, có lẽ nào mỗi ngày đều phát tiết nhiều lần như vậy, thận bị hỏng chăng?

Ericter ngồi bên bờ sông, lẳng lặng nhìn dòng nước chết chảy xuôi phía trước, không biết suy nghĩ cái gì, một nữ tử hắc y thoạt nhìn khá trẻ tuổi đi tới, nhìn bộ dạng y, nhếch mày.

“Ngươi suy nghĩ gì đó?”

“Nghĩ gì thì gì!”

“Ta tưởng là ngươi sẽ giết hắn, dù sao hắn đã cho ngươi một cái sừng to như vậy.”

Ericter trầm mặc không nói.

“Ngươi thế này, ta có thể cho là ngươi còn yêu hắn không?”

“Ta vẫn yêu hắn.”

“Vậy ngươi định tha thứ cho hắn?”

“Không định!”

“Vậy ngươi nghĩ thế nào?” Tâm tư nam nhân quả thật rất khó hiểu.

“Còn chưa nghĩ hảo, tóm lại, sẽ không làm nam nhân kia sống tốt!” Đáy mắt hiện lên khói mờ.

Nữ tử hắc y tới gần, ngồi bên cạnh Ericter, nói.

“Người ngươi mang đến quả thật là 'ngự thú' sao?”

“Không rõ lắm, ngươi và ta cũng không hoàn toàn rõ 'ngự thú giả' rốt cuộc có năng lực gì, cho nên không thể biết hắn có phải hay không.”

“Nếu hắn phải? Nếu ta nhớ không lầm, năng lực hạng nhất của 'ngự thú giả', là có thể cùng với hùng thú giao phối sinh con, ngươi cùng hắn đã làm rất nhiều lần sao? Hắn có mang thai không?” Nam nhân mang thai, ngẫm lại liền cảm thấy thật quá giỡn.

“Không, ngươi nên rõ ràng, ta đã là vật chết, thế nào làm hắn mang thai được.” Cho nên đoạn thời gian y kiên quyết rời khỏi Phong quay về vong linh giới lúc trước, chính là để tìm kiếm vong linh thánh giả nghe nói có thể làm vong linh có thân thể sống một lần nữa, tương đương sống lại một lần nữa.

“Ác... Vậy ngươi trở về điên cuồng tìm kiếm cái gì vong linh thánh giả trước kia, chính là muốn...”

“Đó đã vô dụng!” Ericter ngắt lời suy đoán của nàng. “Bây giờ tìm hay không cũng không quan trọng.”

Nữ tử hắc y nhìn gương mặt không có biểu tình của Ericter, cau mày. “Bộ tộc thú một sừng đánh tới, xuất động tất cả thánh thú một sừng cùng đại bộ phận thú một sừng. Trong đó, tộc trưởng cùng con trai tự mình mang binh, chỉ có mấy trưởng lão cùng một bộ phận nhỏ thú một sừng đóng giữ ở Rừng rậm sương mù. Hôm qua họ đã tiến vào vong linh giới, không bao lâu đại khái liền tới được nơi này.”

“Hảo.” Ericter nhấc khóe miệng lên, câu ra một mạt cười ác độc. “Lại sợ bọn chúng tới chậm.”

“Ngươi làm sao vậy!” Nữ tử hắc y hai mắt trừng trừng. “Biết họ muốn đánh tới ngươi thế nào còn không đi chuẩn bị? Bộ hạ cũ của ngươi cũng không chắc tất cả đều sẽ tự động tự phát chạy qua giúp ngươi đánh giặc!”

“Cái người kế vị tộc thú một sừng muốn chính là đoạt lại Phong, đáng tiếc hắn vĩnh viễn cũng sẽ không toại nguyện, mang càng nhiều binh lực qua chỉ càng tự rước lấy nhục. Ngươi yên tâm, bộ hạ ta đều thật sự trung thành.”

Đẩy cửa ra, thấy Phong Tình đầy người nhầy nhụa trên giường, trầm mặt xuống.

“Không phải kêu ngươi rửa sao, bẩn như vậy cũng ngủ được, ngươi có ngại mất mặt không!”

“A... Ta đi tắm ngay!” Phong Tình vội vàng đứng dậy, dụi dụi đôi mắt khô khốc, chạy đến hồ tắm trong phòng.

Vừa rồi thiếu chút nữa ngủ quên.

Ericter ngồi trên ghế dựa rộng lớn, chờ Phong Tình tắm rửa sạch sẽ đi tới, nhếch miệng cười.

“Triệu hoán thú Shogula bảo bối của ngươi mang theo đại binh sắp đánh tới đây giải cứu ngươi, ngươi cao hứng không?”

Nụ cười khó hiển lộ trước mặt mình làm Phong Tình vạn phần kích động, lại cứng ngắc trong nháy mắt nói xong.

Shogula mang theo đại binh sắp đánh tới đây??

“Phong.” Ericter vẫy tay hướng Phong Tình ngốc ra. “Đến đây!”

Phong Tình đầu óc đầy hỗn loạn đi qua, Ericter ôm hắn, hỏi. “Phong, ta hỏi ngươi, ngươi yêu ta hay yêu Shogula kia?”

“Ta... Ta yêu ngươi...” Cảm giác đối với Shogula... Có lẽ... Có lẽ cũng là...

“Cũng yêu hắn?” Ericter tiếp lời, cười cười, nhưng nụ cười có chút hung tợn. “Phong, nếu ta nói với ngươi, ta yêu ngươi, cũng yêu một người khác, ngươi sẽ thế nào?”

“Ta...” Hắn sẽ rất đau lòng và tức giận, hận không thể bầm thây vạn đoạn người Eri cũng yêu kia -- làm trong mắt Eri chỉ có mình mình.

“Sẽ rất tức giận đúng không? Cho nên ta rất tức giận, cho nên, Phong, ta muốn trừng phạt ngươi.”

Cái gọi là trừng phạt, là khắc trên trán hắn một ấn ký cốt long gầm gừ bay lượn, hào quang pháp thuật màu tím bọc quanh, diện tích ấn ký rất lớn, chiếm đầy trán hắn, thậm chí kéo dài đến nửa mặt phải. Lúc khắc, Eri không cho hắn mở mắt, cho nên không biết lấy cái gì khắc lên, lúc ấy rất đau, như mũi khoan sắc nhọn viết ngoáy trong đầu, đau đớn kia chạy thẳng vào sâu trong linh hồn, khiến người ta không thể chịu đựng được, lúc khắc ấn ký, hắn hôn mê lại bị đau đến tỉnh, rồi lại vì quá đau mà ngất xỉu, lúc khắc xong, hắn mê man, bốn ngày sau mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, trên người lại bị khắc một ấn ký bộ dạng tương đồng, nhưng hành động không giống, diện tích lớn hơn. Cốt long trong ấn ký ngửa đầu mở cánh, đầu ngửa giữa hai nhũ thủ hắn, cánh giương to đến tận cánh tay, bả vai, thân rồng chiếm bụng trái cùng nửa lưng sau, đuôi rồng kéo dài trên hai mông, quấn một vòng đến phía trước, chóp đuôi kéo dài tới đỉnh tính khí hắn...

Lúc khắc ở thân trên lại đau nhói một trận, đặc biệt là lúc khắc đến tiểu điểu của hắn, cảm thấy tiểu điểu như bị cắt rớt.

Bất quá, sau khi khắc xong ấn ký, Eri hảo hảo đối đãi hắn, tựa như lúc mới cùng Eri tương luyến, cho hắn ôn nhu lại ân cần, làm tình cũng không có thô lỗ, âu yếm khuếch trương cũng không ít, còn thường xuyên cười với hắn, làm hắn thường có cảm giác được tha thứ.

Dấu răng Shogula lưu lại trên vai cũng bị Ericter xóa mất, tìm một ma pháp sư quang minh chữa khỏi không lưu một chút vết tích.

“Eri... A... Ta không thể...” Phong Tình thở dốc thô nặng, thắt lưng như không phải của mình, tay chân hư nhuyễn đến mức động một ngón tay cũng vất vả, nhưng nam nhân trên thân vẫn còn không ngừng di chuyển, hậu huyệt mềm yếu bị nhục trụ cường tráng liên tục trừu sáp ma sát thời gian dài, đã không theo kịp tiết tấu, đáng thương cố sức phun ra nuốt vào côn thịt thô đã tiết bốn lần còn chưa thấy nản.

“Ngươi có thể, ngươi chỉ cần hưởng thụ là được.” Ericter trầm túy vuốt ve đồ án cốt long trên da thịt tơ lụa, đó là y tự tay khắc lên, nói rõ quyền sở hữu người dưới thân. Đuôi rồng tím tối vờn quanh hai cánh mông, thân rồng trên lưng, hai cánh xoè trên vai, mỗi chỗ đều làm Ericter vô cùng thoả mãn, mỗi chỗ đều làm kích tình Ericter hết sức tăng vọt, xúc động đoạt lấy người dưới thân, lại thế nào cũng thấy không đủ.

Không đủ, vẫn không đủ, cảm xúc vô cùng hưng phấn của y cần hảo hảo phát tiết...

Ericter nắm chặt bả vai Phong Tình, nâng mông hắn lên, làm hắn quỳ sấp trên giường, tốc độ trừu sáp hạ thể và lực đạo va chạm lại tăng cao mấy bậc, thanh âm ba ba ba đùi y đánh vào mông Phong Tình vừa trầm muộn vừa cấp thiết, đánh đến toàn bộ cái mông trắng nõn của Phong Tình đỏ lên.

“A a... Eri, nhẹ chút...” Phong Tình bị làm đến cơ hồ hai mắt trắng dã, lực va chạm gia tăng trên người, như muốn giã nát hắn, hắn không thể tiếp nhận, khó chịu nhất chính là bụng hắn lại đau.

Không biết cụ thể đau nơi nào, chỉ cảm thấy cả bụng đều đang co rút đau đớn, theo Ericter trừu sáp, đau đớn một trận mạnh hơn một trận.

“Đau...” Đau đớn tới quá đột ngột, nháy mắt cướp đi tất cả khí lực Phong Tình, ngay cả la cũng la không được, chỉ yếu ớt một tiếng thật nhỏ như mèo kêu, liền hôn mê bất tỉnh.

Ericter còn đang trong kích tình không chú ý tới đau đớn của hắn, chỉ nghĩ hắn mệt đến hôn mê bất tỉnh, ổn định thân thể mất ý thức của hắn, tiếp tục tiến công trong cơ thể hắn.

Từ từ tỉnh lại, bụng chỉ còn từng cơn đau âm ĩ không quá mãnh liệt, hắn hôn mê không quá bao lâu, Ericter cư nhiên còn đang vận động trên người hắn, thấy hắn tỉnh lại, tay xoa tính khí hắn, muốn tiếp tục khơi mào tính dục hắn.

“Đừng... Eri...” Phong Tình xin tha, đáng tiếc, người đè trên mình không chút để ý tới, thân thể bị khắc ấn ký đặc biệt mẫn cảm, tính khí bị vuốt ve mấy cái liền ngây ngô đứng lên, chóp đuôi rồng trên nhục trụ trắng nõn cũng đứng lên theo, run nhẹ trong tay Ericter.

Rõ là vô dụng, bị sờ mấy cái liền hưng phấn như vậy...

********************

Vong linh giới, bầu trời vĩnh viễn u tối hôm nay âm trầm phá lệ, trong không khí tràn ngập mùi vị máu tanh, hấp dẫn rất nhiều vật chết khát máu nhẹ nhàng bay tới, đương nhiên nơi này cũng không phải chỗ tốt cho chúng hưởng thụ máu tanh. Thân là thánh thú một sừng - thánh thú quang minh hệ, mặc dù đã chết, máu vẫn có thể gây thương tổn cực đại đối với sinh vật bóng tối cùng vong linh, chạm vào một cái tức khắc sẽ bị thanh tẩy. Bị thanh tẩy? Không, kỳ thực là thân thể bị nguyên tố quang minh còn sót lại trong xác làm tiêu tán.

Thú một sừng thương vong nặng nề như thế, sinh vật vong linh bên kia cũng không mấy khả quan.

“Ngươi còn không đi ra sao?” Vong linh đại quân hậu phương, nữ tử hắc y nhíu mày hỏi nam nhân vẫn trầm mặc quan sát chiến đấu bên cạnh.

“Thương vong của chúng còn chưa tính là nặng.” Ericter thản nhiên nói. “Thật không hỗ là khắc tinh của vong linh.”

Nữ tử trừng y, không rõ y rốt cuộc suy nghĩ cái gì, lúc này còn bộ dạng không có việc gì.

“Phong đã hoàn toàn thuộc về ta.” Ericter bỗng nhiên hạ lệnh. “Lui quân!”

Hai mắt nữ tử trừng đến cơ hồ lồi ra, con mẹ nó nam nhân này rốt cuộc làm cái quỷ gì?

Phong đã hoàn toàn thuộc về ta.

Bảy chữ dùng pháp thuật, truyền rất xa, thẳng tới phe đối phương.

Gương mặt mỹ lệ của Shogula âm trầm đến cơ hồ nhỏ mực, mà phụ thân Krone của y vẫn cau mày.

“Hài tử, các trưởng lão đối với ngươi đã có rất nhiều bất mãn, hy vọng ngươi không nên tiếp tục nữa.”

“Phụ vương, hắn là tri kỷ suốt đời hài nhi nhận định.”

“Ta có thể khoan nhượng ngươi chọn một nam tử nhân loại làm tri kỷ, nhưng không thể khoan nhượng chuyện thân thể người ngươi chọn không thanh khiết, thậm chí lây nhiễm với vong linh.” Lão Krone đã lớn tuổi nổi giận. “Hắn cũng đã là người của ngươi, cư nhiên còn đi trêu chọc kẻ khác, càng đáng xấu hổ hơn chính là cư nhiên lại trêu chọc vong linh! Cho ngươi đội một cái sừng to như thế, ngươi còn muốn đoạt hắn về?” Lão Krone đối với vong linh luôn là căm thù đến tận xương tuỷ. “Nếu là ta, sớm đã tự tay hành quyết hắn! Hài tử, ngươi tỉnh táo một chút!”

“Không, là ta... Là ta cưỡng ép hắn.” Shogula rũ mắt xuống. Nếu không phải tại y, Phong cùng vong linh kia bây giờ đang hạnh phúc đoàn tụ ấy chứ? Nhưng y không cam lòng, quá bướng bỉnh mới làm sự tình phát triển trở thành như vậy, đừng trách Phong, đừng trách Phong.” Ta không thể từ bỏ hắn, không thể!” Y không tỉnh táo được, rốt cuộc tỉnh táo không được.

“Ngươi...” Lão Krone chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài một hơi thật mạnh. “Nếu ngươi khẳng định người kia chính là 'ngự thú giả', còn có thể cấp cho các trưởng lão một chút công đạo, nếu không phải ---- ngươi, ngươi người kế vị cũng khỏi làm !”

Shogula áy náy gục đầu xuống, y biết phụ thân vẫn ký thác kỳ vọng rất cao với y, mình cũng từng hăng hái nghĩ thế nào mới làm tộc đàn lớn mạnh...

“Ngươi không thể tùy hứng nữa, không thể vì một người không thanh khiết đổi lấy cả tộc đàn, chính ngươi nghĩ cách, ba ngày sau nếu vẫn là tình trạng này, ta liền phải thu hồi tất cả quyền của ngươi, ngăn chặn hành vi ngu xuẩn của ngươi!” Lão Krone nổi giận đùng đùng đi khỏi.

Shogula ngẩng đầu nhìn phương xa, phía trước cách đó không xa, là cung điện U linh long vương.

Phong chắc chắn ở đó.

Violoncello:

kanon_subimage_2010april_cu.jpgsuna kanon.JPG